Nụ cười bên miệng Phong Sính trở nên cứng ngắc. [ Dù sao cũng là chuyện nửa tiếng đồng hồ.]
Anh không biết là nên cười hay tát cô một cái cho hôn mê luôn đây.
"Nói cô không có kinh nghiệm, tôi còn không tin."
Càng như vậy, Đường Ý lại càng không được tự nhiên, cô cong khủy tay trái nắm lấy tay phải, ý định ngăn cản tầm nhìn của Phong Sính.
Phong Sính cầm điều khiển mở ti vi.
"Học theo cái này, học không xong, đừng hi vọng đêm nay cô được dễ chịu."
Đường Ý tầm mắt di chuyển, vừa nhìn đến những hình ảnh trên tivi, trong nháy mắt máu toàn thân cô như chảy ngược, mắt tựa như có gì đó đâm vào, đau đớn. Cô vội vàng quay đầu đi nơi khác.
"Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
"Tôi nói còn chưa rõ sao?"
Phong Sính đứng dậy, một tay kéo Đường Ý thẳng đến giường.
Tay anh túm chặt tay cô, ôm chặt cô vào lòng không để cô cử động,
"Đợi cô thử qua sẽ biết được, nó có tư vị tuyệt vời đến chừng nào. Cô ngoan ngoãn xem đi, tôi sẽ giúp cô giải độc."
Đường Ý muốn giãy khỏi tay anh, nhưng anh lại ôm quá chặt. Giọng nói của cô tựa như khói bay, khô khốc mà đau đớn. Đó là âm thanh có sức xuyên thấu. Phong Sính dựa vào đầu giường, khuôn mặt Đường Ý ửng hồng mất tự nhiên. Tay nam nhân lại chỉ đến một hình ảnh trên màn hình.
"Đây là quỳ xuống, hiểu không?"
Cô không lên tiếng đáp lại, Phong Sính lại tiếp tục ở bên tai giảng giải. Sau một lúc anh quay đầu nhìn cô, đã thấy Đường Ý đang say giấc ngủ.
Thật quá sức tưởng tượng của anh, trong tình huống nước sôi lửa bỏng như này mà cô có thể ngủ được? Dù do trái tim cô có mạnh mẽ nhưng không lẽ cô không chút nào lo lắng cho Tiêu Đằng sao?
Muốn giả bộ ngủ hết đêm nay ư? Đừng mơ tưởng.
Phong Sính lại điều chỉnh âm lượng tivi thật lớn, anh nghiêng người, vuốt ve khuôn mặt Đường Ý, cảm giác rõ ràng da thịt trong lòng bàn tay như căng thẳng.
Anh hôn lên đôi môi cô, ép cô xuống giường, Đường Ý nhắm nghiền hai mắt, Phong Sính không ngừng đưa tay tuần tra khắp người cô, môi mỏng đi thẳng một đường mơn trớn dái tai cô, "Nếu em không tỉnh, tôi thật sự sẽ gọi bạn trai em đến đây."
Mi mắt khẽ động, nhưng cô chỉ mở hé mắt.
Phong Sính rất ít khi hôn môi con gái, nhưng anh lại liên tục hôn lên đôi môi mọng của Đường Ý, trên người cô có hương vị sạch sẽ, anh thích nó.
Dạy bảo ban ngày đúng thật là vô dụng, giây phút quan trọng này, anh phải chiếm thế thống trị.
Kỳ thực khi Đường Ý nhìn theo từng động tác của Phong Sính cô đều tự huyễn hoặc mình không để ý. Thế nhưng loại cảm giác như này, rõ ràng đến vậy, cô muốn xem nhẹ nó cũng khó.
Đêm nay, so với tưởng tượng của cô, hoàn toàn trái ngược. Lúc trước đó cô cảm thấy nó thật mới lạ, cảm thấy hạnh phúc. Còn bây giờ, chân chính đi đến bước này, cô cảm thấy như chính mình đang đi vào địa ngục.
Loại cảm giác đau đớn bao phủ toàn thân thể Đường Ý, cô không nhịn được, khàn giọng...
Phong Sính cực kỳ hưng phấn, tựa như dùng thuốc, Đường Ý buông thõng tay xuống mép giường, thế nhưng lại bị Phong Sính mạnh mẽ kéo lại.
Cô cảm giác mình như chiếc thuyền nhỏ bềnh bồng, không biết ở nơi xa xôi kia có ai đến cứu cô không? Không phải cô không chịu được đau đớn, mà là, đối với một người con gái, thứ trong sạch nhất không còn, hơn nữa, không có may mắn mà trao nó cho người đàn ông cô yêu nhất.
Sau một hồi, thời gian kéo dài đến vậy, cuối cùng cực hình cũng đi đến kết thúc.
Phong Sính xoay người nằm bên cô, đưa tay tìm kiếm bao thuốc, nhắm mắt thít sâu một hơi. Khoái cảm lúc này tựa như đang đi trên mây.
Đường Ý nhịn đau ngồi dậy, hai tay cô đặt trên mép giường, cảm giác đau đớn đến tê dại cũng chậm rãi rời đi, cô đưa tay nhặt quần áo.
Phong Sính nhìn theo bóng lưng cô, "Đi đâu?"
"Về nhà."
"Đêm nay còn chưa qua đâu."
Phong Sính kéo mạnh người cô lại.
Cô đưa một bàn tay đè chặt bụng
"Đến lúc nào mới có thể đi?"
"Còn lâu lắm."
Đường Ý cũng không biết, cô làm thế nào để chịu đựng.
Phong Sính ôm cô nằm ở trên giường lớn, cô vẫn duy trì duy nhất một trạng thái, tựa như cá chết nằm đó. Đó chỉ là minh họa thôi, lúc đó cô đã nghĩ, cô thật sự muốn thành cá chết, vậy là tốt rồi.
Đầu óc cô hỗn độn, nhưng cô lại nghe thoáng một câu của Phong Sính.
Tiêu Đằng còn có thể tiếp nhận cô sao?
Đường Ý không nhớ rõ, đầu cô đau như muốn nứt ra, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ về câu nói đó.
Lúc rạng sáng, không, là lúc trời sáng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài đó, bầu trời đã có điểm sáng li ti, trong phòng ngủ cũng có những tia sáng mờ ảo. Đường Ý khẽ cử động tay, cô cẩn thận nhấc cánh tay Phong Sính đang ôm chặt cô.
Cô vừa ngồi dậy anh đã tỉnh.
"Nhích tới nhích lui, có để người khác ngủ không vậy?"
Anh ngồi dậy, kéo cô vào trong lòng, " Hôm qua làm còn chưa đủ sao?"
"Trời sáng rồi, tôi phải về." Đầu tóc rối bù, cả đêm không ngủ, gương mặt tiều tụy.
"Về?" Phong Sính hừ lạnh, " Về đâu?"
"Một đêm qua rồi, điều tôi nói đã thực hiện. Phong thiếu cũng đừng quên lời nói của mình là được."
Phong Sính tay trái chống đầu, "Tôi đã nói gì?"
"Phong thiếu, " Giọng nói của Đường Ý mềm nhũn. "Anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi."
"Tôi không mệt, tinh thần tôi rất tốt."
"Tiêu Đằng đâu rồi? Anh thả anh ấy ra chưa?"
Phong Sính nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân, vẻ mặt rõ ràng không vui,
"Sao cô không nhìn rõ chút, bây giờ cô đang nằm trên giường của ai."
"Phong đại thiếu, chúng tôi không thể trêu chọc anh, cho nên tôi đã đầu hàng rồi đó. Anh muốn gì, tôi đã cho anh, giờ anh còn muốn như nào nữa?"
"Không muốn như nào..." Phong Sính ngồi thẳng dậy, "Tôi không có ý định cho em đi, lúc nào tôi không muốn gặp em nữa, lúc đó em mới có thể rời khỏi nơi này."
Đường Ý nghe hết câu, lưng cứng ngắc, chống tay ngồi dậy, "Anh nói cái gì?"
"Hôm nay, em, đừng, nghĩ, rời, đi!"
Đường Ý đột nhiên vung tay tát anh, lực phản kháng của Phong Sính cực mạnh. Anh tóm chặt cổ tay cô, một bóng đen đổ xuống, theo đó là tiếng động lớn, Phong Sính một tay giữ chặt tay Đường Ý, anh dựa người bên cạnh cô, tay kia đè chặt trán cô.
"Em dám đánh tôi? !"
Trán Đường Ý đỏ lên, đôi mắt hạnh trợn trừng, vẻ mặt như muốn ăn thịt người.
"Để tôi đi!"
"Không có mật mã của tôi, em đừng mơ tưởng bước ra khỏi biệt thự này, "
Phong Sính lại vươn tay về phía cô,
"Ngoan, ngủ thêm chút nữa."
Đường Ý ra sức hất tay anh ra.
Phong Sính sắc mặt khẽ thay đổi.
"Đừng đưa ra cái vẻ mặt không biết xấu hổ đấy."
"Tôi muốn về nhà." Giọng cô khàn khàn, như mang theo nức nở.
Phong Sính ôm cô vào lòng.
"Ở lại cùng tôi hai ngày, em xem, tôi không muốn để em đi, chuyện này với em mà nói, là chuyện tốt, đúng không?"
"Tại sao anh không nói, đây là ác mộng của tôi?"
"Bạn trai em, tối qua tôi đã thả người, tôi nói là làm."
"Được lắm, vậy để tôi đi."
"Chuyện này không được."
Đường Ý tức giận mà giãy dụa tay chân, Phong Sính thấy vậy, mạnh mẽ ép cô xuống giường.
"Lại ngang bướng, tôi không cho em yên đâu. Đừng làm phiền tôi ngủ. Muốn ra ngoài phải không? Em muốn đi, cứ thử đi đi."
Nói xong, nhân thể đẩy luôn Đường Ý xuống giường.
Phong Sính kéo chăn, chui người vào chăn ấm.
Căn phòng to như vậy lại khôi phục vẻ yên tĩnh. Đường Ý đi tới cửa, thử mở ra nhưng không cách nào mở được.
Cô tựa người trên ván cửa, từ từ ngồi xuống sàn nhà.
Ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn nửa bầu trời đã được ánh bình minh bao phủ. Tâm trạng trống rỗng, thân thể lại cuộn chặt lại, cũng không có cảm giác an toàn.
—
Ngoài biệt thự Phong gia
Đã hơn tám giờ sáng, Đường Duệ đi theo sau Phong Triển Niên, hai người rời khỏi biệt thự. Khuôn mặt Phong Triển Niên lạnh lùng nghiêm nghị, Đường Duệ thì lộ vẻ cẩn thận, dè dặt.
Vừa bước đến cửa sắt, một dáng người nhào đến.
"Chị Đường Duệ."
"Tiêu, Tiêu Đằng? Sao em lại ở đây?"
"Em tới từ hôm qua, nhưng quản gia lại không cho vào."
Phong Triển Niên nhận túi tài liệu từ tay Đường Duệ
"Anh đi đây."
Đường Duệ gật đầu, Phong Triển Niên lên xe. Những chiếc xe màu đen sang trọng tấp nập đi qua biệt thự, Đường Duệ thu hồi tầm mắt, "Mới sớm có chuyện gì sao? Đường Ý đâu rồi?"
"Đường Đường bị Phong Sính bắt đi."
"Cái gì?"
Đến lúc này Đường Duệ mới chú ý đến những vết thương mới trên mặt Tiêu Đằng,
"Tại sao có thể như vậy?"
"Hôm qua em đến đây, dẫn Đường Ý về. Đến tối thì Phong Sính. . . anh ta chính là kẻ điên, anh ta có hứng thú với Đường Ý, không lẽ chị không nhận ra điều này sao?"
Đường Duệ cũng hoảng loạn, "Từ tối qua đến giờ vẫn chưa có thêm tin tức nào sao?"
"Không có, cô ấy bị lôi đi."
Đường Duệ bước đi lảo đảo, từ trong vườn , quản gia hướng về phía Tiêu Đằng cất tiếng,
"Không phải nói cậu đừng đến đây rồi sao? Sao cậu vẫn còn ở đây?"
"Tống quản gia, ông nói những lời này là có ý gì?"
"Đường tiểu thư, đây là ông chủ phân phó. Tối qua cô ngủ sớm, người này la hét ầm ĩ nói muốn gặp cô, ông chủ sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, nói tôi đuổi cậu ta đi, không ngờ cậu ta đợi ở đây cả đêm."
Đường Duệ ngây người, Tiêu Đằng thực sự không còn cách nào khác.
"Chị Đường Duệ, chị biết có thể tìm Phong Sính ở đâu không?"
Đường Duệ vội vội vàng vàng lấy di động từ trong túi, cô gọi liên tiếp mấy lần cho Phong Triển Niên, nhưng ông ta không nhận.
Bên khóe miệng Tiêu Đằng có vết máu tụ, chắc chắn là do bị người đánh. Đường Duệ liếc nhìn, nghĩ đến em gái mình, trong lòng càng căng thẳng,
"Chị đi tìm Phong Sính."
"Em cùng đi với chị."
Đường Duệ lấy xe từ gara, sau đó cùng Tiêu Đằng rời đi.
Biệt thự của Phong Sính tọa lạc trong khu nhà giàu nổi tiếng ở Lận An thị.
Đường Ý ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo không hề nhúc nhích. Phong Sính ngủ rất say, hoàn toàn coi cô như không tồn tại.
Xe Đường Duệ bị chặn lại ngoài cửa sắt, cô xuống xe, bước nhanh tới.
"Phong Sính đâu?"
Lấp ló gương mặt của quản gia chăm Phong Sính từ nhỏ.
"Phong thiếu còn đang ngủ, có dặn không được để ai tới làm phiền ngài."
"Em gái tôi đâu?"
"Xin lỗi Đường tiểu thư, tôi không nhìn thấy."
"Ông vào nói Phong Sính ra đây."
Lão quản gia ngước mắt.
"Đường tiểu thư, tôi nói, Phong thiếu còn đang ngủ."
Đường Duệ chạy lại bên cạnh xe, cô không ngừng ấn còi ô tô, cất cao giọng.
"Phong Sính, cậu xuống đây cho tôi, em gái tôi đâu?"
Bíp, bíp ——
Tiếng còi ầm ĩ phá tan không khí yên ắng của buổi sớm.
Tiếng còi inh ỏi không ngừng vang lên, khiến lão gia không khỏi nhíu mày.
Đường Ý ngồi thẳng người, mơ hồ nghe thấy phía dưới nhà có tiếng động.
Giọng Tiêu Đằng rất vang, "Đường Đường, Đường Đường!"
Bíp, bíp!
Cô ý thức được mình không nghe nhầm. Người nằm trên giường khẽ cử động, Phong Sính vẫn còn buồn ngủ tỉnh giấc, anh ngồi nghỉ thêm một chút mới từ từ tỉnh lại.
Anh vươn tay lấy khăn tắm, lúc đứng dậy, chỉ cần một động tác đã mặc hoàn chỉnh, tùy ý buộc lại bên hông, đi về phía cửa sổ.
Đứng đây có thể đem mọi cảnh ngoài cửa lớn đối diện thu gọn trong tầm mắt.
Đường Duệ và Tiêu Đằng bị cửa sắt chặn lại, không tiến vào được. Phong Sính chống hai tay lên lan can. Mới buổi sáng, tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng không tồi.
Anh trở lại phòng ngủ, nhìn quanh một vòng, thấy Đường Ý đang cuộn tròn người ngồi trước cửa phòng.
Phong Sính cầm di động, vừa đi về phía ban công vừa gọi điện thoại.
Điện thoại ngoài cổng vang lên tiếng chuông chói tai, lão quản gia nhìn về phía phòng anh, nhìn thấy bóng hình Phong Sính, ông hiểu được ý tứ của Phong đại thiếu,
"Đường tiểu thư, cô nhận đi."
Đường Duệ không do dự, đưa ống nghe đến gần.
"Mẹ nhỏ tương lai, tìm tôi có chuyện gì?"
"Phong Sính, cậu giấu Đường Ý ở đâu?"
"Ah, Dì nhỏ hả?"
Phong Sính duỗi thẳng tay tựa người vào ban công.
"Tối qua cô ấy về luôn, tôi cũng không làm gì với cô ấy cả, chỉ ăn bữa cơm, tăng thêm tình cảm thôi mà."
"Cậu ít nói hươu nói vượn đi, chúng tôi đi khắp nơi không tìm thấy em ấy, cậu mở của ra, để chúng tôi vào."
Từ ống nghe truyền tới tiếng cười của Phong Sính, âm thanh lạnh nhạt còn mang theo cười nhạo .
"Đây là nơi nào, cô cũng muốn tiến vào đây? Nghĩ đi, cô không xứng bước vào đây."
"Tôi biết, cậu vẫn không đồng ý chuyện của tôi với bố cậu, nhưng chuyện này không liên quan đến Đường Ý."
"Tôi không thích nghe mấy lời nhảm nhí này của cô, ba tôi đi công tác rồi sao? Không tìm được chỗ dựa vững chắc có cảm giác thế nào?"
Đường Duệ nắm chặt ống nghe.
"Phong Sính, cậu còn ít tuổi như vậy, sao trái tim cậu lại có thể tàn nhẫn đến vậy? Đường Ý chỉ là một cô gái nhỏ, em ấy rất đơn thuần."
"Mẹ nhỏ tương lại, cũng bởi vì tôi thấy cô ấy quá đơn thuần, nên tôi mới muốn dạy dỗ cô ấy."
Đường Duệ vừa nghe câu này hoảng sợ, vội vã nói tiếp.
"Rốt cuộc cậu đã làm gì em ấy?"
Phong Sính không kiên nhẫn đáp lời, "Tôi đã nói cô ấy đi về rồi, lại nữa, nếu tôi thật sự có ý nghĩ kia với cô ấy, vậy cô ngăn tôi được sao?"
Anh nhàn nhã dựa vào ban công, nghiêng đầu nhìn Đường Ý khoác áo tắm, cẩn thận từng li từng tí đang đứng sau anh không xa. Trong mắt cô lộ ra tia chờ đợi, cô có bao nhiêu mong muốn được về nhà.
Tiêu Đằng nhận ống nghe từ tay Đường Duệ, "Đường Đường đâu?"
"Làm..."
"Anh. . ."
Trái tim Tiêu Đằng đau đớn, miệng cũng cứng lại,
"Anh nói cái gì?"
"Làm hết sạch..." Khóe miệng Phong Sính lộ rõ vẻ hứng thú.
"Cậu muốn biết hả? Về đi, đoán chừng cô ấy đang trốn ở đâu đó khóc rồi."
"Bây giờ tôi chỉ muốn tìm thấy cô ấy."
Đường Ý đi về phía trước, cô không dám đứng trước ban công, công kiễng đầu ngón chân, nhìn thấy hai người đang đứng ngoài cửa sắt.
Vành mắt cô không khỏi đỏ lên, Đường Ý nhìn thấy Phong Sính cúp điện thoại, bỗng nhiên anh bước nhanh về phía cô, cô vô thức lui về sau, đi vào trong phòng.
Phong Sính ôm chặt cánh tay cô, "Không phải em muốn về nhà sao? Lại đây, chào hỏi bọn họ."
"Không, tôi không muốn."
Đường Ý cúi người, nếu Tiêu Đằng nhìn cô trong bộ dạng này, thà để cô nhảy lầu chết luôn đi.
Nhưng sức của cô đâu đấu lại Phong Sính, anh dùng sức ôm lấy người cô, kéo cô đến bên ban công. Nước mắt chảy ướt khuôn mặt Đường Ý, khi đi qua cửa sổ, cô nắm chặt rèm cửa.
"Còn muốn đi không, hả?"
Đường Ý cắn chặt răng, Phong Sính đứng thẳng người, "Đến đây, nói cho bạn trai em biết, cảm nhận tối qua."
Cô giữ chặt tay anh, "Tôi không đi, anh buông tay."
Đường Ý đè tiếng hét muốn gầm lên, trong đôi mắt là phẫn hận, tràn ngập viền mắt.