Viên Viện nhìn Tiêu Đằng đang lạnh mặt "Nhất định chúng ta nhìn lầm rồi..."

Nói xong lại giống như không tự tin lắm, cô liền cắn chặt môi dưới.

Tiêu Đằng nắm chặt bàn tay nhưng lại rất nhanh buông lỏng ra.

"Em đứng ở đây không sợ mệt sao?"

"Em vốn là muốn nhìn một chút, sao anh vẫn chưa trở lại".

Tiêu Đằng cầm bình truyền nước trong tay cô "Em về giường nằm đi".

Viên Viện lộ ra vẻ cẩn trọng, ngoan ngoãn lên giường nằm "Tiêu Đằng, anh bóc cho em quả cam đi. Dù sao công ty cũng không nhiều việc, em sợ truyền nước biển, anh ở đây với em được không?"

Tiêu Đằng không nói lời nào, cầm quả cam trên bàn.

Viên Viện không khỏi mỉm cười "Tiêu Đằng, chuyện em đã nói với anh, anh suy nghĩ thế nào?"

Nam nhân tập trung vào động tác trên tay, cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng.

.....

Cổng bệnh viện.

Đường Ý thấy ngày càng nhiều người tụ tập lại đây "Anh đủ chưa? Buông tôi ra".

"Da mặt mỏng à? Để người khác nhìn một chút, em cũng không ít đi một miếng thịt".

"Việc của tôi mới làm được một nửa đã bị anh lôi đến bệnh viện, tôi muốn về công ty".

"Không cho".

Đường Ý động đậy bả vai vài cái "Phong Sính, chị tôi giờ đã có thai, anh rể đối với chị ấy rất tốt, cho nên tôi không sợ anh làm khó chị ấy. Tôi cũng đã chia tay với Tiêu Đằng, tôi và anh ấy đã không thể quay lại, tôi bây giờ một thân một mình thật sự không có gì để sợ".

"Em cũng biết ở trước mặt tôi, khỏa thân với mặc quần áo cái nào cần nhiều thời gian hơn?"*

Nguyên văn Đường Ý nói một người trần truồng, ý nói một thân một mình không có ai. Phong Sính mới hỏi lại như vậy.

"Anh câm miệng!"

Phong Sính chỉ cảm thấy ôm lấy cô gái trong ngực cực kỳ thoải mái "Dì nhỏ, hay là em theo tôi đi, ra ngoài được phô trương, lại không cần phải đi làm".

"Tôi không thích không làm mà hưởng".

Phong Sính giả vờ như không hiểu, khả năng ngôn ngữ thật kém nha, không có cách nào "Em nào có không làm mà hưởng, em ở trên giường quan hệ nhiều một chút cũng chính là tận lực với công việc rồi".

Hai tay Đường Ý chợt đẩy mạnh ngực anh, tiếc là anh đã sớm có phòng bị, cô không thể thoát khỏi lồng ngực anh. Đường Ý dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay bị thương của anh, Phong Sính kêu lên một tiếng đau đớn, bật người bước ra xa.

Cô nhanh chân bước đi.

Phong Sính dán mắt vào cô "Chúng ta đánh cuộc đi, thế nào?"

Đường Ý nhận thấy được tâm tư xấu xa trong anh lại đang trỗi dậy.

"Tôi không rảnh đánh cuộc với anh".

"Trong vòng mười ngày, tôi sẽ khiến em ngoan ngoãn đi theo tôi".

Cô trực tiếp lườm anh một cái, sau đó từ từ biến mất khỏi tầm mắt anh.

Phong Sính không ngăn cản, vuốt vuốt bả vai bị đau, tay anh mò vào áo khoác lấy di động ra gọi "A lô, lái xe tới đây, tôi muốn xuất viện".

.....

"Cái gì mà nằm viện theo dõi? Nhanh lên!"

Tài xế đến bệnh viện đón anh, liền nhìn thấy người đàn ông vô cùng đẹp trai mặc quần áo bệnh nhân đứng trước cổng bệnh viện, gương mặt u ám. Các cô gái trẻ đứng tụm năm tụm bảy đi qua phóng điện với anh khiến anh mất luôn tinh thần phản ứng.

Anh nghĩ không ra, dù anh từng ức hiếp Đường Ý cũng không khiến cô hận anh đến nỗi thấy chết không cứu chứ?

Hơn nữa, anh cũng mất sức, chẳng lẽ cô không có chút hưởng thụ sao?

Chuyện này vốn là đôi bên cùng có lợi, làm sao lại khiến cô sống không bằng chết vậy?

Phong Sính sau khi xuất viện không trực tiếp về nhà mà là đến chỗ ăn chơi.

Đương nhiên, trước đó anh sẽ đến các shop thời trang tân trang cho mình thật tốt.

.....

Diễm khuynh.

Phong Sính bên trái một người đẹp, bên phải một người đẹp, lại có người ngồi cạnh chân anh. Người đẹp nơi này ai cũng biết Phong Sính vung tay hào phóng, hai người bên cạnh xoa bóp bả vai cho anh.

Một người trong đó xoa bóp đến cánh tay, Phong Sính vội rút tay lại "Không có mắt à?"

Người đẹp bị dọa cho sợ, cười cười đến sát bên, bàn tay xoa nhẹ lên vai Phong Sính "Phong thiếu, mắt em rất rõ, nhưng chính là... anh mặc y phục này kín đáo như vậy, đến hàng hóa bên trong em cũng không thể nhìn thấy".

Lời nói mềm mại dường như có thể hại chết người.

Phong Sính nghe được toàn thân liền kích thích, ngọn lửa của đàn ông từ từ dâng lên, đôi môi đỏ mọng lẳng lơ của người đẹp cong lên, như muốn chạm vào mặt Phong Sính. Phong Sính liếc nhìn, người đẹp có đôi môi đầy đặn, biết anh yêu cầu cao, son môi cũng phải có đẳng cấp, phải thật đỏ tươi nóng bỏng.

Cổ họng Phong Sính khẽ nuốt xuống, đôi môi nhỏ dù không chạm vào nhưng lại run rẩy không ít khiến anh bỗng nhiên khó chịu nổi.

Mùi nước hoa nồng nặc xông đến khiến đầu anh choáng váng, đôi môi này sao lại giống như xúc xích vậy?

Trong đầu anh lại nghĩ đến Đường Ý nhỏ bé thanh tân, trên người không hề có hương vị lẫn lộn này, đôi môi đỏ hồng không cần tô son. Phong Sính đẩy người đẹp như đang muốn tựa lên đầu anh "Tránh ra".

"Phong thiếu, làm sao vậy, anh nhìn áo lót của em..."

Phong Sính nhìn về phía cửa không chớp mắt, nữ nhân chưa từ bỏ ý định, một tay vòng ra sau kéo khóa "Là ren đỏ nha".

Phong Sính nghe thế, mắt sáng lên, liếc nhìn phong cảnh bên trong của người đẹp.

Người đẹp thấy thế, hai tay dùng sức ôm lấy cánh tay anh "Đến đây đi, Phong thiếu!"

Miệng vết thương của Phong Sính lại đau, anh giận dữ dùng tay kia đẩy mạnh vai đối phương "Đáng chết, không nghe thấy tôi nói không muốn sao? Phong Sính ta chưa từng bị cưỡng ép làm gì, hôm nay không có hứng thú, đi ra ngoài đi".

Ra khỏi Diễm Khuynh, Phong Sính đứng trước cửa một lúc lâu không nhúc nhích, không khỏi thở dài bị mất mặt, lần này đụng chạm lại không có quan hệ, không phải chức năng bộ phận nào đó của cơ thể bị hỏng rồi chứ?

.....

Hôm sau.

Chủ nhật.

Đường Ý bị một hồi chuông đánh thức "Ai vậy?"

Ngay sau đó là tiếng đập cửa dồn dập liên tiếp.

Đường Ý vò lấy mái tóc rối bời đi ra mở cửa "Ai mới sáng sớm đã kêu lớn như vậy..."

Cô trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào hai người trước cửa "Ba, mẹ, sao hai người tới đây?"

Bà Đường mang theo hai giỏ trứng gà xách vào trong nhà, ông Đường cúi đầu đi vào.

"Đường Đường, con có biết chị con đang ở đâu không?"

Đường Đường ngạc nhiên "Dạ, con biết". Cô cẩn thận nhìn mẹ "Mẹ, mẹ còn trách chị sao?"

"Nó vẫn thường gọi điện về nhà, tính tình ba con vẫn kém như thế, chị con cũng không dễ dàng gì".

"Đúng vậy" Đường Ý phụ họa "Huống chi, chị ấy bây giờ đang mang thai".

"Chút nữa con dẫn ba mẹ qua đó đi, chỗ đó mẹ đã biết qua nhưng không có quen thuộc".

Đường Ý nghe vậy, sắc mặt hiện lên vẻ do dự, ông Đường đứng bên nói "Nhìn xem, ngay cả Đường Đường cũng không muốn qua, bà còn thương yêu nó, thật là mất mặt, mất mặt!"

"Ba", Đường Ý thở dài "Không phải như vậy, ba mẹ đợi con thay y phục, để con gọi điện cho chị trước".

Đường Ý không muốn gặp phải Phong Sính kia, nhưng cô nghĩ Phong Sính bị thương như vậy, lần này không phải đang ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện sao?

Bà Đường trước khi ra cửa không quên mang theo một giỏ trứng gà.

Đây là cho chị cô bồi bổ thân thể.

Đi đến Phong gia, Phong Triển Niên và Đường Duệ đang đứng đợi trước cổng, thấy ba mẹ bước xuống xe, Phong Triển Niên tiến lên đầu tiên "Ba, mẹ, để con cầm cho".

Bà Đường có chút câu nệ, ông Đường mặt sa sầm, Phong Triển Niên tự mình nhận giỏ trứng gà từ tay bà Đường "Trứng gà mái đúng là bổ dưỡng nhất, vẫn là ba mẹ lo lắng chu đáo".

Ông Đường mặc dù cảm thấy bị một người gần bằng tuổi gọi là ba rất khó tiếp nhận nhưng thấy thái độ của Phong Triển Niên như vậy, cũng không có xì mặt xuống.

Mọi người đi vào biệt thự, Phong Triển Niên mời bọn họ vào phòng khách, bưng trà dâng nước đều tự tay làm.

"Khó có dịp ba mẹ đến đây, con đã gọi Phong Sính đến để hai người gặp mặt".

"Anh ta xuất viện rồi?" Đường Ý buột miệng hỏi.

Phong Triển Niên ngồi xuống bên cạnh Đường Duệ "Đúng vậy, đứa trẻ này sao có thể chịu nằm ở bệnh viện".

Đường Ý ngồi đó có chút bất an, ba mẹ chịu tới đây, Đường Duệ đúng là rất cao hứng, hơn nữa Phong Triển Niên luôn tận tình săn sóc cô, không chỉ tự mình gọt trái cây mà còn ân cần hỏi han, bà Đường nhìn thấy vậy trong lòng cũng có chút an ủi.

Đường Ý tìm cơ hội, mở miệng nói "Ba mẹ, hai người ở đây với chị đi, công ty con hôm nay phải tăng ca, con phải chạy qua đó nữa".

Đường Duệ nhìn cô "Hôm nay là cuối tuần, công ty em cũng muốn tăng ca sao?"

"Không có cách nào, nhiều công việc vẫn chưa hoàn thành", Đường Ý cầm túi đứng dậy "Không kịp nữa rồi, em phải đi đây".

Cô như muốn chạy trốn khỏi Phong gia, thật ra có nơi nào lại bắt làm thêm như vậy, còn không phải vì muốn tránh Phong Sính sao?

Buổi tối, Phong Sính chạy xe về đến nhà.

Quản gia vừa nhìn thấy, hoảng sợ vội vàng chạy đến phía trước "Phong thiếu, tay cậu còn đang bị thương, sao lại còn lái xe đến đây?"

"Không phải cánh tay còn có thể cử động sao?"

Đôi chân dài bước xuống, xuyên qua sân sau đi vào phòng khách.

Phong Triển Niên thấy anh đi vào, đem anh đến trước mặt "Ba, mẹ, đây là con trai con, Phong Sính".

Đôi mắt đẹp của Phong Sính liếc qua, nhìn thấy hai người trên ghế salon, vẻ mặt quái dị, cũng không mở miệng. Phong Triển Niên liếc nhìn anh "Chào hỏi đi".

Phong Sính hừ lạnh, chẳng lẽ muốn anh gọi là gia gia nãi nãi * ông bà sao?

Tầm mắt anh quét khắp phòng, trong trường hợp này sao có thể thiếu Đường Ý đây?

Sắc mặt Phong Triển Niên có vẻ không vui, Đường Duệ vội vàng hòa giải "Phong Sính, tay của cậu không sao chứ?"

Phong Sính nghênh ngang đi tới, ngồi xuống ghế salon, sau đó hướng ông Đường bà Đường mà kêu to "Chú, dì".

Vai vế kiểu này, thật đúng là lộn xộn.

Phong Triển Niên tức giận đến mức chỉ hận không thể băm vằm anh ra.

Trải qua tiếp xúc ban ngày, ba Đường nhận thấy Phong Triển Niên người này rất khá. Phong Triển Niên đối nhân xử thế đều rất khéo léo lão luyện, tự nhiên biết cách để người khác có thiện cảm.

Phong Sính ngồi ngơ ngẩn, anh vô thức cho rằng Đường Ý nhất định sẽ ở đây.

Anh kéo vai áo, mùi nước hoa mê hoặc u ám nhẹ lan ra, ánh mắt không khỏi nhìn về đôi giày sáng bóng của mình, bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán. Đường Ý không có ở đây cũng chẳng có gì vui vẻ.

"Ba, tại sao dì nhỏ không tới?"

"Công ty nó có việc, đã trở về làm việc rồi", Đường Duệ tiếp lời. Vừa nghe Phong Sính nhắc đến Đường Ý, cô lại bắt đầu lo lắng đề phòng.

"Làm thêm giờ cũng nên trở về rồi, chú và dì hiếm khi đến đây một chuyến, đương nhiên muốn ăn bữa cơm đoàn viên" Phong Sính lại nhìn xuống tay mình.

Đường Duệ nghĩ đến chuyện bọn họ lúc trước, nhìn lại ba mẹ, sợ Phong Sính lại nổi cơn điên "Không có việc gì, ba mẹ ở đây chơi hai ngày, ngày mai chúng ta đến phòng trọ của Đường Ý cũng được".

Phong Sính nghe vậy, sắc mặt rõ ràng khó coi, tay anh đặt trên đầu gối "Mẹ hai, chúng ta đều là người một nhà, từ trước đến giờ tôi luôn xem Đường Ý là dì nhỏ thông gia của mình, chúng tôi cũng chơi rất thân, chuyện như vậy người cần phải chủ động mới được, dì nhỏ cảm thấy đến đây sẽ khiến người thêm phiền toái. Thật ra tôi và ba đều muốn cô ấy mỗi ngày đều đến đây, cô ấy thường hay nói lời khách sáo, nhưng người cũng không nên cho đó là thật, đúng không?"

Đường Duệ cắn chặt răng, dì nhỏ thông gia?

Dì nhỏ thông gia mà anh còn xuống tay được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play