Sau ngày hôm nay, Diệp Phồn Tinh và Lộ Thâm liền bước vào mối quan hệ “Trên cả bạn bè nhưng chưa đến người yêu”  —— đương nhiên, “Chưa đến người yêu” chỉ là trên danh phận chứ trên thực tế cuộc sống hằng ngày của hai người không khác gì cuộc sống của những cặp tình nhân bình thường cả.

Trước khi khai giảng, hai người gọi nhau thức dậy mỗi ngày,cùng nhau làm bài tập của kỳ nghỉ đông, có rảnh thì hẹn nhau đi ăn hay xem phim gì đó, cuối cùng là cầm chặt tay nhau một cách ngọt ngào trên con đường về nhà.

Sau khi khai giảng thì mang đồ ăn sáng cho nhau, cùng nhau đi học, lúc ra chơi thì cùng nhau đi lên sân thượng hóng gió, tan học thì anh chờ em em chờ anh chúng tớ cùng nhau về, thỉnh thoảng kéo kéo tay nhau ngay dưới mí mắt của thầy cô, hoặc là trốn đến một góc không có ai mà lén lút ôm nhau, sau đó cùng nhau đỏ mặt cười trộm, chờ mong một ngày mới lại đến.

Đêm giao thừa hôm đó, Diệp Phồn Tinh lén lút chạy ra ngoài, dưới bầu trời đầy pháo hoa, to gan hôn chàng trai mà mình yêu thương nhất.

Mà chàng trai trong lòng cô, cuối cùng cũng nhịn không được ôm thật chặt cô gái mà mình thích đến tận xương tủy, hôn đến nỗi làm cho cô đỏ mặt mềm chân, cuối cùng chỉ có thể nằm trong trong lồng ngực nhỏ giọng xin tha……

Tóm lại, hết thảy đều là dáng vẻ tốt đẹp nhất.



Về phần chuyện ở trong quán bar, Diệp Phồn Tinh vốn dĩ không có ý định buông tha dễ dàng cho Chu Tiểu Nhạc như vậy —— cô lớn như vậy rồi vẫn chưa từng gặp thiệt thòi như thế này đâu. Nhưng mà Chu Tiểu Nhạc làm việc rất  cẩn thận, sau khi bỏ thuốc cô thì căn bản không thể kiểm tra được gì. Hơn nữa không có chứng cứ khác, cô lại sợ sau khi Diệp Tấn Thành biết chân tướng mọi chuyện thì sẽ giận chó đánh mèo lên người Lộ Thâm, suy nghĩ lại, vẫn nên tạm thời nhịn cơn giận này xuống, dự định sẽ tìm cơ hội đòi lại sau.

Không nghĩ tới Lộ Thâm lại không ý định nhẫn nhịn như vậy, trực tiếp dùng một cú điện thoại nặc danh, lấy lí do “Bên trong có người tổ chức hoạt động bán dâm, bán hàng cấm”, tố cáo quán bar Xuân Phong —— tuy rằng không có chứng cứ xác thực, nhưng thông qua chuyện này Diệp Phồn Tinh có thể nhìn ra được, tên Chu Tiểu Nhạc và quán bar của hắn đều không có chỗ nào sạch sẽ cả, chỉ cần cảnh sát đi điều tra, ít nhiều gì cũng có thể tra ra được cái gì đó. Đến lúc đó Chu Tiểu Nhạc với tư cách là ông chủ quán bar, cho dù không bị liên lụy, cũng chắc chắn sẽ bị kêu đi chất vấn, về mặt kinh tế cũng sẽ chịu một tổn thất nhất định.

Quan trọng nhất chính là, có cảnh sát nhìn chằm chằm như vậy, ít nhiều cũng sẽ có chút kiêng kị, làm cũng sẽ không phách lối như vậy nữa.

Mọi chuyện quả nhiên giống như suy đoán của Lộ Thâm, sau khi cảnh sát nhận được cuộc điện thoại nặc danh của anh, lập tức sắp xếp một đội hành động nhỏ tấn công bất ngờ quán bar Xuân Phong, cũng thành công bắt được một đám người bị nghi ngờ có dính líu đến tổ chức đánh bạc —— tuy rằng không giống với những gì mà Lộ Thâm đã tố cáo, nhưng hai tội danh này cũng không khác nhau là mấy. Mặt khác vượt ngoài dự đoán của mọi người, cảnh sát bất ngờ tìm thấy được một loại [email protected] túy mới trên người của hai người trong đám đó.

Loại [email protected] túy mới này vừa mới xuất hiện không lâu, đây là đối tượng mà cảnh sát rất chú trọng và dốc hết toàn lực để truy kích. Lộ Thâm cũng không ngờ, cuộc điện thoại này của anh, vậy mà trời xui đất khiến giúp cảnh sát tìm ra không ít manh mối mới, cũng kéo theo một loạt chuyện xảy ra sau đó.

Nhưng mà, đây đều là những việc của sau này.

Quay lại chuyện trước mắt, bây giờ hai người đã trở lại trường học sau một kỳ nghỉ đông vô cùng ngọt ngào.

Kỳ thi đại học cũng chính thức bước vào đếm ngược, không khí học tập trong lớp càng ngày càng trở nên căng thẳng, Diệp Phồn Tinh thấy vậy cũng buộc mình phải kiềm chế lại, bước vào chế độ chạy nước rút giống như mọi người.

Lộ Thâm vốn tưởng rằng cô sẽ vì mối quan hệ của hai người mà buông thả hơn một chút, thấy cô còn cố gắng hơn cả học kì một, anh vô cùng bất ngờ, cong môi lên lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút vị dâu tây đưa qua: “Vừa ăn vừa viết?”

Diệp Phồn Tinh đang vùi đầu làm bài tập, nghe vậy đầu cũng không ngẩng đầu lên mà “A” một tiếng.

Lộ Thâm bật cười, cúi đầu lột giấy gói kẹo ra, đưa đến bên miệng cô.

Diệp Phồn Tinh không một chút do dự liền ngậm vào.



Lộ Thâm nhìn quai hàm đang phình lên của cô, cảm thấy hơi buồn cười: “Nhìn cũng không thèm nhìn liền ngậm vào, lỡ như không phải kẹo mà là cây viết thì sao?”

“Đút viết cho tớ? Cậu nỡ sao?” Diệp Phồn Tinh thấy trong miệng đã ngọt mà trong lòng càng ngọt hơn. Cô nhịn không được muốn buông bút xuống quay qua líu lo làm nũng ỷ lại anh, nhưng nghĩ đến kỳ thi đại học và cuộc sống đại học bốn năm tới đã đến gần trong gang tấc, cô liền tỉnh táo lại, “Ai ya, trước tiên cậu đừng quấy rầy tớ nữa, để tớ làm xong cái đề này trước đã, làm xong sẽ nói chuyện với cậu tiếp.”

Cô nói xong liền xoay người lại không nhìn anh nữa, Lộ Thâm không nhịn được khẽ cười một tiếng, cũng cúi đầu làm đề.

Vương Kiến Quốc ngồi ở trước đang âm thầm quan sát hai người bọn họ bằng ánh mắt quỷ dị, lại nhìn nhìn cô bạn ngồi cùng bàn nhà mình, cuối cùng nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu nói có phải Phồn Tinh vớ Thâm ca đang yêu nhau không? Sao dạo này hễ nhìn hai người bọn họ là tớ lại thấy no è cổ thế nhỉ?”

*Ý là bạn Nam bị ăn cẩu lương no đến chết hahahahaha.:)))))

Vào ngày đầu tiên đến trường, cô liền phát hiện không khí giữa hai người bạn bàn sau có chút thay đổi, Triệu Thu Tĩnh tặng cho cậu một ánh mắt khinh bỉ: “Một thùng cẩu lương to bự chảng như thế đặt trước mặt cậu giờ cậu mới phát hiện sao, tham ăn mau chết, đáng đời.”

Vương Kiến Nam: “……”

***

Cuộc sống năm mười hai quá mức phong phú, trong nháy mắt một nửa mùa xuân đã trôi qua.

Sau khi làm bài thi thử lần thứ hai, thành tích của Diệp Phồn Tinh cuối cùng cũng đủ để đứng bên rìa Hoa Đại, nhưng cũng chỉ là gần đủ, còn kém hai chữ “ổn định” một khoảng.

Diệp Phồn Tinh vẫn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng—— cô sợ những cố gắng của mình đến cuối cùng vẫn không thi đậu Hoa Đại.

Lộ Thâm thấy vậy cũng không nói gì để an ủi cô, sau khi xem kỹ mấy bài thi các môn của cô một lần, liền về nhà sắp xếp những vấn đề khó và quan trọng rồi đưa cho cô: “Trong hai ngày nay hãy học hết cái này, không biết thì hỏi tớ. Hai ba ngày sau sẽ kiểm tra mấy câu hỏi có dạng tương tự như thế này, nếu như còn không làm được, cuối tuần này sẽ không được dẫn đi ăn thịt nướng.”

Diệp Phồn Tinh: “……”

Có bạn trai là là học thần thì sẽ có cảm giác gì?

Rất sảng khoái, cũng rất khó.

Lại nghĩ đến cuộc hẹn đã sớm định vào ba tuần trước, kết quả bởi vì phải thi nên chầu thịt nướng kia liền bị hoãn lại, trong lòng Diệp Phồn Tinh cực kỳ chua xót, làm bộ khom lưng nhặt đồ giống như nằm lên đùi của Lộ Thâm giả chết vậy, nói: “Vừa rồi gió quá lớn, tớ không nghe thấy gì cả.”

Lộ Thâm: “……”

Lộ Thâm bị hơi thở ấm áp nóng bỏng của cô làm cho hai chân đột nhiên nóng lên, hai tai cũng không khống chế được mà đỏ lên. Anh ho nhẹ một tiếng, sắc mặt bình tĩnh kéo lỗ tai cô lên: “Vào học rồi, đừng nháo.”

Động tác của Diệp Phồn Tinh vừa rồi là theo bản năng, bây giờ mới ý thức được tư thế này quá mức ái muội, mặt cô đỏ lên, nhanh chóng ngồi thẳng dậy: “Không nháo cũng được, nhưng thịt nướng không thể không ăn, ngay cả khi những đề này tớ đều làm sai hết cũng phải ăn!”

Lộ Thâm: “……”

Lộ Thâm cũng không có cách nào ép cô được, chỉ có thể dở khóc dở cười mà đồng ý với cô.

Diệp Phồn Tinh lúc này mới cảm thấy hài lòng mà ngồi thẳng dậy, tiếp tục nghiên cứu những câu sai —— muốn làm nũng thì cứ việc làm nũng, nhưng đề thì phải làm, nếu không làm sao có thể thi đậu Hoa Đại với anh được?

Ba ngày sau, Diệp Phồn Tinh thuận lợi làm ra hết những đề mà Lộ Thâm đưa cho cô. Ngày hôm sau, cuối cùng hai người cũng được ăn món thịt nướng mà Diệp Phồn Tinh vẫn luôn thương nhớ gần một tháng nay.

Nhưng mà lúc ăn xong thịt nướng chuẩn bị về nhà, hai người lại gặp phải Chu Tiểu Nhạc ở cửa quán thịt nướng.

“Ai ya đây không phải là Tiểu Lộ sao, đã lâu không gặp, đưa bạn gái tới đây ăn cơm à?”

Sau ngày hôm đó Lộ Thâm không làm phục vụ ở quán bar Xuân Phong nữa, cũng không quay lại nữa. Nhưng hình như Chu Tiểu Nhạc vẫn còn nhớ kỹ anh, vừa nhìn thấy anh và Diệp Phồn Tinh liền tươi cười nhiệt tình bước đến chào đón.

Lộ Thâm rất kinh ngạc, vẻ mặt khẽ động, ngay sau đó cả người đều mang vẻ đề phòng, mặc dù anh tin rằng Chu Tiểu Nhạc không thể tra ra anh là người gọi cuộc gọi nặc danh đó, nhưng mà mọi chuyện đều có lỡ như……

“Người này hình như hơi quen, cậu quen biết…. Cmn, đó không phải là tên khốn kiếp họ Chu sao?!” Đang còn suy nghĩ thì  đột nhiên Diệp Phồn Tinh trừng hai mắt lên, khẽ kêu lên một tiếng.

Lộ Thâm hoàn hồn, anh “Ừ” một tiếng, nghiêng người che cô ở phía sau: “Trước tiên đừng xúc động, xem xem hắn ta muốn làm gì.”

Diệp Phồn Tinh còn chưa nói xong, Chu Tiểu Nhạc đã đi đến trước mặt hai người.

“Tiểu Thâm à, còn nhớ anh  không?”

“Đương nhiên là nhớ,” Lộ Thâm bình tĩnh nâng khóe miệng, “Chu ca.”



Thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, hiển nhiên là còn nhớ chuyện mình suýt chút nữa động đến cô gái ở phía sau lưng, con ngươi Chu Tiểu Nhạc chợt lóe lên, cười nói: “Lần trước nghe Hầu Tử nói áp lực học tập của lớp 12 rất lớn, nên em không thể đi làm lại, anh vẫn rất tiếc, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau ở đây. Vậy gần đây sống thế nào rồi? Nếu muốn tìm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm anh, tuy rằng quán bar kia không mở nữa, nhưng anh vẫn còn rất nhiều sản nghiệp khác, sắp xếp cho em một công việc tuyệt đối không phải là vấn đề.”

Quán bar Xuân Phong kia đã bị cưỡng chế tạm ngừng kinh doanh vì do vụ việc lần trước, sau đó việc kinh doanh liền tệ hơn rất nhiều. Không biết Chu Tiểu Nhạc không có kiên nhẫn hay là như thế nào, tháng trước đã chuyển nhượng quán bar cho người khác, hiện tại nghe nói đang mở một nhà hàng ăn uống, còn kêu Hầu Tử đến làm quản lí ở đại sảnh.

Hầu Tử khéo léo từ chối —— cậu đã nhận ra rằng Chu Tiểu Nhạc không phải là người có thể quen thân.

Lộ Thâm nghe những việc này từ Hầu Tử, nhưng nghe thấy vậy anh vẫn cảm thấy rất bất ngờ —— anh hoàn toàn không quen thân với Chu Tiểu Nhạc, thế mà bây giờ hắn lại chủ động chào hỏi anh còn muốn giới thiệu công việc cho anh, đây là muốn làm gì?

Nhìn cũng không giống như là đã biết anh chính là kẻ nặc danh kia, tới để gây chuyện….

Trong lòng đang nghĩ như vậy, nhưng Lộ Thâm lại không thể hiện ra ngoài mặt, mà chỉ để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mang theo chút cảnh giác một cách thích hợp: “Cái này, vì sao vậy? Em nhớ là mình không quen thân với Chu ca lắm?”

Cuối cùng lời này nói cũng khá khách khí, nhưng Chu Tiểu Nhạc lại không thèm để ý, ngược lại anh ta cười phóng khoáng hơn: “Hai chúng ta không thân, nhưng anh rất yêu thích cậu. Thời đại này, thanh niên có can đảm,có khí phách còn có văn hóa tri thức giống như cậu không còn nhiều, nếu như cậu đồng ý thì sau này chúng ta chính là anh em bạn bè. Cậu cũng biết anh rồi đó, xưa nay không có sở thích gì khác, chỉ thích kết bạn khắp nơi. Mặt khác chuyện lần trước, nhắc lại cũng là do anh không tốt, tửu lượng đã không tốt lại còn uống mò, uống nhiều quá lại còn hồ đồ… Sau đó nhớ lại chuyện này, trong lòng anh thật sự rất hối hận, cho nên mới muốn tìm một cơ hội để đền bù cho cậu.”

Hắn ta liên tục nói chuyện với Lộ Thâm, giống như là hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đang đứng ở bên cạnh, Lộ Thâm càng nhìn tình hình này càng cảm thấy kỳ lạ, trong lúc nhất thời lại mò không ra trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì*, chỉ có thể thuận theo lời của hắn: “Chu ca nói quá lời rồi, chuyện đó đã qua lâu rồi, em cũng đã quên rồi.”

*Câu này để hình dung những câu trả lời cố làm ra vẻ thần bí, nói những lời huyễn hoặc, làm người khác không đoán ra được ý đồ của mình.

“Nhìn xem nhìn xem, vẫn là cậu rộng lượng! Nhưng mà những lời mà anh đã nói ra, thì sẽ không thu hồi lại. Tóm lại cậu nhớ kỹ, sau này nếu gặp phải khó khăn gì, cứ tới tìm anh!” Chu Tiểu Nhạc nói xong lời này liền xua xua rồi đi, “Anh còn có việc, đi trước một bước, tạm biệt!”

Thế mà thật sự không phải là tới để gây chuyện.

Diệp Phồn Tinh ngơ ngác nhìn bóng dáng của hắn ta, một lúc lâu sau mới thò đầu ra từ sau lưng Lộ Thâm: “Không đúng, chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy? Thật khó hiểu.”

“Không biết.” trong lòng Lộ Thâm mơ hồ có một loại cảm giác không tốt, nhưng anh cũng không nói nhiều với Diệp Phồn Tinh, chỉ xoa bóp tay cô trấn an nói, “Quan tâm hắn ta làm gì, sau này nhìn thấy hắn thì cách xa một chút là được rồi.”

Diệp Phồn Tinh rất chán ghét Chu Tiểu Nhạc, nghe vậy liên tục gật đầu: “Cái tên này không phải là người tốt, cậu tuyệt đối đừng chơi với hắn ta.”

Còn chơi với hắn ta, người bạn nhỏ hả?

Lộ Thâm hơi dừng lại, đáy mắt lại hiện lên ý cười: “Đã biết, đều nghe Tinh Tinh của chúng ta hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play