Đường Ý há hốc mồm, cố gắng làm cho biểu hiện vẻ mặt được tự nhiên một chút "Chị, chị nói gì vậy? Em và anh ta sao có thể có chuyện gì?"
"Những lời kia của anh ta là có ý gì?"
"Chị cũng đâu phải không biết con người Phong Sính, anh ta là kẻ điên, chỉ sợ thiên hạ không loạn", Đường Ý nhanh chóng xoay chuyển "Nhất định là lần trước ba mẹ tới đây, lúc tán gẫu có nhắc đến".
Phong Sính vẫn chưa lên lầu hẳn mà đứng ở góc cầu thang.
Đường Duệ tâm tư đơn giản, chỉ một câu nói qua loa liền dịu xuống "Vậy mà làm chị sợ muốn chết".
Phong Sính cười nhếch miệng nhìn cô, dám trắng trợn nói anh là kẻ điên, xem ra gần đây anh đã quá khách khí với cô rồi.
Đường Ý ôm gối vòng tay qua ngực, ngữ khí hơi dè dặt "Chị, em biết chừng mực, em sẽ tránh xa anh ta, chị...", cô tiến đến gần, cười tủm tỉm, làm ra vẻ nói giỡn "Chị nói, nếu em và Phong Sính thật có chuyện gì, ba mẹ có muốn đánh chết em hay không?"
"Chị sẽ đánh chết em trước" Đường Duệ cười vỗ vỗ vai Đường Ý "Không nói đến phương diện quan hệ của chúng ta, em dính vào Phong Sính chỉ có trăm hại không lợi, loại người như anh ta, chúng ta không thể trêu chọc dây vào".
Đường Ý hơi xuất thần, Phong Sính vẫn giữ lấy điệu cười như cũ, chẳng qua trong ánh mắt có thêm chút đùa cợt.
Anh là người trêu chọc không nổi? Vậy Phong Triển Niên có thể trêu đùa sao?
"Đường Đường?"
Bàn tay Đường Ý sờ phía sau cổ, cô cũng không biết khi nào mới có thể cắt đứt quan hệ với Phong Sính, cuộc sống lén lút kiểu này cũng sẽ có ngày bị người nhà phát hiện.
Lúc trở về, Phong Sính nói muốn đưa cô về. Nhưng Đường Duệ cho tài tài xế chở em gái, cô vẫn luôn luôn không tin tưởng Phong Sính.
Trong lòng nam nhân cảm thấy buồn cười, cô không biết anh mỗi đếm đều ôm em gái của mình ngủ, ba ngày thoải mái năm ngày sảng khoái vô cùng. Bây giờ lại ở đây đề phòng này kia, quả thật vô cùng buồn cười.
Lái xe đưa Đường Ý đến khu chung cư trước kia, sau khi chào tạm biệt ông liền thấy xe Phong Sính đi đến.
Xe Phong Sính vừa đúng lúc đến bên cô, Đường Ý mở cửa ghế phụ ngồi vào.
"Phiền phức như vậy làm gì, cứ nói rõ ràng hết, chuyện tự do yêu đương ai có thể quản em?"
"Ai nói với anh là yêu thương?", Đường Ý cài dây an toàn, nói hơi lớn tiếng.
Phong Sính tiến đến gần, phả hơi thở bên tai cô "Có phải em đang chơi trò lưu manh đùa giỡn tôi?"
Cô xoay người, nhìn thẳng vào Phong Sính "Sau này trước mặt chị tôi đừng nói những lời mơ hồ kia nữa".
"Lời nói của tôi em cũng muốn quản sao?" Phong Sính mở máy xe "Lần sau nếu tôi muốn nói gì em cứ hôn tôi, để tôi không nói được gì nữa không phải sao?"
Đường Ý không muốn nói chuyện cợt nhả với anh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Lát sau bình tĩnh lại, cô nhìn qua kính chiếu hậu "Buổi tối, anh không ra ngoài chơi sao?"
"Em muốn đi?"
"Không, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi".
Phong Sính liền hiểu, cô là muốn anh ra ngoài ăn chơi đàng điếm đây.
"Tôi không đi, tôi thích ở nhà với em".
"Tôi muốn về nhà ngủ, không cần anh chơi cùng".
Tầm mắt của anh và cô cùng gặp nhau qua kính chiếu hậu "Em không thấy ba tôi cũng đã hoàn lương rồi sao? Tôi cũng phải học tập ông thật tốt".
Đường Ý cắn môi, không đáp lại anh.
Về đến Ức Cư, Đường Ý lao lên lầu nằm ngủ. Buổi tối, Phong Sính từ phòng tập thể thao trở lại phòng thấy cô còn đang ngủ, co rúc trên giường giống như con mèo nhỏ. Anh ngồi bên giường, cũng không cố gắng nhẹ nhàng, Đường Ý giật mình tỉnh giấc khỏi mộng đẹp.
Cô vẫn nhắm mắt, từ khóe miệng đến khuôn mặt đều mang theo nét cười.
Phong Sính đến trước mặt cô "Cười cái gì?"
Gương mặt cô vẫn còn mơ hồ "Tôi mơ thấy một giấc mơ rất đẹp".
"Có tôi trong đó không?"
Đường Ý chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ gương mặt trước mặt mình, niềm hạnh phúc và vui thích tan biến đi. Phong Sính là ai chứ, sự chuyển biến sắc mặt vô cảm của cô sao có thể tránh được cặp mắt của anh.
Anh nhìn chằm chằm xuống cô, ánh mắt dâng lên sự nuông chiều kiêu ngạo mang màu sắc tự vệ, anh cười lạnh "Mơ thấy người yêu cũ à?"
"Nói bậy bạ gì đó", Đường Ý ngồi dậy "Tôi mơ thấy chị gái sinh được một tiểu công chúa, rất đáng yêu, xinh như búp bê".
Vừa nói xong, cô liền chú ý đến ánh mắt mơ hồ của Phong Sính, cười như không cười, Đường Ý ôm chặt mền "Mặc kệ anh có thừa nhận hay không, đứa bé của chị tôi tương lai chính là em trai hoặc em gái của anh".
"Trước tiên xem thử cô ta có thể sanh ra hay không đi".
Đường Ý không khỏi tức giận "Anh nói chuyện với người khác đừng có ác độc như vậy?"
"Em cũng là phụ nữ, mang thai một đứa trẻ không phải lúc nào cũng nắm chắc, tôi lại không có nguyền rủa cô ta".
Đường Ý vén chăn muốn xuống, Phong Sính kéo cô lại, cả người anh nằm trên đùi Đường Ý "Đợi chút xuống ăn cơm".
"Tôi không phải là mẹ anh".
"Vậy em là ai?" Phong Sính mở mắt nhìn cô "Tình nhân?"
Đường Ý một tay muốn đánh anh, Phong Sính nhanh tay lẹ mắt chế trụ tay cô "Em điên rồi à?"
"Anh cho tôi cái gì tốt? Để cho tôi làm tình nhân của anh?"
Phong Sính ngồi dậy "Tôi có thể cho em rất nhiều tiền, cả đời này cũng xài không hết".
"Tôi muốn tự do".
Phong Sính cười cười "Tôi có trói chân em hay buộc tay em lại sao?"
"Anh trói buộc thân thể tôi".
Đường Ý muốn đứng dậy đi lại bị Phong Sính ôm lấy eo, để cô ngồi lên chân anh "Cho em nếm thử một chút cảm giác bị trói buộc như thế nào?"
Đường Ý giãy dụa hai vai "Buông ra".
"Gần đây tôi đến một nơi rất thú vị, nơi đó thứ gì cũng có thật khiến người ta nhìn không hết, tối nay chúng ta thử một chút xem?"
Đường Ý cứng người bất động "Phong Sính, nếu anh đã có niềm vui mới, hãy thả tôi trở về".
"Có vài phụ nữ, chính là gặp dịp thì chơi".
"Đừng nói giữa chúng ta dường như có chân tình".
Phong Sính vuốt ve đầu vai Đường ý, cô hơi nhột, môi mỏng Phong Sính hạ sát bên tai Đường Ý "Giữa chúng ta sao lại không có chân tình, tôi gọi em là dì nhỏ, đó chính là tình thân thật sự a".
"Anh nói ra không thấy ghê tởm sao?"
Buổi tối, trong nhà không có chuẩn bị cơm cho hai người, Phong Sính vốn định để cho Đường Ý xuống bếp.
Nhưng cô hết lần này đến lần khác không chịu, lần trước vì Phong Sính không có nhà Đường Ý mới tự mình làm gà xé cung bảo, không ngờ đúng lúc anh trở về.
Lúc này, Phong Sính không có cách nào khác, đành phải đưa cô ra ngoài ăn.
Dọc đường đi, Phong Sính vẫn còn đặt câu hỏi "Em đã có thể nấu cơm, vì sao không làm?"
"Trong nhà không có người giúp việc sao?" Đường Ý không quay đầu đáp lời "Ở chung với anh, ăn cái gì cũng giống nhau".
Dù sao cũng không có khẩu vị ăn uống.
Nhưng Phong Sính lại nghe ra những lời tốt, cái gì cũng giống nhau, không phải chính là đều ngon sao? Có tình ý sao?
Đến nhà hàng, Đường Ý theo Phong Sính đi vào.
Có anh là Phong thiếu ở đây, mọi thứ đều rất phô trương, không cần lo lắng không có món ngon để ăn.
Phục vụ đưa bọn họ đến trước bàn ăn, Phong Sính nghiêng người bắt đầu thưởng thức các món, Đường Ý ngẩng đầu lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Cô từng nghĩ đến sẽ cùng Tiêu Đằng tình cờ gặp gỡ, có thể là một buổi chiều tà như trong giấc mơ nhưng lại không nghĩ đến khi gặp nhau sẽ xử sự như thế nào.
Viên Viện kéo tay Tiêu Đằng, cùng đối diện nói chuyện với Tần Du Ninh.
Trên bàn có vài món ăn, Tần Du Ninh thỉnh thoảng khẽ cười, có khi lại im lặng ngồi đó.
Tiêu Đằng cũng không nói nhiều, ánh sáng trong đôi mắt vĩnh viễn tĩnh lặng, tựa như không còn thấy được dáng vẻ nhiệt tình như lửa của anh trước kia.
"Tiêu Đằng, mấy ngày này sổ sách công ty rất tốt, thật vất vả cho anh".
Viên Viện tựa đầu vào vai Tiêu Đằng, cô cũng mặc kệ người khác nhìn thấy thế nào, cô yêu thầm anh nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại rồi.
Tần Du Ninh nhìn thất dáng vẻ của hai người, bàn tay không khỏi cầm lấy điện thoại trên bàn.
Trong hộp thư đến, cô tiếp tục mở lên một tin nhắn.
Đó là tin nhắn của Tiêu Đằng mấy hôm trước.
Hai người liếc nhìn lẫn nhau, Tần Du Ninh nhanh chóng dời tầm mắt sang hướng khác, nhưng lại không cách nào xóa đi tin nhắn ấy.
Viên Viện vẫn đắm chìm trong hạnh phúc "Du Ninh, cậu khi nào mới nói chuyện bạn trai đây, đợi sau khi ổn định, bốn người chúng ta cùng đi du lịch".
Trong đầu Tần Du Ninh đều là tin nhắn kia, lời nói của Tiêu Đằng rất thẳng thắn, hỏi cô một câu "Em đối với tôi có cảm giác gì không?"
Đáp án này, không thể nghi ngờ.
Kể từ khi giới thiệu cô và Tiêu Đằng biết nhau, Tần Du Ninh không kiềm chế được thường đến công ty bọn họ chơi, ngoài miệng nói là tìm Viên Viện nhưng thật ra trong lòng rất rõ ràng, cô đang hướng về một người khác.
Tiêu Đằng chăm chú nhìn cô không chớp mắt, Tần Du Ninh bỗng có cảm giác chột dạ. Cô nhìn sang hướng khác, cùng Viên Viện nói một câu lơ lửng "Được, đợi tớ tìm được người thích hợp, chúng ta sẽ đi châu Âu".
Cô kín đáo liếc nhìn Tiêu Đằng, phát hiện tầm mắt của anh vẫn còn trên người mình.
Mặt Tần Du Ninh đỏ ửng như bị thiêu cháy, bắt đầu nói chuyện ấp a ấp úng, Tiêu Đằng lại không chút kiêng kỵ như vậy, lỡ như bị Viên Viện phát hiện...
Tần Du Ninh dứt khoát cúi đầu xuống.
Tiêu Đằng nhìn một chỗ đến xuất thần, anh vốn không có chút tình cảm gì với Viên Viện, ngoại trừ Đường Ý, trái tim của anh dường như không thể chứa thêm bất kỳ ai.
Phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, tầm mắt Đường Ý xuyên qua tai Phong Sính, nhìn thẳng về một hướng.
Cô thật sự không biết là Tiêu Đằng thay lòng hay chính cô đã thay lòng.
Có đôi khi, chỉ là không thể ở bên nhau.
Phong Sính gõ đũa vào chén Đường Ý "Nhìn gì vậy?"
Đường Ý bừng tỉnh, rũ mắt xuống "Không có gì".
Phong Sính có vẻ do dự, cúi xuống ăn. Đường Ý cảm thấy vô vị, vừa ngẩng đầu đã thấy Viên Viện tươi cười chui vào ngực Tiêu Đằng, cô không khỏi nắm chặt đôi đũa.
Phong Sính quay đầu liếc nhìn, trong lời nói không giấu được sự châm biếm "Em có biết dùng cơm ở đây, chi phí thấp nhất là bao nhiêu không?"
"Anh có ý gì?" Đường Ý cau mày.
Phong Sính thành thục nâng đũa lên, hất đầu về phía Đường Ý "Đừng tưởng tôi không biết em đang nhìn gì, người yêu cũ bên cạnh cô gái khác, hình như là đồng nghiệp hợp tác với anh ta đúng không? Tôi biết sớm muộn gì họ cũng ở bên cạnh nhau, có biết vì sao không? Bởi vì anh ta cần một người phụ nữ có thể giúp mình một bước lên mây".
"Không được nói anh ấy như vậy!" Đường Ý không nhịn được nữa "Phong Sính, chúng ta chẳng qua chỉ ra ngoài ăn cơm thôi, anh có cần phải đâm thọc từng chữ như vậy không?"
"Vậy em cũng đừng làm trò trước mặt tôi, hận không thể móc mắt mình ra đi theo hắn sao?" Phong Sính rất nặng lời. Cách đó không xa, Viên Viện quay đầu liếc nhìn.
Đường Ý bỏ đũa xuống "Tôi no rồi, muốn đi về".
"Em ngồi xuống cho tôi, tôi còn chưa động đũa".
Đường Ý cầm lấy túi xách đứng lên, bóng dáng lướt qua người Phong Sính, còn chưa kịp bước đi đã nghe một tiếng cạch, Phong Sính ném mạnh đôi đũa xuống mặt bàn.
Lúc này, ngay cả Tiêu Đằng cũng quay người liếc nhìn.
Ánh mắt hai người đột nhiên giao nhau, ánh mắt nam nhân vốn bình tĩnh đã toát ra tia lửa, Viên Viện vội vàng khoác tay anh.
Đường Ý thu hồi tầm mắt liếc nhìn Phong Sính, vẻ mặt anh lạnh lùng che đậy sự hiểm ác như thể bão táp sắp đánh tới, bàn tay Phong Sính hướng về bộ đồ ăn bên cạnh, là một bộ dao nĩa sắc bén.
Đường Ý ít nhiều cũng biết được tính cách của Phong Sính, lúc này cô không dám cường ngạnh với anh, chậm rãi ngồi trở lại.
Tiêu Đằng nhìn một cái đã có thể nhận ra, cô bị ức hiếp.
Anh cử động, Viên Viện dùng sức ôm chặt anh "Tiêu Đằng, chúng em còn muốn đi xem ca nhạc, ăn nhanh thôi".
Tần Du Ninh ngồi đối diện cũng tò mò đưa mắt nhìn sang.
Tiêu Đằng nắm chặt tay, cuối cùng vẫn không đứng lên.
Không muốn khiến Đường Ý càng thêm khó xử, biện pháp tốt nhất chính là không ra mặt.
Phục vụ nghe thấy tiếng động, đến bên Phong Sính "Phong thiếu, có gì cần phân phó sao?"
Phong Sính cầm lấy khăn ăn lau nhẹ ngón tay, vừa ngó chừng Đường Ý lại không chút để tâm nói "Tôi thấy nơi này quá ồn áo, tôi muốn bao hết".
Người phục vụ hơi giật mình "Bây giờ luôn sao?"
"Chẳng lẽ đợi sau này?"
Đường Ý biết anh nhằm vào cái gì "Chẳng qua chỉ là bữa cơm thôi mà, anh cần gì phải phô trương như vậy?"
"Phong Sính tôi muốn phô trương cái gì còn cần đến em dạy sao?" Anh vứt khăn ăn xuống bàn, nói với phục vụ "Làm nhanh đi".
Người phục vụ vội vàng lui xuống.
Quản lý đại sảnh nhanh chóng tìm đến.
Quản lý liếc qua bên này, đoán chừng cũng hận đến nghiến răng nhưng lại không dám nói gì.
Nơi này, hàng năm đều nhờ Phong gia đem lại rất nhiều mối làm ăn, Đường Ý thấy ông ta đi đến một bàn nhận lỗi.
Quản lý đi đến bàn Tiêu Đằng "Thật xin lỗi các vị, chỗ này đã có người đặt bao hết rồi, bữa cơm này sẽ do nhà hàng thanh toán, thật ngại quá".
Viên Viện lãnh đạm hỏi "Là Phong Sính sao?"
"Đúng vậy".
Viên Viện có vẻ không vui nhưng cô cũng không muốn ở lại đây, không chỉ ăn không ngon mà con phải lo lắng đề phòng. Cô nói với nam nhân bên cạnh "Tiêu Đằng, hay là chúng ta đi thôi?"
Tiêu Đằng vẫn ngồi bất động ở đó, chỉ cười lạnh "Nhà hàng đẳng cấp một sao lại có thể làm ra chuyện như vậy, anh ta không thông báo đặt bao hết khu này từ trước, trong tình huống khách khứa tập trung ở đây, các người không sợ phải chịu tổn thất với nhiều khách hàng sao?"
Quản lý lộ ra vẻ khó vẻ khó xử, trước đó cũng đều đuổi khéo những người kia. Dù sao tới đây cũng không ham một bữa ăn miễn phí nhưng nói toạc ra là Phong Sính đặt bao hết sẽ không ai dám có ý kiến.
"Thật xin lỗi, như vậy đi, tôi sẽ cho người tặng thẻ VIP cho..."
Tiêu Đằng lắc đầu "Nhà hàng như vậy, ông còn hy vọng khách tới đây lần nữa sao?"
Sắc mặt quản lý càng trở nên khó coi, dù sao khách hàng cũng là Thượng Đế.
Viên Viện thấy phản ứng của Tiêu Đằng như vậy, trong lòng kỳ thật đã hiểu rõ. Hành Động của Phong Sính chính là nhắm vào Tiêu Đằng, cô tự biết mình không có khả năng tranh giành phô trương với Phong Sính.
Ánh mắt Tần Du Ninh nhìn về phía xa, giọng nói dịu dàng "Vừa rồi không phải còn đang tốt sao? Sao đột nhiên lại muốn đặt bao hết vậy?"
"Cái này..."
Mấy người ngồi đó vẫn chưa di chuyển.
Tần Du Ninh liên tưởng đến chuyện vừa rồi, cô trước giờ không phải là người tranh giành háo thắng, nhưng bữa cơm còn chưa ăn xong đã phải vội vàng đứng dậy.
"Chúng tôi còn hai món chưa đem lên".
"Xin yên tâm, toàn bộ chi phí tối nay, nhà hàng chúng tôi thanh toán hết".
Tần Du Ninh chỉ vào Phong Sính "Bọn họ giống như mới đến sao? Hay là như vậy đi, ông thương lượng với Phong Sính, tối nay tôi đặt bao hết, nếu bọn họ nguyện ý ở lại tôi rất hoan nghênh, nếu không đồng ý, phần của bọn họ tôi tính".
Quản lý lau mồ hôi lạnh "Chuyện này?"
Tiểu thư Tần gia bình thường hành xử không hề khoa trương như Phong Sính, cho nên quản lý không nhận ra cô.
Tần Du Ninh bình thản nói "Ông đến thương lượng với anh ta đi".
Tiêu Đằng không khỏi ngẩng đầu nhìn cô.
Viên Viện hạ giọng nói "Du Ninh, cậu điên rồi sao, tranh giành với anh ta làm gì? Anh ta trước giờ vẫn luôn rất hào phóng với người phụ nữ của mình".
Tần Du Ninh mỉm cười "Viên Viện, chúng ta cứ đi như vậy, bị ba mẹ tớ biết nhất định sẽ nói tớ không có tiền đồ, làm mất mặt người nhà. Tần gia nếu muốn đi sẽ tự mình đứng dậy đi, cho tới bây giờ chưa từng có chuyện bị xua đuổi".
Tiêu Đằng không nhịn được nâng tầm mắt nhìn cô. Trong ấn tượng mơ hồ của anh, Tần Du Ninh cùng lắm chỉ là một bông hoa giàu có mà thôi, hành xử nhã nhặn, từ nhỏ được nuôi trong lồng kính, tương lai không cần phải tự thân phấn đấu lại có thể dễ dàng trở thành phượng hoàng nổi bật.
Nhưng hành động của cô vừa rồi, mặc dù trong lòng có mấy phần háo thắng nhưng lại không khiến người ta căm ghét.
Quản lý lại đến bên cạnh Phong Sính, nói rõ ràng từng lời của Tần Du Ninh cho anh nghe.
Đường Ý nhìn anh "Chúng ta vẫn nên về thôi, anh muốn ăn gì, về nhà tôi làm cho anh".
"Em bảo tôi rời đi như vậy, việc này truyền ra, tôi còn mặt mũi nào nữa?"
Phong Sính ngoắc ngoắc quản lý kêu ông cúi người xuống, anh ghé vào tai thì thầm gì đó.
Một lúc sau, quản lý lại trở về "Tần tiểu thư nói, bất kể ngài ra giá bao giá, cô ấy đều bỏ nhiều hơn ngài một vạn đồng".
Phong Sính cầm cái nĩa trong tay, đâm đâm vài cái xuống khay.
Đường Ý thấy anh đẩy ghế đứng dậy, cô vội vàng kéo tay áo anh "Anh định làm gì?"
Phong Sính hất tay cô ra, sau đó sải bước đến một bàn khác. Đường Ý không biết làm gì hơn đành phải cầm túi xách đi theo anh.
Phong Sính nhấc chân dài đứng trước mặt mọi người, Tần Du Ninh ngồi một mình, ánh mắt dịu dàng "Phong thiếu, thật đúng lúc, lại gặp anh ở đây".
"Em gái Tiểu Tần, em đang ra mặt cho ai đây?" Phong Sính là người tinh ranh, đảo mắt một cái đã phát giác ra chuyện gì "Ngày thường thấy em nhu mì như nước, hôm nay sao lại muốn hơn thua với tôi vậy?"
"Phong thiếu, là anh muốn đuổi chúng tôi đi trước, tôi hôm nay chẳng qua là mời hai người bạn dùn cơm, muốn được yên tĩnh ăn uống tại nơi này thôi".
Tần Du Ninh nghe được câu xưng hô em gái Tiểu Tần không khỏi cau mày.
Khó nghe muốn chết.
Đường Ý đến bên cạnh Phong Sính, anh cũng không để ý, chợt ngồi xuống ghế bên cạnh Tần Du Ninh, đưa tay kéo cô vào ngực "Chúng ta đều là người một nhà, em muốn anh cái gì cứ việc dùng, anh trai mời khách".
Tần Du Ninh bị anh ôm chặt không thể động đậy, cô xấu hổ giãy dụa "Buông tôi ra".
"Ôm một cái có làm sao? Bên cạnh em lại không có ai".
Tần Du Ninh nhìn về phía Đường Ý, cô tự trấn an "Phong thiếu, bạn gái của anh còn đang ở đây, để cô ấy nhìn thấy không tốt".
"Bạn gái của tôi?" Phong Sính nhìn xung quanh "Ở đâu, ở đâu vậy?"
Tần Du Ninh bị anh ôm chặt hơn, hai người như muốn chạm mặt vào nhau, hai tay cô chống đỡ trước ngực Phong Sính "Đừng như vậy, hai nhà chúng ta tốt xấu gì cũng xem như có chút giao tình".
Tần Du Ninh lại nhìn qua Đường Ý, Đường Ý đứng ở đó, cánh tay rất nhanh buông xuống bên người. Phong Sính hoàn toàn không quan tâm đến cô, cô cũng không cần, nhưng đây là làm trò trước mặt Tiêu Đằng. Đường Ý thầm nghĩ lừa mình dối người để cho Tiêu Đằng nghĩ rằng cô đã đi, ít nhất cũng không đến nỗi nào.
Phong Sính dán mắt vào người đẹp trong ngực "Lúc trước, hai bên gia đình ra sức tác hợp cho chúng ta, tôi lại thấy em phần lớn thời gian đều ít nói, nhìn hơi chướng mắt. Bây giờ nhìn lại, thấy em rất mê hoặc, tối nay theo tôi đi?"
"Phong thiếu, xin anh tự trọng!" Tần Du Ninh nghe được những lời kia, sắc mặt đỏ ửng, hai tay không thể đẩy ra, cô muốn di chuyển sự chú ý của anh "Bạn gái của anh còn ở đây, đừng như vậy".
"Cô ấy có là gì?" Phong Sính vốn sẵn tính điên, hai tay anh càng siết chặt. Tần Du Ninh hoàn toàn không thể động đậy, anh đột nhiên đè cô ra phía sau, sát đến gần mặt cô mạnh mẽ hôn xuống "Cô ấy ở chỗ tôi chính là để chơi đùa, cho nên đừng hy vọng cô ấy ghen tuông".
Tần Du Ninh hét lên một tiếng.
Tiêu Đằng đứng dậy, vừa mới bước đến liền va vào Đường Ý đứng bên cạnh. Cô đang đứng đó, sắc mặt vô cảm.
Phong Sính buông tay ra, đứng thẳng lên, ngón cái lau nhẹ khóe miệng, bản tính mười phần vô lại. Anh liếc nhìn thức ăn trên bàn, cánh tay khoác lên vai Đường Ý rồi lại nhìn về phía Tần Du Ninh "Em gái Tiểu Tần, sau này có muốn ra mặt cho người nào, cần xem xét kỹ lưỡng một chút. Nếu chọc phải người không nên chọc, em coi chừng ngay cả xương cốt của mình cũng bị lột sạch không chừa đấy".
Tần Du Ninh ngồi co quắp, khuôn mặt trắng bệch, Tiêu Đằng nhìn thoáng qua Đường Ý, đi đến bên Tần Du Ninh lấy áo khoác choàng lên người cô. Anh lấy ví trong túi ra, đặt tiền xuống bàn rồi kéo tay cô đi.
Viên Viện cũng vội vàng đi theo.
Đường Ý đẩy Phong Sính ra, muốn thoát khỏi lồng ngực anh. Nhưng Phong Sính cố tình không cho.
Tần Du Ninh chợt đứng lại, đôi môi còn run run, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Phong Sính.
Nam nhân mấp máy khóe miệng, cánh môi đẹp sáng bóng "Sao vậy? Muốn tôi chịu trách nhiệm à?"
Vành mắt cô đỏ ửng, đôi chân như muốn bất động, cô nhìn Tiêu Đằng đang giữ chặt tay mình, cảm thấy thật may mắn. Ở thời điểm mấu chốt như vậy, là Tiêu Đằng đã kéo cô đi.
Cuộc chiến giằng co này, Phong Sính không biết xấu hổ cứ như vậy chiến thắng.
Áo choàng của Tần Du Ninh rất lớn, phải lấy tay giữ lại. Cô dùng sức nắm chặt cổ tay Tiêu Đằng, nếu hôm nay anh là bạn trai cô đã có thể đường đường chính chính ra mặt.
Nhưng anh không phải, bởi vì không phải nên khi Phong Sính cợt nhả với cô, anh lại không thể xen vào.
Tiêu Đằng cảm nhận được lực đạo của cô, rũ mắt xuống nhìn.
Bọn họ hôm nay bị đuổi đi, nói cho cùng vẫn là cuộc đọ sức quyền lực.
Tiêu Đằng không bao giờ quên Phong Sính đã khiến anh bất lực và nhục nhã như thế nào. Những lần bị chèn ép, anhđều ghi nhớ rõ ràng.
Anh ý thức rõ mình cần một bàn đẹp để