“Các người rốt cuộc là ai?” Triệu Khoa Lâm tức giận nhìn Quan Thừa Phong.
Túc Giang Nham thì lại kêu gào: “Anh không phải Quan An? Anh là ai?”
Mấy ngày nay kỳ thực Túc Giang Nham sống rất khổ.
Trước đây gã làm rất nhiều chuyện quá đáng ở thành Sùng An, người nhà họ Triệu liều chết trung thành đi với Triệu Khoa Lâm lại ghét cay ghét đắng gã, cảm thấy gã không xứng với Triệu Khoa Lâm.
Những người Triệu Khoa Lâm đào người từ chỗ Sở Đông Vũ đương nhiên càng ghét gã hơn.
Về phần Triệu Khoa Lâm bên người Cộng Tiến Hội người… Bọn họ liền làm sao có khả năng yêu thích Túc Giang Nham?
Trước Triệu Khoa Lâm rất coi trọng Túc Giang Nham, mọi người cũng rất khoan dung với Túc Giang Nham, nhưng khoảng thời gian gần đây Triệu Khoa Lâm rất lạnh nhạt với Túc Giang Nham!
Họ đương nhiên không coi Túc Giang Nham là chuyện to tát, lén lút gây không ít ohieefn phức cho Túc Giang Nham.
Sau khi Túc Giang Nham đi vào thế giới này, ban đầu là một học sinh vị thành niên, mặc dù phương diện hưởng thụ vật chất thiếu thốn nhưng thực sự chưa từng phải chịu oan ức.
Dạo này bị người xung quanh xa lánh, còn phát hiện Triệu Khoa Lâm thích Tân Duyên… Gã trải qua rất không tốt.
Hôm nay gặp phải chuyện này càng làm cho gã hỏng mất.
Đã vậy Triệu Khoa Lâm còn đối với gã như vậy!
Tân Duyên thì… Vẫn chói mắt như vậy!
Gã quá mức tức giận, lúc nói chuyện cũng là không kiêng dè gì: “Quan An rõ ràng không phải như thế!”
“Quan An không phải như vậy, thì thế nào?” Tân Duyên hỏi.
“Hắn là tên biến thái! Hắn sẽ chơi chết người! Hắn sớm chết rồi!” Túc Giang Nham nói.
Quan Thừa Phong và Tân Duyên nhìn nhau, có chút vui mừng.
“Này không đúng! Không nên như vậy! Tôi đã chiếm được bàn tay vàng của Tân Duyên, tôi phải thành nam chính!” Túc Giang Nham khóc ròng nói.
Vai chính? Chuyện này là sao nữa?
Quan Thừa Phong vốn đang cho là mình phải ép hỏi một chút mới biết được mọi chuyện, nhưng bây giờ… Hắn còn chưa hỏi Túc Giang Nham đã bắt đầu chủ động yêu sách.
Triệu Khoa Lâm cũng mơ hồ cảm thấy không đúng.
Y vẫn cho rằng Túc Giang Nham cũng sống lại như mình, nhưng giờ nhìn qua có vẻ Túc Giang Nham cũng không phải sống lại?
“Vai chính gì? Bàn tay vàng gì?” Quan Thừa Phong hỏi.
Túc Giang Nham đột nhiên ngậm kín miệng, không nói.
“Cậu không nói? Có tin tôi rạch mặt cậu không?” Tân Duyên lấy ra một con dao chĩa vào Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham oán hận nhìn Tân Duyên, vẫn như cũ không nói lời nào.
Tân Duyên vung tay quăng dao lên xuống: “Túc Giang Nham, mạnh mẽ lên…”
Tân Duyên lời còn chưa nói hết, Quan Thừa Phong đã lấy đi con dao trên tay y, không đồng ý mà nói: “Đừng nghịch dao.”
Tân Duyên bất mãn mà “Hừ hừ”: “Anh làm gì! Động tác vừa nãy của em đang đẹp trai!”
“Nhượng vũ khí tuột tay là chuyện ngu xuẩn.” Quan Thừa Phong nói.
“Anh dám nói em ngu!” Tân Duyên vươn tay nhéo một cái lên mu bàn tay Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong cảm thấy đến trên mu bàn tay mình ngứa, ho nhẹ một tiếng: “Ngoan…”
Tân Duyên đỏ mặt.
Y da mặt mỏng nên dễ dàng thấy rõ, ánh mắt nhìn Quan Thừa Phong cũng mang theo nồng đậm ngọt ngào.
Túc Giang Nham sững sờ: “Mày thật sự cùng một chỗ với Quan An? Mày thế mà lại ở cùng với Quan An…”
Triệu Khoa Lâm trước vẫn luôn không lên tiếng, lúc này ngược lại đã tỉnh táo đột nhiên nhìn về phía Quan Thừa Phong: “Quan Thừa Phong, là Quan Thừa Phong… Các người đều là người của Quan Thừa Phong? Trước khi chết Quan Thừa Phong đã giao lại cho mày?”
Từ khi Quan An xuất hiện Lâm Kỳ Minh và cặp sinh đôi chưa hề nói chuyện.
Bọn họ như thế… Rất rõ ràng, họ nghe Quan An.
Người Lâm Kỳ Minh và cặp sinh đôi xác thực nghe Quan Thừa Phong.
Đến đây là Chân Thiệu Tề dặn dò, thứ hai… Quan An đã cấp bảy rồi! Cấp bảy!
Bởi vì tuổi tác của Quan An và họ không chênh nhau nhiều, họ sẽ không sợ Quan An như khi đối mặt với Chân Thiệu Tề, nhưng bọn họ thật sự nghe theo Quan An.
“Có thể nói như vậy.” Quan Thừa Phong nói.
Những người ban đầu đi theo hắn, hiện tại vẫn theo hắn.
“Thế mà Quan Thừa Phong ngấm ngầm sắp xếp nhiều như vậy…” Triệu Khoa Lâm có chút không dám tin tưởng, đồng thời cũng không hiểu… Tại sao người của Quan Thừa Phong đời trước lại nghe Sở Đông Vũ.
Y nhớ đời trước Quan An vì Sở Đông Vũ và Tân Duyên mới chết, nếu như thế sao họ còn phải giúp Sở Đông Vũ?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Quan Thừa Phong?” Túc Giang Nham còn không thèm nhớ đến người này, “Không phải Quan Thừa Phong vốn cũng không quan tâm đến đứa cháu Quan An này sao? Sao hắn có thể giúp Quan An? A!”
Túc Giang Nham đột nhiên hét lên một tiếng, vì Quan Thừa Phong dùng dao của Tân Duyên rạch lên mặt gã một vết.
Này còn chưa tính, Quan Thừa Phong còn lấy ra một cái bình thuốc để hứng máu: “Túc Giang Nham, dù cậu không nói thì sớm muộn gì tôi cũng biết… Bàn tay vàng của cậu có thể động viên Phúc Năng, dòng máu của cậu cũng có tác dụng như vậy có đúng không?”
“Làm sao anh biết? Anh cũng sống lại? Không, dù có sống lại anh cũng không thể biết! Anh là xuyên sách?”
“Cậu là xuyên sách?” Quan Thừa Phong lập tức bắt được trọng điểm.
“Anh không phải? Vậy làm sao anh biết?!” Túc Giang Nham nói.
“Triệu Khoa Lâm dùng máu của cậu làm nghiên cứu phát hiện ra… Cậu biết đấy, toàn bộ người bên cạnh Triệu Khoa Lâm đều là người của tôi.” Quan Thừa Phong cười cười.
Túc Giang Nham liền trầm mặc.
Quan Thừa Phong nói: “Cậu tốt nhất ngoan ngoãn nói ra, không thì… Cho cậu uống thuốc làm loạn thần, cái gì cũng khai hết cũng không khó.”
Túc Giang Nham run lên, rốt cuộc nói: “Tôi nói hết!”
Quan An đã rạch một dao lên mặt gã, nếu gã không nói người này nhất định sẽ càng quá đáng hơn.
Gã… không thể chịu nổi.
Túc Giang Nham nói: “Thế giới này là một quyển sách! Hai năm trước tôi xuyên vào quyển sách này!”
Lợi hại như vậy? Tân Duyên có chút giật mình.
Còn có thể phức tạp như vậy? Quan Thừa Phong trải qua quá nhiều đã sớm bình tĩnh.
Đây đều là cái gì hả… Sinh đôi và Lâm Kỳ Minh đầy mặt mờ mịt.
Ngược lại là Triệu Khoa Lâm không muốn tin tưởng: “Không thể nào, sao có thể có khả năng là một quyển sách!”
“Đây đúng là một quyển sách, Tân Duyên và Sở Đông Vũ là nhân vật chính trong sách, Tân Duyên cứu Sở Đông Vũ, yêu đương với Sở Đông Vũ…”
“Sao tôi có thể coi trọng Sở Đông Vũ!” Tân Duyên vội vàng nắm lấy tay Quan Thừa Phong: “Anh yêu, em chỉ yêu mình anh thôi!”
Quan Thừa Phong được lợi còn xoa Tân Duyên đầu —— đứa nhỏ này thật ngoan!
Túc Giang Nham ghen tỵ lườm Tân Duyên một cái.
Gã chỉ là người bình thường, tuy rằng có bàn tay vàng nhưng cái gì cũng không làm được, lúc này cặp sinh đôi khống chế gã hoàn toàn không động đậy được nữa.
Túc Giang Nham tiếp tục nói: “Trong sách, ban đầu Sở Đông Vũ không còn gì cả, chỉ có rất nhiều món nợ, còn Tân Duyên trúng một tấm vé số mấy trăm triệu, có được tám trăm triệu giúp Sở Đông Vũ trả nợ…”
“Tám trăm triệu?” Quan Thừa Phong nhíu mày, này không phải là… Tài sản hắn để cho Tân Duyên à?
“Sau đó, Sở Đông Vũ và Tân Duyên còn đào được truyền thừa của Quan Thừa Phong trong vườn trồng trọt của nhà họ Tân…”
Quan Thừa Phong: “…”
“Bọn họ cùng nhau trải qua thú triều ở thành Sùng An, lại cùng nhau đi đến thành Hàng Hải, Sở Đông Vũ chiếm được rất nhiều người cống hiến cho, trục xuất nhà họ Vương lén lút làm chuyện xấu, trở thành thành chủ của thành Hàng Hải…”
Rất nhiều người cống hiến cho… Chính là những người Triệu Khoa Lâm cố ý tìm?
“Sau đó, Sở Đông Vũ trở thành tổng thống Trung Hạ, thành cao thủ cấp chín duy nhất ở Trung Hạ. Hắn vẫn luôn rất sủng ái Tân Duyên, tuyệt đối nghe lời Tân Duyên!” Túc Giang Nham nói xong, nhìn về phía Tân Duyên: “Tân Duyên, mày vốn dĩ sẽ có một cao thủ cấp chín làm chồng, nhận được một khoản tài sản lớn, nhận được truyền thừa của Quan Thừa Phong, hiện tại toàn bộ đều mất!”
Nhưng… Tân Duyên đầy mặt vô tội nhìn về phía Túc Giang Nham: “Sở Đông Vũ đã là gì? Hắn cũng chỉ là đồ đệ của Quan… Quan An, Quan An nhất định mạnh hơn hắn! Còn tám trăm triệu, sớm đã tới tay rồi, cả truyền thừa của Quan Thừa Phong nữa… Cậu cho rằng vì sao tôi có thể mạnh lên nhanh như vậy? Cũng bởi vì chiếm được truyền thừa của Quan Thừa Phong!”
“Không thể nào! Đoạn thời gian đó không có ai trúng thưởng lớn! Vườn nhà mày cũng không có truyền thừa của Quan Thừa Phong!”
Tân Duyên đã đoán được, cái gọi là trúng thưởng tám trăm triệu đến cùng là chuyện gì xảy ra, còn cả truyền thừa của Quan Thừa Phong thì càng không cần… Y nhìn về phía Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong nói: “Cậu nói mua vé số trúng tám trăm triệu… Phần lớn vé số đều có tin tức, sao có khả năng để người bình thường trúng tám trăm triệu được? Nếu như không có bất ngờ tám trăm triệu cậu nói, hẳn là… Là di sản chú tôi để cho Tân Duyên.”
“Di sản?” Túc Giang Nham bối rối.
“Đúng, Tân Duyên đã từng cứu chú của tôi, chú tôi lập di chúc cho Tân Duyên tài sản tám trăm triệu.” Quan Thừa Phong đáp, “Nếu tôi không ở bên Tân Duyên, không muốn mang lại phiền phức cho Tân Duyên… Làm bộ em ấy trúng số rất bình thường.”
Túc Giang Nham có loại cảm giác bị gõ một gậy lên đầu.
Quan Thừa Phong lại nói: “Về phần truyền thừa, nếu Tân Duyên không cùng với tôi thì chắc tôi sẽ chôn trong vườn nhà em ấy, nhưng chúng tôi ở cùng một chỗ, cũng không cần phiền như vậy… Tôi trực tiếp dạy em ấy luôn.”
“Lâm Kỳ Minh bọn họ…”
Quan Thừa Phong nói: “Đã bảo rồi, người của chú tôi.”
“Nhưng anh chết! Trong truyện anh chết mà!”
“Cậu xác định tôi thật sự đã chết rồi? Cậu chỉ đọc truyện, căn bản cũng không biết nguyên nhân thật sự… Nói không chắc tôi có chuyện gì, giả chết thay đổi thân phận thì sao? Dù sao kẻ thù của chú tôi cũng rất nhiều.” Quan Thừa Phong nói.
Quan Thừa Phong không định để người khác biết thân phận của mình.
Hắn đã chết, rồi sống lại trong thân thể một người khác, chuyện như vậy để người hắn tin tưởng biết thôi, nếu như bị người ngoài biết…
Có khi nào… Có mấy người sẽ đi làm thí nghiệm, cũng muốn có cơ hội như vậy?
Có khi lại khơi ra một vài vấn đề khác, không nói những cái khác, những người coi hắn là anh hùng biết hắn sống lại trên người cháu mình… Sẽ nghĩ như thế nào về hắn?
“Thì ra là như vậy… Nhạc Hoằng cũng là người của chú anh?” Túc Giang Nham đột nhiên nghĩ đến, sau khi Tân Duyên vạch trần tội của Quan An, Nhạc Hoằng nhanh chóng giải quyết Quan An.
Khả năng này từ đầu tới cuối đây chỉ là một tuồng kịch.
Trong truyện Quan An đi gặp có khi cũng vì muốn điều tra rõ ràng club xấu xa, sau đó do nhiều nguyên nhân dựa vào chuyện này rời khỏi thành Sùng An, thay đổi thân phận!
Đúng rồi, người bị hại kia cầu cứu Tân Duyên có lẽ không chỉ là một tuồng kịch, hay là bọn họ đang thăm dò Tân Duyên, muốn biết nhân phẩm của Tân Duyên và Sở Đông Vũ!
Túc Giang Nham càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế.
“Nếu Nhạc Hoằng không phải người của chú tôi thì sao tôi lại bị đưa đến thành Sùng An?” Quan Thừa Phong nói.
Túc Giang Nham: “…” Cho nên bàn tay vàng thực sự trong truyện của Tân Duyên không phải miếng ngọc kia, mà là Quan Thừa Phong?
Gã cho rằng cướp ngọc của Tân Duyên là có thể cướp tất cả của y, nhưng không có ngọc Tân Duyên…
Lúc này, Tân Duyên đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Túc Giang Nham, cậu bỗng nhiên từ chiến sĩ Phúc Năng biến thành người bình thường, còn tôi lại có thể tu luyện Phúc Năng… Cậu cướp bàn tay vàng của tôi, cũng chỉ có thể động viên Phúc Năng người khác, còn chính cậu không thể tu luyện đúng không?”
Tân Duyên nói: “Túc Giang Nham, vậy tôi cần phải cám ơn cậu… Tôi thật sự không muốn làm người bình thường! Làm chiến sĩ Phúc Năng rất tốt! Hơn nữa, bạn lữ của mình là chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất có gì mà tốt, tự tôi có thể trở thành chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất mới là tốt! Ặc, có khi tôi không mạnh nhất được, mạnh thứ hai cũng không tồi…”
Có lẽ y đánh không lại Quan Thừa Phong, dù sao người ta cũng sống lâu hơn mình tận hai mươi mấy năm.
Mặt Túc Giang Nham đen sì.
Gã làm nhiều như vậy dĩ nhiên còn đến giúp Tân Duyên?
Triệu Khoa Lâm cũng đen mặt giống Túc Giang Nham.
Y muốn đi con đường của Sở Đông Vũ, kết quả đời trước Sở Đông Vũ có thể thành công dựa cả vào Tân Duyên?
Đời này kỳ thực y cũng có cơ sẽ thành công, nhưng vì y xem thường Tân Duyên cuối cùng tất cả lại không có gì.
Không, đây còn không phải mấu chốt nhất, thế giới này là một quyển sách? Điều này làm cho y không dám tin tưởng.
Y cảm thấy tam quan của mình đã đập đi xây lại, thời khắc này thậm chí không sinh ra ý niệm phản kháng.
Mà thật sự y cũng không phản kháng được.
Trong xe ngoại trừ Tân Duyên, Quan Thừa Phong, Sở Đông Vũ, Túc Giang Nham, cũng chỉ có Lâm Kỳ Minh và cặp sinh đôi.
Giờ khắc này chuyện Quan Thừa Phong và Tân Duyên muốn biết cũng đã biết.
Quan Thừa Phong nhìn về phía Lâm Kỳ Minh đang hoài nghi cuộc đời: “Lâm Kỳ Minh, cậu đi lái xe, chúng ta đưa hai người này đến phòng thí nghiệm của Chân Thiệu Tề… Chuyện lúc nãy trừ Chân Thiệu Tề thì đừng nói cho ai.”
“Dạ!” Lâm Kỳ Minh và cặp sinh đôi đáp một tiếng.
“Đi thôi.” Quan Thừa Phong nói.
Triệu Khoa Lâm sắp xếp xong xuôi tất cả mới ra khỏi thành, trong thời gian ngắn cấp dưới của y sẽ không biết y bị bắt, cũng sẽ không tìm.
Ngoài thành lại không thể truyền tin… chuyện Triệu Khoa Lâm “mất tích” có lẽ mấy ngày sau cấp dưới của y mới biết.
Mà khi đó… chuyện Triệu Khoa Lâm muốn bắt Tân Duyên người biết lác đác không có mấy, cũng đều được y đưa ra ngoài, đến lúc đó họ có thể nói với bên ngoài Triệu Khoa Lâm bị Túc Giang Nham bắt đi.
Chuyện này thực sự rất hoàn mỹ.
Nhưng sắp tới Chân Thiệu Tề rất bận, dù sao thành Hàng Hải đang chờ hắn tiếp nhận.
Quan Thừa Phong đồng tình một chút với Chân Thiệu Tề, nhưng không có định giúp đỡ.
Hắn cực khổ rồi nhiều năm như vậy, còn chết rồi một lần, nên về hưu thôi!
Mà nói thật… Hắn thật sự không hề am hiểu chính trị!
Hắn vẫn nên trở thành chiến sĩ Phúc Năng cấp chính, không lý nào Sở Đông Vũ có thể đột phá, hắn lại không thể!
Về phần Sở Đông Vũ… Tên đồ đệ này nhất định phải vứt cho xa.
Phòng thí nghiệm của Chân Thiệu Tề nghiên cứu cách chữa trị cho người bị tổn thương Phúc Năng, được xây dựng ở ngoài thành, người công tác bên trong trên căn bản đều không có thiết bị liên lạc, còn từng chịu đựng Phúc Năng bị tổn thương.
Quan Thừa Phong nhốt Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham lại, Tân Duyện tâm trạng phức tạp.
Bọn họ có phải… Quá thuận lợi rồi không?
Túc Giang Nham một lòng muốn làm nhân vật chính, hết lần này tới lần khác ra tay với Tân Duyên, Triệu Khoa Lâm đầy hùng tâm tráng chí muốn trở thành tổng thống Trung Hạ.
Kết quả hai người này nhảy nhót lâu như vậy lại tự đẩy mình thành tù nhân, còn dâng thành Hàng Hải cho họ…
Quan Thừa Phong xoa đầu Tân Duyên: “Vận may của em rất tốt!”
“Đương nhiên, em là nhân vật chính đấy!” Tân Duyên đắc ý nhìn Quan Thừa Phong: “Anh nhất định phải tốt với em chút, không thì sẽ xui xẻo!”
“Anh không tốt với em thì tốt với ai? Dù sao anh cũng là bàn tay vàng của em.” Quan Thừa Phong cười rộ lên.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT