Sự xuất hiện bất ngờ của Lộ Thiệu Sơn và dáng vẻ đã thoát khỏi sự suy sụp tinh thần của ông đã khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là Lộ Thâm hiểu rõ trạng thái tinh thần của bố mình mấy năm nay, hiếm khi rơi vào trạng thái hoảng hốt.

Lộ Thiệu Sơn thấy vậy càng thêm áy náy, ông không phải là một người bố tốt, mấy năm nay ông đã nợ đứa con này của mình quá nhiều. Cũng may tất cả đều vẫn còn kịp, sau này ông tuyệt không sẽ không để thằng bé một mình chiến đấu nữa.

Ông là bố của anh cùng Ninh Ninh, cho dù là tàn phế, cũng nên gánh vác tương lai của hai đứa nhỏ và đồng hành cùng chúng đi tiếp.

Nghĩ như vậy, Lộ Thiệu Sơn liền hít sâu một cái, nén xuống cảm xúc đang cuồn cuộn ở trong lòng, cố gắng hết sức mình để cúi mình vái chào Diệp Phồn Tinh và Diệp Tấn Thành: “Diệp tiên sinh, Phồn Tinh, cảm ơn hai người đã quan tâm và chăm sóc cho A Thâm và gia đình chúng tôi, cảm ơn, thật sự cảm ơn.”

Diệp Phồn Tinh sao có thể nhận lễ của ông chứ, vội nhảy sang né một bên. Ngược lại Diệp Tấn Thành không né tránh, chỉ có điều vẻ mặt đã hòa hoãn không ít, cũng nâng tay tỏ vẻ không cần như vậy —— người biến ơn hiểu lễ, vẫn luôn là người không bao giờ khiến người khác chán ghét.

Sau đó hai bố con liền xin cáo từ trở về nhà.



Đương nhiên là Diệp Phồn Tinh không muốn đi. Nhưng bố cô nói, giờ là lúc hai bố con nhà người ta đang cần không gian để tâm sự, con cứ ở lại mà không đi thì sẽ vô cùng kỳ cục.

Diệp Phồn Tinh nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, lại phát hiện trên tay áo của mình bị dính máu ở trên người của Lộ Thâm, cũng chỉ có thể chịu đựng gật đầu.

Trước khi đi, cô cầm hộp đồ ăn mà chú Vương mua bước vào phòng: “Chú Lộ và Ninh Ninh vẫn chưa ăn cơm trưa, đúng lúc chú Vương có mua một ít đồ ăn, mọi người và Lộ Thâm ăn một chút đi.”

Lúc này Lộ Thâm mới hoàn hồn: “Cậu cũng chưa ăn……”

“Tớ về nhà ăn, dì trong nhà có nấu đồ ăn rồi.” Diệp Phồn Tinh nói xong không nhịn được, trộm nhéo nhéo ngón út mà anh đang giấu ở dưới chăn, thanh âm nho nhỏ nói, “Tớ về nhà tắm rửa thay áo quần một chút rồi sẽ quay lại, cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé, đừng khiến cho tớ lo lắng.”

Trong đôi mắt hạnh sáng ngời của cô tràn đầy lo lắng và, Lộ Thâm thấy được trong lòng mềm nhũn, nhịn không được nhéo ngược lại tay cô một cái: “Được.”

Diệp Phồn Tinh lúc này mới lưu luyến một bước đi ba lần quay đầu đi theo ông bố nhà mình.

Bởi vì đứng ở gần đó, Lộ Thiệu Sơn thu hết động tác nhỏ đầy thân mật của hai người vào trong mắt, tâm trạng nặng nề liền nhẹ nhàng hơn không ít.

Ông quay đầu nhìn vô tình nhìn thấy con trai của mình đã giấu đi sự sắc bén của bản thân, giữa khóe mắt và đuôi mày tràn đầy dịu dàng, vừa xúc động vừa vui mừng, nhịn không được trêu ghẹo một câu: “Phồn Tinh là một cô bé tốt, con phải quý trọng nó.”

Lộ Thâm hoàn hồn, dưới cái nhìn chăm chú và lời trêu chọc của bố mình mà đã lâu anh không nghe thấy mình khiến lỗ tai anh từ từ đỏ lên.

“Dạ,” anh dừng một chút, vuốt vuốt cái đầu nhỏ và đôi mắt đang đỏ lên, nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của cô em gái nhà mình, khóe miệng có chút không được tự nhiên, rồi lại giương lên một cách không kiềm chế được, “Con sẽ.”

***

Bên kia, hai bố con đã nhiều năm rồi chưa trao đổi bây giờ lúc nói chuyện lại có chút lạnh nhạt. Bên này hai bố con Diệp gia cũng đang ngồi trên chiếc xe Mecs của nhà mình để nói chuyện.

Khác nhau chính là, không khí giữa hai người có chút quái dị.

“Muốn nói cái gì thì nói, đừng cứ một lúc lại liếc bố một cái, cứ một lúc lại liếc nhìn bố một cái như thế.”

Nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của cô con gái nhà mình, lâu lâu còn liếc nhìn ông một cái, Diệp Tấn Thành mở miệng trước.

“Con đâu có……” mặt Diệp Phồn Tinh nóng lên, theo bản năng muốn phủ nhận, kết quả ánh mắt của cô trong lúc vô tình rơi vào bên tóc mai không biết từ khi nào đã bắt đầu trở nên trắng của bố mình. Cô đột nhiên ngẩn ra một chút, ngay sau đó không biết làm sao những lời trái lương tâm và không thông suốt đó liền không thể nói ra được.

Cô giật giật khóe miệng, lại im lặng một lát, sau đó mới ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt, nói ra tất cả những nghi vấn ở trong lòng một cách khong tự nhiên cho lắm, “Chính là chuyện, bố đã nói sẽ cho Lộ Thâm cơ hội làm việc, còn sẽ phát tiền lương cho cậu ấy trước, bảo cậu ấy hãy sống cuộc sống của mình mà không cần phải lo lắng … Là thật ư?”

Diệp Tấn Thành liếc nhìn cô một cái: “Con nói xem?”



“Nhưng không phải bố vẫn luôn không hy vọng con với cậu ấy ở bên nhau sao?”

Diệp Phồn Tinh là thật sự không nghĩ đến ông bố khôn khéo và lý trí nhà mình sẽ đưa ra một quyết định hoàn toàn không phù hợp với tác phong làm việc bình thường của ông như vậy. Rõ ràng là phải nhân cơ hội này để cầm gậy đánh uyên ương, thuyết phục Lộ Thâm chủ động rời khỏi cô mới càng giống như là chuyện mà ông sẽ làm……

Tâm trạng của vô cùng phức tạp, phập phồng không nói nên lời, còn có một loại cảm giác như đang mơ một giấc mơ không chân thật. Mãi cho đến khi Diệp Tấn Thành nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu bất đắc dĩ nhưng lại nói một câu vô cùng đương nhiên “Chỉ cần là con muốn, bố đều sẽ thành toàn cậu”, cái loại cảm giác này giống như pha lê đột nhiên bị đập vỡ, rớt bể tan tành ngay trước mắt cô.

Tùy theo mà đến, là nào đó rõ ràng, chân thật, lại không có bất luận cái gì ngăn cách toan ấm cảm.

“Bố……”

Diệp Phồn Tinh không biết nước mắt của mình đã rơi xuống từ lúc nào, cũng không biết mình đã nhào vào trong lòng của bố mình từ lúc àno. Chờ đến lúc cô ý thức được mình đang làm gì thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi.

Cô cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn đối diện với cảm xúc của chính mình.

“Cảm ơn bố, lão Diệp. Sau này con…… Con cũng sẽ thông cảm cho bố hơn, khắc chế tính tình của bản thân hơn.”

Diệp Tấn Thành không nói gì.

Hai bố con rất ít khi thân thiết như vậy, đặc biệt là sau khi mẹ của Diệp Phồn Tinh qua đời, hai người vốn đã xa lại liền đến nỗi không bằng cả người xa lạ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên con gái chủ động ôm ông, cũng đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên con gái dùng giọng điệu ngọt ngào như vậy, thậm chí là cảm kích để nói chuyện với ông….

Diệp Tấn Thành lẳng lặng cứng ngắc một lát. Một lúc lâu sau, ông mới nhìn đôi mắt đang đỏ lên của mình ở trong kính chiếu hậu, chậm rãi nâng bàn tay phải hơi run lên.

“…… Không cần kiềm chế, con như bây giờ đã rất tốt rồi.” Ông nói đến đây liền dừng một lát, cười, “Con gái của Diệp Tấn Thành bố, tính tình lớn đến mức nào cũng không sao, bố sẽ chống lưng cho con.”

Diệp Phồn Tinh sửng sốt, cũng nín khóc mà cười. Chỉ là cô vừa muốn nói gì, thì lại nghe ông bố nhà mình lại giống như điềm nhiên như không có việc gì mà bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên, nếu như thực sự có người không thức thời dám ruồng bỏ con, con cũng đừng đau lòng, trên thế giới này còn rất nhiều người con trai ưu tú, khi nào hối hận bố sẽ giới thiệu cho con mấy người..”

Trong nháy mắt Diệp Phồn Tinh cảm thấy cảm động không nổi nữa: “…Bố hết hy vọng đi, con chỉ cần Lộ Thâm.”

Diệp Tấn Thành: “……”

Hừ.

***

Diệp Phồn Tinh về nhà ăn cơm, tắm rửa một cái nghỉ ngơi một chút, liền quay về bệnh viện thăm Lộ Thâm.

Dù sao sức khỏe của Lộ Thiệu Sơn cũng có hạn, đi lại bất tiện, Lộ Ninh cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, hai người không thể luôn ở lại đó để trông giữ và chăm sóc cho Lộ Thâm. Sau khi Diệp Phồn Tinh đến liền khuyên bọn họ về nhà nghỉ ngơi.

Lộ Thiệu Sơn biết tình trạng sức khỏe của mình, ngược lại cũng không cậy mạnh nữa, nhưng cũng không muốn làm Diệp Phồn Tinh mệt mỏi, dù sao mấy ngày nữa cô phải tham gia kỳ thi đại học rồi, vì thế liền bàn bạc với Lộ Thâm một chút, mời cho anh một y tá.

Đổi lại trước kia Lộ Thâm sẽ không đồng ý, dù sao phí sinh hoạt trong nhà cũng có hạn, nhưng hiện tại……

Nhìn tấm chi phiếu mà Diệp Tấn Thành để lại ở trên bàn, con ngươi của chàng trai hơi rũ xuống, vẻ mặt bình tĩnh mà thản nhiên.

Anh nhất định phải nhanh chóng tốt lên, như vậy mới có thể mau chóng đuổi kịp cô.

Về phần số tiền này, anh có tin tưởng ở tương lai bản thân có thể trả gấp bội, cho nên hiện tại, cũng không làm ra vẻ sĩ diện nữa.

“Vậy được, vậy bố đưa Ninh Ninh về trước. Phồn Tinh con cũng đừng ở lại  quá muộn, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi học.”

“Con biết rồi ạ, chú Lộ chú cứ yên tâm đi ạ.”



Sau khi đi tiễn Lộ Thiệu Sơn và Lộ Ninh, Diệp Phồn Tinh trở về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh Lộ Thâm đang nghe điện thoại. Có lẽ là đã có tin tức gì tốt tốt, trông có vẻ tâm trạng của anh không tồi.

Diệp Phồn Tinh tò mò đi vào, liền nghe anh nói: “…… Em đã biết, cảm ơn cảnh sát Tào, mọi người cũng vất vả rồi.. Đúng, năm nay em không thể tham gia kỳ thi đại học, em định năm sau thi lạo. Dạ? Thi vào trường cảnh sát? Xin lỗi, chí hướng của em không ở đó.”

Trong lần hành động này, biểu hiện của Lộ Thâm vô cùng xuất sắc, làm khơi dậy lòng yêu mến người tài của Tào Hành, hận không thể lập tức lôi kéo anh vào dưới trướng của mình. Bây giờ lại nghe Lộ Thâm không hề nghĩ ngợi liền từ chối lời đề nghị thi vào trường cảnh sát của anh, không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng: “Vậy có thể nói thử chí của cậu ở phương nào không?”

Khó lắm mới tìm thấy được một hạt giống tốt như vậy, anh ta không muốn dễ dàng từ bỏ.

Nhưng mà……

“Em là là một người tầm thường, cuộc đời này chí đều nằm ở việc kiếm tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.” Thấy  Diệp Phồn Tinh sau khi ngồi xuống bên cạnh giường liền theo bản năng kéo tay anh lại, Lộ Thâm khẽ cười một tiếng yên lặng bổ sung ở trong lòng một câu: Sau đó, cưng chiều Tinh Tinh của em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Tào Hành: “……”

Được thôi.

Có một số việc cũng không thể miễn cưỡng, tuy rằng anh rất thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng cúp máy.

“Cảnh sát gọi đến?” Trong phòng bệnh không có người khác, Diệp Phồn Tinh nhịn không được tiến đến dính bên người anh.

“Ừm.” Lộ Thâm buông điện thoại xuống, duỗi tay ôm cô, “Nói là lần hành động này rất thành công, bọn Chu Tiểu Nhạc đã sa lưới, bảo chúng ta không cần lo lắng nữa. Mặt khác, Hầu Tử tỉnh rồi, bọn họ vừa mới ghi chép cho cậu ấy, nói thân thể của cậu ấy khôi phục rất tốt.”

“Thật ư?!” Diệp Phồn Tinh mừng rỡ ngẩng đầu, “Khó trách cậu vui vẻ như vậy!”

Tình trạng sức khỏe của Hầu Tử là tảng đá lớn cuối cùng đè nặng lên tim của Lộ Thâm, bây giờ cũng đã được dời đi. Mặt mày anh giãn ra, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm đã lâu rồi không thấy: “Ừ, điện thoại của cậu ấy bị hỏng, anh sẽ nói với cảnh sát Tào giúp cậu ấy mua một cái mới, có lẽ lát nữa tên tiểu tử kia sẽ gọi điện thoại cho tớ.”

“Thật tốt.” Anh vui vẻ, Diệp Phồn Tinh cũng vui vẻ, cô dựa vào anh vai anh cùng anh cười ngây ngô rất lâu, cuối cùng mới nhớ đến chuyện chính, “Đúng rồi, về đề nghị của bố tớ, lúc trước cậu nói muốn suy nghĩ một chút, vậy bây giờ cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lộ Thâm hoàn hồn gật đầu: “Tớ đã bàn bạc với bố tớ rồi, ông muốn để tớ đi, bản thân tớ cũng muốn đi.”

Diệp Phồn Tinh cũng không cảm thấy bất ngờ, cô biết trước đó anh do dự, là không buông bỏ được người nhà của mình. Bây giờ bố anh đã thoát khỏi mù mit, phấn chấn trở lại, anh không có lý do gì để từ chối nữa.

Chỉ là bởi vì như vậy, kế hoạch cùng nhau lên đại học lại bị bỏ lỡ.

Cô cúi đầu nhìn cánh tay phải bị thương của anh, trong lòng có một sự mất mát không thể kiểm soát được: “Nếu không năm nay tớ cũng sẽ khoan thi đã, sau khi tớ và cậu đến được thành phố J, chờ sang năm, chúng ta lại cùng nhau……”

Lộ Thâm ngẩn ra, không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Không được.”

Diệp Phồn Tinh phồng quai hàm nhìn anh: “Vì sao lại không được?”

“Bởi vì thời gian quý giá, tớ không hy vọng cậu vì tớ mà lãng phí khoảng thời gian một năm này. Cũng bởi vì……” Lộ Thâm cười cúi đầu, hôn hôn khóe môi xinh đẹp của cô, “Tương lai còn dài, chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều thời gian để có thể ở bên nhau.”

Tương lai còn dài.

Cô thích bốn chữ này.



Diệp Phồn Tinh chớp chớp mắt, sự ngọt ngào tinh tế lấp đầy trái tim cô. Nhưng nghĩ đến hai người phải xa nhau một năm, cô vẫn có chút buồn.

“Thành phố J cách thành phố của chúng ta cũng không quá xa, tớ sẽ cố gắng thường xuyên trở về thăm cậu, Hoặc là, cậu cũng có thể cố gắng một chút, thử xem có thể thi đậu đại học J không? Nếu có thể thi đậu, sang năm tớ sẽ đến đại học J tìm cậu.”

Đại học J nằm trong top 5 các trường đại học trọng điểm của toàn quốc, điểm trúng tuyển cao hơn Hoa Đại rất nhiều, thành tích của Diệp Phồn Tinh có hi vọng thi đậu Hoa Đại, nhưng đại học J thì khá là khó. Lộ Thâm hiểu được, nói lời này chỉ là sợ cô sẽ đắm chìm trong sự mất mát khi hai người xa nhau ở đất hách quê người cả một năm, ảnh hưởng đến kỳ thi vài ngày sau.

Nhưng mà Diệp Phồn Tinh lại sửng sốt lúc sau đó đột nhiên sáng mắt lên: “Đúng rồi! Hoa Đại không được, vậy thì đại học J! Dù sao chú Lộ cũng đã tỉnh lại rồi, cậu cũng không cần giống như trước nữa, chỉ dám nhìn chằm chằm cửa nhà của Hoa Đại mà không dám đi xa! Sau đó chỉ cần chúng ta có thể thi đậu đại học J, vậy chúng ta vẫn có thể thực hiện cái mục tiêu tốt đẹp là mãy ở bên nhau rồi!”

Lộ Thâm bị cái dáng vẻ như đưa đám vừa rồi của cô chọc cười: “…… Ừm, vậy thì chúng ta hãy thử xem?”

“Thử thử! Nhất định phải thử!” Diệp Phồn Tinh hất tóc ở trên đầu, hai mắt sáng ngời có thần, lấy điện thoại từ trong túi ra, “Tớ sẽ gọi điện thoại cho chú Vương, bảo ông ấy về nhà lấy tài liệu ôn tập lại đây! Vừa lúc bài kiểm tra mấy ngày trước vẫn vẫn còn mấy câu chưa hiểu, cậu giúp giúp mình xem một chút đi!”

Lộ Thâm đang suy nghĩ cũng cô làm cái gì để cô cảm thấy nhàm chán: “……”

Cũng…… Được thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play