Khi Lục Khải Phái trở lại Lục phủ, Tề bá đã chờ nàng một hồi lâu.

Đúng như nàng đoán, Tề bá sớm đã biết nàng tối hôm qua tao ngộ những gì. Thế nhưng cũng không phải xa phu trở về báo như nàng nghĩ, mà là người ngầm đi theo nàng sớm phát hiện có điều không ổn, nên truyền tin tức trở về.

Đúng vậy, cho tới hôm nay bên người Lục Khải Phái vẫn có người giám sát. Tuy nhiên, sau khi Lục Khải Thành xảy ra chuyện, những người giám sát này lại có thêm một phần chức trách quan trọng, đó là bảo hộ. Nói cách khác, nếu tối hôm qua Kỳ Dương không có ra cung tới đón nàng thì chiếc xe ngựa Lưu Sâm an bài cũng sẽ không thể đưa nàng tới Xuân Phương Lâu, cho dù nàng đã lên xe, đi hơn nửa đường nhất định sẽ bị chặn lại.

Mấy chuyện này Lục Khải Phái không biết, mà Kỳ Dương mơ hồ đã phát hiện, lại sẽ không phó thác an nguy của Lục Khải Phái cho người nàng không tín nhiệm. Nhưng nói cho cùng, tối hôm qua chạy ra cung một chuyến, Kỳ Dương thật không cảm thấy oan uổng, nàng thậm chí còn có chút chưa đã thèm...

Tốt rồi, lời nói phân thành hai nơi, Tề bá biết được Lục Khải Phái bị Kỳ Dương tiếp đi cũng là nửa vui mừng, nửa sầu lo. Vui mừng chính là quan hệ hai người càng lúc càng thân mật, muốn tiến thêm một bước cũng sẽ dễ dàng như nước chảy thành sông, nhưng cũng sầu lo Lục Khải Phái say rượu, vạn nhất ở trước mặt Kỳ Dương bại lộ thân phận thì phải làm sao bây giờ?

May mắn thay, một đêm qua đi, Lục Khải Phái cũng chưa bị công chúa điện hạ ném ra khỏi biệt viện.

Tề bá đợi cả ngày, rốt cuộc cũng chờ được người trở lại, vội đón nàng rồi hỏi: "Công tử đêm qua chưa về, có chuyện gì hay không?"

Lục Khải Phái gật gật đầu, hiếm khi thấy được sự chân thành tha thiết quan tâm trong mắt Tề bá, sau khi suy nghĩ thì nói lại chuyện tối hôm qua, hỏi về tin tức nghe được sáng nay ở biệt viện: "Chuyện Lưu Sâm bị Xuân Phương Lâu ném ra ngoài nháo lớn như vậy, chính là bút tích của Tề bá?"

Tề bá một chút cũng không ngạc nhiên khi Lục Khải Phái hỏi như vậy, nàng từ trước đến nay thông minh, kỳ thật tư chất càng tốt hơn Lục Khải Thành. Chỉ là giới tính của người sau có nhiều chỗ hữu dụng, nên chưa từng có người nào nghĩ tới muốn nâng đỡ nàng, thậm chí cố ý dưỡng nàng sao cho đơn thuần đạm bạc. Nhưng người đầu óc thông minh luôn sẽ phát hiện nhiều điều so với người khác, cho dù là đám người Tề bá chưa từng tiết lộ hết thảy căn nguyên cho nàng, nhưng nàng vẫn có thể đoán được một chút dấu vết.

Không có cái gì không tốt, có một người thông minh lãnh đạo, luôn tốt hơn bị một kẻ ngu xuẩn sai khiến. Chỉ là hiện giờ Lục Khải Phái còn không có được mọi người tán thành, khoảng cách trở thành người lãnh đạo còn rất xa, Tề bá cũng sẽ không chủ động nói rõ ngọn ngành cho nàng.

Nhưng lập tức, Tề bá cũng không giấu giếm, gật đầu không lắm để ý: "Hắn đã dám tính kế, thì nên hiểu được bản thân sẽ nhận lấy hậu quả."

Lục Khải Phái nghe vậy thì bừng tỉnh, cho dù Lưu Sâm sáng nay trải qua hết thảy, đó là hắn chuẩn bị thay nàng báo thù? Chỉ là đơn giản ra vào thanh lâu, giấu giếm chút thì sẽ không có người phát hiện, nhưng bị Xuân Phương Lâu trực tiếp ném ra, sợ là muốn nháo cho mọi người đều biết.

Không đến mức thân bại danh liệt, nhưng hiển nhiên sẽ mất đi thanh danh.

Lục Khải Phái lại nghĩ tới biểu tình vừa khinh thường vừa chán ghét của Kỳ Dương khi nhắc tới Lưu Sâm, thậm chí công chúa điện hạ còn chưa kịp trả thù đây. Lưu Sâm lúc này thật đúng là thông minh phản bị thông minh lầm, dám đá đến ván sắt!

Lúc này Lục Khải Phái không hiểu được, Tề bá trả thù so với công chúa điện hạ còn hung ác hơn. Nàng còn đắm chìm trong sự vui mừng vì được người trong lòng giữ gìn, đối với một ít dặn dò của Tề bá lúc sau cũng chỉ là nghe lọt được một chút thôi.

Tề bá có chút sầu não, sớm biết có ngày hôm nay, liền không nên dưỡng người thành ra tính cách như vậy.

- --

Lục Khải Phái xin nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai mới quay lại Hàn Lâm Viện. Nàng cố ý đi qua phòng của Lưu Sâm, muốn nhìn một chút cái người xấu số xui xẻo này có kết cục ra sao, thế nhưng bất ngờ phát hiện vị trí của hắn trống trơn, người cũng không có tới.

Xong việc, Lục Khải Phái mới biết được, Lưu Sâm xin nghỉ, hơn nữa là nghỉ dài hạn.

Tuy nhiên, nếu so sánh với chuyện Lưu Sâm xin nghỉ, điều càng làm cho Lục Khải Phái ngoài ý muốn chính là thái độ của mọi người ở Hàn Lâm Viện ngày hôm nay. Rõ ràng ngày hôm qua Lưu Sâm mới xảy ra chuyện, hắn nên là tâm điểm dư luận, kết quả Lục Khải Phái mới vừa bước vào Hàn Lâm Viện thì phát hiện, hôm nay có rất nhiều người nhìn nàng!

Trở lại nơi làm việc của mình, ánh mắt nhìn qua tựa hồ càng nhiều hơn, tuy là tính tình Lục Khải Phái vân đạm phong khinh [1], nhưng cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nàng trộm kéo một đồng liêu có quan hệ không tồi, hỏi: "Hôm nay mọi người đều làm sao vậy, như thế nào luôn kì quái nhìn ta như vậy?"

[1]Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Đồng liêu cười cười, vỗ bả vai nàng, không thèm để ý nói: "Lục đại nhân yên tâm, bọn họ chỉ là tò mò mà thôi."

Tò mò cái gì? Lục Khải Phái cẩn thận hỏi mới biết được, thì ra ngày ấy Kỳ Dương vội vàng đến tiếp nàng, trên xe ngựa rõ ràng còn có dấu hiệu hoàng thất. Hơn nữa đoạt người gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là dẫn tới không ít người chú ý, địa phương như Đào Nhiên Cư không thiếu đại quan quý nhân. Vì thế, tin tức công chúa điện hạ ở bên đường đoạt người cứ như vậy lan truyền ra ngoài, người bị đoạt là Lục Khải Phái đương nhiên cũng theo đó mà nổi danh.

Đặc biệt là Hàn Lâm Viện vốn là có nghe đồn về nàng cùng Kỳ Dương công chúa, lần này phảng phất lời đồn được chứng thực, sự hiếu kì của mọi người tăng vọt lên chưa từng có. Đến nỗi Lưu Sâm? Hắn bị thanh lâu ném ra cũng là chuyện lớn, tám phần chính là đi Xuân Phương Lâu chơi nhưng không đủ bạc mà thôi.

Lục Khải Phái bị kết quả như vậy làm cho dở khóc dở cười, cũng không biết là nên buồn cười vì chính mình rốt cuộc thay Lưu Sâm chắn tai, hay là lo lắng cho Kỳ Dương vì chính mình mà nháo ra động tĩnh.

Chỉ là sự tình cứ như vậy nháo cho mọi người xôn xao, ấn tượng của hoàng đế về nàng có thể hay không càng không tốt đây?

Quả nhiên, nói cho cùng, chuyện này vẫn là bản thân bị tổn thất, Tề bá trả thù Lưu Sâm đều không hề hấn gì. Lục Khải Phái suy nghĩ cho tới sau giờ ngọ. Bởi vì sau giờ ngọ, khi nàng đang đi tản bộ, ngẫu nhiên nghe được cuộc nói chuyện của hai người nào đó.

Tiểu quan Giáp và tiểu quan Ất oán giận: "Lưu biên tu hôm nay sao lại không có tới, ta nơi đó còn có một bản thảo cần hắn phải xét duyệt. Hắn không tới, việc này còn phải kéo dài, ngươi nhìn án thư của ta mà xem, công văn bài viết đều sắp không còn chỗ chứa."

Tiểu quan Ất nghe vậy thì nháy mắt vài cái với tiểu quan Giáp, cười nói: "Ngươi chưa nghe nói chuyện của Lưu biên tu sao?"

Tiểu quan Giáp nghe vậy thì tức khắc khinh thường bĩu môi: "Còn không phải là chuyện dạo thanh lâu nhưng không mang đủ bạc, nên bị người ném ra ngoài sao? Mất mặt là mất mặt một chút, nhưng ai sẽ để ý chứ, làm như ai cũng quan tâm chuyện nhỏ này của hắn."

Tiểu quan Ất sau khi nghe xong lại lắc đầu, vẻ mặt thần bí: "Ngươi đây chính là chỉ biết một mà không biết hai. Ta cùng ngươi nói, Lưu biên tu kia không phải da mặt mỏng mới ngượng ngùng không đến, hắn ta chính là ở nhà dưỡng thương." Nói xong, bị tiểu quan Giáp truy vấn, hắn cũng không thừa nước đục thả câu, chỉ hơi hơi đè thấp thanh âm, nói: "Ngươi đã quên, trong Xuân Phương Lâu không chỉ có các cô nương."

Tiểu lại Giáp kinh ngạc: "Ngươi là nói..." Hắn nói rồi ra dấu tay kì quái.

Tiểu lại Ất gật gật đầu, cười thành tiếng, lại nói thêm: "Nghe nói Lưu biên tu thậm chí nằm phía dưới, khi bị ném ra không chỉ có quần áo rối loạn, mà trên quần vẫn còn có vết máu. Chậc chậc chậc, chơi điên rồi, này còn không phải là muốn ở nhà tĩnh dưỡng một chút thời gian sao? Ngươi cho rằng hắn tới, còn có thể tiếp tục ngồi làm việc?!"

Hai người nói thầm, thường thường cười nhẹ hai tiếng, cũng không có chú ý tới phụ cận còn có người.

Lục Khải Phái đương nhiên cũng không có lộ diện, rốt cuộc đi nghe lén người ta cũng không phải việc quân tử nên làm, đánh vỡ người khác nói xấu sau lưng thì càng xấu hổ. Nàng nhấp môi nghe xong vài câu liền rời đi, có chút như lọt vào trong sương mù, lại tựa như đã tỉnh ngộ ra.

Mãi đến khi đi được hơn trăm bước, nàng mới dừng lại bước chân, rốt cuộc bừng tỉnh. Thì ra Tề bá an bài cho Lưu Sâm không phải cô nương, mà là tiểu quan a. Vẫn là một tiểu quan đè hắn ở dưới!

Bản thân Lục Khải Phái cũng thích người cùng giới, nhưng không cảm thấy giữa hai người khác biệt lớn, người khác lựa chọn đều là sở thích mà thôi. Nhưng Lưu Sâm thích nữ tử lại bị một nam tử ngủ cùng... Ngẫm lại, thanh niên trong mắt tràn đầy ngạo khí này, việc này sợ là đả kích không nhỏ với hắn. Hơn nữa, thủ đoạn Tề bá như vậy, sự tình nếu đã làm ra bước này, chỉ sợ không chỉ là những gì nàng nghe được.

Giết người tru tâm, cũng chỉ như vậy.

- --

Khi Kỳ Dương tìm thấy Thái Tử để hỏi ý kiến, chuyện nàng ở Đào Nhiên Cư đoạt người đã truyền ồn ào huyên náo.

Thái Tử nhìn muội muội trước mắt tươi cười, vẻ mặt ngoan ngoãn, cuối cùng vẫn nuốt trở vào mấy lời thuyết giáo dâng đây trong lòng. Hắn bất đắc dĩ điểm điểm cái trán của nàng, hỏi: "Tới tìm cô có chuyện gì, nói thẳng đi, đừng ở đó giả vờ ngoan ngoãn."

Thái Tử là người nhìn Kỳ Dương lớn lên, dĩ vãng Thái Tử thấy nàng đều cảm thấy nàng vô cùng ngoan ngoãn, thấy như thế nào cũng thấy nàng giống như hài tử. Nhưng việc này vừa xảy ra, đặc biệt Thái Tử còn biết được Lục Khải Phái là bị nàng mang về biệt viện qua đêm, liền vô pháp tiếp tục xem nàng là hải tử.

Chuyện này vốn cũng không ngại, Kỳ Dương vốn dĩ cũng đã trưởng thành, cũng không muốn Thái Tử mãi luôn coi nàng là hài tử. Lập tức hơi thu liễm biểu tình, vốn đang ngoan ngoãn đáng yêu liền biến thành dáng vẻ tự phụ thong dong. Nàng cũng không giấu giếm, kể lại chuyện hai ngày trước hoàng đế cùng Lục Khải Phái gặp nhau, cuối cùng nói: "Ta xem tài tình cùng phẩm mạo của A Phái đều đúng tâm ý của phụ hoàng, sao lại lãnh đạm như vậy?"

Thái Tử khác Kỳ Dương, không nói bản thân hắn hiểu rõ hoàng đế, hắn thậm chí lớn hơn Kỳ Dương mười tuổi. Hắn có nhi nữ, trong đó được sủng ái nhất chính là tiểu nữ nhi mà Thái Tử Phi sở sinh, hiện giờ vẫn là một đứa trẻ mềm mại lại đáng yêu. Suy bụng ta ra bụng người, nghĩ đến tiểu nữ nhi tương lai phải xuất giá, hắn trong lòng cũng không chịu nổi, ngẫm lại càng không thể hòa nhã đối với tên tiểu tử thúi bắt cóc nữ nhi nhà mình.

Nhưng những lời giải thích này hắn cũng lười nói cho Kỳ Dương, tiểu công chúa hiện tại không hiểu, chờ tương lai làm cha mẹ thì sẽ minh bạch.

Thái Tử nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Phụ hoàng nơi đó ngươi đừng lo lắng, không có gì quan trọng. Tuy nhiên ngươi hiện giờ nháo ra chuyện lớn như vậy, hôm nay cùng ngày mai chạy tới Tuyên Thất Điện thỉnh chỉ tứ hôn đi." Nói xong lại dặn dò một câu: "Ngày sau có đại triều hội, nhớ kĩ phải trước lúc đó."

Kỳ Dương tuy rằng không quá lý giải tâm thái của hoàng đế, nhưng nàng cũng không ngốc, đầu óc suy nghĩ một chốc đã hiểu được. Hôn sự của nàng vẫn luôn bị người khác nhìn chằm chằm, hiện giờ nháo ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ làm cho không ít người động tâm tư. Dâng lên tấu chương có khả năng sẽ bị hoàng đế áp xuống, còn không bằng trực tiếp ở đại triều hội làm khó dễ, nói không chừng mượn cớ chèn ép nàng còn có thể nghĩ cách làm cho Thái Tử dính líu một hai.

Phải biết rằng, Tam hoàng tử mới vừa bị hoàng đế trách phạt, thế cục trong triều đều theo đó biến động. Vì duy trì triều cục cân bằng, nói không chừng hoàng đế cũng sẽ mượn việc này mà chèn ép Thái Tử một chút. Kể từ đó, cơ hội của các hoàng tử còn lại cũng đã tới.

Kỳ Dương đối với chuyện người khác xem nàng làm quân cờ thì có chút phiền chán, tuy nhiên nàng hiểu được lời của Thái Tử, lập tức cáo từ, đi về hướng Tuyên Thất Điện.

Tác giả có lời muốn nói:

Tề bá (tang thương): Ta là nhân vật cường thế sắc bén như vậy, như thế nào liền biến thành lão mụ tử?!

Lục Khải Phái (ngoan ngoãn): Tề mẹ, thỉnh nhiều chiếu cố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play