Kết quả của việc Chu Tiểu Nhạc cùng với “Đối phương thương lượng một chút”, hiển nhiên sẽ là “bên kia” nể mặt mũi của anh ta, “miễn cưỡng” đáp ứng yêu cầu của Lộ Thâm.
Lộ Thâm “vô cùng cảm kích” mà tạ ơn Chu Tiểu Nhạc, sau đó theo chỉ dẫn của anh ta, tìm được Hầu Tử đang hôn mê bất tỉnh tại một khách sạn trong một con hẻm vắng vẻ không người lui tới ở gần đó.
Hầu Tử bị thương rất nặng, nặng hơn ở trong video rất nhiều. Bác sĩ nói trong vòng nửa tháng cậu ta sẽ tỉnh lại hoặc không. Nếu qua nửa tháng mà vẫn hôn mê, rất có thể sẽ trở thành người thực vật.
Lộ Thâm hiểu rõ, đây là vì Chu Tiểu Nhạc sợ rằng Hầu Tử sau khi tỉnh lại sẽ nói ra những điều cấm kị, cho nên mới cố ý sai người đánh cậu ta nặng đến mức này. Anh khép lại đôi mắt đang đỏ bừng, dùng hết sức bình sinh mới đè được cảm giác xúc động muốn dùng một đao g!ết chết Chu Tiểu Nhạc.
Ít ra thì người vẫn còn sống…
Còn sống là còn hy vọng.
Hơn nữa, Chu Tiểu Nhạc đã có “con tin” mới, chắc sẽ không ra tay với Hầu Tử nữa. Chỉ cần cậu ta sống sót qua nửa tháng này thì sẽ không có việc gì nữa.
Nghĩ vậy, trong lòng Lộ Thâm thoáng dễ chịu hơn.
Anh lau mặt rồi đứng dậy, đi ra ngoài thuê một y tá đến chăm sóc Hầu Tử trong vòng 1 ngày, sau đó về nhà mình —— Anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, không thể tự mình ở trong bệnh viện trông chừng Hầu Tử được. Về phần ông nội Hầu Tử, ông cụ đã lớn tuổi lắm rồi, lại hay quên, anh cũng không thể vời ông đến chăm sóc cậu ấy được.
Khi mọi chuyện đã xong xuôi, trời đã tối rồi. Lộ Thâm nhìn vào số dư tài khoản Alipay ít ỏi đến đáng thương của mình, ánh mắt phút chốc đã nhuốm vẻ mệt mỏi đến cùng cực.
Nhưng sống lưng người thiếu niên ấy căn bản giống như một cái lò xo, bướng bỉnh ngang ngạnh, còng còng chưa được một lúc, rất nhanh sau đó liền thẳng tắp trở lại.
Sẽ có cách thôi…
Chắc chắn sẽ có đường ra.
Vẻ mặt trở nên trống rỗng, anh dáo dác nhìn hoàng hôn đang buông xuống xung quanh mình. Hồi lâu sau, ánh mắt mới lấy lại tiêu cự, lấy di động ra, mở danh sách sổ đen.
Ở đó có một dãy số xa lạ.
Chủ nhân dãy số đó là Ôn Ngọc Trân, chính là người mẹ mà luôn bị gắn mác là đã chết trong lòng của Lộ Thâm nhiều năm qua.
Không ít lần bà ta muốn gọi cho anh, muốn hàn gắn lại quan hệ của bà ta với hai anh em anh, nhưng Lộ Thâm chưa từng chấp nhận.
Anh không thể không hận bà ta, càng không có cách thuyết phục bản thân bỏ qua người cha đã thống khổ nhiều năm có nghĩa phu thê với bà ta. Anh chỉ muốn cắt đứt liên lạc với bà ta, vĩnh viễn không dây dưa với bà ta nữa.
Nhưng mà bây giờ…
Nghĩ tới người anh em đang chật vật sống chết không rõ, còn có bà nội đang cần một số tiền lớn để chữa trị, hai con mắt người thiếu niên chua chát, siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Đúng lúc này, điện thoại anh đột nhiên vang lên.
Lộ Thâm nhìn vào màn hình, là Diệp Phồn Tinh.
Lúc đầu anh còn có chút chấn động, rồi sau đó rũ bỏ trạng thái đối chọi với người khác trên mình, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nhấn nút trả lời: “Alo?”
Trong điện thoại truyền ra âm thanh ngọt ngào thanh thúy của con gái, Lộ Thâm sững sờ. Đôi mày u tối vô thức trở nên mềm mại, cơ thể đang căng cứng cũng thả lỏng một chút: “…Gà rừng nghe rõ, mời hổ nói”
“Gà rừng không trả lời tin nhắn của hổ, hổ đang không vui á. Gà rừng mau nói xem, cả buổi chiều nay cậu đi làm chuyện gì thế!”
Lộ Thâm sửng sốt, mở Wechat ra nhìn, lúc này mới phát hiện ra trước đó cô đã nhắn cho mình khá nhiều tin, chỉ là anh đang vội đấu đá với Chu Tiểu Nhạc, không để ý.
“Xin lỗi nhé, lúc ấy điện thoại gà rừng…hết pin, không thấy được tin nhắn của hổ. Hổ đừng buồn nhé, lát nữa gà rừng trở về sẽ đưa cậu đi ăn đồ ngon để bồi thường được không?”
Lúc này tâm tình Lộ Thâm đang vô cùng bực bội, kì thật cũng không có rảnh đâu mà đi dỗ người khác, nhưng đối với Diệp Phồn Tinh, anh luôn bất tri bất giác mà thu liễm lại tất cả các góc cạnh của mình, chỉ cho cô thấy mặt mềm mại nhất của mình.
Đương nhiên Diệp Phồn Tinh cũng không phải là đang thực sự tức giận, cô chỉ muốn làm nũng với anh một chút thôi. Nghe anh nói vậy, cô cười hì hì, cũng không tiếp tục ầm ĩ với anh nữa, chỉ nói: “Được rồi, xét thấy thái độ hối lỗi của gà rừng rất tốt, hổ sẽ không so đo với gà rừng nữa. Chỉ có điều, có phải cậu đang gặp chuyện gì hay không? Cảm giác giọng nói cậu hôm nay nghe ỉu xìu lắm đấy.”
Lộ Thâm khẽ giật mình, cố gắng cong khóe miệng: “Có lẽ là do đêm qua ngủ không ngon, lúc này có hơi buồn ngủ.”
Diệp Phồn Tinh nghe thấy thế liền đau lòng. Cô cau mày, cuối cùng nhịn không được mà nói: “Giường bệnh viện nhỏ như vậy, khẳng định là ngủ không ngon. Chà, nếu không thì cậu nghe tớ đi, mời cho bà nội cậu một y tá đi? Chuyện tiền nong thì không cần lo lắng, có tớ đây. Bình thường tiền tiêu vặt của tớ không ít đâu, có thể cho cậu ứng trước đấy”
Sợ làm anh tự ái, cô nói xong liền vội vội vàng vàng nói đùa thêm một chút, “Nếu cậu cảm thấy ngại, thì phải đối xử tốt với tớ nhiều hơn nữa vào. Sau đó lúc nào cậu có tiền rồi, trả tớ cũng không muộn mà. Về phần tớ, cậu cứ coi như là tớ đang đầu tư đi. Dù sao cậu thông minh, lợi hại như thế, sau này nhất định sẽ vô cùng…”
“Tớ nói là được” Trong đầu bỗng nhiên tưởng tượng ra cảnh cô đang trừng mắt, bộ dáng ngốc nghếch khờ khạo, Lộ Thâm không nhịn được cười, sau đó mới nhếch miệng, chậm rãi nói, “Cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt, có thể cho tớ mượn trước không? Tớ ghi giấy nợ cho cậu, về sau sẽ từ từ trả góp.”
Mở miệng vay tiền của cô gái mình thích quả là một chuyện không dễ dàng gì. Trong lòng Lộ Thâm đầy xấu hổ và bất lực, nhưng có thể là vì sự tử tế thiện lương của cô, khiến cho sự bối rối trong lòng Lộ Thâm bỗng chốc tiêu tán đi hết.
Cô hiểu anh như vậy, muốn giúp đỡ anh nhiều đến vậy, vậy thì tại sao anh lại phải vì cái lòng tự trọng lố bịch của mình mà làm khó xử bản thân và cự tuyệt lòng tốt của cô chứ?
Tóm lại, anh sẽ không để cho cả cuộc đời mình trôi theo cái hoàn cảnh chán nản vô lực này, cũng nhất định sẽ dồn hết sức mình báo đáp tấm lòng thành của cô.
Dù gì, nợ tiền cô vẫn còn đỡ hơn là phải nợ tiền người phụ nữ kia…
Nghĩ vậy, cả người Lộ Thâm nhẹ nhõm không ít. Anh liếc qua dãy số trong sổ đen kia thêm một lần rồi liền tắt bỏ màn hình.
Diệp Phồn Tinh không biết được là anh đang suy nghĩ điều gì, thấy rằng anh đã chịu tiếp nhận tấm lòng của mình rồi, lập tức vui vẻ không thôi: “Được, tớ chuyển khoản cho cậu! Ngoài ra, việc tìm người chăm sóc cho bà nội cậu, tớ cũng có thể trợ giúp. Vừa lúc ngày mai là chủ nhật không phải đi học, tớ sẽ đến bệnh viện tìm cậu, lúc đó chúng ta sẽ tìm cho bà nội y tá tốt nhất. Như vậy thì cậu sẽ không phải vất vả chạy tới chạy lui ở bệnh viện mỗi ngày nữa. Còn về trường học, cậu cũng không cần xin nghỉ đâu…”
Giọng nói của cô tràn đầy niềm vui và những suy nghĩ không thể che giấu. Lộ Thâm thấy lòng mình như đang ngâm trong một làn nước nóng, vừa ấm áp lại vừa căng đầy.
Tự nhiên anh rất muốn gặp cô.
Chỉ là, khi ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, hai tên thanh niên một cao một thấp xuất hiện trước tầm mắt anh.
Người cao có vóc dáng gầy guộc, đội một cái mũ lưỡi trai, còn người thấp thì lại mang vẻ béo tròn, mặt mày nhẵn nhụn. Hai người đều đang cầm điện thoại trong tay, một bên chỉ chỉ trỏ trỏ thầm thì với nhau chuyện điều gì đó. Sau đó, bọn họ dường như đã xác định được chuyện gì, đi bộ qua đường, tiến tới chỗ anh.
Đồng tử của Lộ Thâm co rút lại, hiểu ra đây có thể chính là hai người mà Chu Tiểu Nhạc phái tới để giám sát anh.
Anh thu lại sự vui vẻ trên mặt, nhưng ngữ điệu giọng nói không đổi. Anh bình tĩnh, rủ mắt xuống nói với Diệp Phồn Tinh: “Ngày mai có thể tớ sẽ không đến bệnh viện để giúp bà tìm y tá được. Việc này tớ muốn giao phó cho cậu toàn quyền xử lí, cậu làm được chứ?”
“Ơ?” Diệp Phồn Tinh sững sờ, “Làm thì tớ làm được,nhưng mà sao cậu không thể đến bệnh viện thế?”
“Tớ có một người chú họ ở xa, vào lúc cha con tớ gặp khó khăn đã giúp đỡ rất nhiều. Ông ấy có hai đứa con trai, cứ coi như là hai người anh họ hàng xa của tớ đi, mới đây muốn lên vùng này làm chút chuyện. Ngày mai tớ phải mời hai anh ấy đi ăn bữa cơm tẩy trần*. Sau đó bọn họ có lẽ sẽ ở lại nhà tớ một thời gian. Vì thế trong khoảng thời gian này, cậu không phải đến nhà tớ đưa đón Ninh Ninh đi học với đưa cơm cho bố tớ mỗi ngày đâu, có bọn họ hỗ trợ rồi”
(*cơm tẩy trần: bữa cơm mừng người đi xa mới đến hoặc mới về)
Chuyện của Chu Tiểu Nhạc và Hầu Tử, Lộ Thâm không kể nửa lời với Diệp Phồn Tinh ¬—— Anh không muốn Diệp Phồn Tinh gặp nguy hiểm. Vì vậy mà anh chỉ có thể bịa chuyện, ra vẻ nghiêm túc nói, “Còn về phía trường học, chờ tớ giúp đám anh em họ xong xuôi để họ trở về trước đã. Cậu ngoan ngoãn đi học nhé, có thời gian thì giúp tớ đến bệnh viện trông chừng bà nội một chút. Thời gian này tớ có thể tớ sẽ rất bận, sợ là không thể chăm sóc bà được.”
Chú họ xa? Anh em họ hàng xa? Sao trước kia chưa tình nghe anh nhắc tới nhỉ?
Trực giác Diệp Phồn Tinh mách bảo cô rằng có điều gì đó không đúng lắm, nhưng cũng có thể chỉ là do cô suy nghĩ nhiều thôi, dù sao nhà ai mà chả có người thân thích?
Chưa kể, Lộ Thâm đã nói đây là người chú đã ra tay hiệp trợ nhà anh trong lúc dầu sôi lửa bỏng, hôm nay người ta cần anh giúp, đương nhiên anh sẽ dốc hết sức báo đáp thôi.
Quả nhiên vì thế mà anh không thể chăm sóc bà nội. Thảo nào một người tiêu tiền một cái là xót như anh mà đột nhiên lại muốn bỏ ra một khoản lớn để mời y tá cho bà.
Diệp Phồn Tinh nghĩ nghĩ rồi đồng ý: “Cái này không thành vấn đề, chỉ là hai người anh họ kia của cậu muốn làm gì vậy? Có chuyện gấp gì mà tớ không thể giúp sao?”
“Là chuyện riêng thôi, không có khó khăn gì đâu, chuyện vụn vặt hơi tốn thời gian chút thôi, xong xuôi rồi tớ sẽ kể cậu nghe” Hai người kia đã đi tới trước mặt anh rồi. Ánh mắt Lộ Thâm khẽ nhúc nhích, anh lờ đi, tiếp tục nói, “Ngoài ra, nếu tớ không thể trả lời điện thoại hoặc tin nhắn của cậu thì cũng đừng tức giận nhé?”
“Biết rồi, có khi nào tớ bực mình với cậu đâu” Diệp Phồn Tinh cảm khái nói, “Chỉ nhìn thấy cái gương mặt đẹp trai của cậu là tớ không tức nổi rồi ý. Aizzzz, đúng là thứ mê trai không có tiền đồ…”
Cô mặc dù chỉ đang lầm bầm, càu nhàu nhưng trong giọng nói lại tràn đầy đường mật. Lt yên lặng lắng nghe, đáy mắt được bao phủ một tầng mềm mại.
“Vậy là tốt, tớ phải trả lời cuộc gọi của anh họ đã, gọi lại cho cậu sau nhé.”
Diệp Phồn Tinh ừ một tiếng, Lộ Thâm liền cúp điện thoại, chút vui vẻ còn sót lại trên mặt tiêu tán hết đi. Anh nghiêng đầu nhìn về phía hai thanh niên kia, tiến lên trước một bước, “Anh họ?”
Hai con người đang định ra oai phủ đầu để khiến anh ngoan ngoãn nghe lời: “…”
Phối hợp như vậy luôn hả?
Được rồi, coi như thằng nhỏ này thức thời.
Hai người liến mắt nhìn nhau, nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng thực ra rất đang tạo cảm giác bức ép. Mỗi người một bên, kẹp anh đi ở giữa, nói: “Em họ ngoan, vừa mới gọi điện thoại cho ai đấy?”
“Bạn học” Lộ Thâm vừa nói vừa liếc nhìn hai người, “Yên tâm đi, nếu như tôi đã đồng ý với các anh thì sẽ không làm xằng bậy gì cả. Các anh cũng biết rõ tình trạng nhà tôi thế nào rồi đấy, cũng biết Hầu Tử ở viện nào mà. Tôi cũng sẽ vì bọn họ mà phối hợp tốt với các anh thôi.”
“Cái này thì đúng rồi, các anh đây cũng không muốn làm người xấu đây mà. Cậu chỉ cần thành thật làm theo các chỉ dẫn của tụi anh thôi, anh cam đoan, tuyệt đối sẽ không gây chuyện với người nhà và bạn của cậu. Nhưng nếu cậu dám bí mật liên lạc với cảnh sát hoặc có làm điều gì làm tụi anh phải khó xử, thì bọn anh đây cũng chỉ có thể bắt nạt đám người nhà của cậu thôi.”
Người vừa nói chuyện chính là kẻ đội mũ lưỡi trai, tự xưng là anh Uy, người gầy gò. Lộ Thâm bình tĩnh mà quan sát hồi lâu, thấy rằng tên mập cắt đầu nấm kia rất nghe lời hắn.
Có thể thấy rằng, tên này chính là tên đứng đầu trong hai người. Trong lòng Lộ Thâm đã có tính toán trước, nhưng trên mặt lại không biểu hiện điều gì, chỉ đưa hai người về nhà mình, lấy danh nghĩa là bạn bè giới thiệu với ba và em gái.
“Chào các anh ạ, em là Lộ Ninh, hoan nghênh các anh tới nhà em chơi.”
Trước mặt người lạ, cô bé Lộ Ninh có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ rằng đây là các “bạn của anh trai”, cô bé vẫn dũng cảm chào hai người bằng lời chào tuy thẹn thùng nhưng vẫn giữ sự lễ phép.
Hai người kia cũng không muốn nạt nộ một đứa bé, cười cười đáp lại một tiếng, chuyển dời ánh mắt sang Lộ Thiệu Sơn đang nằm liệt giường.
Lộ Thiệu Sơn không nhìn lại bọn hắn, cũng không động đậy gì. Dáng người ông gầy khô, ánh mắt vô thần mà nằm trên giường, như là một cái xác không hồn.
“Thật ngại quá, bố tôi từ lúc bị thương thì không muốn nói chuyện với ai nữa, các anh đừng để ý làm gì” Lộ Thâm ra vẻ chán nản tiến lên phía trước, giúp đỡ ông chỉnh lại chăn gối.
Tình hình nhà họ Lộ Chu Tiểu Nhạc cũng đã điều tra ra từ lâu. Anh Uy cũng đã biết rằng Lộ Thâm có một người cha bị bệnh liệt nhiều năm. Ông ấy cũng đã cố tự tử cách đây không lâu vì tuyệt vọng. Lúc này, hắn nhận định thông tin mình được nghe là đúng sự thật, cho nên cũng không đặt một người không có tính uy hiếp như vậy vào mắt nữa.
“Không có gì, cứ để cho bác trai nghỉ ngơi thật tốt đi, quan trọng nhất vẫn là thân thể mà.”
“Được” Lộ Thâm lặng lẽ trao đổi ánh mắt với bôa mình một chút, sau đó đứng thẳng lên, nói, “ Bố à, bố nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chúng con ra ngoài trước, ba nếu có cần gì, thì cứ gọi cho con bằng cái máy con mua cho bố đợt trước ấy.”
Lộ Thiệu Sơn không có phải ứng gì. Anh Uy nheo mắt một cái nhưng không nói gì. Chỉ sau khi lt đi ra ngoài, hắn mới ẩn ý nói: “Trong khoảng thời gian này, anh và Tiểu Ngũ sẽ ở tiệt trong nhà của cậu, sẽ để ý đến người nhà của cậu 24/24, anh nghĩ là, chắc là cậu cũng sẽ không cần dùng đến điện thoại các thứ đâu.”
Lộ Thâm sững người, sắc mặt có chút biến hóa, nhưng cuối cùng vẫn nhếch môi, gật đầu: “Biết rồi, tôi sẽ lấy cớ mà lấy cái điện thoại của ba tôi đưa cho các anh giữ. Còn em gái tôi thì không có đâu, nó còn nhỏ, tôi cũng không có tiền mua điện thoại cho nó, các anh có thể yên tâm.”
Anh nói xong, lôi điện thoại của mình ra, “Điện thoại của tôi cũng có thể đưa cho các anh được, chỉ là bình thường bạn tôi có thể sẽ gọi cho tôi, nếu như tôi không nghe máy sẽ làm bọn họ lo lắng…”
“Không có việc gì đâu, có tin nhắn gì quan trọng, anh sẽ đưa cho cậu xem.”
Lộ Thâm nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng đưa điện thoại của mình cho anh Uy “giữ hộ”.
Anh Uy rất hài lòng độ biết điều của anh, nhưng tính hắn vốn cẩn thận… Sau đó hắn tìm cớ để kiểm tra tỉ mỉ lại toàn bộ nhà họ Lộ, đảm bảo rằng lt sẽ không có bất kì cơ hội nào để tiết lộ tin tức ra bên ngoài rồi mới yên lòng ở lại đây.
Nửa tháng sau đó, Lộ Thâm vẫn luôn không ra khỏi cửa nhà, chờ đợi tin tức từ Chu Tiểu Nhạc.
Lúc đó, anh Uy cùng với cái gã mập tên là Tiểu Ngũ kia dường như luôn theo sát anh, không rơi nửa bước. Dù cho là đưa Lộ Ninh đi học, hay là lúc tắm rửa vệ sinh cho Lộ Thiệu Sơn, cũng sẽ ít nhất có một người ở bên cạnh theo dõi anh.
Lộ Thâm giống như là chấp nhận số phận vậy, cái gì cũng đều nhất nhất nghe theo bọn hắn. Mãi cho đến một buổi tối của nửa tháng sau, anh Uy mới nhận được một cuộc gọi. Hắn ta đứng bật dậy từ trên giường, vẻ mặt phấn khích. Hai mắt hắn ta nhảy dựng lên, hai tay lặng lẽ nắm thành quyền.
Cái gì đến cũng phải đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT