Quan Thừa Phong và Tân Duyên dạo chơi bên ngoài một ngày lúc trở về trên tay bao lớn bao nhỏ ôm rất nhiều thứ.
Nơi ở họ thuê vốn trống rỗng nhưng đi ra ngoài một chuyến trở về trong nhà có hơi người hơn hẳn.
Sở Đông Vũ lại không như vậy.
Sở Đông Vũ rất nghèo, nghèo đến kêu leng keng, nghèo đến mức cơm dinh dưỡng rẻ tiền nhất cũng sắp không mua nổi nữa chớ nói chi là mua thêm thứ khác…
Nhưng hắn biết mình vẫn còn tốt chán.
Hắn là chiến sĩ Phúc Năng, là một thợ săn dị thú nắm giữ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng biết rất nhiều tri thức…
Người như hắn cho dù cho bị đuổi ra khỏi thành cũng vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của mình để có thể tiếp tục sống tốt.
Nhưng những người cùng thuê lồng chim sẻ với hắn, khi chưa thành niên chỉ được học trong một ngôi trường bình thường, những thứ học được đều là những điều mà ai cũng sẽ biết, sau khi trưởng thành ra xã hội cũng không có sức cạnh tranh, đối với họ tìm việc làm phải nói là rất khó.
Cho dù tìm được công việc thích hợp thì họ vẫn có khả năng sẽ thất nghiệp.
Mà một khi mất nghiệp họ sẽ không thể trả tiền thuê nhà cũng không thể mua được thức ăn, cuối cùng đành ra khỏi thành tìm việc để rồi có thể ‘có’ hoặc ‘không’ thể quay về trong thành được nữa.
Sở Đông Vũ thầm thở dài một tiếng, lăn lộn khó ngủ trong không gian nhỏ bé không có khả năng cách lại tràn ngập đủ loại mùi vị của lồng chim sẻ.
Căn hộ Quan Thừa Phong thuê có hai phòng ngủ một phòng khách, hắn và Tân Duyên mỗi người một phòng.
Gian phòng rất nhỏ nhưng bố cục rất hợp lý, ở cũng rất thoải mái, tối hôm đó Quan Thừa Phong ngủ rất ngon nên rạng sáng ngày thứ hai đã thức dậy.
Sau khi đứng lên hắn rèn luyện trong phòng khách một lúc, không lâu sau Tân Duyên cũng bước ra.
Trước đây vừa thức dậy Tân Duyên sẽ chạy vào nhà bếp ngay nhưng hôm nay lại không như thế, y lượn tới lượng lui trước mặt Quan Thừa Phong vài chuyến, chốc thì đun nước chốc lại sửa sang thu dọn đồ vật.
“Sáng nay ăn gì? Không thì chúng ta ra ngoài ăn?” Quan Thừa Phong nói. Tân Duyên đi tới đi lui vì không muốn nấu cơm hả? Nếu Tân Duyên không muốn nấu thì họ ra ngoài ăn là xong.
Tân Duyên nói: “Hôm qua tôi đã mua vỏ sủi cảo và thịt dị thú, hôm nay chúng ta ăn sủi cảo.” Giá hàng hóa ở thành Hàng Hải quá đắt, không nên ra ngoài ăn.
“Được.” Quan Thừa Phong nói xong tiếp tục huấn luyện.
Tân Duyên thấy thế, không nhịn được hỏi: “Anh có nhận ra hôm nay tôi có gì khác không?”
Quan Thừa Phong quan sát Tân Duyên một chút mới nói: “Quần áo mới rất đẹp.”
Tân Duyên: “…” Sớm nay y đã trang điểm nhẹ!
Khi soi gương y cảm thấy mình trang điểm đẹp hơn lúc trước rất nhiều, kết quả… Quan An hoàn toàn không thấy?
Thật ra Tân Duyên trang điểm rất nhẹ. Trước đây y trang điểm đậm vì cảm thấy như vậy mới càng thêm đẹp, hơn nữa y học theo chuyên gia trang điểm trên mạng, những chuyên gia trang điểm kia đều theo style mắt màu tối lông mày phấn má hồng ai cũng như nhau đương nhiên y cũng vậy.
Hiện tại … hôm nay y chuyên tâm tình một quyển giáo trình học cách trang điểm nhẹ.
Y cảm thấy mình làm như vậy đẹp hơn rất nhiều nhưng đáng tiếc có mấy người hoàn toàn không thấy được.
Tân Duyên buồn bực đi luộc sủi cảo.
Quan Thừa Phong nhận ra y không mấy vui vẻ nhưng không rõ vì sao —— trẻ con bây giờ trở mặt nhanh thật, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Ăn sủi cảo xong Tân Duyên cũng tham gia huấn luyện.
Y còn đang làm nóng người tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tân Duyên dùng thiết bị liên lạc mở camera theo dõi ở cửa, chỉ thấy có rất nhiều người vây quanh cửa nhà mình, trên tay ai nấy ôm bao nhiêu là đồ đạc.
Ai đây? Tới làm gì? Tân Duyên nhìn về phía Quan Thừa Phong: “Anh quen họ không?”
Hắn vừa nhận được tin tức cấp dưới truyền đến, nói rằng người của Triệu Khoa Lâm đến chỗ mình.
Những người này hẳn là tay chân của Triệu Khoa Lâm.
“Mấy người tới làm cái gì?” Quan Thừa Phong hỏi.
“Chúng tôi đến tặng đồ cho Tân thiếu.” Dẫn đầu là một người trung niên tóc tai chải chuốt, lão cũng không nhìn Quan Thừa Phong, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Tân Duyên.
Tân Duyên: “…” Triệu Khoa Lâm tặng đồ cho y? Không phải thật sự thích y đó chứ?
Bị một người như vậy coi trọng Tân Duyên không hề cảm thấy vinh hạnh, ngược lại còn có cảm giác buồn nôn…
Đương nhiên cũng chưa chắc Triệu Khoa Lâm thật sự coi trọng y, nói không chừng vì y có thù oán với Túc Giang Nham nên mới cố ý giày vò.
Trong lòng Tân Duyên tràn đầy hoài nghi, những người đến tặng quà cũng nối đuôi nhau đi vào đặt từng cái hộp chất đống trong phòng khách.
Quan Thừa Phong chú ý tới bên ngoài những cái hộp này đều in nhãn hiệu của những nhãn hàng xa xỉ nhất Trung Hạ.
Triệu Khoa Lâm đây là… mua một đống hàng hiệu cho Cấp Tân Duyên?
“Tôi không nhận quà của Triệu Khoa Lâm, mấy người mang về hết đi!” Tân Duyên nói.
“Tân thiếu, chúng tôi chỉ thay Triệu thiếu đưa đồ, không nhận trả về, nếu ngài không thích cứ vứt đi là được.” Người dẫn đầu híp mắt nói, xong xuôi ông ta và cấp dưới cũng rời đi.
“Quan An…” Những người này vừa đi Tân Duyên liền nhìn về phía Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong hỏi: “Cậu có muốn mấy thứ này không?”
“Không muốn.” Tân Duyên nói không chút do dự. Nếu là y trước đây, nhìn thấy nhiều hàng hiệu như vậy dù không muốn nhận cũng sẽ kích động xem từng loại, nhưng đoạn đường đi cùng Quan An gặp quá nhiều người sống trong tầng chót y cũng không còn hứng thú với những món đồ xa xỉ chỉ có tác dụng thể hiện thân phận chứ chẳng còn gì khác.
Quan Thừa Phong nói: “Vậy thì gọi điện thoại bảo người tới đây lấy đi.”
“Lấy đi?” Tân Duyên có chút mờ mịt.
Quan Thừa Phong nói: “Những thứ này vẫn còn đóng gói chứ chưa mở có thể để cho hàng chiết khấu mua lại, thậm chí một số chỗ có thể trực tiếp trả hàng.” Trước đây hắn tổ chức sinh nhật xong đều xử lý những món quà như vậy.
Thì ra còn có thể như vậy? Tân Duyên lập tức gọi điện thoại.
Khi Ngô Tuyên Thành mang theo mấy người có xích mích với Quan An tới đây chỉ thấy người của nhãn hàng xa xỉ đang kiểm kê đồ chuẩn bị trả tiền.
“Chuyện gì thế?”
“Đù! Ví nam bàn limited của hãng X, thằng em tôi nhắc tới đã lâu mà vẫn không mua được!”
“Nguyên bộ đồ trang sức của hãng T, nguyên bộ son mỗi và mỹ phẩm dưỡng da của hãng A…”
“Ở đâu ra thế?”
Đám Ngô Tuyên Thành bị dọa sợ ngây người.
Thật ra Tân Duyên cũng có chút ngốc, y không ngờ mình chỉ bán hàng hiệu cho người khác thôi cũng lãi mấy triệu.
Vô sự lấy lòng không gian tức đạo, Triệu Khoa Lâm tặng y đồ mắc như vậy nhất định có ý xấu.
Tân Duyên càng thêm đề phòng Triệu Khoa Lâm, Ngô Tuyên Thành cũng đã đến trước mặt Tân Duyên: “Chuyện gì thế này? Muốn có những thứ này cũng không dễ, sao em lại bán đi?”
Tân Duyên nói: “Tôi không thích.”
“Em không thích thì mua làm gì.” Ngô Tuyên Thành nói.
Tân Duyên nói: “Không phải tôi mua, người khác tặng.”
Ban đầu Tân Duyên rất ghét Ngô Tuyền Thành, nhưng sau khi đánh Ngô Tuyên Thành xong y cũng không ghét người này như trước nữa.
Chờ sau này gặp phải Triệu Khoa Lâm, so với Triệu Khoa Lâm thì Ngô Tuyên Thành này có chút… Đáng yêu?
Người đàng hoàng mặt ác cộng thêm style nam phụ, cũng coi như tương phản manh?
“Người khác tặng mà em cứ thế bán đi à?”
“Tôi cũng đâu có dùng được!” Tân Duyên nói, nói xong cũng nhìn về phía Quan Thừa Phong: “Quan An, bán xong lấy được tiền chúng ta mua một chiếc chiến xa mới nhé?”
Giá cả chiến xa giá không rẻ nhưng vì chính phủ cổ vũ dân chúng ra khỏi thành nên có trợ gía, sau khi bán hàng xa xỉ cũng đủ tiền cho họ mua một chiếc xe với chức năng tốt.
“Được.” Quan Thừa Phong nói, “Cậu mua cho tôi một chiếc ZX87?” Hắn rất thích chiếc chiến xa này, nhưng đúng là có hơi đắt, gần một ngàn vạn.
Mà Tân Duyên có tiền.
“Được.” Tân Duyên đồng ý không chút do.
Ngô Tuyên Thành: “…” Có phải Quan An quá không biết xấu hổ? Hắn thế mà để tình nhân của mình bán hàng hiệu người khác mua cho để có tiền mua chiến xa cho hắn!
Không được, gã không thể để cho Tân Duyên bị Quan An bắt nạt! Hắn nhất định phải cứu Tân Duyên ra khỏi bể khổ!
“Tân Duyên, tôi có việc tìm em!” Ngô Tuyên Thành nói.
“Chuyện gì?” Tân Duyên hỏi.
“Có liên quan đến Quan An. Quan An thật sự không phải người tốt lành gì, tôi chứng cứ!” Hôm qua sau khi về nhà Ngô Tuyên Thành càng nghĩ càng giận, một lòng muốn cho Quan An một bài học.
Mặc dù trên tay gã có bằng chứng Quan An năm đó làm chuyện xấu nhưng những chứng cứ này không đầy đủ.
Như là Quan An dẫn người đi thuê phòng… Quan An hoàn toàn có thể nguỵ biện nói ngươi tình ta nguyện.
Kết quả trong lúc hắn khổ không nói nổi tìm bằng chứng đột nhiên có người gửi tài liệu của Quan An cho gã.
Trong đó còn kèm theo chứng cứ Quan An làm nhục người khác!
Ngô Tuyên Thành như nhặt được của báu, sáng sớm đã đến nhà Quan Thừa Phong và Tân Duyên.
“Tôi không có hứng thú với thứ trong tay anh.” Tân Duyên nói, “Mời anh rời đi cho.”
“Tôi không đi! Tôi cho em xem!” Ngô Tuyên Thành trực tiếp chiếu một video từ trong thiết bị liên lạc.
Trong video Quan An còn thanh xuân niên thiếu, mở đầu là cảnh hắn dẫn theo người vênh váo đi lại trong trường, sau đó có người không cẩn thận đụng phải hắn.
Sau đó nữa hắn cho người bên cạnh đánh người kia còn mình đứng ở bên cạnh nhìn, trong vẻ mặt dữ tợn còn mang theo thỏa mãn, nhìn trong phút chốc hắn còn lấy ra một cái roi tự mình ra tay.
Quan An như vậy khiến ngườu khác sợ nổi da gà, mà video không chỉ dừng lại tại đây —— Ngô Tuyên Thành rất nhanh đã bắt đầu bật một video khác, còn nói: “Quan An ngoại trừ đánh nhau còn đến club dành cho người có thú vui đặc biệt, đánh một cô gái thương tích khắp người…”
Quan An không phải là người như thế!
Tân Duyên hoài nghi video là giả.
Ngô Tuyên Thành nhìn ra Tân Duyên hoài nghi, liền nói ngay: “Video là thật, không tin em có thể tìm người đi kiểm tra! Không chỉ có video của hắn trong club mà tôi còn có ảnh của cô gái kia sau khi bị thương, hắn thậm chí còn ra tay với bạn học…”
Tân Duyên đá một cú vào bụng Ngô Tuyên Thành khiến gã bay ra ngoài rồi vội vã đóng cửa nhà.
Quan Thừa Phong cảm thấy sớm muộn gì Tân Duyên cũng biết những chuyện Quan An đã từng làm nên mới không ngăn cản Ngô Tuyên Thành nói, chỉ cân nhắc phải giải thích thế nào.
Kết quả… Tân Duyên thật thẳng thắn!
Quan Thừa Phong cười rộ lên.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không tin tưởng bọn họ!” Tân Duyên nghiêm túc nhìn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong nói: “Video là thật.”
Tân Duyên sững sờ.
Quan Thừa Phong lại nói: “Đúng là khi còn trẻ tôi đã từng làm một vài chuyện vô liêm sỉ, bọn họ nói cũng không phải giả. Nhưng tôi làm vậy là có nguyên nhân.” Nguyên nhân hắn chưa bịa xong nhưng hắn thật sự không làm những chuyện vô liêm sỉ đó!
“Tôi tin tưởng anh!” Tân Duyên lại nói, y tin tưởng Quan An sẽ không làm chuyện xấu.
Quan An lúc đó “Phạm sai lầm” bị đuổi đến thành Sùng An, hẳn là Quan Thừa Phong vì bảo vệ Quan An!
Nếu video là thật… Nhìn vẻ mặt của Quan An trong video, còn cả bộ dạng thề son thề sắt của những người đó… Có phải Quan An thật sự có ham muốn đặc thù? Cho nên hắn mới không tìm đối tượng?
Y muốn sống chung với Quan An có cần hi sinh một chút không?
Tân Duyên muốn tìm Ngô Tuyên thành để hỏi rõ ràng.
Hết chương 52.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT