Cường độ huấn luyện của Tân Duyên được Quan Thừa Phong khống chế trong mức độ Tân Duyên vẫn có thể chịu đựng.
Tân Duyên mệt mỏi cảm thấy khó có thể kiên trì là do trước đây y chưa từng được huấn luyện.
Còn cơ thể đầy vết thương của Tân Duyên… đây là do thể chất của y quá mức kỳ ba.
Người bình thường dùng sức nắn một cái cũng sẽ không để lại dấu vết gì, kể cả dấu hôn hay được nhắc đến trong tiểu thuyết cũng phải dùng sức hút mới có thể để lại dấu vết, còn tiếp xúc bình thường dù có dùng sức cũng không để lại bao nhiêu dấu vết.
Nhưng nếu là ở trên người Tân Duyên thì lại có thể!
Quan Thừa Phong cảm thấy mạch máu trong người Tân Duyên thật sự là quá yếu đuối… Nhưng may sao tình trạng này đang dần chuyển biến tốt.
“Cậu còn phải quản lý cả vườn của cha mình luôn hả?” Quan Thừa Phong nhìn Tân Duyên vừa bực mình vừa buồn cười.
Người này muốn làm biếng đúng không!
“Dạo này cha tôi bận lắm, tôi muốn chia sẻ với ông ấy.” Tân Duyên cẩn thận nhìn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong nói: “Vậy chúng ta đến vườn gieo trồng của ba cậu, nội dung huấn luyện hôm nay của cậu cũng thay bằng xới đất?”
Tân Duyên: “…” Y đã quên, chỉ cần Quan Thừa Phong dám nghĩ thì làm sao lại không nghĩ ra được cách để dày vò y.
Tân Duyên nhìn chằm chằm Quan Thừa Phong trong phút chốc, lúc trong lòng nổi giận thường sẽ làm ra chuyện ác không tưởng, y đột nhiên cụng đầu về phía Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong duỗi một tay cản lại đầu của Tân Duyên.
Quần áo chống Phúc Xạ che kín toàn thân, quần áo chống Phúc Xạ mà Tân Duyên mặc trên người tuy nhẹ nhàng nhưng trên đầu lại đội một cái mũ bảo hiểm trong suốt long lanh, hiện tại Quan Thừa Phong đưa tay ra cản y cũng không có cách nào tiến tới, cùng tay cùng chân làm ra động tác muốn lao về phía trước.
Có chút ngốc nghếch.
Quan Thừa Phong nói: “Hôm nay cho cậu nghỉ ngơi một ngày, tôi đưa cậu đi dạo xung quanh.”
Tân Duyên vui mừng nhìn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong lại nói: “Lên xe!”
Tân Duyên mặc quần áo chống Phúc Xạ bẩn thỉu tiến vào xe, rồi lại nhìn cái xe bẩn thỉu mà thở dài.
Khi vào thành quần áo chống Phúc Xạ sẽ được cọ rửa nên quần áo của y lúc về rất sạch sẽ.
Nhưng chiến xa lại khác.
Chiến xa không thể vào thành, mà Quan An sẽ không rửa xe!
Tân Duyên nói: “Quan thiếu, chúng ta tìm lúc thích hợp rửa xe được không?”
Ở ngoài thành phố có cửa hàng rửa xe.
“Không cần thiết.” Quan Thừa Phong nói, rửa sạch rồi đi một chuyến lại bẩn ngay thôi, rửa làm gì?
Tân Duyên: “…” Không nghĩ tới Quan An đã vậy rồi lại còn lôi thôi nữa…
Quan Thừa Phong không biết Tân Duyên đang suy nghĩ gì, hắn đưa theo Tân Duyên chậm rãi lái xe về phía trước.
Chiến xa lướt qua cây cối to lớn, thỉnh thoảng sẽ gặp phải dị thú.
Có mấy con dị thú vừa thấy xe đến đã chạy trốn, cũng có vài con ngoảnh mặt làm ngơ.
Tân Duyên nhìn chằm chằm bên ngoài không chớp mắt, Quan Thừa Phong ngồi bên cạnh thỉnh thoảng thuyết minh vài câu.
Xe từ khu nguy hiểm lái vào khu an toàn, mới đi được một nửa Quan Thừa Phong đột nhiên ngừng xe.
“Làm sao vậy?” Tân Duyên tò mò hỏi, mới vừa hỏi xong y liền thấy cách đó không xa hình như có người đang đánh nhau với con kiến.
Kiến là loài dị thú rất yếu nhưng sự tồn tại của chúng đối với những người đi săn dị thú lại không mấy vui vẻ —— chúng không đáng giá, nhưng lại có tính công kích, thấy người cũng không trốn đi mà lại lao đến tấn công.
Một hai con không khiến ai lo sợ, nhưng có lúc lại là một đàn kéo đến!
Chúng còn có thể cướp con mồi!
Trước đó Quan Thừa Phong để Tân Duyên đi giết kiến cũng là vì con kiến thấy Tân Duyên sẽ không né tránh, cùng lắm chỉ né lúc Tân Duyên tấn công chúng mà thôi.
Có thể nói Tân Duyên là một người rất yếu, nhưng y vẫn có thể giết chết kiến, còn người phía xa kia…
Tân Duyên mở cửa nhảy xuống xe, chạy tới trước —— người bị đàn kiến tấn công là trẻ con!
Đứa bé kia đã bị vài con kiến cắn bị thương, khắp người đều là máu may là Tân Duyên đến nhanh.
Giơ tay chém xuống, Tân Duyên dùng vũ khí đắt giá Quan Thừa Phong mua cho mình giết hai con kiến, lúc này mới nhìn về phía đứa bé kia: “Em không sao chứ?”
Nói xong, Tân Duyên liền giật mình.
Đứa bé này xấu quá.
Ngũ quan trên mặt nó vặn vẹo, trên đầu gần như không có tóc, này còn chưa tính, nó không mặc quần áo chống Phúc Xạ trên người.
Trẻ con tầm tuổi này, nói thế nào đi nữa dù có ra khỏi thành thì đều nhất định phải mặc quần áo chống Phúc Xạ.
Tân Duyên còn đang khiếp sợ đứa bé kia đã liếc mắt nhìn y, rồi nhìn hai con kiến bên chân y sau đó xoay người chạy.
Vết thương trên đùi nó rất sâu nhưng chạy trốn lại nhanh vô cùng.
Tân Duyên vội vàng tiến lên: “Em đừng chạy, em bị thương rồi…”
Không chờ Tân Duyên ngăn cản đứa nhỏ này, Quan Thừa Phong đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nó, hắn chỉ dùng một tay đã túm được đứa trẻ rồi đút một ống thuốc vào trong miệng nó, sau đó hắn lại lấy ra một miếng thịt dị thú đưa cho đứa bé này: “Cho nhóc, cả hai con kiến kia nữa, chúng tôi không cần, nhóc mang đi.”
Đứa bé kia nhìn Quan Thừa Phong một cái, sau đó nhét thịt vào trong miệng, trực tiếp ăn, vừa ăn vừa quay người lại kéo thi thể của hai con kiến theo.
“Đi thôi.” Quan Thừa Phong nói với Tân Duyên.
Tân Duyên không muốn đi: “Chúng ta có cần giúp nó một chút hay không.”
“Không cần.” Quan Thừa Phong nắm lấy quần áo chống Phúc Xạ của Tân Duyên, trực tiếp kéo Tân Duyên vào trong xe.
“Nó thật sự quá thảm, chúng ta cần phải giúp nó một chút…”
“Nó không sống được bao lâu, không có ý nghĩa.” Quan Thừa Phong nói.
“Vậy cũng không thể cứ để nó như vậy…”
Quan Thừa Phong đột nhiên nhìn về phía Tân Duyên: “Người như vậy có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều.”
Tân Duyên sững sờ.
Quan Thừa Phong nói: “Sinh ra ở bên ngoài thành, từ nhỏ đã tiếp xúc trực tiếp với Phúc Xạ sẽ mắc phải bệnh phóng xạ, thân thể sẽ biến dị, những người như vậy đều không sống được lâu.”
Rất nhiều những đứa trẻ sinh ra ở ngoài thành đều giống như đứa trẻ kia, không có cơ hội lớn lên.
Có lẽ khi còn bé đứa trẻ kia có người che chở nên mới có thể sống đến lớn như vậy, bây giờ nó không mặc quần áo chống Phúc Xạ mà dám ra ngoài… một mặt là vì nó đã nắm giữ Phúc Năng, không đến nỗi vừa ra ngoài đã chết, thứ hai, có thể là nó đã quá đói.
Quan Thừa Phong không xa lạ gì với tình huống này, chính hắn cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự.
Giờ khắc này hắn đang thuật lại tình huống bên ngoài thành cho Tân Duyên biết.
Tân Duyên ngây ngẩn cả người.
Quan Thừa Phong không nói gì thêm, tiếp tục lái xe về phía trước.
Kết quả hắn mới lái không bao lâu lại nghe được tiếng khóc —— Tân Duyên ngồi ghế sau đang khóc huhu.
Nhìn thấy Quan Thừa Phong quay đầu lại Tân Duyên lập tức đóng mũ bảo hiểm trên đầu, muốn dựa vào chức năng cách âm để ngăn cản tiếng khóc của mình truyền ra ngoài.
Y vốn là người mau nước mắt, lúc bình thường xem phim trên TV, hoặc đọc truyện đều sẽ khóc, lúc này thấy đứa bé kia đáng thương như vậy y đương nhiên cũng muốn khóc.
Quan Thừa Phong lái xe vào một trấn nhỏ.
Ngoài trấn nhỏ đều là một nửa trên mặt đất, một nửa dưới lòng đất, nơi này cũng có tường chắn Phúc Xạ thật dày nhưng vẫn không sánh được với thành phố dưới lòng đất, bên trong trấn nhỏ lượng Phúc Xạ thường vượt quá giới hạn.
Những trấn nhỏ này ở gần thành thị, lúc bình thường coi như an toàn, dù sao thợ săn dị thú trong thành thị đều đã giết hết những con dị thú mạnh, đồng thời xung quanh thành thị sẽ không sinh sản quá nhiều dị thú.
Nhưng nếu xui xẻo gặp phải thú triều… Cư dân thành phố dưới lòng đất chưa chắc đã có chuyện nhưng những thành trấn nhỏ lại bị tấn công trước tiên.
Quan Thừa Phong dừng xe trước cổng vào trấn nhỏ, mang theo Tân Duyên đi vào trong.
Tiến vào thành phố dưới đất có vài trạm kiểm tra nhưng vào thị trấn thì chỉ cần một lần cọ rửa.
Thị trấn trên mặt đất mở rất nhiều cửa hàng, có buôn bán vũ khí, có sửa chiến xa, cũng có chỗ để ăn uống.
Quan Thừa Phong tìm một cửa tiệm, có chút muốn ăn, hắn nhìn về phía Tân Duyên: “Chúng ta ngồi đây ăn chút gì đi.”
“Được.” Tân Duyên nói, y quan sát xung quanh, không thấy đứa trẻ nào mắc bệnh phóng xạ như đứa vừa gặp, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên vui mừng hay khó chịu.
Cái thị trấn này có trẻ con không vậy? Không có là tốt nhất, nếu có lại không có cơ hội…
Tân Duyên yên lặng mà ăn đồ ăn.
Quan Thừa Phong biết y vừa chịu cú sốc lớn, cũng không lên tiếng.
Cuối cùng, ngược lại là Tân Duyên mở miệng trước: “Trước đây tôi cũng từng ở trong một thị trấn nhỏ như này, khi đó ba tôi cứu một người, tôi cũng ở lại chờ người đó dưỡng thương. Lúc đó bọn họ cũng không cho tôi rời khỏi phòng, nhưng tôi có chút chán nên lén lút đi ra ngoài một lần, sau khi trở về cái người kia còn rất nóng giận… Trước đây tôi không hiểu sao chú ấy lại giận như vậy, giờ thì hiểu rồi.”
“Trẻ con ở nơi này không thể chạy loạn.”
“Ừm… Quan thiếu, tôi có thể quyên tiền cho trẻ em ở đây không?” Tân Duyên hỏi.
Quan Thừa Phong nói: “Có thể.”
Tân Duyên lại lẩm bẩm muốn ủng hộ một vạn tệ mình kiếm được.
Quan Thừa Phong để y đưa tiền cho mình, nói là có thể giúp y quyên góp, Tân Duyên cũng không nghi ngờ trực tiếp đưa tiền cho Quan Thừa Phong.
Ở ngoài thành, có thể chạm thiết bị liên vào nhau để chuyển khoản, nhưng chuyển cho người ở xa thì lại không được, dù sao nơi này cũng không có internet.
Quan Thừa Phong thao tác một chút định đem số tiền kia chuyển cho Văn Diễn nhưng thao tác này phải đến nơi có mạng mới chuyển được.
Thao tác xong, lại nhìn đấy đôi mắt đỏ ngầu của Tân Duyên, Quan Thừa Phong liền cảm thấy… Đứa nhỏ này quả nhiên vẫn giống trong trí nhớ của hắn.
Tân Duyên không biết Quan Thừa Phong đang suy nghĩ gì, nhưng y bỗng nhiên nhận ra mình có chuyện muốn làm, nếu như có thể, y hy vọng tương lai mình có thể giúp đỡ được nhiều người hơn nữa.
Mà muốn làm như vậy, thực lực phải mạnh mới được…
Tân Duyên cả người bất mãn.
Một bên khác, trong vườn của Tân Kình.
Trước đó Tân Kình đã thu hoạch hết rau trong vườn, hiện tại trong đó không có thứ gì, chỉ có một mảnh đất trống trơn… Ông thẳng thắn không tới giám công, trực tiếp đưa chìa khóa cho người làm để họ đến xới đất, quay video lại rồi đến gặp ông lĩnh lương.
Những người tới nhận việc đều là thủ hạ của Triệu Khoa Lâm, anh ra đưa cả Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham đến vườn luôn.
Về phần xới đất? Chuyện cười, khi nhận lời làm việc anh ta chỉ nói mình là chiến sĩ Phúc Năng cấp ba, nhưng trên thực tế đã cấp năm, một cường giả mà lại đi xới đất sao? Đương nhiên là không thể.
Vườn gieo trồng của Tân Kình so với những vườn khác thì khá nhỏ, nhưng nếu so sánh với không gian chật hẹp trong thành phố thì lại rộng lớn vô cùng.
“Lâu quá rồi, em không nhớ rõ nữa…” Túc Giang Nham nói: “Chúng ta đào lên xem?”
Nói xong, Túc Giang Nham liền ý thức được lời này có chút không đúng lắm, không nói những cái khác… Nhưng lại để Triệu Khoa Lâm đi đào đất cùng mình rõ ràng không thích hợp.
Người ta dù sao cũng là đại thiếu gia nhà họ Triệu!
Không hề nghĩ rằng Triệu Khoa Lâm lại lên tiếng đồng ý: “Vậy thì đào đi… Mọi người đào hết mảnh đất này lên một lần.” Triệu Khoa Lâm trực tiếp giao việc cho cấp dưới.
Y nhớ Sở Đông Vũ từng tuyên bố trước mặt mọi người, thực lực của hắn có thể trở nên mạnh như vậy, có lẽ đều dựa vào truyền thừa của Quan Thừa Phong, cũng nhờ có Tân Duyên.
Y còn tưởng rằng đây là Sở Đông Vũ đang thiếp vàng lên mặt Tân Duyên, nhưng hiện tại xem ra chưa chắc đã là giả.
Thứ Túc Giang Nham này muốn tìm quá nửa là truyền thừa Quan Thừa Phong để lại, không nghĩ tới truyền thừa của Quan Thừa Phong thế mà lại ở ngay trong vườn nhà Tân Duyên, chuyện gì thế này?
Triệu Khoa Lâm có chút kỳ quái, nhưng nghĩ tới sau này lại cảm thấy cũng có thể.
Mười năm trước Quan Thừa Phong bị thương nặng, cuối cùng ở lại bên ngoài thành Sùng An chữa khỏi vết thương, nhìn lại có lẽ hắn đã lưu lại truyền thừa từ khi đó.
Về phần tại sao lại là vườn gieo trồng của nhà họ Tân, nói không chừng đây chính là nơi hắn ẩn nấp để chữa trị vết thương.
Cho dù không có truyền thừa Quan Thừa Phong để lại… Y vẫn muốn tiếp cận Túc Giang Nham, giúp đào bới cũng không tính là gì, dù sao y cũng không cần phải đích thân ra tay.
Túc Giang Nham lại rất hồi hộp, liên tục nhìn chằm chằm vào mấy người đang đào đất.
Trong sách viết vài chi tiết về công pháp tu luyện của Quan Thừa Phong nhưng không ai rảnh lại đi viết hết nội dung một bộ công pháp cho người ta đọc cả, thậm chí ngay cả một đoạn ngắn miêu tả hình dạng bộ công pháp ra sao tác giả cũng không viết, cho nên lúc này gã rất hồi hộp, chỉ sợ những người này đào hỏng truyền thừa.
Tay sai của Triệu Khoa Lâm đều là cường giả, trong đó kém cỏi nhất cũng là chiến sĩ Phúc Năng cấp năm —— y là người thừa kế chính thống của Triệu gia, có thể nói là mạnh hơn cái kẻ bị đuổi ra khỏi nhà như Sở Đông Vũ rất nhiều.
Những chiến sĩ Phúc Năng cấp năm này lại phải đi xới đất… Tốc độ làm việc của họ cũng rất nhanh.
Không bao lâu, toàn bộ vườn gieo trồng đã bị họ lật lên một lần nhưng không thấy thứ cần tìm.
Những năm này Tân Kình chăm sóc khu vườn của mình rất tận tâm, ngay cả cục đá họ cũng không đào được.
“Có phải em nhớ nhầm rồi không? Tiểu khả ái?” Triệu Khoa Lâm hỏi Túc Giang Nham.
“Không thể nào!” Túc Giang Nham nói, gã nghĩ chưa đào được truyền thừa là do đào quá nông: “Chúng ta đào sâu thêm một chút được không?”
Mặc kệ tại sao Túc Giang Nham muốn làm như thế, Triệu Khoa Lâm nhất định sẽ thỏa mãn cho gã, y lại để những người bên cạnh đào sâu thêm chút nữa.
Thủ hạ của Triệu Khoa Lâm ít nhiều có chút không tình nguyện, nhưng lại chỉ có thể tiếp tục… Khu vườn nhanh chóng lại bị đào lên lần thứ hai.
Nhưng vẫn không có thứ gì!
Lẽ nào kia truyền thừa đã bị đào lên?
Khi đến Túc Giang Nham có bao nhiêu chờ mong thì hiện tại gã có bấy nhiêu thất vọng.
Lần trước mua xổ số thất bại, tuy đau lòng nhưng gã vẫn có thể tự an ủi mình một chút —— tám trăm triệu không là cái gì cả, chờ gã học chế thuốc, một bình thuốc sau này còn có thể bán mấy chục triệu.
Nhưng không lấy được truyền thừa của Quan Thừa Phong… Sở Đông Vũ không còn được truyền thừa, sau này ra ngoài thành bị người ta đuổi giết, đến lúc gần chết làm cách nào phản công lại được?
Túc Giang Nham nhìn về phía Triệu Khoa Lâm: “Có thể đào sâu thêm nữa không?”
Triệu Khoa Lâm nói: “Em chịu hôn tôi một cái thì tôi sẽ bảo họ đào thêm một lần.”
Trong lòng Túc Giang Nham thịch một cái, đột nhiên nhìn về phía Triệu Khoa Lâm.
Thực ra so với Sở Đông Vũ, Triệu Khoa Lâm càng hợp gu thẩm mỹ của gã hơn.
Nếu gã lựa chọn Triệu Khoa Lâm, không chọn Sở Đông Vũ thì truyền thừa này cũng chả liên quan gì đến mình?
Lúc này Sở Đông Vũ còn đang ở thung lũng, muốn bò lên đỉnh cao thì phải nắm giữ được thực lực cường đại, nhưng Triệu Khoa Lâm không giống.
Triệu gia là một trong bảy đại thế gia, Triệu Khoa Lâm là người thừa kế Triệu gia, thực ra đã ở trên đỉnh sẵn rồi, dù cho không có truyền thừa cũng không liên quan.
Nói cho cùng truyền thừa này gã cũng không thể luyện, vậy để ý đến nó làm cái gì?
Túc Giang Nham nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Không còn hai cơ duyên này thì sao chứ, nếu gã muốn có cơ duyên, cũng nên là cái loại có thể giúp mình đi lên cao.
Tỷ như gã đã chiếm được bàn tay vàng của Tân Duyên, như trong truyện chính thứ đó của Tân Duyên đã giúp đỡ rất nhiều cho thầy của Tân Duyên —— Nhạc Hoằng lão sư.
Nhạc Hoằng là thầy của Quan An nhưng lại rất chính trực, biết được Quan An ngấm ngầm gây ra những chuyện kia cô không chỉ vì đại nghĩa diệt thân tống giam Quan An mà còn bồi thường rất nhiều cho Tân Duyên, cũng bắt đầu dạy Tân Duyên những tri thức về chế thuốc.
Cũng nhờ cô tận tâm dạy dỗ Tân Duyên mới có thể trở thành dược tề đại sư!
Càng trọng yếu hơn là, ở trong truyện Nhạc Hoằng là nhân vật rất có hậu trường.
Cô xuất hiện lần đầu ở thành Sùng An, là người mạnh nhất thành Sùng An, cũng rất có địa vị, sau này Tân Duyên rời khỏi thành Sùng An cô dĩ nhiên cũng đột phá, đi tới những thành phố khác tiếp tục che chở Tân Duyên.
Này còn chưa tính, cô còn là học trò của vị đại sư chế thuốc thần bị “Bất tử”, có thể dạy cho Tân Duyên những tri thức về chế thuốc vượt xa người thường.
Đương nhiên, sự lợi hại của cô không chỉ dừng ở đó, giai đoạn sau của câu chuyện Triệu Khoa Lâm vì yêu sinh hận bắt cóc Tân Duyên, cũng là cô tìm người, cùng Sở Đông Vũ phá hủy phòng thí nghiệm của Triệu Khoa Lâm cứu Tân Duyên ra.
Gã phải nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của Quan An để có được sự coi trọng của Nhạc Hoằng!
Túc Giang Nham trừng Triệu Khoa Lâm một cái: “Anh không muốn giúp tôi đào thì thôi!”
Gã không thể hôn Triệu Khoa Lâm lúc này, như vậy quá vô lý.
Triệu Khoa Lâm nghe Túc Giang Nham nói như vậy, vội vàng nói: “Được được, em không hôn thì tôi vẫn giúp em đào đất!”
Cấp dưới của Triệu Khoa Lâm: Triệu thiếu, anh hỗ trợ chỗ nào, rõ ràng là chúng tôi làm mà!
Bọn họ đều cảm thấy mình là một cao thủ không quá thích hợp làm chuyện như vậy, nhưng nghĩ tới Triệu gia có thể cấp thuốc và tài nguyên tu luyện cho mình, cuối cùng vẫn nghe theo tiếp tục đào bới.
Túc Giang Nham từ lâu đã suy nghĩ rõ ràng, bởi vậy dù cuối cùng vẫn như cũ không đào được gì cũng không khó chịu như trước nữa: “Chắc đồ của em đã bị Tân Duyên mang đi… Quên đi thôi.”
“Tiểu khả ái nói dừng, vậy chúng ta dừng ở đây thôi.” Triệu Khoa Lâm sờ sờ mũ bảo hiểm của Túc Giang Nham, lại hỏi, “Đúng rồi, em nói Tân Duyên… trước đó từng là bạn của em, mà giờ không phải sao?”
“Cũng không có gì…” Túc Giang Nham không trực tiếp nói xấu Tân Duyên nhưng lời trong lời ngoài lại hình dung Tân Duyên thành một kẻ khinh nghèo yêu giàu, là kiểu người vô cùng thực dụng.
Triệu Khoa Lâm vẫn luôn không chiếm được Tân Duyên, vốn đã hận Tân Duyên, nghe Túc Giang Nham nói như vậy còn rất vui vẻ, nhưng đồng thời y cũng không xem những gì Túc Giang Nham nói là chuyện to tát —— Tân Duyên giả vờ không tệ, nhưng Túc Giang Nham trước mắt này giả vờ lại chẳng ra làm sao.
Cuối cùng Túc Giang Nham đương nhiên nhắc lại chuyện của Quan An và Tân Duyên.
Triệu Khoa Lâm cũng sớm đã điều tra, thậm chí còn điều tra được Quan An cho cha mẹ Tân Duyên một số tiền lớn, không khỏi xem thường.
Quan An này, Triệu Khoa Lâm cũng biết.
Đời trước, người này sớm đã chết ở thành Sùng An, căn bản không thể so sánh với y và Sở Đông Vũ.
Thật không nghĩ tới, không còn bàn tay vàng, Tân Duyên lại ở cùng một người như vậy.
Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham đồng thời rời khỏi vườn gieo trồng của nhà họ Tân.
Cấp dưới của Triệu Khoa Lâm lật khu vườn lên ba lần nhưng nhìn không lọt chút tiền lương của Tân Kình, hiện tại Triệu Khoa Lâm không bảo họ đi gặp Tân Kình bàn giao nhiệm vụ, họ cũng lười đi gặp Tân Kình lấy mấy ngàn đồng kia, trực tiếp rời khỏi vườn.
Vì trong lòng không quá thoải mái, họ không đóng cửa vườn.
Tân Duyên và Quan Thừa Phong ở lại trấn nhỏ ăn xong, lúc đến nơi liền thấy cửa vườn mở toang.
“Chắc vẫn có người làm việc bên trong!” Tân Duyên nói, vui vẻ mở cửa đi vào kết quả vào rồi thì bối rối.
Vườn gieo trồng để trồng di thực, nhưng bình thường có ai lại dùng hết toàn bộ vườn để trồng dị thực đâu —— ít ra cũng phải chừa lại cái bờ để làm lối đi chứ?
Nhưng bây giờ, vườn nhà y ngay cả cái bờ cũng bị người ta san bằng luôn.
Đất còn được đào xới một cách tỉ mỉ.
Quan Thừa Phong cũng kinh ngạc: “Người làm dụng tâm quá, căn bản không cần cậu giám sát.”
“Đúng vậy.” Tân Duyên gật đầu đồng ý, cũng không nắm rõ được tình huống cụ thể.
Đến cũng đã đến… Tân Duyên và Quan Thừa Phong cùng nhìn xung quanh một lần, rồi chụp mấy bức bức ảnh, dự định lúc về cho ba mình xem.
Kết quả, Tân Duyên về đến nhà, tìm được ba mình mới biết những người làm kia không tới nhận tiền công.
“Những người đó làm tốt như vậy sao lại không đến lấy tiền?” Tân Duyên không rõ.
Tân Kình cũng không rõ, ông nhìn ảnh chụp, những người đó đào xới đất rất tốt, nếu như vậy, tại sao không đến lấy tiền công?
Nhưng bỏ qua chuyện này…”Đất này xới tốt, còn đào rất sâu, đến nữa muốn trồng gì cũng được, còn bờ ruộng bị san bằng rồi vừa lúc ba có thể quy hoạch lại vườn…”
Tân Kình hào hứng lên kế hoạch.
Tân Duyên thấy ba mình lại bận việc liền lên mạng tìm hiểu tin tức có liên quan đến bệnh phóng xạ.
Y không tìm được tin tức gì trên mạng.
Trong lúc Tân Duyên tìm kiếm thông tin trên mạng, Quan Thừa Phong lại tới chỗ Nhạc Hoằng lấy thuốc.
Nhạc Hoằng không có thiên phú tốt trong phương diện tu luyện Phúc Năng, nhưng cô là người rất biết cố gắng nỗ lực, không chỉ nỗ lực tu luyện, làm chuyện khác cũng rất nỗ lực.
Ví dụ như chế thuốc.
Muốn chế ra thuốc mới, cần nhất là thiên phú, nhưng nếu là một dược sĩ bình thường thì chỉ biết được một vài thứ căn bản, luyện tập nhiều có thể tự chế ra thuốc!
Nhạc Hoằng liền là một người dựa vào chăm chỉ mà học được rất nhiều phương pháp chế thuốc.
Nhưng chuyện này người ngoài không biết nhiều, tri thức về thuốc bị thế gia lũng đoạn, những dược sĩ tài giỏi đều bị thế gia mua chuộc, thế gia cũng dựa vào thuốc bức ép rất nhiều chiến sĩ Phúc Năng xuất thân bình dân phải làm việc cho họ…
Người trong thế gia không hy vọng những người khác biết quá nhiều tri thức về thuốc.
Những kiến thức về thuốc mà Nhạc Hoằng biết đều là Quan Thừa Phong và những người khác nghĩ cách lấy từ trong thế gia ra, việc này cần phải bảo mật nên người ngoài không biết rõ tình huống của Nhạc Hoằng.
Quan Thừa Phong trực tiếp lên lầu tìm Nhạc Hoằng, Nhạc Hoằng cho hắn một cái va ly chứa đầy thuốc.
“Cảm ơn.” Quan Thừa Phong nói.
“Không cần cám ơn.” Nhạc Hoằng nhìn về phía Quan Thừa Phong, “Nhưng anh vẫn luôn huấn luyện Tân Duyên như thế hả? Người ngoài nhìn vết thương của nó ai cũng nghĩ hai người rất biết chơi đó…”
Hết chương 23.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT