Đêm nay hoàng đế gần như thức trắng, ngọn đèn dầu trong ngự trướng cũng sáng suốt đêm.

Ngược lại, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái sau khi nói thẳng mọi chuyện cho hoàng đế, tựa như bỏ xuống gánh nặng trong lòng, một đêm này hai người ngủ rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, hết thảy bắt đầu làm việc một lần nữa, Ngụy Vương nửa đêm được cứu trở về doanh trướng tất nhiên trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái thức dậy đã nhận được không ít lời khen ngợi.

Vô luận là thiệt tình hay giả ý, cơ hồ mỗi người đều tán thưởng nàng gan dạ lại mưu lược, đồng thời thân thiết với huynh trưởng, cam chịu vì huynh trưởng mà đêm khuya đi vào nơi nguy hiểm.

Hiện tại xem ra, đây đều là lời hay.

Kỳ Dương tất nhiên là vui vẻ tiếp thu, đồng thời cũng đem công lao đẩy cho Lục Khải Phái, nói rằng cũng mệt nàng ấy lần theo dấu vết tìm người, lúc này mới có thể phát hiện ra Ngụy Vương bị ngã ngựa ở dưới đường dốc.

Người khác nghe xong, tất nhiên là đồng thanh khen ngợi phò mã, đều nói nàng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không hổ là xuất thân Đại Lý Tự.

Sáng tinh mơ đã nghe được một tràng khen ngợi, tâm tình Kỳ Dương tất nhiên rất tốt.

Đặc biệt là người khác khen Lục Khải Phái, nàng ấy càng có chung quang vinh, nàng còn cảm thấy cao hứng hơn cả khi bản thân được tán thưởng, cơ hồ không thể duy trì dáng vẻ rụt rè của mình.

Lục Khải Phái thấy vậy thì có chút buồn cười, cũng mặc kệ Kỳ Dương cùng người khác hàn huyên, nàng quay đầu hỏi thăm tin tức khác.

Quả nhiên sáng nay có người nhắc tới con ngựa dị chủng của Ngụy Vương, lúc này lại có thêm một đoàn người tiến vào khu vực săn bắn để đi tìm ngựa.

Lúc này tìm con ngựa đó, hiển nhiên cũng là muốn kiểm chứng cái gì, cũng không xem chuyện Ngụy Vương ngã ngựa hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Vô luận là người đề cập tới chuyện tìm con ngựa đó ôm tâm tư gì, nhưng mọi chuyện phát triển hoàn toàn không nằm ngoài dự kiến của Lục Khải Phái, huống chi hiện giờ hoàng đế đích thân nhúng tay đến chuyện này, cũng không cần các nàng phải lo lắng gì nữa.

Bởi vậy, nàng bình tĩnh nghe xong những chuyện xảy ra sáng nay, cũng không có phát biểu ý kiến gì, mà bên kia Kỳ Dương lại đối chọi gay gắt với Nam Bình, cũng không biết nàng ta xuất hiện từ lúc nào.

Lục Khải Phái thấy thế vừa định đi qua, nhưng lại nghe một giọng nói ở đằng sau: "Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Là âm thanh của Thái Tử, không biết từ lúc nào hắn đã đi tới phía sau Lục Khải Phái, vừa mới nghe xong nàng cùng người khác hàn huyên.

Lúc này cũng không biết xuất phát từ tâm tư nào, hắn bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.

Lục Khải Phái nghe tiếng quay đầu lại, trước thi lễ với Thái Tử, rồi sau đó mới nói: "Điện hạ muốn biết, sao không hỏi công chúa?"

Thái Tử không nói lời nào, mày kiếm sắc bén nhíu lại, mơ hồ lộ ra chút khí thế bức người.

Lục Khải Phái gợn sóng bất kinh [1], sau khi nói qua câu kia, nàng tựa như cũng không mong đợi Thái Tử sẽ làm chút việc gì.

Thấy hắn không đi, nàng đem toàn bộ chuyện hôm qua tìm thấy Ngụy Vương nói với hắn một lần, bao gồm cả con ngựa dị chủng bị độc chết, cũng bao gồm hương thảo dẫn dụ ngựa.

[1] Gợn sóng bất kinh: bình tĩnh, không chút lo sợ biến cố.

Thái Tử nghe xong, mày càng lúc càng nhăn lại: "Ngựa Ngụy Vương bị độc chết...!Ngươi tra ra là độc gì sao?"

Lục Khải Phái lắc đầu: "Lúc ấy vội vã tìm người nên chỉ thoáng nhìn, nào biết được nhiều như vậy.

Huống chi ta vốn cũng không rành việc này." Nàng nói xong, bỗng nhiên cười một tiếng: "Thế nhưng điện hạ cũng không cần lo lắng, Tự Khanh đại nhân giỏi nhất việc này."

Thái Tử nghe vậy thì hơi giật mình, lập tức hiểu được ý nàng, hỏi: "Tối hôm qua ngươi cùng Kỳ Dương đêm khuya kiến giá, đã đem toàn bộ chuyện này nói với phụ hoàng sao?" Hắn nói, ánh mắt nhìn về hướng khu vực săn bắn: "Con ngựa kia cũng đã đem trở về đi?"

Lục Khải Phái gật đầu, cũng không có giấu hắn: "Bẩm lên bệ hạ khá tốt, mọi người đều yên tâm."

Nói xong câu này, Lục Khải Phái cũng không nói với Thái Tử gì thêm, nâng bước liền đi tìm Kỳ Dương.

Này vẫn là lần đầu tiên nàng đối đãi Thái Tử ngạo mạn như thế, nhưng Thái Tử lại vô tâm để ý tới nàng thất lễ, hắn nhíu mày suy nghĩ những lời nàng nói.

- --

Người đi vào khu vực săn tìm ngựa tất nhiên là không thu hoạch được gì, nhưng cũng không ai có thời gian chờ bọn họ chậm rãi tìm.

Khu vực săn bắn ngoài ý muốn có mãnh hổ xâm nhập, hơn nữa Ngụy Vương ngã ngựa bị thương không nhẹ, Thu Thú năm nay chú định là phải kết thúc qua loa.

May mà ngoại trừ việc này cũng không ảnh hưởng đến nhiều người, đại đa số người săn thú nửa ngày đều có chút thu hoạch.

Hoàng đế không muốn ở lâu trong khu vực săn bắn, Ngụy Vương cũng cần chẩn trị và dược liệu chữa thương tốt hơn, hắn lập tức quyết định hồi kinh trước khi Thu Thú kết thúc.

Đến nỗi xếp hạng Thu Thú lần này, tất nhiên là lấy con mồi hôm qua săn được là chính.

Lời này vừa ra, người được lợi nhất Thu Thú lần này, không thể nghi ngờ là Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái.

Hai người hôm qua ở khu vực săn bắn săn được con mãnh hổ có một không hai, mà Thu Thú từ trước đến nay đều lấy con mồi trân quý làm tiêu chuẩn xếp hạng, dù cho săn hết con mồi trong khu vực săn bắn, nhưng chỉ cần tìm không ra một con hổ hay báo, tuyệt đối không thể so sánh được.

Trừ cái này ra, hôm qua hoàng đế còn nói ai tìm được Ngụy Vương sẽ được thưởng lớn.

Kết quả, người cuối cùng tìm được Ngụy Vương vẫn là vợ chồng son này!

Quân vô hí ngôn [2], sau khi hồi kinh, hai người nhất định sẽ được phong thưởng không ít, không ít ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương hai người đều tràn đầy ghen ghét.

Thu Thú mỗi năm có một lần, có trời mới biết có bao nhiêu võ tướng chờ lộ mặt, lại có bao nhiêu tuấn kiệt chờ nổi danh.

Rốt cuộc xảy ra một hồi ầm ĩ, toàn bộ đều không phải chuyện của bọn họ, không đề cập đến chuyện vợ chồng son chiếm đi danh tiếng, nhưng phò mã chỉ là quan văn, sao lại tụ tập đi xem náo nhiệt thế này?!

[2] Quân vô hí ngôn (君無戲言): nghĩa là quân vương không nói chơi

Nhưng hâm mộ ghen ghét cũng vô dụng, hổ là người ta săn, Ngụy Vương cũng là người ta tìm được, bọn họ lại có thể nói gì đây? Cuối cùng chỉ có thể ủ rũ trở lại doanh trướng mỗi người, sau đó phân phó người hầu thu thập hành trang, chuẩn bị về kinh.

Buổi trưa xuất phát về kinh thì có chút muộn, nhưng hoàng đế đã nói vậy, cũng không ai dám trì hoãn.

Giữa giờ Tỵ (9 giờ đến 11 giờ sáng), doanh trướng vội vàng dựng được hai ngày gần như đã bị tháo dỡ, xe ngựa cũng một lần nữa chất đầy hành lý của chủ nhân chờ xuất phát.

Đến nỗi giải quyết tốt hậu quả, ngoại trừ lưu lại một đội nhân mã tiếp tục ở khu vực săn bắn tìm kiếm con ngựa dị chủng "chạy mất", hoàng đế chỉ để lại một mình Đại Lý Tự Khanh toàn quyền phụ trách việc này.

Không người phản đối quyết định này, bao gồm toàn bộ nhân mã Ngụy Vương, đều cảm thấy hoàng đế an bài như vậy rất tốt.

Rốt cuộc, hình tượng Đại Lý Tự Khanh công chính nghiêm minh sớm đã đi sâu vào lòng người, người của Ngụy Vương cũng không cần lo lắng hắn thiên vị Thái Tử.

Đồng thời, thủ đoạn của Đại Lý Tự Khanh cũng đủ khiến cho người tin phục, nếu ngay cả hắn đều không tra được manh mối, người khác càng không tra được gì.

Mang theo tâm tư khác biệt của mỗi người, trước buổi trước, đội ngũ đi Thu Thú lại lần nữa lên đường hồi kinh.

Trong xe ngựa, Kỳ Dương điện hạ chuyến này thu hoạch lớn nhất cũng hoàn toàn không có hứng thú gì, nàng uể oải dựa vào lòng phò mã nhà mình: "A Phái, nàng nói phụ hoàng nghĩ như thế nào? Ngụy Vương huynh cần phải tĩnh dưỡng thương thế thì mới tốt, hắn vì sao hồi kinh vội vàng như vậy, ngay cả một ngày đều chờ không được."

Đột ngột rời đi ngay giữa trưa, các nàng ngay cả cơm trưa cũng chưa có thể hảo hảo dùng.

Huống chi quay lại vội vàng, Thu Thú lần này ngoại trừ bị kinh hách cùng bận rộn, căn bản nửa phần lạc thú cũng không có.

Đã không có lửa trại tụ hội, đã không có hoàng đế phong thưởng, cũng đã không có thời gian tự do du ngoạn, nói tóm lại gần như cái gì cũng không có làm, lăn lộn một hồi liền quay trở về, quả thực cực kỳ không thú vị.

Kỳ Dương kỳ vọng Thu Thú nhiều bao nhiêu, thì hiện tại liền thất vọng nhiều bấy nhiêu.

Đến nỗi được phong thưởng vì đứng thứ nhất? Đừng nói giỡn, phò mã nhà nàng là văn thần, chẳng lẽ có thể giống với mấy võ tướng đó, được phong tướng quân hoặc là phân chút binh quyền sao?!

Nói đến cùng, rốt cuộc hơn phân nửa cũng chỉ được ban thưởng chút vàng bạc, các nàng chẳng lẽ còn thiếu những cái đó sao?

Lục Khải Phái lại không cảm thấy thất vọng, ánh mắt nàng ngược lại sáng ngời có thần.

Các nàng đi một chuyến này cũng không tính là không được gì, cuối cùng tìm được chút dấu vết Vinh Quốc ra tay, lúc sau mặc kệ Đại Lý Tự Khanh có tra được gì hay không, nhưng trong lòng hoàng đế cũng đã kiêng kị Vinh Quốc!

Vinh Quốc mới lập mà Đại Lương cường thịnh, hoàng đế bị chạm đến điểm mấu chốt là truyền thừa thì cũng sẽ nhằm vào Vinh Quốc, có thể mạnh hơn các nàng tiểu đánh tiểu nháo nhiều.

Huống chi Vinh Quốc hiện giờ chỉ có hai nhân vật quan trọng, ngoại trừ Vinh Đế ra, người chói mắt nhất chính là Tạ Viễn.

Cho dù nàng cái gì cũng không đề cập tới, nhưng hoàng đế nghĩ đến Tạ Viễn cùng với "công tích" của hắn lúc trước, tất nhiên sẽ hoài nghi hắn nhiều nhất.

Những ngày sau, các nàng hoàn toàn có thể ngư ông đắc lợi, so với trước kia lao tâm lao lực thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hơn nữa, các nàng ẩn ở phía sau màn, cũng không cần lo lắng Tạ Viễn tức nước vỡ bờ, làm ra chuyện gì nhằm vào các nàng.

Đương nhiên, đây cũng đều là chuyện về sau, hiện giờ vẫn là dỗ dành tức phụ quan trọng hơn.

Lục Khải Phái nghe Kỳ Dương oán trách, lập tức an ủi: "Lần này thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khu vực săn bắn xác thật không thể ở lâu, bệ hạ vội vã hồi kinh cũng không có gì đáng trách.

Nếu điện hạ không thể chơi tận hứng, chúng ta lần sau tự mình tìm thời gian săn thú cũng được."

Kỳ Dương nghe vậy thì giận dỗi liếc nhìn nàng một cái: "Ta là thích săn thú sao? Ta chỉ là đáng tiếc chuyến đi êm đẹp này bị gián đoạn.

Chờ sau khi hồi kinh, nếu phụ hoàng tiếp tục xử lý việc, nàng phải trở về Đại Lý Tự đương trị, ngoại trừ một ngày hưu mộc, nơi nào còn có thời gian đi chơi?"

Lục Khải Phái nghe xong thế nhưng không có lời gì để nói, sau khi suy nghĩ mới ngập ngừng mở lời: "Ta xin nghỉ mấy ngày ở nhà bồi nàng được không?"

Kỳ Dương nghe vậy thì liếc mắt nhìn nàng, tức giận nói: "Nàng có phải đã quên hay không, Đại Lý Tự Khanh bị lưu lại khu vực săn bắn.

Nếu Thiếu Khanh nàng lại xin nghỉ, Đại Lý Tự mấy ngày này là rắn mất đầu, đến lúc đó thực sự có việc gì gấp thì vẫn là đến tìm nàng."

Lục Khải Phái ngẫm lại cũng thấy đúng, khó mà nói thêm gì nữa, lập tức nói sang chuyện khác: "Buổi trưa rồi, điện hạ ngay cả cơm trưa còn chưa dùng, có đói bụng hay không?"

Thật ra lúc khởi hành cũng đã chuẩn bị cơm trưa, đáng tiếc phải ăn ở trên xe, xe này xóc nảy lay động, quả thực làm người không muốn ăn uống.

Lục Khải Phái thấy Kỳ Dương không để ý tới, giơ tay mở ra ngăn bí mật bên thùng xe.

Nơi này ngày thường sẽ có chút nước trà và điểm tâm dùng để ăn trên đường.

Hôm nay nước trà cũng có, nhưng lại không có chuẩn bị điểm tâm, mà là vài đĩa thịt khô.

Thịt khô này tạm thời nấu nướng, trước khi xuất phát mới bắc ra khỏi nồi, khi bưng lên bàn còn có thể nghe thấy mùi thịt nồng đậm.

Lục Khải Phái vê một miếng thịt đưa đến bên miệng Kỳ Dương, người sau nghe thấy mùi hương, ngước mắt nhìn Lục Khải Phái một cái rồi mở miệng ăn.

Mùi vị thịt khô còn tính không tồi, không ngấy không khô mà cũng không dai, xem như ăn vặt thì không thể tốt hơn.

Kỳ Dương có chút hứng thú, ngồi dậy hỏi: "Đây là nàng chuẩn bị?"

Lục Khải Phái lại đút một miếng thịt khô đến miệng Kỳ Dương: "Là những con mồi hôm qua, ta lệnh người suốt đêm nấu nướng."

Kỳ Dương vừa nghe liền biết, Lục Khải Phái đoán được hôm nay phải về kinh, lúc này mới vội vã làm người đem mấy con mồi làm thành thịt khô.

Hiện giờ ăn mấy thứ này, tâm tình Kỳ Dương cuối cùng cũng tốt hơn chút, ít nhất con mồi hôm qua của các nàng cũng không bị lãng phí.

Nàng chính là đang ăn rất ngon, chợt nghe Lục Khải Phái hỏi một câu: "Điện hạ cảm thấy, thịt thỏ làm như vậy còn ngon không?"

Hôm qua các nàng săn được rất nhiều thỏ, nhưng Kỳ Dương nghe được con thỏ, đầu tiên nghĩ đến chính là những con thỏ bị mãnh hổ hù chết.

Rốt cuộc, kia đều là được bắt sống trở về, nàng dự định lấy về nhà hống tiểu hài nhi, đáng tiếc cuối cùng tất cả đều đã chết!

Mà giờ phút này, ánh mắt Kỳ Dương đảo qua đĩa thịt thỏ trước mặt, bỗng nhiên trầm mặc.

Dù sao đều là thỏ, nếu nàng mang mấy đĩa thịt thỏ về làm lễ vật cho tiểu hài nhi, Lục Sanh sẽ cao hứng sao?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play