Năm đó Tân Duyên thân thiết với Túc Giang Nham như vậy là có nguyên nhân.
Khi đó Túc Giang Nham giận dỗi với cha mẹ, ở trong trường học cũng không ổn, y thấy đồng tình nên quan tâm Túc Giang Nham một chút, Túc Giang Nham lại chủ động kết bạn với y, hai người cũng dần thân thiết.
Thật ra y cũng có thể cảm giác được Túc Giang Nham cố ý tiếp cận mình nhưng y không để ý.
Lúc đó y cho rằng Túc Giang Nham cố ý tiếp cận mình để cọ chút ăn uống.
Khi đó y không có bạn bè, cũng không để ý chút đồ ăn thức uống này nên trở thành bạn bè tốt với Túc Giang Nham.
Sau đó chung đụng lâu có tình cảm, lại càng không để ý những thứ khác.
Nhưng bây giờ quay đầu lại y bỗng nhiên nhận ra… trên người Túc Giang Nham có rất nhiều chỗ không đúng.
Tỷ như thành tích của Túc Giang Nham đột nhiên xuống dốc không phanh, tỷ như quan hệ của Túc Giang Nham và cha mẹ bỗng nhiên xấu đi.
Đối với Túc Giang Nham lúc đó, người thân thiết nhất của gã chỉ sợ không phải cha mẹ mà là y.
Tân Duyên đột nhiên túm lấy Quan Thừa Phong, nói: “Phong Phong, bỗng nhiên em nhớ ra một vài chuyện, Túc Giang Nham có vấn đề!”
“Anh biết Túc Giang Nham có vấn đề, còn nữa… Có thể đừng gọi Phong Phong được không?” Quan Thừa Phong có chút bất đắc dĩ, hắn biết Tân Duyên tính cách hoạt bát đáng yêu, nhưng xưng hô thế này…
Tân Duyên lại cố ý gọi, lúc này còn đắc ý cười rộ lên để lộ hai cái răng nanh nhỏ: “Thế sao anh cứ tự tiện gọi tên em hả! Thừa Thừa!”
Tân Duyên cười cực kì đẹp, mặt khác… Bị Tân Duyên gọi vài câu như vậy cũng đâu phải vấn đề lớn lao gì?
Gặp gỡ Tân Duyên hắn vẫn luôn liên tục bại lui.
Tân Duyên lại nói: “Anh yêu, em thấy có khi Túc Giang Nham bị người khác xuyên vào! Có những lúc gã sẽ nói ra vài lời kì lạ!”
Tân Duyên nói ra tất cả những điều khả nghi ở Túc Giang Nham.
Nói mãi, y càng nghĩ càng thấy nhiều chỗ khả nghi.
“Túc Giang Nham thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, em nghi ngờ gã biết Quan An không phải người tốt, cố ý đẩy em vào trong phòng của Quan An!” Tân Duyên nói, lại nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, gã còn lấy trộm một miếng ngọc bội của em! Ngọc bội của em nhất định là bị gã trộm mất!”
Lúc trước ngọc bội y đeo từ nhỏ đến lớn bỗng nhiên không thấy, Tân Duyên đã từng tìm khắp nơi, cũng nghi ngờ Túc Giang Nham, dù sao lúc đó ngoại trừ Túc Giang Nham cũng không có người khác từng đến nhà y.
Nhưng sau đó Túc Giang Nham còn gấp hơn cả y, còn chủ động mở hết mọi thứ của mình ra cho y tìm, y không tìm được nên không nghi ngờ Túc Giang Nham nữa, thậm chí còn vì hiểu lầm Túc Giang Nham mà rất hổ thẹn với gã.
Bây giờ suy nghĩ một chút ngọc bội của y không bị Túc Giang Nham trộm thì còn ai vào đây?
“Ngọc bội?” Quan Thừa Phong hỏi.
Tân Duyên ngay lập tức nói ra mọi chuyện.
Vẻ mặt Quan Thừa Phong có chút nghiêm nghị.
Hắn đã sớm nghi ngờ Túc Giang Nham và Triệu Khoa Lâm biết tương lai, mà một người như vậy lại đi trộm ngọc của Tân Duyên vì cái gì?
Quan Thừa Phong đột nhiên nghĩ đến việc máu của Túc Giang Nham có tác dụng ổn định Phúc Năng bạo động.
Còn cả… Năm đó hắn bị thương, khi được Tân Duyên phát hiện Phúc Năng trong cơ thể rất loạn, chính hắn còn cảm thấy mình chắc không sống nổi nữa, nhưng sau đó… Hắn chậm rãi tốt lên.
Nhưng đây cũng chỉ là hoài nghi, hắn không thể xác định.
Quan Thừa Phong vẫn luôn không nói gì, thấy Tân Duyên càng nói càng giận mới bảo: “Đến tột cùng Túc Giang Nham xảy ra chuyện gì qua ít ngày nữa là biết.”
“Sao lại qua ít ngày nữa là biết? Anh làm cái gì?” Tân Duyên nhìn về phía Quan Thừa Phong.
Lúc trước khi còn chưa biết người này là Quan Thừa Phong y còn cho rằng dù người này có nhiệm vụ thì chắc cũng kiểu như chân chạy việc vặt, nhưng bây giờ…
Đây là Quan Thừa Phong! Là boss!
Tuy rằng ngày nào Quan Thừa Phong cũng đi cùng với y, thể hiện mình rảnh rỗi không có việc gì nhưng chắc hẳn làm rât nhiều chuyện sau hậu trường?
Quan Thừa Phong suy nghĩ một chút, kể lại chuyện Túc Giang Nham muốn gây bất lợi cho Tân Duyên, nói cả chuyện họ muốn dùng chuyện này để tìm hiểu bí mật của Túc Giang Nham, đương nhiên cũng có nhắc tới Triệu Khoa Lâm cũng không đơn giản.
Tân Duyên không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, vừa hưng phấn vừa tức giận: “Anh muốn em làm mồi dụ mà còn không nói cho em!”
Quan Thừa Phong nói: “Sao anh có thể bắt em làm mồi dụ, phía bên anh sẽ cho người đóng giả em.”
“Người khác đóng giả em sẽ rất giả đúng không? Em cảm thấy tự mình ra trận vẫn tốt hơn.” Tân Duyên nói, y rất muốn tham dự vào.
“Không được.” Quan Thừa Phong từ chối không chút do dự.
“Tại sao không được? Không phải anh cũng nói đã sắp xếp xong xuôi, không có sơ hở nào sao?”
“Lỡ có biến thì sao?”
“Vậy sao anh không sợ người giả thành em có “lỡ như”?”
“Thực lực của người kia rất mạnh.”
“Thực lực của em cũng không kém!” Tân Duyên nói, “Cũng không thể để cho người khác thay em đi chịu tội… Anh để em tới đi!”
Quan Thừa Phong không nói lời nào.
Tân Duyên lại nói: “Anh ở bên cạnh bảo vệ em, không phải sao?”
Quan Thừa Phong đúng là sẽ ở bên cạnh bảo vệ, sẽ không để cho Triệu Khoa Lâm hoặc là Túc Giang Nham hại người, nhưng…
“Nếu anh không cho em đi em cũng không cho anh đi, em cũng lo lắng cho anh!” Tân Duyên lại nói. Y muốn gia nhập vào, một mặt vì không muốn để người khác thay thế mình gặp nguy hiểm, mặt khác… Quan Thừa Phong nhất định phải đi, y cũng muốn đi.
Quan Thừa Phong nhìn Tân Duyên một phút chốc, cuối cùng nói: “Nếu em có thể đạt đến cấp năm anh sẽ cho em đi.”
“Quyết định như thế rồi đó!” Tân Duyên nói.
Y cảm thấy mình cố gắng một chút là có thể đột phá, chỉ là cấp năm thôi, nhất định không thành vấn đề!
Quan Thừa Phong y còn bắt được chẳng lẽ không ngoi lên nổi cấp năm?
Tân Duyên phi thường lạc quan, Quan Thừa Phong lại không cảm thấy y có thể đại tới cấp năm trước khi “Túc Giang Nham” ra tay.
Dù sao Triệu Khoa Lâm và nhà họ Vương cũng sắp phân thắng bại rồi.
Quan Thừa Phong cảm thấy mình đưa ra yêu cầu như vậy là rất sáng suốt, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được… mình sai rồi!
Khi Tân Duyên thật sự muốn làm gì y sẽ dồn hết toàn lực, cho nên… Mấy ngày sau đó Tân Duyên thế mà không thèm để ý tới hắn, ngày nào cũng ra khỏi thành huấn luyện!
Hắn muốn cùng Tân Duyên làm nóng người một chút, Tân Duyên lại cảm thấy hắn đang lãng phí thời gian.
Tân Duyên còn không nấu cơm, ngày nào cũng ăn cơm hộp chỉ vì tiết kiệm thời gian tu luyện.
Quan Thừa Phong: “…” Cứ như có chỗ nào không đúng lắm.
Sao Tân Duyên hiện tại… Hắn nhìn có chút quen mắt?
Cực kỳ giống hắn của trước đây.
Ngày nào Quan Thừa Phong cũng hi vọng Triệu Khoa Lâm nhanh ra tay đi.
Nhưng Triệu Khoa Lâm lại thích dùng vài thủ đoạn người khác không thể thấy, không giống hắn thích dùng thực lực nghiền ép, đương nhiên không diệt cỏ tận gốc nhà họ Vương.
Hắn vất vả sắp xếp mọi thứ nhưng đã qua một tháng nhà họ Vương thế mà còn đang kéo dài hơi tàn!
Triệu Khoa Lâm… Thực sự có chút vô dụng.
Ngược lại Tân Duyên khiến hắn kiêu ngạo —— Tân Duyên đạt đến cấp năm rồi!
Chiến sĩ Phúc Năng cấp năm đã có địa vị rất cao, đặc biệt là Tân Duyên còn trẻ như vậy, trong tương lai y có thể đạt đến cấp sáu 100%!
Nhạc Hoằng cũng chỉ là chiến sĩ Phúc Năng cấp sáu!
Có thể nói, Tân Duyên tiền đồ vô lượng.
Hắn cũng không có lý do gì ngăn Tân Duyên, không cho Tân Duyên tham dự vào trong chuyện này.
Kỳ thực dù có là Triệu Khoa Lâm hay Túc Giang Nham, hành động của họ đều có liên quan đến Tân Duyên, chuyện của họ không nên giấu Tân Duyên.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT