Quan Thừa Phong nói xong, liền nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
Đến khi Tân Duyên lấy lại tinh thần chỉ thấy hắn đã không nhúc nhích.
Há miệng muốn nói cái gì mà đến cuối lại không mở miệng, Tân Duyên vò mái tóc rối tung của mình rồi ngồi xuống cũng muốn tu luyện.
Nhưng y không tĩnh tâm được.
Quan An không nhận được “tín hiệu” của y làm y tưởng rằng Quan An thích phụ nữ, kết quả… Quan An lại thích đàn ông?
Tại sao y hoàn toàn không cảm giác được!
Nhưng nếu như Quan An thích đàn ông, có phải y vẫn còn cơ hội?
Chờ chút, chưa chắc y đã có cơ hội, trước đây y đã quyến tũ Quan An không ít lần nhưng Quan An không hề có chút phản ứng nào, có thể thuộc tính của Quan An và y không giống nhau?
Nếu bọn họ đều thích đàn ông cường tráng, vậy thì… Quan An coi y là chị em tốt mới chăm sóc các kiểu, hoàn toàn không nghĩ ra cũng có khả năng.
Mà này cũng không đúng.
Hành động của Quan An không hề “chị em” chút nào.
Quan Thừa Phong nói xong tính hướng của mình liền chuyên tâm tu luyện, không nghĩ nhiều.
Chờ tu luyện xong thấy Tân Duyên vẻ mặt xoắn xuýt nhìn mình, hắn nói: “Cậu yên tâm, tuy rằng tôi thích đàn ông nhưng tôi không tùy tiện, sẽ không thế này thế kia với người bên cạnh.”
Dáng vẻ Tân Duyên như vậy, nếu không thể chấp nhận tính hướng của hắn thì nên giải thích một câu.
Nhưng nói vậy không chỉ để cho Tân Duyên bớt lo, lời này kỳ thực cũng là hắn tự nhủ.
Tân Duyên: “…” Anh có thể tùy tiện một chút, anh có thể ra tay với người bên cạnh!
Quan Thừa Phong cũng không biết suy nghĩ của Tân Duyên.
Hắn nhìn đồng hồ, lại nói: “Chúng ta nên về rồi.”
Trên đường trở về, Tân Duyên không nhịn được hỏi: “Anh thật sự thích đàn ông à? Sao tôi lại không thấy như vậy?”
“Cái này còn có thể nhìn ra hả?” Quan Thừa Phong hơi nghi hoặc.
“Người thích đàn ông không nên nhìn giống trai thẳng như vậy chăng?”
“Thế à? Tôi thẳng chỗ nào?” Quan Thừa Phong vẫn là cái kiểu không biết gì hết.
Tân Duyên: “…” Được, y biết rồi, Quan An chính là một tên bên ngoài gay bên trong “thẳng”!
Tân Duyên lại hỏi: “Ngươi yêu thích nam nhân, vậy có đối tượng sao? Có người mình thích sao?”
Quan Thừa Phong suy nghĩ một chút, nói: “Không có giống hay khác, có người thích.”
Giọng Tân Duyên đột nhiên cao vút: “Là ai!”
Sau khi hỏi xong Tân Duyên mới nhận ra thái độ của mình không đúng: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh không nói cũng không sao.”
“Thế thì tôi không nói.” Quan Thừa Phong đáp.
Tân Duyên: “…”
Tân Duyên hơi muốn đập đầu lên cửa xe.
Cứ như có rất nhiều móng vuốt đang cào vào lòng y… Tân Duyên chỉ hận không thể lập tức biết người Quan An thích là ai.
Nhưng rõ ràng Quan An không muốn nói.
Điều duy nhất đáng ăn mừng là tuy rằng Quan An có người thích nhưng vẫn ế, nói cách khác y có cơ hội…
Tân Duyên đột nhiên nhận ra mình lãng phí rất nhiều thời gian!
Sau thú triều y kìm nén toàn bộ tình cảm của mình với Quan An, bình thường đối mặt với Quan An khắc chế, không hề quyến rũ hắn, rất nghiêm túc trước mặt Quan An.
Nếu y kiên trì cố gắng có khi giờ đã quyến rũ được Quan An rồi!
Vậy kế tiếp… có phải y nên dốc sức hơn không?
Nếu Quan An không có đối tượng vậy y hoàn toàn có thể theo đuổi Quan An!
Chỉ là… hiện tại Quan An có chuyện rất quan trọng phải làm, y không nên nghĩ đến những chuyện như vậy để tránh quấy rối đến Quan An?
Còn nữa, người Quan An thích… Có phải là Chân Thiệu Tề không?
Trước đây Quan An chỉ nói Chân Thiệu Tề không có ý đó với hắn chứ chưa nói hắn không có ý đó với Chân Thiệu Tề!
Có phải Quan An từng thổ lộ với Chân Thiệu Tề, Chân Thiệu Tề từ chối? Nên Quan An mới nói Chân Thiệu Tề không thể coi trọng mình?
Về hành động của Chân Thiệu Tề… Tuy rằng Chân Thiệu Tề không thích Quan An, nhưng định treo Quan An làm lốp dự phòng?
Không không, Chân Thiệu Tề là một cao thủ cấp tám, hẳn là sẽ không làm những chuyện này…
Lòng Tân Duyên tràn đầy xoắn xuýt, trở lại cửa ra vào, khi chiến xa dừng lại cả người còn có chút hoảng hốt.
“Tân Duyên!” Một giọng nói vang lên.
Tân Duyên nhìn sang thấy được Ngô Tuyên Thành mặt chữ quốc.
Ngô Tuyên Thành mặc một bộ quần áo chống Phúc Năng đắt giá, trông có vẻ cũng vừa trở về từ bên ngoài thành.
Tân Duyên lườm Ngô Tuyên Thành một cái rồi quay đi không nhìn nữa, trong lòng y có việc, không thèm để ý Ngô Tuyên Thành.
Ngô Tuyên Thành lại chen chúc tới: “Tân Duyên, đã lâu không gặp… Em vừa đi săn về à?”
“Ừ.” Tân Duyên không nhịn được đáp một tiếng.
Ngô Tuyên Thành quan sát Tân Duyên.
Quần áo chống Phúc Xạ Tân Duyên mặc trên người không rẻ nhưng đã rất cũ, trên người bẩn thỉu, trên mặt lộ ra vết thâm, lại nhìn chiến lợi phẩm chất trên xe…
Hẳn là Tân Duyên chiến đấu rất gian khổ ở ngoài thành.
Về phần Quan An…
Trên người Quan An sạch sẽ, mặc quần áo chống Phúc Xạ rất mới, những con dị thú đã chết kia không phải hắn giết!
Bây giờ Ngô Tuyên Thành bây giờ đối với Quan An ngoại trừ thù hận tích lũy đã lâu lại có thêm đố kị.
Dựa vào đâu Quan An lại tìm được đối tượng tốt như Tân Duyên?
Gã luôn muốn tìm nửa kia là một thợ săn dị thú mạnh mẽ, có thể bám váy đàn bà sống hết đời, nhưng sao cũng không tìm được!
Nếu Tân Duyên coi trọng gã… Cuộc sống quá tốt đẹp!
“Duyên Duyên, đi bán con mồi đi.” Quan Thừa Phong nói với Tân Duyên.
Trước đây đều là hắn mang con mồi săn được đi bán nhưng hiện tại Ngô Tuyên Thành cứ quấn lấy Tân Duyên… Hắn muốn đẩy Tân Duyên ra.
“Được.” Tân Duyên đáp một tiếng, kéo con mồi đi bán.
Cửa ra vào thành thị đều cũng có cửa hàng thu mua dị thú. Tuy rằng đều là bán dị thú nhưng giá cả tiện nghi hơn tự mở sạp, cũng thuận tiện, bởi vậy có rất nhiều người xử lý xong dị thú trước khi mở hàng.
Khi Tân Duyên đến một thợ săn dị thú không mấy dư dả đang cò kè mặc cả với cửa hàng.
Tân Duyên nghiêm túc nhìn, dự định học hỏi —— có thể kiếm được nhiều tiền hơn càng tốt!
“Tân Duyên, đã lâu không gặp.” Lại một giọng nói vang lên.
Sao lại thêm một cái “Đã lâu không gặp” nữa thế? Tân Duyên có chút không nói nổi, đột nhiên nhận ra cái gì, y nhìn về phía người kia: “Túc Giang Nham!”
Tới chào hỏi y thế mà lại là Túc Giang Nham!
Túc Giang Nham mặc trên người quần áo chống Phúc Xạ hàng hiệu, phía sau dẫn theo vệ sĩ mặc đồng phục đang nhìn Tân Duyên.
Vẻ mặt của gã có chút kỳ dị, như là giật mình, liền như là xem thường: “Không nghĩ tới cậu sẽ biến thành bộ dạng này…”
Túc Giang Nham hôm nay mới biết Tân Duyên đến thành Hàng Hải.
Sau khi Triệu Khoa Lâm gây sự với nhà họ Vương gã không dám tùy tiện đi ra cửa, trước đó vài ngày vẫn vùi ở nhà học thuốc.
Học rồi gã mới nhận ra thuốc ở thời đại này khác xa với thuốc ở thời đại của mình.
Gã cho rằng chỉ cần bắt chước người khác là có thể chế biến được… Ý nghĩ này đúng là ngu!
Chế thuốc là một quá trình vô cùng phức tạp, tuy rằng rất nhiều dị thực có sẵn dược tính nhưng nếu muốn sử dụng nhất định phải tách ra được thành phần hữu hiệu!
Này còn chưa tính, quá trình tinh luyện cũng rất phức tạp —— dị thực to nhỏ niên đại không giống nhau, quá trình và phương pháp tinh luyện còn khác nhau!
Thực vật khác nhau phải dùng phương pháp hoàn toàn khác nhau!
Dược sĩ phối chế thuốc không khác gì đang làm thí nghiệm! Nếu khống chế không tốt, hơi chút bất cẩn sẽ chế biến ra phế phẩm.
Đời trước Túc Giang Nham học khoa học tự nhiên rất kém, hiện tại càng cảm thấy chế thuốc khiến người ta phải nhức đầu.
Chỉ có một mình gã, gã căn bản không phối chế ra thuốc được.
Nhưng nếu để người khác làm cùng…
Gã sợ bàn tay vàng của mình sẽ bị lộ nên mới không muốn làm chung.
Trong truyện, Tân Duyên không giữ lại chút nào mà đi trợ giúp dược sĩ khác, kết quả thì sao? Tân Duyên bị dược sĩ bên cạnh phản bội, bị Triệu Khoa Lâm bắt đi, ngay cả thiên phú y nắm giữ cũng bị lộ!
Sao gã có thể ngốc như vậy!
Cuối cùng Túc Giang Nham cái gì cũng không học được, ngược lại học được cách dùng máy móc chế thuốc để nấu canh.
Sáng sớm hôm nay gã nấu canh cho Triệu Khoa Lâm, bưng canh đi tìm Triệu Khoa Lâm.
Gã vừa vào phòng làm việc của Triệu Khoa Lâm, chỉ thấy trên tường chiếu ảnh Tân Duyên.
Gã bắt đầu chất vấn mới biết Tân Duyên đến thành Hàng Hải, mà Triệu Khoa Lâm sợ y có mưu đồ mới tìm người theo dõi.
Biết nguyên nhân Triệu Khoa Lâm giữ ảnh Tân Duyên Túc Giang Nham thả lỏng rất nhiều, lại từ chỗ Triệu Khoa Lâm hỏi hướng đi của Tân Duyên, cố ý đến bên này chặn người.
Sau khi vây y lại…
Túc Giang Nham thiếu chút nữa không nhận ra Tân Duyên!
Trong kí ức của gã, Tân Duyên là một bé trai tinh xảo, nhưng bây giờ… trên tay Tân Duyên kéo một sợi dây, phía sau dây thừng buộc một chuỗi dài dị thú, trên người y bẩn thỉu, trên mặt còn có vếtxanh tím.
Vai chính được nhiều người yêu thích trong truyện giờ lại thảm đến mức này?
Tâm trạng Túc Giang Nham tốt lắm.
“Nhường một chút!” Tân Duyên nói —— đến lượt y bán dị thú rồi!
“Dị thú này là cậu săn được à? Cậu thành chiến sĩ Phúc Năng?” Túc Giang Nham thấy Tân Duyên kéo tới những con mồi to lớn, có thể sánh ngang với trâu trước thời Đại Tai Biến thì không nhịn được hỏi.
Dị thú đều rất nặng, Tân Duyên kéo nặng như vậy mà như không cảm thấy gì… thực lực của Tân Duyên bây giờ sợ là không kém!
“Đúng! Bây giờ tôi đã là chiến sĩ Phúc Năng!” Tân Duyên nói, vừa nói vừa nhìn vệ sĩ sau lưng Túc Giang Nham.
Sau khi gặp Triệu Khoa Lâm sau, y muốn đánh người, nhưng đánh không lại người ta!
“Có thể trở thành chiến sĩ Phúc Năng cũng tốt, nhưng cậu hà tất phải ra khỏi thành đi săn?” Túc Giang Nham thở dài.
“Tôi tự nguyện, cậu quản được chắc?” Tân Duyên nói.
“Tôi chỉ là đồng tình cho cậu mà thôi. Tân Duyên, tốt xấu chúng ta cũng đã từng là bạn, có cần tôi giới thiệu mấy chiến sĩ Phúc Năng cao cấp ở thành Hàng Hải cho cậu không? Bọn họ có tiền hơn Quan An nhiều, có thể chăm sóc tốt cho cậu.”
Tân Duyên còn chưa nói Quan Thừa Phong đã lên tiếng: “Có thì cậu cứ giữ lại đi, chờ ngày nào đó Triệu Khoa Lâm không cần nữa cậu còn có cái mà dùng, không cần giới thiệu cho Tân Duyên.”
“Anh!” Túc Giang Nham tức giận nhìn về phía Quan Thừa Phong —— người này có ý gì? Gây xích mích quan hệ của gã và Triệu Khoa Lâm?
Quan Thừa Phong đáp ngay: “Đúng rồi, hiện tại Triệu Khoa Lâm còn chưa vứt bỏ cậu à? Có phải cậu nên về quản y không, để y đừng có đến đeo bám Tân Duyên nữa?”
Quan Thừa Phong vừa nói vừa nhìn Túc Giang Nham một cách thương hại.
Túc Giang Nham không chỉ bị Triệu Khoa Lâm hút máu nghiên cứu, còn bị cắm sừng, thực sự là…
Đáng đời.
Hết chương 55.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT