Editor: Mộc Lạp Đề

“Ừm..” Vẫn chưa quen với việc có thêm một người bạn cùng bàn, Lộ Thâm dừng một chút mới cúi đầu nhìn vết thương ở bàn tay trái, “Không cẩn thận nên bị trầy da một chút.”

“Đã sưng thành như vậy rồi mà còn gọi là bị trầy da một chút? Còn nữa, vẫn còn đang chảy máu đó!” Nhìn thấy vết thương đẫm máu kia làm cho cô đau răng một trận, cô cúi đầu mở cặp ra, “Đây là khăn giấy của tôi, cậu nhanh chóng xử lí một chút đi!”

Lộ Thâm lại nói: “Không cần đâu, chút tan học tôi đến nhà vệ sinh tắm một cái là được rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt không thèm để ý của anh, mí mắt cô hơi co lại: “Không phải, cậu không cảm thấy đau à?”

“Còn tốt, da thô.”

Diệp Phồn Tinh chỉ cần nhìn vết thương thôi cũng đã thấy rùng mình: “…”

Được thôi, cậu là con trâu.
Cô không nói gì trong một lát, lại nhịn không được tò mò: “Cậu đánh nhau với người khác hả?”

Lộ Thâm dừng lại, không nhìn cô, vẻ mặt không tập trung, lông mi đen dài rủ xuống, như đùa giỡn mà nói một câu: “Đúng vậy, dù sao tôi cũng là lão đại của một bang phái mà.”

Diệp Phồn Tinh: “…”

Diệp Phồn Tinh không nhịn được mà lườm anh một cái: “Không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép cậu.”

Ban đầu tâm tình của Lộ Thâm rất kém, nhưng nhìn thấy cô hơi nâng nâng khuôn mặt lên, tức giận trong lòng không biết vì sao lại từ từ tan đi. Anh sững sờ một chút, mặt mày mềm đi: “Tức giận rồi?”

“Tôi mới không nhỏ mọn như vậy đâu.” Mỗi người đều có bí mật của mình, Diệp Phồn Tinh mặc dù rất tò mò, nhưng cô không phải là người không để ý đến cảm nhận của người, nhất định phải đánh vỡ nồi đất để hỏi cho rõ ràng mới chịu. Nghe vậy, cô đầu tiên là nghiêng qua nhìn anh một chút, sau đó rút mấy tờ khăn giấy từ trong cặp ra, mở chai nước ấm của mình ra, đổ một ít lên khăn giấy, “Từ tiết này đến lúc tan học còn rất lâu, cậu lấy cái này lau sơ vết thương trước đi, không cẩn thận là bị nhiễm trùng đó.”

Lộ Thâm bất ngờ, dừng một chút: “Không cần đâu, tôi…”

“Nhanh lên.” Diệp Phồn Tinh vẫn không nói gì thêm đem chiếc khăn ướt nhét vào tay anh.

Cảm giác mát mẻ rơi vào lòng bàn tay nóng bỏng của anh, mang theo một chút cảm giác ngưa ngứa. Lộ Thâm theo bản năng cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của cô vô ý cọ vào mu bàn tay anh.

Không hiểu sao lại cảm thấy không được tự nhiên, Lộ Thâm trầm mặc một lát mới nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Diệp Phồn Tinh nói xong thì chỉ chỉ vào cuốn sách toán trên bàn anh, “Đúng rồi, vừa rồi  thầy đã phát bài kiểm tra toán lần trước cho mọi người, bài của cậu tôi giúp cậu kẹp trong sách đó.”

“Được.” Lộ Thâm hoàn hồn, dùng chiếc khăn ướt kia lau sơ sơ bùn đất đá dính bên trên vết thương.

“Cho nên, cậu biết điểm của mình rồi à?”

Ánh mắt của cô có chút kỳ lạ, Lộ Thâm nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, dùng bàn tay phải không có bị thương để lật sách toán ra nhìn một chút.

“….”

“Làm sao cậu lại làm được 0 điểm vậy? Lười không muốn làm hay là không biết làm hả? Nếu như không biết làm… Xin hỏi lão đại, lúc đó làm sao cậu thi đậu được Nhị trung vậy?” Diệp Phồn Tinh rất tò mò về chuyện này, vừa hỏi vừa nhịn không được mà nhích lại gần anh một chút.

Hình như có một mùi hương của trái cây xen lẫn hơi thở ấm áp từ trên người cô bay tới, thơm thơm ngọt ngào, vô cùng dễ chịu. Lộ Thâm vô ý thức ngửi một cái, sau đó toàn bộ khướu giác đều bị hương vị kia chiếm giữ.

“….”

Trong lòng của anh ngày càng không được tự nhiên, lại rất bình tĩnh lùi ra sau, mới nói: “Ngày đó tôi tạm thời xin nghỉ, không có tham gia thi.”

Diệp Phồn Tinh đúng là không nghĩ đến khả năng này, “a” một cái sau đó hỏi tiếp: “Cho nên không phải là cậu không muốn làm cũng không phải là không biết làm, là không có thời gian làm nên mới nhận được trứng vịt ( 0 điểm á) phải không ? Vậy thành tích của cậu thế nào? Có tốt không?”

“…..Vẫn tạm được.”

Vết thương được xử lí cũng tạm ổn rồi, Lộ Thâm tiện tay ném chiếc khăn bẩn vào túi rác mà Vương Kiến Nam treo ở dưới bàn học, làm cậu quay đầu lại, nhìn anh một cái.

“Sao vậy Thâm ca?”

“Không có gì.” Lộ Thâm giơ tay xoay đầu cậu lại, sau đó mới nhìn Diệp Phồn Tinh nói, “Vậy, tôi nằm một chút, có việc gì thì gọi tôi.”

Diệp Phồn Tinh đang suy nghĩ về mấy chữ “Vẫn tạm được” của anh là có ý gì: “…..Cậu lại không nghe giảng à??”

Lộ Thâm cong chân lên rồi gục xuống bàn, nghiêng đầu nâng khóe miệng nói với cô: “Ừm, tôi là thiên tài nên không cần nghe giảng nữa.”

Diệp Phồn Tinh: “….”

Không còn nghi ngờ gì nữa, cái tên này nhất định là “Tra” hơn cả cô nữa.

Lại thấy anh vừa mới nói xong thì muốn nhắm mắt, Diệp Phồn Tinh vội nói, “Này, cậu đợi một chút.”

Lộ Thâm: “Hử?”

“Cái đó, trước đây quên hỏi cậu, số Wechat của cậu là gì?” Đây là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh hỏi số Wechat của con trai, mặc dù chỉ là bạn bè bình thường, nhưng cô vẫn có chút xấu hổ. Chỉ là cô không biểu hiện ra, chỉ nhanh chóng lấy điện thoại ra nói, “Chúng ta bây giờ là bạn cùng bàn, sau này nhất định sẽ có lúc chúng ta cần trao đổi gì đó hay thông báo tin tức, cho nên thêm Wechat đi, dễ dàng liên lạc hơn.”

Lộ Thâm theo bản năng muốn nói “Được”, nhưng nhớ lại bộ nhớ máy mình bây giờ đã quá đầy rồi, bây giờ đừng nói là tải Wechat về, cái điện thoại rách này cũng chỉ có một cái sim, lại dừng lại: “Tôi không có Wechat, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp gọi cho tôi.”

Nói xong tiện tay cầm lấy cây bút, viết số điện thoại của mình cho cô.

Diệp Phồn Tinh: “….”

Diệp Phồn Tinh cảm thấy không tưởng tượng được, thời đại này có ai mà không có Wechat chứ? Ngay cả tên ăn mày ở ven đường đều biết quét mã QR đó!

Hay là anh thật sự … không muốn thêm Wechat với cô?

Cái suy đoán này khiến nụ cười cô cứng lại, cả người đều ngơ ngẩn.

Bất quá chỉ là cái Wechat thôi mà, cần thiết hay không?

Cô có chút khó chịu cũng có một chút buồn bực xấu hổ, đang muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Lộ Thâm viết số điện thoại xong liền gục đầu xuống, cái bộ dáng chỉ là thuận tay mới cho cô thôi, không quan trọng chút nào.

Diệp Phồn Tinh: “….”

Được rồi, không thêm thì thôi, ai mà thèm, hừ!

*******

Mấy ngày sau, cô cũng không chủ động nói chuyện với anh nữa.

Cũng không phải là giận dỗi, chính là cô không muốn mất mặt— sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô nhún mặt truy cứu tận gốc mọi chuyện sau khi bị ai đó từ chối rõ ràng.

Da mặt cô không dày như vậy đâu.

Lộ Thâm cũng không quan trọng đến thế đâu.

Ngoài ra, từ trước đến nay chỉ có Diệp đại tiểu thư cô cự tuyệt người khác, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút tức giận, lẩm bẩm một mình cái câu như thế này “Tên này có vấn đề về mắt à?”

Nhưng mà lẩm bẩm thì vẫn là lẩm bẩm, cô sẽ không đến nỗi phải thể hiện ra trước mặt Lộ Thâm— mặc dù cô luôn luôn tự tin về bản thân mình, nhưng cô cũng không có tự luyến rằng tất cả nam sinh ở khắp cái thiên hạ này đầu phải thích cô, bám lấy cô. Tất cả những cảm xúc nhỏ này, đơn giản chỉ là bởi vì đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, nên để lại chút ấn tượng sâu sắc mà thôi.

Về phần Lộ Thâm, cả ngày phần lớn thời gian đều dùng để ngủ bù, những lúc không buồn ngủ, cũng là lười biếng nằm trên bàn chém gió với bọn Vương Kiến Nam, không hề chú ý đến sự bất thường của Diệp Phồn Tinh.

Ngược lại vẫn luôn chú ý đến Diệp Phồn Tinh, Vương Kiến Nam nhích lại gần một chút thì nhạy bén nhận ra điều gì đó.

Đến khi đến giờ tập thể dục giữa giờ, cậu không nhịn được hỏi Lộ Thâm: “Thâm ca, có phải anh chọc giận Phồn Tinh không? Em thấy cô ấy không nói chuyện với anh cả hai ngày nay rồi?”

Lộ Thâm đang hờ hững vung tay vung chân, không làm theo động tác của mọi người, nghe vậy thì sững sờ, nhíu mày nhìn cậu: “Cô ấy lúc đầu cũng đâu có nói chuyện với tao đâu.”

Vương Kiến Nam: “Ai nói? Lúc cô ấy vừa mới chuyển đến, hai người không phải nói chuyện rất vui vẻ sao?”

Lộ Thâm nhớ lại một chút, hình như đúng là vậy. Nhưng mà anh thấy việc này cũng không có gì lạ, anh với Diệp Phồn Tinh vỗn dĩ cũng không quá thân quen, lại thêm khác biệt về giới tính, chủ đề nói chuyện cũng không giống nhau, đương nhiên sẽ không thể lúc nào cũng nói chuyện với nhau được.

“Không phải, ý của em không phải là vì sao hai người lại không có nói chuyện với nhau, ý của em là có phải anh đã chọc giận Phồn Tinh rồi không?” Vương Kiến Nam lắc lắc thân hình mập mạp rồi xoay một vòng, thở hổn hển, “Nếu không tại sao vào lúc kiểm tra Anh văn ngày hôm qua, bút cô ấy bị hỏng…cô ấy lại bỏ gần tìm xa mà mượn tiểu Tĩnh tử, mà lại không mượn người ngồi cùng bàn là anh?”

Lộ Thâm không có kinh nghiệm ngồi cùng bàn với bạn học nữ, cũng không có tâm tư chú ý đến những việc nhỏ nhặt như thế, nghe vậy sửng sốt một chút rồi nói: “Bởi vì hai người họ đều là con gái, mượn qua mượn lại dễ hơn?”

Vương Kiến Nam: “…”

Vương Kiến Nam trầm mặc, nửa ngày sau mới mang vẻ mặt phức tạp vỗ vỗ bờ vai của anh: “Em cuối cùng cũng hiểu vì sao anh đẹp trai như vậy mà chưa từng có người yêu rồi. Được rồi, không sao, chúng ta tiếp tục cô đơn vậy.. À không, tiếp tục tập thể dục.”

Lộ Thâm: “….”

Lộ Thâm vừa buồn cười vừa có chút khó hiểu, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Phồn Tinh đứng trước mình mấy hàng, lại không ngờ Diệp Phồn Tinh vừa lúc làm động tác nghiêng người quay về sau, hai người bỗng dưng mắt đối mắt, mỗi người đều ngơ ngác.

“Làm động tác ngược lại.”

Lộ Thâm hoàn hồn, dùng khẩu hình nhắc nhở cô một câu.

Diệp Phồn Tinh kịp phản ứng lại, vội vàng thu tay chân lại, lập tức nhịn không được, khuôn mặt ửng đỏ trừng anh một cái, giống như đang nói: Không cần cậu lo!

Lộ Thâm: “…”

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, thật sự tức giận rồi à?

************

Diệp Phồn Tinh sớm đã không còn tức giận nữa, nhưng lại làm sai động tác trước mặt mọi người, lại đúng lúc bị Lộ Thâm nhìn thấy, có chút xấu hổ mà thôi.

Nhưng mà cô rất nhanh không còn tâm tư để mà xấu hổ nữa, bởi vì…

“Đó chính là Diệp Phồn Tinh sao? Dáng dấp đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà nhân phẩm…. chậc chậc, thật không ngờ, cô ta lại có thể làm ra cái loại chuyện như vậy.”

“Không phải sao, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.”

“Hình như cô ta rất bình tĩnh đó, chắc là chưa thấy bài post trên diễn đàn của trường..”

Những tiếng thì thầm như những cây kim nhỏ xí, từng cây từng cây xuyên qua tiếng nhạc tập thể dục của chiếc loa phát thanh, lúc nặng lúc nhẹ đâm vào lỗ tai của Diệp Phồn Tinh. Còn có những ánh mắt khinh bỉ, hoài nghi còn cả cười trên nỗi đau của người khác….

Diệp Phồn Tinh hoàn hồn nhíu mày, trong lòng tự nhủ cảnh tượng này hình như có chút quen?

Đúng lúc buổi tập thể dục này kết thúc, cô lập tức trở về phòng học lấy điện thoại mở diễn đàn của trường ra xem.

Vừa đi vào liền nhìn thấy phía trên cùng một bài post có đánh dấu hot, tiêu đề bài post là: Không đào ra thì sẽ không biết, vừa đào ra thì lại giật mình! Vị nữ thần họ Diệp ở lớp 12 vừa chuyển đến, thế mà lại có nhiều lịch sử đen tối như vậy!

Diệp Phồn Tinh: “…”

Trong đầu Diệp Phồn Tinh đã có suy đoán, mở ra nhìn một chút, quả nhiên bài viết này là nói xấu về cô.

Cái gì mà “Cái vị Diệp nữ thần ỷ vào dung mạo xinh đẹp của mình, ai tỏ tình cũng không cự tuyệt, nuôi vô số lốp xe dự phòng”; “Vị Diệp nữ thần này bề ngoài thì cao lãnh, thực ra cuộc sống cá nhân vô cùng hỗn loạn, đã thay không biết bao nhiêu người bạn trai”; “Nguyên nhân thật sự mà Diệp nữ thần chuyển trường là bởi vì có một phú nhị đại không chịu được cô ta lúc lạnh lúc nóng, mắc bệnh trầm cảm đến nỗi cắt tay tự sát vào bệnh viện”; “Diệp nữ thần vô cùng nhẫn tâm, vì đến cả bà nội của vị phú nhị đại đó cũng đã quỳ xuống cầu xin cô ta, nhưng cô ta lại không chịu đến bệnh viện thăm vị phú nhị đại đó một chút…”

Tóm lại đều là những lời khiến người khác ghê tởm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play