Chuột là động vật có vú, hình thể bên ngoài cũng không biến dị nhiều như côn trùng, nhưng con nào con nấy to hơn trước thời Đại Tai Biến rất nhiều.
Hiện tại chúng to bằng một con chó ở trước thời kì Đại Tai Biến, những con chuột này mỏ nhọn răng sắc, da đen đuôi dài, tụ tập thành đàn tiến công về phía trước, hình thành một dòng sông đen giữa những con côn trùng thượng vàng hạ cám.
Chân Thiệu Tề phát hiện chúng lập tức vồ tới giết, nhưng lũ chuột này thông minh hơn, không giống những con côn trùng chỉ biết lao lên không biết trốn kia… Con sông dài bỗng tản ra thành vô số điểm đen tiếp tục tiến về thành Sùng An.
Dị thú nhiều lắm, cho dù Chân Thiệu Tề lợi hại cũng không thể giết chết toàn bộ lũ chuột, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn phần lớn chuột chạy mất.
Mà vào lúc này, người trong thành xem camera theo dõi cũng đã phát hiện ra lũ chuột, trong lúc nhất thời ai nấy đều tuyệt vọng: “Là chuột…”
“Thành thị có thể bị cắn phá hay không?”
“Chúng ta phải làm sao?”
…
Cuối cùng, vẫn là đội chấp pháp Nhạc Hoằng lưu ở trong thành phụ trách giữ gìn tình hình phản ứng lại đầu tiên, dùng loa kêu gọi toàn dân: “Chúng tôi đã thông qua quyền hạn, tất cả những người mười tám tuổi trở xuống, sáu mươi tuổi trở lên, người bình thường đều có thể quét thiết bị liên lạc để tiến vào hầm trú ẩn! Cư dân đến từ các thịt trấn nhỏ đề nghị ở yên tại chỗ không nên đi lại lung tung!”
Người trong thành Sùng An lại loạn lên, trong đó có mấy người muốn tranh đoạt cơ hội tiến vào hầm trú ẩn.
Nhưng người như vậy chỉ là số ít, tình cờ mới có một hai người, đều bị người xung quanh ngăn cản: “Anh thành niên rồi!”
“Đây không phải là chỗ cho anh!”
“Người bên ngoài còn đang liều mạng, anh lại đến đây cướp chỗ của người già với trẻ con, anh có còn là người nữa không?”
…
Hơn nữa có người tình nguyện duy trì trật tự, sau một trận rối loạn thành Sùng An lại quay về an tĩnh.
Mọi người tiếp tục xem cảnh tượng bên ngoài.
Mà vào lúc này, trong một nhà hàng ở thành phố cấp hai, Triệu Khoa Lâm nhìn về phía thành Sùng An.
Thú triều cũng đã đến thành Sùng An, cũng không biết hiện tại những người trong thành Sùng An thế nào.
Có phải… Cái thành phố này đã hoàn toàn rối loạn rồi không?
Chính phủ sẽ nói cho dân chúng, thú triều đáng sợ dường nào, nhưng sẽ không nói nếu thật sự gặp phải thú triều thì thứ đáng sợ nhất chính là con người.
Sở Đông Vũ dù có khống chế được thành Sùng An thì thế nào?
Khi nguy hiểm đến, người trong thành Sùng An nhận ra mình có lẽ sẽ chết…nên chuyện gì họ cũng có thể làm được.
Họ sẽ tranh đấu giành giật cơ hội tiến vào hầm trú ẩn, nếu không giành được có khi còn quay ra giết lẫn nhau.
Có khi dị thú còn chưa vào thành, thì trong thành đã thây chất thành đống máu chảy thành sông rồi!
Triệu Khoa Lâm tin tưởng, thành Sùng An nhất định sẽ loạn vì khi y khiến người đi khơi ra thú triều, đã cố gắng dẫn dụ một đàn chuột đến.
Lũ chuột này… Bình thường chúng sẽ không đến nới có nhiều người nhưng nếu là thú triều thì lá gan cũng lớn hơn.
Chúng chen lẫn trong thú triều… Ăn dị thú xung quanh, cắn phá tường bao bên ngoài thành thị, cắn chết chiến sĩ Phúc Năng… Lực sát thương rất mạnh.
Tường ngoài của một thành thị cấp ba như thành Sùng An không ngăn được lũ chuột, một khi tường ngoài bị phá trong thành cũng rối loạn.
Triệu Khoa Lâm đưa ra phán đoán như vậy là căn cứ vào trước đây kinh nghiệm.
Nhưng kinh nghiệm của y cũng không thích hợp với nơi này.
Lúc này Quan Thừa Phong cũng đã phát hiện sự tồn tại của lũ chuột, hắn đuổi tới, vừa giết được một con thì gặp Nhạc Hoằng.
Nhạc Hoằng có chút nóng nảy: “Chúng ta có cần quay trở về xem không? Tình huống trong thành…”
Lúc này cô chỉ lo tình huống trong thành đã loạn lên, e rằng mọi người tự giết lẫn nhau…
“Không cần trở lại, trong thành không có việc gì.” Quan Thừa Phong nói.
“Có thể trước đây…”
“Chúng ta không giống…” Quan Thừa Phong lại giết một con dị thú, “Chúng ta ở ngoài thành liều mạng.”
Quan Thừa Phong trải qua mấy lần thú triều, cũng đã gặp những người dân thường bị khủng hoảng cùng tuyệt vọng làm cho phát rồ phát điên, chém giết lung tung. Hắn nhớ có một lần mình gặp một trận thú triều không mấy nghiêm trọng, cùng Văn Diễn đuổi theo thú triều rất nhiều ngày, cuối cùng đánh tan thú triều ở bên ngoài một thành thị, nhưng kết quả khi đi vào thành lại phát hiện ra khắp thành đều là những người đang phạm tội, cũng xuất hiện rất nhiều chuyện bi thảm.
Thành phố dưới đất phong bế, rất nhiều người cảm thấy gặp phải thú triều chỉ có chờ chết, dưới áp lực cùng trong tuyệt vọng họ sẽ làm một vài chuyện người bình thường không làm.
Đây cũng là một bước ngoặt.
Những thành thị đó trở nên như vậy vì —— chiến sĩ Phúc Năng cao cấp trong thành đã chạy hết.
Người bình thường, chiến sĩ Phúc Năng cấp thấp sẽ không đi ra khỏi thành giết dị thú, không hề có sức chiến đấu, người bình thường càng không cần phải nói. Một khi chiến sĩ Phúc Năng cao cấp trong thành chạy hết họ sẽ rơi vào tuyệt vọng.
Về phần tại sao chiến sĩ Phúc Năng cấp cao lại muốn chạy…
Không nói những cái khác, nếu lần này họ không đoạt lấy thành Sùng An, những chiến sĩ Phúc Năng cấp cao kia bỗng nhiên phát hiện người của hai thế gia thành Sùng An đã chạy gần hết, thì đương nhiên họ cũng muốn đưa người thân của mình chạy trước.
Tốc độ của chiến xa rất nhanh, thú triều lại bị thành thị kéo dài, họ sẽ có cơ hội chạy thoát.
Dù chạy không kịp… Những người này nhất định cũng sẽ vì người nhà của mình tranh thủ quyền đến hầm trú ẩm.
Nhưng một khi họ làm như thế, những người có thực lực và địa vị thấp hơn sẽ thế nào? Sẽ nghe theo họ ư?
Vào lúc thú triều đến những người này không ra khỏi thành chiến đấu, mà trái lại còn muốn thoát thân, vì sự sống của người thân bạn bè mà tranh đoạt cơ hội… Dân chúng nhìn thấy tình huống này sẽ có cảm giác gì?
Hầm trú ẩn bị chiếm còn đến lượt dân thường sao?
Phần lớn mọi người đều chưa từng ra khỏi thành, khi thú triều đến càng không thể ra khỏi thành, nhưng mắt nhìn bản thân, người nhà của mình sắp sửa mất đi cơ hội sống họ sẽ bạo phát lực chiến đấu mạnh mẽ, theo người liều mạng.
Nhưng tình huống của thành Sùng An không giống.
Sau khi nhóm Quan Thừa Phong giành được thành Sùng An đã nói toàn bộ tình huống cho cư dân trong thành, hơn nữa họ cũng đã dẫn toàn bộ chiến sĩ Phúc Năng có sức chiến đấu ra ngoài cùng chiến đấu với dị thú.
Con người sau Đại Tai Biến thường cả đời sẽ không rời khỏi thành thị của mình, bọn họ cũng hiểu rõ nếu thành thị không còn họ sẽ vô cùng thảm… Tình cảm của họ đối với thành thị của mình rất sâu đậm.
Thấy có người ra khỏi thành chiến đấu, thiết bị liên lạc và các loại màn hình vẫn chiếu lên cảnh tượng bên ngoài, đương nhiên sẽ có người theo ra ngoài giết dị thú.
Mà nhiều người cùng ra ngoài thành giết dị thú hầm trú ẩn càng được sử dụng hiệu quả, cũng không có ai làm việc tư, mọi người đương nhiên sẽ không náo loạn.
Đa số người trong thành Sùng An đều có người thân bạn bè, trong số người thân bạn bè thường có vài vị thành niên và người cao tuổi, hiện tại những người này đã được vào hầm trú ẩn…
Những người chưa vào hầm trú ẩn thì đang tìm vũ khí khắp nơi —— cho dù họ chỉ là chiến sĩ Phúc Năng cấp một cấp hai, cho dù họ chưa từng chiến đấu với dị thú, họ cũng sẽ liều mạng với chúng.
Phía sau bọn họ là hầm trú ẩn, có người thân của họ.
Dù có thế nào đi nữa họ cũng phải bảo vệ hầm trú ẩn.
“Chúng ta liều mạng với lũ dị thú!”
“Chúng ta nhất định có thể thắng!”
“Tôi là chiến sĩ Phúc Năng cấp ba, tôi sẽ ra khỏi thành!”
…
Trung tâm thành Sùng An có một tòa nhà lớn, bốn phía đều là màn hình, trước đây màn hình chỉ dùng để chiếu quảng cáo nhưng hiện tại nó đang chiếu cảnh tượng ngoài thành.
Nội dung được chiếu cũng đa dạng, như trong một màn hình đang chiếu cảnh một người đàn ông trung niên sau khi gặp phải một con chuột thì sống chết kéo lấy nó không buông, ôm chặt lấy nó hô lên với người bên cạnh: “Giết nó! Giết nó!”
Con chuột cắn rách quần áo chống Phúc Xạ, hàm răng sắc nhọn găm vào vai ông mang theo vi khuẩn và năng lượng Phúc Xạ có thể khiến ông mất mạng nhưng ông vẫn không buông tay.
Chờ người bên cạnh giết con chuột ông đã không động đậy được nữa, được mọi người đưa về phía sau, cũng không biết có thể sống sót được không.
Lại có một màn hình khác chiếu tiếp câu chuyện phía sau.
Một vài cô gái tình nguyện viên cũng mặc quần áo chống Phúc Xạ đang xử lý vết thương cho mọi người.
Nhưng quần áo chống Phúc Xạ ảnh hưởng tới hành động, hơn nữa… rất nhiều chiến sĩ không có quần áo chống Phúc Xạ để mặc.
Một cô gái cởi bỏ bộ quần áo chống Phúc Xạ của mình đưa cho chiến sĩ dùng, theo sau lại có những người khác cởi quần áo chống Phúc Xạ của mình ra.
Thực lực của các cô đều không mạnh, cũng chỉ cấp hai cấp ba, không còn quần áo chống Phúc Xạ cơ thể nhất định sẽ bị tổn thương, ngay lúc mọi người không để ý đột nhiên một con dị thú bay xông tới bắt đi một cô gái trong số đó…
Cô gái liều mạng giãy dụa, những người khác khóc lóc đi lên hỗ trợ, nhưng đến cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì…
Còn một màn hình khác đang chiếu Nhạc Hoằng.
Với thực lực của Nhạc Hoằng không thể ngăn cản thú triều, nhưng muốn chạy trốn bảo toàn tính mạng là có thể nhưng cô không chạy.
Cô không mặc quần áo chống Phúc Xạ, trên người đã sớm có không ít vết thương, nhưng vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục giết dị thú, không hề lùi bước, những người học trò tuổi không lớn lắm bên cạnh cô cũng đều dũng cảm tiến tới.
Màn hình cuối cùng đang chiếu một nhóm người, trong nhóm người đó có Tân Duyên.
Những người này thực lực đều không mạnh, là một nhóm quân không chính quy, họ không có vũ khí thuận tay, cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ dựa vào bản năng.
Trong đó có vài người tuổi không lớn lắm, còn có vài người đã già rồi.
Một người đàn ông cũng chỉ hơn hai mươi tuổi vừa giết dị thú vừa khóc: “A a a a!”
Anh ta vừa không chú ý xuýt chút nữa bị một con cào cào biến dị chém bay đầu, kết quả ông chú năm, sáu mươi tuổi bên cạnh nhanh chóng đẩy anh ta ra còn mình lại bị con cào cào chém tới…
Tân Duyên cứu ông chú ra khỏi càng của con cào cào, hô lên: “Mau đưa chú ấy ra phía sau!”
Nói xong, y và thanh niên kia cùng hô to bổ về phía con cào cào, vừa đâm vừa khóc.
Cái thể chất dễ bị thương của y đã đỡ hơn trước kia nhưng vẫn nghiêm trọng hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa y đã mang quần áo chống Phúc Xạ của mình đi cho người khác…
Mặt mũi y sưng vù, một bên má còn bị thương đang chảy máu, ngoài ra, trên mặt y nước mắt nước mũi tùm lum lẫn vào nhau.
Bộ dạng này rõ ràng rất xấu nhưng mọi người không ai nghĩ như vậy.
Bên ngoài thành còn bao người đang liều mạng, người trong thành như họ sao có thể chỉ vì cướp vị trí trong hầm trú ẩn mà chém giết lẫn nhau?
“Tuy rằng tôi chưa từng giết dị thú, nhưng cũng là chiến sĩ Phúc Năng cấp hai… Tôi cũng muốn đi ra ngoài.”
“Tôi đi làm tình nguyện viên.”
“Nhà tôi có một ít thuốc, tôi sẽ đem ra.”
“Nhà tôi có quần áo chống Phúc Xạ, tôi sẽ đưa ra.”
…
Ngoài thành thỉnh thoảng có người tử vong, nhưng luôn có người tới bù đắp.
Ngoài ra, dược phẩm, quần áo chống Phúc Xạ, thậm chí còn có các loại đồ ăn cũng được đưa ra ngoài thành.
Tân Duyên còn đang khóc lóc giết dị thú.
Y cũng đâu muốn khóc, y biết người trong thành đều đang nhìn mình nhưng y không làm được.
Lần đầu tiên có nhiều người chết trước mặt y như vậy.
Y đã rất mệt mỏi, nếu không phải công pháp Quan An dạy có thể giúp y trực tiếp hấp thu Phúc Xạ từ bên ngoài thì y cũng sẽ như những người khác, cần phải ra phía sau nghỉ ngơi.
Cũng chính thời khắc này y đột nhiên hiểu rõ tại sao Quan An lại muốn ép mình trở nên mạnh mẽ.
Y cũng không thể xoay chuyển chiến cuộc, chỉ cần giết thêm một con dị thú, cứu thêm được một người đã là tốt rồi.
“A a a a!” Tân Duyên một đao chém chết con cào cào.
Dịch thể trong người dị thú văng lên người y, y buồn nôn mà không được, trong nháy mắt lại nhanh chóng lao về con dị thú tiếp theo.
Vẻ ngoài của Tân Duyên nhỏ nhắn, nhìn chỉ như vị thành niên.
Người bên cạnh y khi đối mặt dị thú đã muốn rút lui, nhưng thấy Tân Duyên còn đang giết dị thú, cũng cắn răng xông lên…
Quan Thừa Phong đuổi theo mấy con chuột tới đây, liếc mắt liền thấy được Tân Duyên cách đó không xa.
Hắn không nghĩ tới Tân Duyên cũng đi ra —— Tân Duyên mới cấp ba, tuổi tác lại nhỏ, có thể không ra cũng được.
Hơn nữa đứa nhỏ này thích lười biếng lại còn yếu ớt, thú triều đáng sợ như vậy… Hắn còn tưởng rằng y sẽ ở trong thành hỗ trợ.
Nhưng Tân Duyên đi ra, đi ra thì thôi đi, y thế mà không hề lùi b ước, thậm chí biểu hiện rất tốt.
Lần đầu tiên Quan Thừa Phong cảm thấy… Đứa trẻ này rất đẹp.
“AAAAAAAAAA…” Tân Duyên gào một tiếng, lau mặt lại xoa vết bẩn trên mặt ra khắp nơi, y không nhịn được khóc lên, nước mắt chảy ra rửa trôi không ít chất bẩn, để lại hai hàng nước mắt trên mặt, cả khuôn mặt màu sắc rực rỡ.
Quan Thừa Phong đột nhiên có chút buồn cười, hắn nhìn ra Tân Duyên rất mệt mỏi, xông lên trước lại tiện tay giết hết dị thú xung quanh Tân Duyên.
Tân Duyên lúc này mới thấy Quan Thừa Phong, vừa nhìn vừa khóc.
Bộ dạng xấu xí của y bị Quan An thấy hết rồi!
Thôi, dù sao Quan An cũng đâu có thích y.
Tân Duyên lành làm gáo, vỡ làm muôi xì rớt cục nước mũi, khóc lóc xông lên.
Hết chương 40.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT