Hai người kia chọn đúng thời điểm này tới đây hiển nhiên là sẽ không có chuyện tốt gì.

Chung Thư Cẩn vốn muốn gọi người trực tiếp đem hai vị kia tiễn đi, nhưng nghĩ lại, Khanh Khanh vừa cũng đã cam kết sẽ không để ý mình mà tiếp tục bỏ đi rồi, nếu như lúc này chính mình đem biểu tỷ của nàng đánh đuổi, không phải quá thiếu phóng khoáng rồi sao?

Ngay cả tín nhiệm đơn giản nhất đều không cho ái nhân được, làm sao có thể nói tới "âu yếm"?

Nhưng nếu không đuổi người đi, Chu Cẩm Y tới nói ra sự tình mình không muốn để Khanh Khanh biết đến thì làm như thế nào cho phải?

Thấy Chung Thư Cẩn đã do dự hồi lâu, Cảnh Dung không thể làm gì khác hơn thúc hỏi: "Giáo chủ, làm sao đây? Muốn thả người đi sao?"

Bất đắc dĩ, Chung Thư Cẩn rốt cục vẫn là thỏa hiệp mở miệng nói:

Sai người dâng trà, ngươi tự mình đi thông báo Khanh Khanh. Nhớ tuyệt đối đừng nói ta biết Chu Cẩm Y đến rồi.

Sau đó, Chung Thư Cẩn lại trịnh trọng thông báo thêm vài câu mới phất tay cho Cảnh Dung rời đi.

Lúc Cố Khanh Âm bị mang tới phòng lớn, Chu Cẩm Y đang ngồi trên ghế vẻ mặt ngưng trọng nhìn nước trà trong tay, mà Mạnh Mộ Tâm đi theo chỉ lẳng lặng khoanh hai tay dựa vào bên cây cột ngắm nhìn nửa bên mặt của Chu Cẩm Y,không nói một lời.

"Ngươi làm sao đã tìm tới đây rồi?"

Có lẽ không ngờ tới dễ dàng như vậy là có thể nhìn thấy Cố Khanh Âm, Chu Cẩm Y thật trong nháy mắt hoảng hốt.

Có điều nghĩ cũng phải, hai người chỉ là quan hệ đến xem tình hình, Chung Thư Cẩn định chắc là không biết mình ép buộc biểu muội cái gì, nàng mất tích mấy ngày nay vẫn ở lại chỗ này, đại khái chính là tự nguyện đi.

Chu Cẩm Y không có tốn nhiều miệng lưỡi, trực tiếp đứng dậy kéo cổ tay Cố Khanh Âm.

"Đi thôi, theo ta trở lại."

Thấy Chu Cẩm Y cấp thiết như vậy muốn kéo mình rời đi, Cố Khanh Âm cũng hơi kinh ngạc rồi.

Dùng sức rút cổ tay mình về, ổn định thân hình, lùi lại mấy bước về sau, Cố Khanh Âm không vui mở miệng nói: "Ồ? Ngươi không phải trở về Thần y môn rồi sao? Khi nào lại thích đến nhọc lòng những chuyện vô bổ này? Ta nghĩ vui vẻ ở nơi nào, ta có quyền tự do tới, lại có quan hệ gì với ngươi sao?"

"Xin lỗi, vốn định tới trước hội luận võ kén rể của ngươi khuyên họ một chút, đáng tiếc trên đường xảy ra chuyện bất ngờ không thể đuổi đến kịp, bây giờ mới gặp mặt được."

Chu Cẩm Y không có nói mình bất ngờ gì nhiều, chỉ thuận miệng nói ra một câu như thế, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến: "Ta không nghĩ tới chỉ có mấy ngày mà các ngươi liền nháo thành như vậy. Chuyện tình ngươi cùng Chung Thư Cẩn, ta sẽ không can thiệp nhiều, coi như ngươi muốn đi theo nàng nữ nữ tư thông với nhau, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản. Nếu không phải bây giờ cô tổ mẫu ngàn cân treo sợi tóc, ta cũng không vội vã đến đưa ngươi trở về!"

"Ngàn cân treo sợi tóc?"

Cố Khanh Âm nháy mắt run lên, rất nhanh đã thu hồi một tia lo âu trong nháy mắt, lãnh đạm nói: "Nàng ngàn cân treo sợi tóc thì có liên quan gì tới ta sao?" . Xin ủng hộ chúng tôi tại { T RUMtruyen. co m }

Cảnh Dung dẫn đường cho Cố Khanh Âm vẫn không có rời đi, nghe được hai người trò chuyện, vội vã hướng sát vào Cố Khanh Âm, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài đều nói là lão phu nhân kia bị giáo chủ của chúng ta làm cho tức đến ngã bệnh liệt giường, sợ là không còn sống lâu nữa rồi."

Bị A Cẩn làm cho tức đến ngã bệnh rồi?

Mi tâm Cố Khanh Âm cau lại, thoáng nghiền ngẫm một chút, nàng mới bình tĩnh mở miệng:

"Chu Cẩm Y, ngươi hẳn là thật sự coi ta dễ lừa sao? Không nói hai ngày trước nàng còn rất tốt, làm sao có khả năng lại đột nhiên bị bệnh. Huống hồ, coi như nàng thật sự bị bệnh liệt giường, cũng có Y tiên ngươi ở đó, đâu còn cần ta phải đi làm cái gì đây?"

Chu Cẩm Y bình tĩnh nhìn Cố Khanh Âm, sắc mặt nghiêm nghị.

"Ta không có lừa ngươi, nàng đúng là bệnh nặng. Chỉ có điều, nàng không phải là bị Chung Thư Cẩn làm phát tức mà ngã bệnh, mà bởi vì trúng kịch độc."

Cố Khanh Âm ngẩn người.

Chỉ dừng lại sơ qua, Chu Cẩm Y liền dùng âm thanh bình tĩnh tiếp tục giải thích: "Nàng trúng độc đã lâu, độc tố đương nhiên xâm nhập phế phủ. Ngày thường đều là nàng tự mình áp chế, mới có thể tồn tại đến nay. Nhưng bây giờ bị các ngươi làm bùng phát lửa giận công tâm, tất nhiên sẽ bộc phát bệnh cũ. Độc nàng trúng phải ta chưa từng gặp, cũng giải không được. Bất đắc dĩ chỉ có thể tới tìm ngươi trở lại."

Cố Khanh Âm sắc mặt thoáng chốc trắng mấy phần.

"Chuyện này... Làm sao có khả năng..."

Cố Khanh Âm nắm chặt lòng bàn tay tự lẩm bẩm: "Ta lại hoàn toàn không thấy được..."

"Không chỉ là ngươi, ta cũng hoàn toàn không thấy được."

Từ trước đến giờ Chu Cẩm Y vốn lạnh nhạt hiển lộ ra một chút vẻ đau xót hiếm thấy, "Chẳng trách, những năm gần đây nàng không chịu tiếp tục để ta bắt mạch. Nếu ta có thể phát hiện sự khác thường của nàng sớm một chút thì tốt rồi."

"Cẩm Nhi, ngươi cũng đừng quá tự trách."

Lúc này, Mạnh Mộ Tâm trầm mặc bàng quan hồi lâu mới cất bước đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Chu Cẩm Y, khuyên lơn: "Có thể biểu muội ngươi sẽ có biện pháp gì đó, hay là chúng ta trở về trước rồi nói đi?"

Dứt lời, Mạnh Mộ Tâm ngẩng đầu nhìn Cố Khanh Âm thất thần một chút, dò hỏi: "Đi thôi?"

Chu Cẩm Y cũng đang thấp thỏm đợi Cố Khanh Âm lựa chọn.

Dù sao độc trên người lão phu nhân, không chỉ mình nàng, ngay cả những đại phu nổi danh trong thành kia, môn nhân của Thần y môn tới đều bó tay toàn tập, nàng chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào trên người Cố Khanh Âm.

Nhưng nếu Cố Khanh Âm thật sự không muốn cứu người, chẳng lẽ nàng còn có thể cưỡng ép, bức bách Cố Khanh Âm đi sao?

May là không để cho nàng thất vọng, Cố Khanh Âm do dự không bao lâu, đã đưa ra quyết định.

"Dung Nhi, giáo chủ của các ngươi đâu?"

Bị Cố Khanh Âm hỏi như vậy, Cảnh Dung chỉ có thể nghe theo bàn giao của Chung Thư Cẩn ban đầu, hồi đáp: "Giáo chủ đi ra ngoài làm việc, thời gian muộn chút mới có thể trở về. Có điều, trước khi đi nàng đã thông báo chúng ta rằng nếu Cố đại phu muốn ra ngoài giải sầu một chút thì cũng không được ngăn cản ngươi..."

"Ta biết rồi, vậy ngươi nhớ phải giúp ta nói với nàng một tiếng."

Bây giờ Cố Khanh Âm không có tâm tình đi suy nghĩ nhiều quá, nghe Cảnh Dung nói xong, chỉ thông báo một câu như thế, liền theo Chu Cẩm Y cùng Mạnh Mộ Tâm vội vã rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng ba người kia không còn nhìn thấy được, Chung Thư Cẩn ở bên trên nóc nhà ẩn náu hồi lâu mới thu hồi ánh mắt của nàng.

"Giáo chủ..."

Cảnh Dung làm theo đúng như bàn giao của Chung Thư Cẩn, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng Chung Thư Cẩn một mặt không hề cảm xúc này, nàng có chút không rõ: "Nếu không cao hứng, vì sao còn muốn thả Cố đại phu đi a..."

Tại sao lại làm vậy chứ...

Chung Thư Cẩn cũng không hiểu làm sao chính mình đột nhiên liền trở nên rộng lượng như vậy?

Nàng chỉ biết là, nếu cưỡng ép giữ Cố Khanh Âm lại, Cố Khanh Âm trong lòng có việc sẽ không cao hứng, mình cũng không thoải mái chút nào.

Nàng không chịu nổi bộ dạng Cố Khanh Âm rầu rĩ không vui.

Thay vì như vậy, không bằng buông tay để Cố Khanh Âm tự mình lựa chọn, dù sao cũng tốt hơn để khối u vẫn vướng trong lòng hai người lớn dần lên.

Có thể coi là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Cố Khanh Âm vội vàng theo Chu Cẩm Y rời đi, đau xót trong lòng vẫn không kìm được trào ra.

Đi rồi, Khanh Khanh vẫn lựa chọn đi rồi.

Đã cẩn thận nói sẽ không thèm để ý bỏ nàng đi lần nào nữa, nhưng kết quả vẫn là theo Chu Cẩm Y đi rồi.

Chung Thư Cẩn cay đắng cười cười, coi như trong lòng khó chịu, nàng cũng không có tư cách nào lại tiếp tục ai oán gì đó. Dù sao, giả vờ không biết, không đi ngăn cản, cũng là sự lựa chọn của chính nàng.

"Ngươi còn nhỏ, không hiểu."

Chung Thư Cẩn chỉ thở dài một câu như thế, cũng không giải thích loại tâm tình phức tạp này cho Cảnh Dung, liền phất tay áo rời đi.

Chờ lúc Cảnh Dung phản ứng lại,bóng dáng Chung Thư Cẩn đã không còn nhìn thấy đâu nữa rồi...

.........................................

Beta: #THỦY

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play