Tuy là không biết sự việc cụ thể ra sao, nhưng thông qua cuộc trò chuyện của Diệp Tấn Thành và Diệp Phồn Tinh, cùng với việc cô điều động vệ sĩ làm mấy chuyện kia, chú Vương cũng đã suy đoán được sơ sơ.
Bây giờ nghe Diệp Phồn Tinh nói là cô muốn đi bến Tam Dương, phản ứng đầu tiên của ông chính là muốn ngăn cản, nhưng mà Diệp Phồn Tinh lại tỏ vẻ kiên quyết, nếu ông không đưa cô đi thì cô sẽ tự thuê xe để đến đó.
Chú Vương nhìn Diệp Phồn Tinh lớn lên, làm sao mà không biết được cái tính ngang ngạnh bướng bỉnh của cô nhóc, đành phải bất đắc dĩ đồng ý, âm thầm gửi tin nhắn cho Diệp Tấn Thành, kể sơ lược tình hình ở bên này cho ông ấy nghe.
Khi Diệp Tấn Thành nhận được tin nhắn cũng là lúc ông vừa nói chuyện điện thoại với Lộ Thiệu Sơn xong.
—— Anh vệ sĩ mà Diệp Phồn Tinh phái tới trông giữ anh Uy và chăm sóc Lộ Thiệu Sơn, sau khi đến nhà họ Lộ, việc đầu tiên là báo cáo tình hình cho ông.
Tình huống có vẻ phức tạp nhiều hơn so với ông nghĩ, Diệp Tấn Thành nghe xong, lông mày nhíu chặt, do dự chốc lát, rồi bảo anh vệ sĩ đưa máy cho Lộ Thiệu Sơn.
Lộ Thiệu Sơn hiểu là Diệp Tấn Thành đang lo lắng cho sự an toàn của con gái mình, cho nên cũng không cảm thấy có gì cần phải do dự. Ông nhận lấy điện Thoại, nói cho Diệp Tấn Thành biết tất cả chân tướng, còn biểu đạt sự áy náy của mình vì đã sơ ý để cho Diệp Phồn Tinh bị cuốn vào chuyện này. Đương nhiên, ông cũng thể hiện rằng mình vô cùng cảm kích đối với sự giúp đỡ của hai bố con.
Diệp Tấn Thành cảm thấy bất ngờ —— ông tuy chưa từng gặp Lộ Thiệu Sơn, nhưng đã từng nghe được chuyện Lộ Thiệu Sơn trước đây, cho nên về cơ bản cũng tương đối hiểu. Ông vốn tưởng rằng ở đầu
Dây bên kia sẽ là một người bệnh yếu ớt bất lực, tinh thần chán nản, đến cả lời cũng nói không ra, nhưng không ngờ là Lộ Thiệu Sơn lại có Thể nói chuyện mạch lạc rõ ràng, những phép lịch sự cần có đều đủ cả.
Có lẽ ông ta đã khôi phục ý chỉ muốn sống tiếp rồi?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Diệp Tấn Thành, sau đó lại biến thành khiếp sợ, lo lắng và tức giận—— ông không ngờ là Diệp Phồn Tinh lại dính líu đến những việc liên quan đến cái chết này!
Lại nghĩ tới tính cách bốc đồng, ngang ngạnh mà lại ngây thơ của con gái, mí mắt Diệp Tấn Thành giật giật, hoàn toàn chẳng quan tâm tới cái gì khác nữa liền cúp điện thoại muốn gọi cho Diệp Phồn Tinh.
Đúng lúc này, chú Vương lại gửi tin đến.
Bến tàu Tam Dương…
Con nhóc này lại muốn đến bến tàu Tam Dương! Con bé muốn làm cái gì đây?!
Sắc mặt Diệp Tấn Thành Thay đổi, lấy chiếc chìa khóa xe từ trong ngăn kéo rồi đột nhiên đứng dậy lao ra ngoài.
***
Diệp Phồn Tinh không biết ông bố nhà mình đã bị cô dọa sợ. Cô mở bản đồ trên điện thoại, nghiên cứu địa hình ở gần bến Tam Dương, chọn lựa chỗ xuống xe phù hợp —— cô đến đón Lộ Thâm về nhà
thôi, không phải đi đầu quân làm đồng đội heo làm vướng chân anh đâu, làm gì có khả năng mà ngu ngốc phóng thẳng đến kho số 3 tìm anh được.
Chỗ đỗ xe, phải là nơi vừa có thể quan sát rõ nơi chuyển giao hàng hóa ở kho số 3, lại vừa phải bảo đảm tính là nơi ẩn nấp an toàn mới được.
Nghĩ vậy, Diệp Phồn Tinh liền nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên bản đồ: “Chú Vương, chú đỗ ở ven đường phía trước một chút, con muốn xuống xe.”
Chú Vương chần chừ một chút, nhưng cũng biết mình không ngăn được cô, chỉ có thể nghe Theo.
Diệp Phồn Tinh đè nén lồng ngực đang đập liên hồi của mình, thò tay qua lấy cái kính râm chú Vương để trong xe, đeo lên, rồi sau đó nhanh nhẹn xuống xe, giả vờ đi dạo mà hướng đến chỗ mục tiêu.
Đó là một cái công viên nhỏ, tọa lạc tại sườn đồi nhỏ cạnh bến tàu đối diện với đường lớn. Độ dốc của sườn đồi này không cao lắm, nhưng tầm nhìn rộng, đứng ở trên đỉnh đồi là có thể Thu hết toàn bộ cảnh vậtcủa bến tàu vào trong mắt.
Lúc này mới hơn tám giờ, những người đang tập thể dục gần đó chưa tản đi hết. Diệp Phồn Tinh trà trộn vào, cũng không gây chú ý. Tuy nhiên, con đường lên đồi lại quá dốc, không dễ đi. Cô đang nóng vội, lại đi nhanh cho nên đi được nửa đường thì vấp phải bậc Thang liền ngã một cái.
“Ôi cô Phồn Tinh! Cháu không sao chứ?”
Là chú Vương đã đỗ xe xong rồi đi theo cô lên đây.
“Uissss… Không sao ạ, tiếp tục đi thôi.” Diệp Phồn Tinh phủi phủi khuỷu tay đang bị trầy xước của mình, nhịn đau tiếp tục đi lên đỉnh đồi. Ngay lúc này, đột nhiên “ầm” một tiếng làm trời đất rung chuyển.
“Trời đất! Chuyện gì vừa xảy ra thế?!”
“Không biết, âm thanh rất đáng sợ…”
“Hình như ở bến tàu kia có đồ gì đó phát nổ! Mấy người lại xem đi này, khói lửa mù mịt luôn!”
Các đó không xa có người kêu lên, Diệp Phồn Tinh cảm thấy mờ mịt, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Cô quay đầu lại, quả nhiên Thấy được là khói đang bốc lên cuồn cuộn từ nhà kho số 3, trông rất khủng khiếp.
Diệp Phồn Tinh còn lờ mờ nghe được tiếng súng nổ.
Là cảnh sát đã hành động. Mà chàng trai của cô, giờ phút này lại đang ở nơi nước sôi lửa bỏng, mưa bom bão đạn kia.
***
Diệp Phồn Tinh không biết tại sao mình lại ở dưới núi, cũng không biết làm sao mà mình có thể sống sót qua nửa giờ đầy hỗn loạn ấy.
Tóm lại, khi mọi thứ khôi phục lại sự yên lặng, phía sau lưng cô đã thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh.
Gió đầu mùa hè vào sáng sớm cũng không quá nóng, nhẹ nhàng Thổi qua làm cô nổi hết da gà, cũng làm đầu óc đang hãm sâu trong sự sợ hãi trở nên thanh tỉnh.
Lúc này, tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cứu thương vô cùng chói tai vang lên khắp đường phố, các nghi phạm trong mạng lưới truy bắt lần lượt bị đưa ra ngoài, và những người bị thương cũng lần lượt được đưa ra xe.
Diệp Phồn Tinh sững sờ, nhìn chằm chằm vào những người kia, sau một lát sau đột nhiên đứng lên, xông qua đường đối diện.
“Lộ Thâm đâu? Cậu ấy đang ở đâu? Mọi người có ai Thấy Lộ Thâm đâu không?!”
Lộ Thâm của cô đâu?
Vì sao mà những người khác được đưa ra rồi, còn anh thì chưa thấy đâu?!
Sự khủng hoảng tột đỉnh giống như chiếc móng vuốt sắc bén, gắt gao bóp chặt lấy trái tim của Diệp Phồn Tinh. Cô không màng đến sự ngăn trở của chú Vương, chạy như điên tới, lần lượt lay từng người xem bên đó, nhưng mãi không Thể nhìn thấy gương mặt mà cô hằng chờ mong.
“Ôi, cô gái nhỏ này ở đâu ra vậy? Làm sao Thế?”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam lạ lẫm, Diệp Phồn Tinh xoay người lại nhìn, thì chỉ thấy một người đàn ông mặc áo phông màu đen, ngũ quan đầy vẻ nam tính, cả người toát ra thần thái bất kham.
Bên hông người đàn ông có dắt Theo một chiếc súng, trên tay còn đang bị thương, hiện còn đang cầm mảnh khăn lau qua. Anh ta đứng một bên dò xét Diệp Phồn Tinh, ra vẻ hiền lành vui vẻ nhưng ánh mắt lại mơ hồ mang theo ánh nhìn sắc bén tựa lưỡi dao.
“Lộ Thâm…Lộ Thâm đâu?” Người này chắc chắn là cảnh sát. Diệp Phồn Tinh bổ nhào qua, nắm chặt lấy quần áo của anh ta, “Mấy người đã mang Lộ Thâm đi đâu? Mấy người đã làm gì cậu ấy rồi?!”
“Lộ Thâm?” Người đàn ông trẻ tuổi —— chính là đội trưởng đội phòng chống
[email protected] túy của Thành phố, cũng chính là cảnh sát Tào mà Lộ Thiệu Sơn đã nói. Tào Hành sững sờ, có chút ngạc nhiên, “Em đến tìm Lộ Thâm sao?”
“Đúng, cậu ấy đâu rồi? Cậu ấy có bị thương không?”
Diệp Phồn Tinh không dám nghĩ về những điều tiêu cực, nhưng cô không thể kiềm chế mà suy nghĩ về vụ nổ ầm ĩ khi đó.
Môi cô trắng bợt không chút máu, nước mắt đảo quanh đầy trong hốc mắt, rồi lại quật cường không để chúng rơi xuống.
Tào Hành vốn định hỏi là tại sao cô biết Lộ Thâm ở đây, nhưng thấy cô như vậy, nhướn mày, tạm nhịn xuống những điều muốn hỏi, chỉ chỉ phía sau mình, nói: “Đừng vội, sẽ khiêng ra ngay thôi.”
Khiêng..khiêng ra?!
Diệp Phồn Tinh ngẩn người, đột nhiên choáng váng.
“Cô Phồn Tinh!”
Chú Vương nhanh chân bước tới đỡ cô.
Toàn thân Diệp Phồn Tinh run rẩy, không nói gì, một lúc sau, nước mắt trào ra.
Tào Hành: “…?”
Lúc này Tào Hành mới nhận ra, hình như mình mới nói mấy lời gây hiểu lầm. Anh ta ho nhẹ một tiếng, ném đi cái khăn đầy máu trong tay. Đang định giải thích thì lúc này, sau lưng truyền tới giọng nói trầm thấp mang theo sự kinh ngạc: “Phồn Tinh?!”
Anh ta vô thức quay đầu, chỉ thấy cái cậu trai vừa nãy trong lúc hỗn chiến đã yểm trợ cho anh ta, giờ còn đang bị thương, toàn thân đầy máu nhưng lại gắng gượng ngồi dậy.
“Ấy ấy chuyện gì vậy, mau nằm xuống, lộn xộn cái gì!”
Thấy vậy, các nhân viên y tế đang đưa anh đi lập tức hô lớn. Tào Hành cũng nheo mắt, nhanh chóng bước tới đè anh nằm xuống: “Cậu không muốn sống nữa à?!”
Chàng trai luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nãy giờ, giờ đây lại che lại vết thương đáng sợ trên cánh tay, ho nhẹ hai tiếng, sau đó nở nụ cười: “Cô bé kia là bạn gái em, phiền cảnh sát Tào gọi cô ấy tới đây giúp em với ạ.”
Tào Hành không kịp chuẩn bị đã bị tống cho… một đống cẩu lương vào họng: “…?”
Thời nay các bạn nhỏ đều yêu sớm thế này à!
Cảnh sát Tào đã gần bố mươi mà vẫn là một cẩu độc thân, thở dài xúc động, coi như là đồng ý.
Nhưng không cần anh phải gọi, Diệp Phồn Tinh đã vội vã nhào tới trước sự nhắc nhở của chú Vương.
“Lộ Thâm!!! Cậu không chết huhuhuhuhuhu ——!!!”
Lộ Thâm giơ cánh tay không bị thương lên ôm lấy Diệp Phồn Tinh đang sợ hãi. Anh đ3 xuống nghi vấn trong lòng, nở nụ cười vô cùng dịu dàng với cô: “Có cậu ở đây, làm sao tớ có thể chết được chứ”
Diệp Phồn Tinh đột nhiên ngừng nói chuyện, trong giây lát trái tim như có lửa đốt, nước mắt rơi như mưa.
Diệp Tấn Thành chạy xe xuyên qua nửa thành phố để đến đây, nhìn Thấy một màn này, im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng không tiến tới quấy rầy.
***
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Lộ Thâm bị thương không hề nhẹ, nhất là cánh tay còn bị trúng đạn, phải tiến hành phẫu thuật ngay, không thể trì hoãn thêm.
Diệp Phồn Tinh cùngđưa anh lên xe cấp cứu đến bệnh viện, sau đó luôn chăm chăm ngồi trực bên cạnh anh, làm như thế nào cũng không chịu rời đi.
Biết là cô thực sự đã rất sợ hãi, sau khi Lộ Thâm làm phẫu thuật xong và tỉnh lại, cũng không khuyên cô đi về trước, mà cố gắng giữ vững tinh thần hàn huyên cùng cô một lúc.
Diệp Phồn Tinh lúc này mới từ từ giải thoát bản thân khỏi cảm giác sợ mất anh.
Cô nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà tránh đụng chạm vào cánh tay và phần ngực đang bị thương của anh, vùi đầu vào vai anh.
“Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa…Nếu như không thể không làm, nhớ kĩ, mang tớ đi cùng, tớ có thể giúp cậu.”
Lộ Thâm biết Diệp Phồn Tinh trong lúc vô tình đã giải quyết luôn anh Uy, sau đó đã cứu Lộ Ninh khỏi tay Tiểu Ngũ. Anh mỉm cười, nâng cánh tay không bị Thương lên, xoa đầu cô, tự hào nói: “Ừ, Tinh Tinh của chúng ta lợi hại như vậy, sau này cho dù có gặp khó khăn gì đi nữa thì tớ nhất định sẽ nhờ cậu giúp đỡ.”
Chàng trai ôn hòa tràn đầy sức sống, giọng nói mang đầy sự cưng chiều làm cho Diệp Phồn Tinh vừa muốn cười vừa muốn khóc. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy cuộc đời này mình chưa từng thích một ai nhiều đến như vậy.
“Còn một điều nữa,” Cô hơi nhướng người về phía trước, nhìn anh chăm chú và nói, “Cậu là của tớ, về sau không có sự cho phép của tớ, cậu mãi mãi không được rời xa tớ.”
“Được…”
Lộ Thâm còn chưa nói xong, nụ hôn ngọt ngào như đường mật của cô gái đã rơi xuống. Anh giật mình chớp chớp mắt, căng thẳng mấy ngày qua cứ thế mà tan biến hoàn toàn.
Ngay lúc đó, anh không thể kiềm chế mà ôm lấy eo của cô gái nhỏ, muốn đảo khách thành chủ.
Chẳng ngờ rằng lúc này…
“Khụ khụ!”
Ở cửa phòng bỗng nhiên có người ho khan. Lộ Thâm Theo phản xạ giương mắt lên, đối diện với gương mặt không cảm xúc, mơ hồ còn hơi tối lại của Diệp Tấn Thành.
“…”
“!!!”
Cái tay đang rục rịch của Lộ Thâm, trong nháy mắt liền cứng ngắc lại.