Thượng tị qua đi, ngày tháng đã trở lại bình lặng như lúc trước.
Sau khi Lục Khải Phái tỉnh rượu thì vẫn còn nhớ rõ lời mà mình hứa, vì thế mỗi ngày sau khi trở về từ nha môn, nàng nếu như không ủ rượu thì chính là đang mân mê làm diều, trải qua những ngày rất là bận rộn.
Trước đây, Lục Khải Phái kỳ thật rất thong dong, tuy rằng mỗi ngày đều phải đi theo Lục Khải Thành cùng nhau đọc sách tập võ, nhưng nàng có thiên phú không tồi, học tập những cái này cũng sẽ không hao phí toàn bộ tinh lực của nàng.
Bởi vậy có thời gian nhàn rỗi, nàng cũng sẽ học thêm những thứ khác để giết thời gian, tựa như là hợp hương, hoặc là ủ rượu, ngay cả làm diều nàng cũng học, chỉ là nhiều năm chưa từng động thủ mà thôi.
Kỳ Dương cũng nhàn nhã, thay vì ngăn cản Lục Khải Phái lăn lộn, ngược lại nàng vẫn luôn bồi nàng ấy.
Lục Khải Phái ủ rượu thì nàng liền trợ thủ, Lục Khải Phái làm con diều nàng giúp không được gì, liền chi đành chống cằm ở một bên nhìn.
Ba năm ngày qua đi, mấy bình hoa đào nhưỡng đã bị Lục Khải Phái chôn ở rừng hoa đào trong phủ, con diều mà nàng tự mình làm rốt cuộc cũng bay lên không trung.
Ngay khi con diều được làm tốt, Kỳ Dương thừa dịp thời tiết tốt, liền gấp không chờ nổi lôi kéo Lục Khải Phái ở hoa viên sau phủ thả lên.
Nói thật, tất nhiên là không thể vui sướng như thả diều ở vùng ngoại ô, nhưng nghĩ đến ngày hưu mộc vẫn còn cách xa, hai người cũng không rảnh chạy một chuyến ra ngoại ô.
Cũng may con diều Lục Khải Phái làm được không tồi, chỉ cần chạy vài bước rồi nương theo thế gió, con diều kia liền cũng bay lên trời.
Con diều từ từ bay lên trời, sợi tơ bền chặt nằm ở trong tay Kỳ Dương, nàng thường thường túm xuống, lôi kéo con diều trên bầu trời theo đó bay lúc cao lúc thấp.
Nhưng nàng kỳ thật cũng không biết làm sao để phóng con diều, phía trước cũng là được Lục Khải Phái thả bay rồi mới đưa cuộn dây cho nàng.
Chỉ chốc lát sau, con diều ở chân trời càng bay càng thấp, xiêu xiêu vẹo vẹo dường như muốn rơi xuống.
Kỳ Dương có chút luống cuống tay chân, nàng kéo xuống hai lần nhưng cũng không thể cứu vớt được con diều đang rơi, vì thế nàng vội không ngừng xin giúp đỡ: "A Phái, mau, nó muốn rơi xuống!"
Lục Khải Phái nghe vậy thì lập tức tiến lên tiếp nhận.
Nàng cầm cuộn dây trong tay Kỳ Dương, nhanh chóng thu nạp sợi tơ, lại nương theo thế gió lôi kéo vài cái.
Cũng không thấy động tác nàng có gì đặc biệt, dường như chỉ sau mấy cái kéo túm nhẹ nhàng, con diều đang xiêu xiêu vẹo vẹo rơi ở phía chân trời dường như lại có sinh mệnh, nó bắt đầu lắc lư bay lên phía trên, sau đó càng bay càng cao, so với phía trước còn muốn cao hơn.
Kỳ Dương nhìn con diều rồi lại nhìn Lục Khải Phái, đôi sáng lên lấp lánh.
Chờ đến khi Lục Khải Phái lại đem cuộn dây giao cho Kỳ Dương, nàng liền nhón chân, hôn một cái ở khóe môi Lục Khải Phái, cười nói: "A Phái thật lợi hại."
Thị nữ ở một bên xem náo nhiệt nhìn thấy thế, liền vội vàng cúi đầu làm bộ không thấy.
Lục Khải Phái cũng đã quen nàng thân mật như vậy, đặc biệt là ở trong phủ chính mình, cũng không còn câu nệ xấu hổ buồn bực như ban đầu.
Tựa như lúc này, nàng thậm chí còn có thể da mặt dày tiến đến trước mặt Kỳ Dương, cùng nàng nói: "Này mà cũng tính là khen thưởng sao? Ta đây còn muốn một chút."
Khóe môi Kỳ Dương dương lên ý cười, lại quay đầu tiếp tục nhìn con diều đang bay trên bầu trời: "Không cho."
Lục Khải Phái cũng không dây dưa, ý cười trên khóe môi không giảm, nàng cũng ngẩng đầu nhìn con diều.
Quả nhiên, chỉ sau một lát nàng lại thu được Kỳ Dương xin giúp đỡ, sau khi thuận tay giải quyết vấn đề, nàng cũng được một cái hôn khẽ như ý nguyện.
Kỳ Dương lúc này không tiếp tục vội vã tiếp nhận, nàng túm lấy ống tay áo Lục Khải Phái, cùng nàng nói: "Nàng dạy ta."
Khuôn mặt Lục Khải Phái nhu hòa, dứt khoát đáp ứng "Được".
Nàng nửa ôm Kỳ Dương vào lồng ngực, một tay cầm cuộn dây, một tay nắm lấy tay Kỳ Dương rồi kéo lấy sợi tơ.
Mỗi khi kéo, nàng đều tay cầm tay dạy nàng ấy từng lực đạo, từng góc độ, giống như là đang dạy trẻ con cầm bút.
Kỳ Dương là đệ tử giỏi, không đến nửa khắc đã nắm được kỹ xảo thả diều.
Tuy nhiên nàng không lên tiếng, Lục Khải Phái cũng làm bộ không biết, hai người ăn ý tiếp tục duy trì tư thế như vậy.
Chỉ là ngẫu nhiên kéo dây cũng thật sự cứu không được, còn phải cầm cuộn dây chạy hai bước, hai người lúc này mới thoáng tách ra...!Không khí vừa lúc, trong hoa viên thường thường liền truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.
Có lẽ là bị tiếng cười hấp dẫn, có lẽ là thấy được con diều ở trên trời, Lục Sanh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hai người.
Vẫn là nho nhỏ một đoàn, dáng vẻ trắng nõn lại đáng yêu, ăn mặc xiêm y cũng sạch sẽ khéo léo.
Nhưng bên người nàng vẫn không có ai đi theo, nho nhỏ một người chạy loạn khắp công chúa phủ, khiến người thấy mạc danh có chút lo lắng.
Kỳ Dương mày đẹp nhíu lại, rốt cuộc nhịn không được hỏi Chỉ Đinh: "Nàng như thế nào luôn là một người chạy loạn trong phủ?"
Chỉ Đinh rũ đầu, ánh mắt lại liếc nhìn Lục Khải Phái, do dự đáp: "Này, khi Lục tiểu thư tới thì chỉ có một người, điện hạ cùng phò mã cũng không có an bài, nô tỳ không dám bao biện làm thay..."
Kỳ thật nhìn Lục Sanh, ngoại trừ Lục Khải Phái và Kỳ Dương, người trong lòng phức tạp nhất chính là Chỉ Đinh.
Nàng nhìn công chúa cùng phò mã quen biết hiểu nhau, cũng nhìn quan hệ hai người dần dần sâu đậm, ân ái mỹ mãn.
Ba năm nay, nàng không chỉ một lần hâm mộ tình nghĩa hai người, cũng vì chính mình chứng kiến được một cọc hôn nhân mỹ mãn như vậy mà vui sướng, đáng tiếc sau khi Lục Sanh xuất hiện, hết thảy đều đột nhiên im bặt.
Lục Sanh cùng Lục Khải Phái lớn lên thật sự quá giống.
Thay vì nói là chất nữ, còn không bằng nói là tư sinh nữ càng khiến cho người tin phục.
Đặc biệt đệ đệ Lục Khải Phái tuổi xuân chết sớm, hiện giờ sớm đã không còn người đối chứng, người khác nói đến liền không tránh được sinh nghi.
Chỉ Đinh rất muốn tin tưởng Lục Khải Phái, nhưng trong lòng vẫn là sinh ra nghi ngờ.
Vả lại nàng cũng không biết thái độ của công chúa, nếu điện hạ đối với đứa nhỏ này cũng sinh nghi chú ý, thì các nàng thân là người công chúa phủ, làm sao có thể đối phò mã "Tư sinh nữ" làm ra vẻ mặt tốt đây?
Nói ngắn lại, sau khi Lục Sanh đi vào công chúa phủ, vẫn là tiểu đáng thương không ai quan tâm.
Kỳ Dương làm sao không nghe ra lời Chỉ Đinh thoái thác cùng ngụ ý? Nàng không ngừng nhăn mày, tâm tình tốt đẹp lúc nãy một chút cũng tiêu tán, nhưng thật ra nàng không có trách cứ Chỉ Đinh cái gì, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Sanh càng thêm phức tạp.
- --
Vào bữa tối, hai người trên bàn cơm hiếm thấy nhiều hơn một người.
Đứa nhỏ ngồi trước bàn cơm, hai cái chân ngắn nhỏ còn không chạm tới sàn nhà, cái đầu nho nhỏ cũng chỉ nhô lên khỏi bàn.
Tuy là Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương cũng chưa từng có hài tử, nhưng nhìn một màn trước mắt cũng cảm thấy buồn cười.
Lục Khải Phái ngồi trên bàn ăn nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người tiểu hài nhi, cuối cùng nhịn không được đem nàng ôm vào lòng mình.
Nàng không chú ý khi mình làm vậy, ánh mắt mấy thị nữ trong phòng đều biến hóa, chỉ ngẩng đầu nhìn Kỳ Dương rồi nói với nàng ấy: "Lục Sanh còn quá nhỏ, không lên được bàn." Nói xong, nàng liếc nhìn đồ ăn trên bàn: "Nàng cũng không thể ăn được những thứ này."
Kỳ Dương nhưng thật ra không có sinh khí, quay đầu nhìn Chỉ Đinh đang đứng hầu bên cạnh: "Nàng nên ăn cái gì?"
Chỉ Đinh làm sao có thể biết được? Nàng cũng lớn hơn Kỳ Dương đâu có bao nhiêu, huống chi còn chưa thành hôn, làm sao biết cách chăm sóc tiểu hài nhi lớn như vậy? Mấy ngày nay, Lục Sanh cũng đều do thị nữ trong phủ thay phiên chăm sóc, ngay cả nhũ mẫu đều không có.
Kỳ Dương vừa thấy vẻ mặt Chỉ Đinh mờ mịt, liền biết không thể trông cậy vào nàng.
Vì thế lại quay đầu, rối rắm nhìn nhìn thức ăn trên bàn, sau đó đơn giản hỏi Lục Sanh: "Răng của ngươi, đã mọc đủ rồi sao?"
Lời vừa hỏi, hài tử này chưa đến ba tuổi, răng làm sao mà còn chưa mọc tốt?
Tuy nhiên, Lục Sanh oa ở trong lòng Lục Khải Phái vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Đã mọc rồi." Nói xong, tựa hồ sợ hãi Kỳ Dương không tin, còn hé miệng để cho nàng nhìn hàm răng trắng đều của mình.
Kỳ Dương ở hai hàm răng trắng nhỏ kia phát hiện một cái răng nanh nhòn nhọn, chỉ có một cái, lớn lên ở phía trên bên phải, giống như đúc Lục Khải Phái.
Cái này làm cho ánh mắt Kỳ Dương trở nên mềm mại, nhìn Lục Khải Phái đang ôm đứa nhỏ, thấy thế nào cũng cảm thấy đứa nhỏ này là nàng thân sinh...!
Lục Khải Phái bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, chớp chớp mắt hỏi: "Vì sao nhìn ta như vậy?"
Kỳ Dương lại thở dài, rồi sau đó buồn bã nói: "Càng nhìn đứa nhỏ này càng thấy giống nàng, thấy thế nào đều tựa như nàng thân sinh."
Thị nữ bên cạnh nghe vậy, tức khắc càng cúi đầu thấp, ngay cả Chỉ Đinh đều trộm lui về sau hai bước.
Mọi người đều phảng phất nóng lòng chạy khỏi hiện trường sắp bột phát, nhưng bầu không khí giữa hai đương sự kì thật cũng không có khẩn trương, không xong như tưởng tượng.
Lục Khải Phái chỉ bất đắc dĩ nhìn Kỳ Dương: "Điện hạ chớ có nói giỡn như vậy, làm người nghe thấy thật sự không tốt."
Kỳ Dương nhìn Lục Sanh rồi lại nói: "Nếu hai chúng ta có thể có hài tử, đại khái cũng giống như Lục Sanh đi?"
Lời vừa nói ra, không khí càng thêm lặng im, ngay cả Lục Khải Phái đều ngẩn ra.
Tay nàng ôm Lục Sanh mạc danh nắm thật chặt, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương cũng để lộ ra chút cảm xúc khác thường: "Điện hạ lời này là ý gì?"
Kỳ Dương không để ý tới nàng, rồi lại cúi đầu đi hỏi tiểu đoàn tử trong lòng nàng: "Ngươi muốn ăn cái gì?"
Lục Sanh còn quá nhỏ, nghe không hiểu lời hai người nói, chỉ chớp đôi mắt vô tội nhìn Kỳ Dương.
Nghe được nàng hỏi chuyện, đôi mắt đen láy của tiểu đoàn tử lộ ra mờ mịt: "Không, không biết."
Lục Khải Phái chỉ phải nói tiếp: "Nàng cũng sắp ba tuổi, đồ ăn mềm và thanh đạm chút hẳn là được."
Kỳ Dương gật đầu, phân phó thị nữ đi chuẩn bị, quay đầu lại chống cằm nhìn một lớn một nhỏ.
Lục Sanh tựa hồ chưa từng bị người khác nhìn chăm chú như vậy, bị Kỳ Dương xem một hồi lâu liền có chút khẩn trương, còn có chút thẹn thùng.
Cuối cùng chịu không nổi áp lực từ ánh mắt Kỳ Dương, tiểu đoàn tử chậm rãi trộm chui vào lồng ngực Lục Khải Phái.
Này chỉ là một động tác nhỏ vô ý thức thôi, nhưng không hề nghi ngờ để lộ ra sự tín nhiệm cùng ỷ lại mà nàng dành cho Lục Khải Phái.
Kỳ Dương cảm thấy thú vị, bỗng nhiên duỗi tay nói với Lục Khải Phái: "Nàng cho ta ôm đứa nhỏ này một cái."
Lục Khải Phái đối mặt với Kỳ Dương thì chưa bao giờ sẽ cự tuyệt nàng ấy, hai người ngồi cũng rất gần, nàng thuận tay đem tiểu đoàn tử trong lòng giao cho Kỳ Dương.
Động tác mau đến mức Lục Sanh căn bản không kịp phản ứng, cuối cùng chỉ bắt được một chút ống tay áo của nàng, đáng thương vô cùng.
Kỳ Dương nhấp môi cười nhạt, đem tiểu hài nhi ôm cùng chính mình mặt đối mặt, lại hỏi nàng: "Như thế nào, ngươi sợ ta sao?"
Lục Sanh lắc lắc đầu, nãi thanh nãi khí trả lời: "Điện hạ là người tốt, ta không sợ."
Kỳ Dương liền nói thầm một câu: "Miệng của tiểu gia hỏa còn rất ngọt." Nói xong lại chỉ vào Lục Khải Phái, hỏi nàng: "Vậy ngươi càng thích nàng?"
Lục Sanh nghe vậy thì nhút nhát sợ sệt nhìn Kỳ Dương một cái, tựa hồ sợ nàng sẽ không cao hứng, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
Kỳ Dương xem dáng vẻ nàng cẩn thận liền nhịn không được cười, thuận tay sờ sờ đầu Lục Sanh.
Tiểu đoàn tử không chỉ mềm mại mà trên người còn mang theo mùi sữa, ngay cả tóc cũng mềm, sờ vào cảm giác rất là thích.
Vốn là định sờ đầu để trấn an, nhưng bởi vì xúc cảm quá tốt nên nàng nhịn không được sờ sờ nhiều hơn.
Cuối cùng, Kỳ Dương ôm Lục Sanh, cười nói với Lục Khải Phái: "Vuốt đầu đứa nhỏ này còn thoải mái hơn nàng."
Lục Khải Phái: "..."
Lục Khải Phái yên lặng ôm tiểu hài nhi về: "Nàng quá nhỏ.
Lát nữa cơm canh được đưa lên thì còn phải đút, liền không nhọc điện hạ."
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (ghen): Buông đứa bé kia ra, hướng về ta đây này!!!.