Đường Ý nghẹn họng, Phong Sính ngay sau đó còn nói thêm "Như thế nào, có phải chị gái em thấy được viễn cảnh trước mắt sẽ lo lắng a?"
"Cho dù ông ấy thật sự như vậy, anh cũng đừng nhắm vào chị tôi được không, chị ấy không có lỗi".
"Nếu tôi phá hư chuyện bọn họ, chị em không thể không bước vào hố lửa này sao?" Phong Sính lui người về sau, Đường Ý vội đứng thẳng lên. Người đàn ông không nổi giận như lúc trước, như thể mọi chuyện đã trôi qua, thật sự vì tốt cho hai chị em cô.
"Hiện tại, chị tôi đã ký công chứng tài sản, nếu ba anh mất đi, anh cảm thấy cuộc sống sau này của chị ấy sẽ tốt hơn sao?"
Đường Ý không khỏi phản bác "Chị tôi làm như vậy, còn không phải vì muốn ngăn chặn cái miệng của anh sao? Chị ấy chỉ muốn chứng minh chị đến với ba anh không phải vì tiền.
Phong Sính ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa nhìn về khung ảnh "Em nói, mẹ tôi có phải rất xinh đẹp không?"
Đường Ý nhẹ gật đầu "Rất đẹp".
"Khí chất của mẹ tôi, chị gái em có sao?"
Đường Ý chưa trả lời, Phong Sính đã cười lạnh "Ngay cả mẹ tôi như vậy cũng đã bị bỏ rơi, huống chi chị em chỉ là cọng cỏ dại?"
"Ban đầu lúc ba anh theo đuổi chị tôi, chị ấy cũng rất do dự, không chỉ là khoảng cách tuổi tác mà còn vì hai nhà không môn đăng hộ đối. Nhưng ông ấy rất dịu dàng ân cần, chăm lo từng ly từng tí cho chị tôi, chị ấy chưa từng nói chuyện yêu đương, cho nên mới cho nhau một cơ hội".
Đường Ý thấy Phong Sính đứng bất động ở đó, cô lặng lẽ lui về phía sau "Nếu anh đã nói như vậy, anh để tôi trở về có được không? Tôi sẽ khuyên chị tôi, bảo chị suy nghĩ lại".
"Nghĩ lại? Bụng đã lớn rồi, ba tôi cũng coi như ngang ngược liều mạng".
Đường Ý nhìn về phía cửa, tiếng nói của Phong Sính vang bên tai "Đừng mất công suy nghĩ nữa, em không thoát ra được đâu".
"Anh lại muốn nhốt tôi ở đây sao?" Mặc kệ Phong Sính nói nhiều như vậy, Đường Ý không chút đồng tình với anh, lúc anh tạo được khoái lạc trên nỗi đau của người khác, sao anh lại không nghĩ đến người khác có chịu được sự đau đớn đó hay không?
"Tối nay trong nhà không có ai, tôi đã để quản gia và người giúp việc qua bên kia hỗ trợ".
Đường Ý nghe vậy, dựa vào cánh cửa sau lưng, dáng vẻ như sẵn sàng chiến đấu.
Phong Sính xoay người bước tới cô, bàn tay nhỏ của Đường Ý nắm thành quyền "Bọn họ phát hiện ra tôi không có ở đó, nhất định sẽ đến đây tìm".
"Bọn họ chẳng quan tâm đến em đâu, Phong gia lúc này đã trở thành nơi ăn chơi đàng điếm".
Đường Ý muốn trốn, Phong Sính bỗng đứng lại, nhìn ngắm bốn phía "Đêm nay em ngủ ở đây đi, ngủ trên giường mẹ tôi".
Đường Ý lắc đầu "Không, tôi không muốn".
Lá gan cô không lớn, khi còn nhỏ nghịch ngợm, mẹ cô hay kêu ma quỷ lấy mạng đến hù dọa cô, nhìn thấy biểu cảm trước sau như một của tượng sáp, cô càng cảm thấy rùng mình sợ run.
Phong Sính đi tới cửa, cô đã rút lui vào một góc.
Nam nhân ấn ngón tay lên, cánh cửa theo đó mở ra, lúc anh đi ra cũng không đóng cửa lại, Đường Ý vội vàng kéo cánh cửa lại, do dự một lúc mới đi theo sau Phong Sính.
Anh vẫn đi xuống lầu dưới, Đường Ý theo ngay phía sau, anh cũng không phải là không biết.
Đi tới phòng khách, Phong Sính đột nhiên xoay người "Em đã ăn chưa?"
Đường Ý lắc đầu, lại vội vàng gật đầu "Ăn, ăn rồi".
"Thật sự đã ăn?" Giọng điệu của Phong Sính rõ ràng là không tin.
"Ăn rồi". Đường Ý thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
"Tốt lắm, vậy nấu bữa cơm cho tôi đi".
Đường Ý vội đáp "Tôi không biết nấu".
Nam nhân cười nhạt bên môi "Mấy đứa trẻ nghèo đã sớm làm việc nhà, nấu cơm không biết, em lừa ai vậy?"
"Tôi thực sự không biết".
"Em không nấu cũng được, tôi mà đói sẽ đem em ăn hết".
Đường Ý thầm cắn răng, đi vào phòng bếp, nhìn thấy có mấy hộp mì Ý. Cô không muốn làm khổ mình, cắt sợi thịt, lại kết hợp với mấy thứ rau củ, bưng đến phòng ăn. Phong Sính ngẩng đầu nhìn "Không phải em đã ăn rồi sao?"
Đường Ý giữ lại cái khay cho mình "Tôi lúc chiều ăn được một ít..."
Phong Sính nếm thử, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét "Đây là pasta sao?"
"Tôi chưa từng làm qua, chỉ biết cách xào mì thôi".
"Quả nhiên", ý tứ chán ghét của Phong Sính càng đậm "Một nghèo hai trắng, em quản lý việc nhà sẽ làm rối tung một chút".
Đường Ý muốn hỏi, anh có bao nhiêu khinh thường những người địa vị thấp hơn mình? Nhưng lời nói đến bên môi, cô vẫn là nuốt trở vào.
Cho dù món ăn không ngon anh vẫn muốn ăn, cho nên vốn không hề có phân biệt địa vị cao thấp, chỉ là có một số người đã sớm thích ứng với nó mà thôi.
Ăn xong, hai người ngồi yên trước bàn, Đường Ý nhìn ra phía cửa, túi của cô để ở Phong gia, chị gái và Tiêu Đằng chắc chắn lại đang tìm cô.
Phong Sính đột nhiên đứng dậy, Đường Ý ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nam nhân bước hai bước đến gần cô, cúi người xuống dùng sức ôm chầm lấy cô.
"Anh..."
"Lên lầu".
Đường Ý giãy dụa kịch liệt "Tôi không đi".
"Nói lại lần nữa?"
"Tối nay tôi nhất định phải trở về", cô giãy dụa hai vai, nhưng cánh tay Phong Sính rất mạnh mẽ và rắn chắc, cô bị ép vào bên trong như bị nhốt trong lồng sắt, sao có thể dễ dàng trốn thoát?
Cánh tay Phong Sính nổi gân xanh, Đường Ý càng cảm thấy hô hấp trong lồng ngực bị đè ép sạch sẽ "Tôi cam đoan tối nay không đụng đến em".
"Vậy anh thả tôi ra".
Phong Sính nhấc cả người cô lên, Đường Ý sao có thể là đối thủ của anh, ngay cả khi bị lôi đi, cô chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin "Chậm một chút, tôi đi, tự tôi lên lầu".
Đi tới căn phòng trên lầu ba, Đường Ý đứng ở đó không nhúc nhích, Phong Sính ở sau lưng cô đẩy vào, cô lảo đảo bước đi.
"Phòng ngủ phía trước còn đang sửa sang lại, lần trước bị em đốt cháy không nhẹ".
Căn phòng này liền kề với phòng của mẹ Phong Sính, Đường Ý ngắm nhìn bốn phía, Phong Sính kéo cô ngồi bên mép giường, cô hất tay anh ra. Phong Sính ngồi thẳng trên giường, tay cầm remote bật TV lên, lại cầm lấy máy điều khiển ngồi trước TV chơi đua xe.
Đường Ý ngồi đó bất động, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mi mắt cô nặng dần, người nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Phong Sính liền kéo cánh tay cô, hai tay ôm chặt bả vai Đường Ý "Lạnh quá, em không tăng nhiệt độ máy sưởi ấm sao?"
"Tôi nóng, tôi hạ nhiệt độ lạnh".
Đường Ý lạnh run, Phong Sính kéo cô lên giường, anh lấy chăn bông quấn chặt cô, cô đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, Phong Sính để cô ngồi trước người mình, hai tay vòng qua người Đường Ý tiếp tục chơi game.
Động tác thân mật như vậy, trước đây cũng chỉ có Tiêu Đằng từng làm với cô.
Đường Ý cứng người nín thở, không dám thở mạnh, sống lưng cũng dựng thẳng đứng, cố gắng không chạm vào người Phong Sính.
Phong Sính thản nhiên gác đầu lên vai Đường Ý, hai chân duỗi ra, giữa hai người khó tránh khỏi sự đụng chạm, Đường Ý nhìn chằm chằm vào màn hình TV, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ sáng bóng chạy thẳng đến vạch đích, người đẹp mặc bikini uốn éo eo nhỏ, giơ lên lá cờ No.1.
"YES!" Phong Sính đắc ý, kề sát gương mặt Đường Ý chợt hôn lên môi cô.
Đường Ý phản ứng rất rõ ràng, gần như muốn nhảy dựng lên, Phong Sính đè vai cô lại "Lại lần nữa".
"Tôi mệt rồi, tôi muốn về ngủ".
"Mệt sao, vậy em nằm ngủ đi".
Mắt Đường Ý cay cay, cô sợ mình không chống đỡ được, chỉ biết bây giờ nhất định đã khuya rồi, cô dụi dụi mi mắt, ép mình mở to mắt, xe Phong Sính dừng lại trên vạch xuất phát. Đường Ý nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ, ánh mắt sáng ngời ngày càng mơ màng, cô ngồi ở đó ngủ thiếp đi, không lâu sau cả người đột nhiên ngã về phía sau, đầu tựa vào cần cổ Phong Sính.
Cô vội vàng mở mắt ra, buộc mình ngồi thẳng dậy, Phong Sính nhìn cô, bắt gặp bộ dạng khổ sở gắng gượng của cô, không khỏi quan sát.
Lặp lại vài lần, cuối cùng Đường Ý ngủ quên lúc nào không biết.
Chiếc xe của Phong Sính dẫn đầu cách biệt, xuyên qua vạch đích trong nháy mắt. Anh quăng tay cầm điều khiển xuống, cảm giác đầu vai nặng nặng, vừa nhìn xuống đã thấy Đường Ý đang ngủ ngon giấc, gương mặt và ngũ quan bởi vì động tác này mà hiện lên rõ ràng, lông mi dày, sống mũi cao xinh xắn, tầm mắt Phong Sính bất giác rơi xuống cánh môi màu anh đào.
Cổ họng Phong Sính nhẹ biến, trong cơ thể có một ngọn lửa vọt thẳng vào, kích thích đua xe qua đi lại có một loại cảm xúc trống rỗng khó hiểu thản nhiên quẩn quanh. Anh từng hôn Đường Ý, cũng không nóng lòng xâm nhập, cánh môi mềm mại khiến anh lưu luyến, anh muốn được nhiều hơn, dứt khoát đến gần gương mặt Đường Ý.
Ham muốn ngày càng tăng khiến động tác của anh hơi mạnh, Đường Ý ưm một tiếng, từ từ tỉnh giấc.
Mắt cô trợn lớn, Phong Sính đoán chừng cô sẽ phản kháng, anh đi trước một bước đẩy cô ngã xuống giữa giường, Đường Ý ngồi dậy lại bị anh đẩy ngã xuống lại "Anh đã nói tối nay không đụng đến tôi".
"Em ngồi ở đây, được lợi trên người tôi bao nhiêu lần rồi? Lời tôi nói, em còn có thể tin sao?"
Đường Ý cố gắng lấy hơi "Đừng, Phong Sính..."
Anh phủ lấy môi cô lần nữa, kịch liệt cắn xé làm rách khóe môi, Đường Ý vùng vẫy hai tay đánh trước ngực Phong Sính, khó khăn lắm mới hít thở được, cô tức giận trừng mắt nhìn anh "Phong Sính, anh thích dùng sức mạnh đối xử với phụ nữ như vậy sao?"
"Không, ngoài em ra, không phải người nào cũng biết điều ngoan ngoãn dâng tới cửa sao?" Phong Sính vừa nói xong, lại muốn tiếp tục.
Đường Ý nghiêng người tránh, chiến đấu thể lực, cô chắc chắn không phải đối thủ của Phong Sính, chỉ có thể nghĩ cách tự cứu mình "Anh đừng như vậy, mặc dù mẹ anh đã mất nhưng anh vẫn luôn thờ cúng bà ấy, còn tạc tượng bà như người sống, Phong phu nhân vừa nhìn đã biết là người có trí tuệ uyên bác, nhất định không hy vọng con trai mình làm ra chuyện trái với tâm ngyện của bà. Phong thiếu, anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một đêm được không?"
"Lần trước lúc tôi muốn em, em kêu la lớn tiếng như vậy, mẹ tôi ở trên lầu đã sớm nghe thấy rồi..."
Sự trơ trẽn của anh, đã đạt tới trình độ thượng thừa rồi.
"Tuy rằng anh làm vậy, bất quá ngày mai ba anh và chị tôi không kết hôn, nhưng họ đã làm giấy hôn thú, trở thành vợ chồng hợp pháp. Phong Sính, anh làm gì cũng không ngăn cản được".
Môi mỏng Phong Sính chạm vào mặt cô, Đường Ý cảm nhận rõ anh đang dừng lại, Phong Sính nghĩ đến cảnh tối nay Đường Duệ mặc áo cưới, sau đó nhớ đến cảnh tượng mười mấy năm trước, anh trở mình nằm chết dí bên cạnh Đường Ý "Dì nhỏ, tôi đặc biệt muốn xem một màn, em biết là gì không?"
"Là gì?"
"Đến một ngày, ba tôi lại thay lòng đổi dạ, lúc đó người chị em có thể khóc lóc kể lể chỉ có thể là em, tôi đặc biệt muốn thấy cảnh tỷ muội tình thâm, hận không thể bức chết ba tôi".
"Anh thật độc ác".
Phong Sính gối tay sau gáy, Đường Ý động đậy, anh thuận tay kéo cô vào người "Em chưa muốn ngủ sao, chúng ta liền vận động đi".
Cô nhắm mắt lại, đợi một lúc lâu, xác định Phong Sính không có hành động quá đáng mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa "Phong thiếu".
Phong Sính mở mắt ra "Có chuyện gì?"
"Lão gia gọi điện đến".
"Biết rồi".
Đường Ý ngủ ngon lành, mấy ngày trước đều lo lắng cho hôn lễ của Đường Duệ, hiếm khi ngủ trọn một đêm như vậy, cần cổ hơi ngứa ngứa, nụ hôn của Phong Sính muốn hướng đến nơi gò má, cô vung tay lên "Đừng làm rộn".
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, Phong Sính nghe được vô cùng cao hứng, càng phát ra nhiều nụ hôn hơn.
Đường Ý cười khẽ hai tiếng "Tránh ra đi, anh nặng quá nha".
Giọng điệu như vậy, Phong Sính vừa nghe đã cảm thấy có gì không đúng.
Anh quả là hồ đồ, còn không kịp phản ứng đây là gì.
Phong Sính hé miệng cắn vành tai cô, cô chịu nhột không được, nghiêng người đẩy anh. Phong Sính nắm bàn tay nhỏ bé của cô "Bé con, dậy đi, nhìn xem một chút tôi so với bạn trai của em có phải tốt hơn trăm lần không?"
Cô đột nhiên mở to mắt, thấy rõ ràng gương mặt tuấn tú trước mặt, liền rút tay về ngồi dậy.
Phong Sính duỗi người, một đêm ngủ ngon khiến tinh thần phấn chấn, mắt anh nhìn cô, sau đó không có ý tốt tiến lại gần.
Đường Ý cọ người đứng dậy, đứng ở giữa giường, Phong Sính nhanh tay kéo chân cô lại, Đường Ý tránh né "Đã nói không đụng đến người tôi, anh tránh ra".
"Tôi nói là đêm qua không đụng đến em!"
Anh vừa đứng dậy, chân còn chưa đứng vững, Đường Ý chọn đúng thời cơ, một cước đá vào.
Bộ phận kia của Phong Sính vốn rất yếu ớt, lại vào thời điểm buổi sáng nhạy cảm như vậy, anh kêu rên lên, sau đó khụy xuống. Đường Ý nhảy xuống sàn nhà, vội vàng chạy đến cửa, cánh cửa vẫn như cũ không mở ra.
Phong Sính kéo chăn quấn thân mình đứng lên, Đường Ý không nhìn thấy động tác bên trong.
Nam nhân không nói chuyện một lúc lâu, hơn nữa lại quay lưng về phía cô, Đường Ý có chút sợ hãi, danh tiếng ăn chơi của Phong thiếu bên ngoài, nếu như đá hỏng thứ từ trước đến nay anh vẫn luôn kiêu ngạo, cái mạng này của cô khó giữ rồi nha? "Anh không sao chứ? Nếu không, gọi bác sỹ đến đây xem đi?"
Phong Sính chậm chạp, từ từ ngồi dậy, Đường Ý đổi giọng "Tôi không phải cố ý đâu, tôi định đã chân anh".
"Là em không cẩn thận đá trật đúng không?"
"Đúng vậy".
Người đàn ông hừ nhẹ, phụ nữ một khi nói dối chẳng phải để xé nháp đấy sao?
Phong Sính vén chăn bước xuống giường, Đường Ý dõi theo anh, lúc đứng dậy có ngừng một chút, có thể còn hơi đau.
Đường Ý đứng ở cửa không nhúc nhích, Phong Sính tiến lên vài bước "Muốn trở về sao?"
"Muốn".
Phong Sính vươn tay, Đường Ý đi theo sau anh, hai người xuống dưới lầu, nhóm người giúp việc đã trở về, Đường Ý cất bước muốn đi.
"Chờ một chút, ăn sáng đã, tôi và em cùng đi".
"Hôm nay là hôn lễ..."
Phong Sính kéo ghế ra ngồi xuống "Tôi biết, nhưng tôi càng biết, trừ phi tôi đem em trói lại cả đời mới có thể ngăn cản bọn họ kết hôn, dì nhỏ, bên trong toàn bộ chuyện này, em là người vô tội nhất, có phải không?"
Đường Ý nghe vậy, thiếu chút nữa tưởng rằng lương tâm anh thức tỉnh, nhưng sáu đêm ác mộng kia, không phải chỉ một câu tỉnh ngộ của kẻ điên này là có thể bỏ qua.
"Anh cũng biết tôi vô tội?"
Phong Sính cầm lấy mẩu bánh mì nướng, xé làm đôi, một miếng đưa lên miệng, anh bình thản nhìn chăm chú Đường Ý "Động đất, sóng thần, tai nạn máy bay, gồm cả chiến tranh, hàng năm có nhiêu người chết như vậy, dù là trẻ con hay người già, có ai không vô tội? Dì nhỏ, em chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, hơn nữa, tôi muốn em nhiều lần như vậy, trong mắt em, chắc chắn sẽ xem như mình bị chó điên cắn, em dám nói em chưa từng nghĩ như vậy sao?"