Quan Thừa Phong thấy Tân Duyên trợn trắng mắt nhìn Sở Đông Vũ cũng khó giải thích được mà thấy Sở Đông Vũ không vừa mắt.
Dáng vẻ đáng yêu của Tân Duyên bị Sở Đông Vũ nhìn thấy mất rồi!
Nhảy xuống khỏi chiến xa của mình, Quan Thừa Phong đi đến bên cạnh Tân Duyên đang nằm trên đất ngăn lại ánh mắt của Sở Đông Vũ, thuận tiện giết chết vài con thấy dị thú thấy Tân Duyên ngã xuống muốn tới đây “kiếm lợi”: “Sao thế? Không thoải mái à?”
Mặc dù đã quyết định sẽ kìm nén lại tình cảm dành cho Quan An nhưng y vẫn hi vọng mình trong mắt Quan An là người kiên cường, chăm chỉ, hiếu học… là một người có được những phẩm chất tốt đẹp.
Y nhiều nhất cũng chỉ là không quan tâm đến vẻ bề ngoài, nhưng ngược lại Quan An cũng không đi quan tâm vẻ ngoài của người khác.
Về phần làm nũng chơi xấu nọ kia, y nghĩ trước đây hiểu lầm Quan An thích mình nên mới làm như vậy, hiện tại đã biết thật ra Quan An không hề thích mình thì đương nhiên y cũng sẽ không làm như vậy nữa.
“Mệt thì nghỉ một chút đi.” Quan Thừa Phong ôn hòa nói.
Sở Đông Vũ cũng đồng dạng thu lại động tác giết dị thú, cũng có dị thú muốn kiếm lợi tới ăn hắn nhưng Quan Thừa Phong hoàn toàn không quan tâm —— con dị thú lao tới cũng không mạnh lại không có đầu óc, trên người Sở Đông Vũ mặc bộ quần áo chống Phúc Xạ đắt đỏ có sức phòng hộ kinh người, có bị cắn thật thì cũng không chết được, không cần phải để ý đến.
Sở Đông Vũ chỉ có thể kéo lê cái thân thể mệt mỏi của mình đuổi theo dị thú chiến đấu.
Tân Duyên cũng cảm nhận được Quan Thừa Phong thiên vị rõ ràng.
Nhưng nghĩ tới Quan An sẽ không có tình cảm với mình, tất cả chỉ vì y từng cứu Quan Thừa Phong thì y thật sự không thể nào vui nổi: “Tôi không cần nghỉ ngơi!”
Nói xong Tân Duyên cũng đứng lên, muốn tiếp tục giết dị thú.
Quan Thừa Phong thấy Tân Duyên dáng dấp như vậy thì lén lút thở dài một hơi.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn muốn quan tâm đến Tân Duyên một chút nhưng Tân Duyên hoàn toàn không phản ứng…
Cũng đúng, có lẽ Tân Duyên còn nhỏ nên chưa hiểu được…
Hắn đúng là cái đồ già mà không đứng đắn, lại đi thích một đứa trẻ vị thành niên!
Quan Thừa Phong tự phỉ nhổ bản thân mình một phen.
Cũng may hắn coi như chính nhân quân tử, tuy rằng thích Tân Duyên nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, không nhất định phải làm chút gì.
Quan Thừa Phong gọi Tân Duyên lại: “Cậu đừng vội đi giết dị thú, tôi giảng cho cậu vài điều.”
Lúc này Tân Duyên mới dừng bước.
Quan Thừa Phong dạy cho y một vài kĩ năng giết dị thú và kỹ xảo điều khiển Phúc Năng.
Gần đây hắn mới bắt đầu giảng cho Tân Duyên những kiến thức này.
Trước đây Tân Duyên kinh nghiệm không đủ vẫn chỉ là chiến sĩ Phúc Năng sơ cấp, dù hắn có giảng cũng chưa chắc Tân Duyên đã hiểu, nhưng hiện tại đã khác, những điều hắn nói Tân Duyên đều có thể hiểu.
Nếu Tân Duyên có điều không hiểu hắn sẽ giảng lại một lần.
Có ý nghĩ như thế, thỉnh thoảng Quan Thừa Phong hỏi Tân Duyên nghe hiểu không.
Đuổi con dị thú muốn ăn mình đi xong, Sở Đông Vũ đi đến bên cạnh Quan Thừa Phong cùng nghe hắn giảng bài: “…” Lại nữa, lại coi hắn như không tồn tại…
Nhưng dù sao Tân Duyên cũng là sư nương, hắn nhường y một chút cũng là phải đạo.
Ba người ở ngoài thành một ngày thu hoạch không ít thứ lúc này mới trở về.
Buồng sau của chiến xa bị nhét đầy xác dị thú, nhìn qua rất nhiều, nhưng đến gần thành thị…
Buồng xe của những người khác không chứa hết được dị thú nên phải buộc lên cả trần xe.
Mà những người kia nhìn thấy bọn họ, cũng dồn dập nhường đường: “Quan tiên sinh, cậu đã trở lại!”
“Quan tiên sinh, các cậu thu hoạch thật nhiều!”
“Quan tiên sinh thật là lợi hại!”
…
Đa số dị thú đều là Sở Đông Vũ và Tân Duyên giết, thực lực của Sở Đông Vũ còn thụt lùi… Dị thú họ mang về không chỉ thua người khác về số lượng, mà cả chất lượng cũng không sánh bằng người ta.
Những người này… còn có thể khen chỗ dị thú kia đến nở hoa, cũng rất lợi hại…
Quan Thừa Phong để Tân Duyên và Sở Đông Vũ nghỉ ngơi tại cửa một chút, tự mình mang dị thú đi bán.
Quan Thừa Phong vừa đi, Tân Duyên liền mở thiết bị liên lạc tìm tài liệu đã lưu bắt đầu ôn tập kiến thúc chế thuốc.
“Cậu rất nỗ lực.” Sở Đông Vũ hiếm thấy mà mở miệng. Hắn nhớ tới thời điểm khi Túc Giang Nham mới vừa mình, gã từng hỏi hắn có hiểu kiến thức về thuốc hay không, gã muốn học.
Hắn không biết được nhiều nhưng cũng gọi là một chút, muốn dạy cho Túc Giang Nham nhưng mà Túc Giang Nham không nghe mà chỉ thấy phiền, không muốn học nữa.
“Anh không thể không quấy rầy tôi hả?” Tân Duyên nói.
Sở Đông Vũ nói: “Sư nương, lúc trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu, hi vọng sau này chúng ta có thể sống chung hòa bình…”
“Anh nói cái gì?” Tân Duyên sửng sốt.
“Tôi nói là hi vọng sau này chúng ta có thể sống chung hòa bình.” Sở Đông Vũ nói, Tân Duyên có ý kiến với hắn có thể kéo theo Quan An cũng có ý kiến với hắn, hắn không muốn thế đâu.
“Không phải, tôi hỏi anh… anh gọi tôi là cái gì?”
“Sư nương?” Sở Đông Vũ thử thăm dò gọi một tiếng liền ý thức được không đúng, “Vậy… Gọi cậu là sư tổ?” Gọi đàn ông là sư nương đúng là chuyện không làm người khác vui được.
“Tùy anh gọi sao thì gọi… Nhưng trước mặt Quan An, không thể gọi như vậy!” Tân Duyên nói, đột nhiên liền không ghét Sở Đông Vũ nữa.
Tuy rằng trước đây Sở Đông Vũ mắt mọc trên trán rất xem thường người khác, nhưng hắn không làm chuyện xấu gì, còn bị Túc Giang Nham hại thảm như vậy… Thật xui xẻo.
Y không tính toán với kẻ xui xẻo.
Sở Đông Vũ chỉ coi là Tân Duyên đang xấu hổ, nói: “Sau này tôi không gọi nữa.”
Tân Duyên: “…” Ai bảo anh sau này không được gọi, lúc Quan An không ở cứ gọi tiếp đi!
Thôi, không gọi cũng tốt, nghe nhiều lại mơ mộng hão huyền, cũng không tiện.
“Hôm nay bán được năm ngàn, hai người mỗi người một nửa.” Lúc này Quan Thừa Phong trở lại rồi chuyển tiền cho Sở Đông Vũ và Tân Duyên.
Rất nhiều món nợ của Sở Đông Vũ được chia ra trả trong nhiều kỳ, mỗi tháng đều phải trả, nhưng vì thành Sùng An không có mạng nên… Hắn không có cách nào trả nợ tiền cho ngân hàng mỗi tháng bằng internet.
Nếu không trả tiền thì tương đương với việc hắn trốn nợ, nếu đổi thành người khác nhất định sẽ rất vui mừng nhưng Sở Đông Vũ thì khác, hắn nỗ lực tích góp tiền dự định sau này từ từ trả.
Mặc dù những món nợ này là do hắn bị lừa mới vướng phải, kẻ bày mưu là người nhà họ Sở nhưng ngân hàng cho hắn vay tiền lại không hề có quan hệ với nhà họ Sở… Hắn cũng không thể để ngân hàng đó bị thiệt thòi.
Sở Đông Vũ nhận tiền, lưu lại một trăm đồng để mua cơm hộp, toàn bộ tiền còn lại tích tiểu thành đại trả nợ trong tương lai.
Đồng thời hắn cũng chào từ biệt Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong để Tân Duyên đến ở nhà mình vì hắn có tình cảm với Tân Duyên, còn Sở Đông Vũ… đương nhiên hắn sẽ không cho Sở Đông Vũ ở lại nhà mình.
Bên cạnh có người xa lại khiến hắn rất đề phòng, nghỉ ngơi cũng không được tốt.
Tân Duyên tống tiễn Sở Đông Vũ biết điều rời đi xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó y cũng rất phòng bị Sở Đông Vũ, dù sao Sở Đông Vũ cũng thích đàn ông!
Quan An xuất sắc như vậy, nếu Sở Đông Vũ thích Quan An, muốn làm chút gì…
Nhưng Sở Đông Vũ gọi y là “sư nương”, Quan An cũng không thèm để ý đến Sở Đông Vũ… Y có thể rộng lượng một chút.
Tân Duyên cố gắng làm trò giỏi, tận tâm tận lực chăm sóc sư phụ của mình.
Thực lực của Quan An rất mạnh nhưng không thạo làm việc nhà… Thật ra cũng không phải không thạo, mà có lẽ Quan An không muốn phí thời gian cho những việc này.
Vậy nên hắn mới không ngại vụ ngày nào cũng ăn cơm hộp, trong nhà bừa bộn không thèm dọn dẹp.
May mà có y! Không thì Quan An phải sống trong bãi rác rồi!
Tân Duyên vừa dọn dẹp đồ đạc vừa làm việc nhà. Ngay cả khi ướp thịt dị thú chuẩn bị nướng cũng tranh thủ xem video dạy kiến thức về thuốc.
Quan Thừa Phong thấy y như vậy, khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên.
Tân Duyên mới học thuốc được hai tháng nhưng đã học được không ít thứ, Nhạc Hoằng thấy thế cũng để cho y phối chế một vài loại thuốc đơn giản.
Phối chế thuốc có thể dùng các loại sản phẩm công nghệ cao để hỗ trợ. Như nồi chuyên dụng để điều chế thuốc có thể điều chỉnh nhiệt độ tùy ý, cũng có thể đặt giờ thay đổi nhiệt độ… Tân Duyên xem video vài lần học theo người ta chế thuốc, cuối cùng cũng làm ra được loại thuốc có phẩm chất coi như không tệ.
Cũng trong lúc đó Túc Giang Nham làm nổ tung phòng chế thuốc Triệu Khoa Lâm chuẩn bị cho gã.
Trong thế giới Túc Giang Nham từng sống trước khi xuyên việt, một vài người cao tuổi quen dùng điện thoại đời cũ đến khi chuyển sang dùng smart phone sẽ cảm thấy loại máy móc công nghệ cao này phiền phức, nghĩ rằng mình nhất định sẽ không học được nên không muốn học.
Với những thiết bị điện trong nhà, rất nhiều người cũng không đọc sách hướng dẫn, không hiểu phải dùng thế nào nên cuối cùng chỉ dùng chức năng đơn giản nhất.
Cũng như lái xe, những ai không học sẽ cảm thấy nó rất khó.
Túc Giang Nham cũng có tâm trạng ấy, gã cảm thấy một vài sản phẩm công nghệ cao ở thế giới này quá phiền phức nên lười học.
Gã vẫn biết dùng thiết bị liên lạc, còn những thứ khác không học cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống… Gã vẫn tiếp tục như thế nên đến khi phải chế thuốc thì không biết gì về sản phẩm công nghệ cao hết.
Gã chỉ hoàn toàn bắt chước theo hành động của người khác, pha chế theo các bước làm của người ta, nhưng gã không quen tay, không cẩn thận bấm sai nút lệnh…
Thật ra ấn sai nút cũng không phải chuyện lớn lao gì, những ai từng nhìn sản phẩm là sẽ biết sửa lại như thế nào nhưng Túc Giang Nham chưa từng xem sản phẩm.
Gã rất nôn nóng, nên ấn thêm mấy lần…
Nếu không phải người Triệu Khoa Lâm phái tới bảo vệ Túc Giang Nham ra sức, có khi Túc Giang Nham đã bị nổ chết rồi!
Tuy rằng gã không chết nhưng cũng bị thương, một quãng thời gian rất dài không thể phối chế dược liệu.
Triệu Khoa Lâm biết được tin tức này: “…”
Triệu Khoa Lâm để Túc Giang Nham phối loại thuốc vô cùng đơn giản, cho dù là người hoàn toàn không học về chế thuốc cũng có thể bắt chước làm ra được, tình huống của Túc Giang Nham…
Triệu Khoa Lâm đột nhiên ý thức được, Túc Giang Nham có chút không đúng.
Chờ y điều tra ra mới biết được ngay cả kiến thức trụ cột về thuốc men Túc Giang Nham cũng không hiểu, càng thêm sốt ruột.
Không nghĩ tới Túc Giang Nham là người như vậy! Nếu như là Tân Duyên…
Sao y lại nghĩ tới Tân Duyên? Tân Duyên là cái loại nghèo kiết hủy lậu hám giàu, có cái gì tốt mà thương nhớ?
Cũng không biết mất đi Sở Đông Vũ, y có sống sót được trong thú triều không…
Nghĩ như thế, Triệu Khoa Lâm nói với người bên cạnh mình: “Các anh thi lấy mẫu máu của Túc Giang Nham sau khi bị thương trong vụ nổ. Mượn cớ kiểm tra thân thể lại lấy thêm ít máu, sau đó đưa đến chỗ chú của tôi.”
Dược sĩ giỏi nhất nhà họ Triệu hiện giờ chính là chú của Triệu Khoa Lâm.
Cấp dưới của Triệu Khoa Lâm nhận lệnh đi làm việc ngay, cùng lúc đó việc Triệu Khoa Lâm lấy máu của Túc Giang Nham cũng được Chân Thiệu Tề biết đến.
Triệu Khoa Lâm lôi kéo người của họ ở thành Sùng An thì thôi, đến thành Hàng Hải lại lôi kéo thêm vài người của họ… Trước đây họ muốn biết hành động của Triệu Khoa Lâm rất khó, hiện tại lại vô cùng đơn giản.
Cũng không biết Triệu Khoa Lâm này xảy ra chuyện gì!
Triệu Khoa Lâm chỉ là muốn đào hết tất cả người của Sở Đông Vũ trong trí nhớ thành người của mình.
Những người này bây giờ rất bình thường, nhưng tương lai có thể trở nên rất mạnh! Bởi vì Sở Đông Vũ thưởng thức họ nên họ cũng rất trung thành với Sở Đông Vũ!
Nếu y sống lại, nắm giữ tiên cơ, thì đương nhiên phải có được những người này!
Chân Thiệu Tề không biết suy nghĩ của Triệu Khoa Lâm, nhưng hắn sắp xếp thêm nhiều người bên cạnh Triệu Khoa Lâm.
Đầu óc của người thừa kế nhà họ Triệu này có vấn đề, bọn họ đương nhiên phải xếp thêm càng nhiều người!
Chờ bên cạnh Triệu Khoa Lâm toàn là người của họ… Hắn có thể để những người đó cổ vũ Triệu Khoa Lâm lật đổ nhà họ Vương, chờ Triệu Khoa Lâm nắm giữ thành Hàng Hải thì sẽ cho Triệu Khoa Lâm một bất ngờ, thành Hàng Hải là của bọn họ.
Chưa chắc nhà họ Triệu đã có thể thu phục.
Đây thực sự là một ý tưởng hay ho!
Thành Sùng An cắt đứt liên lạc với ngoại giới là do nhóm Quan Thừa Phong chủ động cắt đứt, trên thực tế mạng vẫn ổn hoàn toàn có thể truyền tin.
Liên lạc giữa Chân Thiệu Tề và thành Sùng An chưa từng gián đoạn.
Chuyên bên thành Hàng Hải cũng được hắn kể hết cho Quan Thừa Phong.
Trước đó Quan Thừa Phong không nghĩ nhiều, nhưng sau khi đọc kĩ tin tình báo Chân Thiệu Tề gửi tới hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Túc Giang Nham, chẳng lẽ là xuyên qua?
Khi Túc Giang Nham giao tiếp với người khác ở thành Hàng Hải từng nói một vài điều Chân Thiệu Tề không hiểu được, nhưng hắn vừa nhìn đã hiểu, đó là cách nói của những người sống trước Đại Tai Biến!
Sau khi Quan Thừa Phong có hoài nghi liền để Sở Đông Vũ đi điều tra Túc Giang Nham, vừa có kết quả điều tra hắn liền khẳng định suy đoán của mình.
Hơn hai năm trước bỗng nhiên tính cách của Túc Giang Nham đột nhiên thay đổi, cũng rất lạnh lùng với cha mẹ… Đó là vì gã là người xuyên tới!
Về phần Triệu Khoa Lâm… Nếu Túc Giang Nham xuyên không, trên người gã hẳn là có bàn tay vàng, hoặc có gì đó khác với những người bản địa nên Triệu Khoa Lâm mới nhìn trúng gã? Mới đưa gã đi, ngủ với gã, rồi cho người nghiên cứu máu của gã?
Không, Túc Giang Nham không đến mức đần như vậy, mới quen Triệu Khoa Lâm đã lộ ra nhiều sơ sót, hơn nữa hành vi lôi kéo người khắp nơi của Triệu Khoa Lâm… Không phải Triệu Khoa Lâm sống lại đấy chứ?
Có lẽ ban đầu Túc Giang Nham từng dựa vào bàn tay vàng làm ra rất nhiều chuyện, có khi còn nắm giữ rất cao địa vị. Triệu Khoa Lâm sống lại ham muốn những thứ đó nên mới sớm tiếp cận Túc Giang Nham?
Quan Thừa Phong càng nghĩ càng cảm thấy chuyện là như thế, nhưng tình huống này… Thật sự rất phức tạp!
Thôi, kệ xác đám đó là xuyên việt hay sống lại, hoặc vừa xuyên việt vừa sống lại giống hắn, đều không liên quan gì đến hắn cả.
Hắn chỉ cần biết những kẻ làm việc ác sẽ bị trừng phạt là được rồi!
Quan Thừa Phong vừa nghĩ như thế vừa cởi áo, bắt đầu vận động.
Tuy rằng không muốn quấy nhiễu Tân Duyên, nhưng chuyện tình cảm thật sự rất khó khống chế.
Ví dụ như rất khó để bỏ đi suy nghĩ muốn thể hiện mình trước mặt Tân Duyên.
Quan Thừa Phong để trần cánh tay rèn luyện, rất nhanh trên người đã đổ mồ hôi.
Từng giọt mồ hôi lướt trên cơ thể theo đường cong cơ bắp tuyệt đẹp…
Đôi mắt Tân Duyên cũng không nghiêng một chút, lướt qua bên cạnh Quan Thừa Phong.
Y không thể bị mê hoặc! Yêu trai thẳng không có kết quả tốt!
Nhưng Quan An thật sự rất đẹp…
Tân Duyên đi vào phòng khách, dựa vào cửa phòng đấm ngực dậm chân —— để Quan An không nghi ngờ, y còn không dám nhìn body của Quan An, thật sự quá thiệt thòi!
Quan Thừa Phong gần đây mới nhận ra mình thích Tân Duyên: “…” Tân Duyên không hề hứng thú với cơ thể của hắn, quả nhiên không thích hắn!
Nhưng dù vậy Quan Thừa Phong vẫn rất tình nguyện khoe cơ thể mình trước mặt Tân Duyên, chuyện này… cũng là bản năng của đàn ông hả?
Tân Duyên: “…” Thấy được lại không thể nhìn nhiều, còn ăn không được sờ không được, quá đau khổ!
Quan An quả thực không phải là người!
Tân Duyên chỉ có thể hóa bi thương thành động lực, dựa vào rèn luyện không ngừng và ý chí học tập để thổi bay mọi tà niệm.
Y tu luyện càng thêm nghiêm túc.
Sở Đông Vũ… Hắn đánh không lại Tân Duyên.
Hắn mơ hồ cảm giác được tình cảm của Tân Duyên và Quan An xảy ra vấn đề, nhưng không biết hai người này đến cùng đã có chuyện gì, chỉ cảm thấy mình bị kẹp giữa hai người này thực sự là quá thảm.
Đặc biệt là Tân Duyên, nhóc này trước kia õng à õng ẹo giờ rửa sạch mặt mũi xong cũng không trang điểm nữa lại trở thành một tên cuồng bạo lực!
Hắn sắp không chịu được rồi!
Ai lại thích ngày nào cũng bị tẩn chứ!
Cố tình thực lực của hắn cũng khôi phục một chút, thế nhưng vẫn không đánh lại Tân Duyên…
Trước đây hắn cảm thấy bản thân là thiên tài, hiện tại nhìn lại… Hắn chính là một thằng ngu, một chút bản lĩnh cũng không có!
Sở Đông Vũ cũng bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Sau đó… Lại bị Tân Duyên gọi đi, đánh cho một trận.
Đương nhiên, Tân Duyên cũng không phải vô duyên vô cớ mà đánh hắn, Tân Duyên đánh hắn có lý do —— bọn họ muốn quay video hướng dẫn người trong thành Sùng An tu luyện Phúc Năng!
Trong đó có vài đoạn về rèn luyện thực chiến cần hai người làm làm mẫu, bọn họ việc nghĩa chẳng từ cần phải hi sinh!
Video đánh nhau của Tân Duyên và Sở Đông Vũ rất được dân chúng thành Sùng An hoan nghênh, rất nhiều người sau khi xem video của họ cũng bắt đầu nghiêm túc tu luyện Phúc Năng, ảo tưởng ngày nào đó cũng có thể trở thành cường giả.
Nhìn thấy tình huống này Quan Thừa Phong rất vui vẻ, vừa muốn công khai công pháp tu luyện của mình nhưng Nhạc Hoằng ngăn hắn lại.
Nếu công pháp đáng sợ kia của Quan Thừa Phong được công khai… Sẽ khiến dân chúng thành Sùng An lập tức lao vào tu luyện, nhưng có khi chưa luyện ra Phúc Năng thì đã luyện đến mức mất cả mạng rồi!
Có một số việc vẫn nên từ từ thì tốt hơn, không nên để Quan Thừa Phong gieo vạ cho quá nhiều người.
Quan Thừa Phong:: “…” Có nghiêm trọng vậy không? Hắn cảm thấy vẫn được mà… Tân Duyên và Sở Đông Vũ đều thành công đó thây?
Hết chương 46.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT