75L:.....

76L:.....

77L:.....

78L:.....

79:..... Chủ cfs không ngụy trang nữa à? Thừa nhận bản thân chính là người bạn trong câu chuyện rồi?

80L: Tôi biết mà, tình anh em xã hội chủ nghĩa! Tôi hiểu hết mà!

Lục Cảnh Trừng :... Các người thì biết cái gì!

Lục Cảnh Trừng tức giận đến nỗi suýt chút nữa ném bay điện thoại di động.

Mọi người còn cố tình nói tiếp:

81L: Ha ha ha chủ cfs càng bôi càng đen.

82L: Không hiểu sao lại cảm thấy chủ cfs rất đáng yêu, cố lên nha! Chúc cậu sớm ôm được người anh em kia về nhà!

83L: Chủ cfs nói qua về tình hình của bản thân chút đi, cậu học giỏi không? Nhìn bộ dạng hào khí nhiệt tình này, chắc chắn là rất giàu, ai, tui làm sao mới có người một người bạn lắm tiền như thế đây?

84L: Chủ cfs cung cấp thêm thông tin đi, có phải vẻ ngoài của người anh em kia rất ưa nhìn, đối xử với cậu cũng rất tốt?

Đúng là rất ưa nhìn, rất tốt với tôi đấy, có ý kiến gì không?

Lục Cảnh Trừng âm thầm trả lời từng bình luận một trong lòng, hồi lâu sau mới thấy một để nghị có tính khả thi nhất.

131L: Không biết thành tích của chủ cfs như thế nào? Nếu như lực học bình thường thì có thể nói với người anh em kia rằng cậu quyết tâm muốn cố gắng tiến bộ, nhưng sợ bản thân không đủ tự chủ, nhờ người ta giám sát cậu học tập, coi đây là lý do đưa thù lao mỗi ngày cho cậu ấy, ngươi anh em kia chắc cũng không kiên quyết từ chối nữa đâu.

Cái này cũng có thể, nhưng nếu làm như vậy, hắn còn phải tự hy sinh bản thân mình nữa sao?

Lục Cảnh Trừng vừa nghĩ tới bản thân phải nỗ lực học tập lại đau đầu muốn chết.

Hắn kiên quyết ủng hộ mỗi học sinh đều phải cố gắng học tập thật giỏi, trừ hắn ra.

Lục Cảnh Trừng nhíu mày, do dự suy nghĩ tính toán thiệt hơn, không nỡ để tài sản của mình không tới được chỗ Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương thật sự quá được lợi rồi.

Lục Cảnh Trừng cảm khái, trong lòng vui như muốn bay lên trời.

Diệp Thanh Dương có lẽ phải mừng đến mức cười tít mắt!

Mặt mày hớn hở!

Nhảy múa tung tăng!

Vô cùng hứng khởi!

Khoa tay múa chân!

Hận không thể nói cho cả thế giới biết!

Không được không được, Lục Cảnh Trừng nghĩ, việc này không thể quá lộ liễu, phải giữ bí mật, nếu để người khác biết nhất định sẽ rất phiền phức.

Ai, hắn đối xử với Diệp Thanh Dương tốt quá rồi!

Hắn cảm giác lương tâm mình càng ngày tươi sáng!

Diệp Thanh Dương không thể nào ngờ được chỉ một giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, Lục Cảnh Trừng đã thay đổi ý định của mình, từ việc thuyết phục cậu ra ngoài ở biến thành hai người bọn họ ở cùng với nhau.

Lục Cảnh Trừng còn cố tình nín nhịn, để ngăn Diệp Thanh Dương phủ định tính khả thi của kế hoạch này, nín đến tận khi đi ngủ mới nói cho cậu.

Trong bóng tối, Lục Cảnh Trừng vừa giúp Diệp Thanh Dương bóp vai vừa nói:" Diệp Thanh Dương, lúc trước cậu nói với tôi phải học tập thật giỏi, giờ còn tính không? "

"Tính chứ." Diệp Thanh Dương gật đầu.
 

Cậu cũng không thể duy trì thiết lập tính cách học tra này cả đời được, cậu còn dự định một lần nữa thi được thủ khoa đại học đây.

Lục Cảnh Trừng chỉ chờ câu này:" Hôm nay tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, học tra như cậu còn có thể nỗ lực học tập, tôi cũng không thể cứ thụt lùi mãi được. "

Diệp Thanh Dương :???

Diệp Thanh Dương cảm thấy lời này có chút không đúng!

Đây không phải thiết lập tính cách của Lục Cảnh Trừng, Lục Cảnh Trừng không phải học không tốt, hắn chỉ lười học thôi, không thích động não, cũng không muốn cố gắng học cho giỏi.

Trừ phi có nữ chính kèm cặp hắn, cổ vũ hắn, khích lệ hắn, hắn mới vì nữ chính mà cố gắng làm nhúc nhích bộ óc quý giá này.

Mà Dư Uyển còn chưa gặp mặ Lục Cảnh Trừng, tại sao Lục Cảnh Trừng lại quyết định cố gắng sớm như vậy?

"Sao cậu đột nhiên lại có ý nghĩ này?"

"Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng mà." Lục Cảnh Trừng tuyên bố hùng hồn.

"Học tập cũng như đi ngược dòng nước, không tiến lên ắt sẽ tụt lùi."

"Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu"*

*Tạm dịch là “núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công"

"Còn trẻ mà không chăm học, sau này già rồi sẽ hối hận không đọc sách nhiều hơn, lúc đấy thì đã muộn rồi."

Diệp Thanh Dương :...

Diệp Thanh Dương không nhịn được xen ngang lời hắn:" Được rồi, anh à, lý do của cậu rất đầy đủ."

Cho nên đừng khoe khoang nữa!

Biết cậu học giỏi ngữ văn rồi, đừng có một lời không hợp là lại lôi thơ ra ngâm nữa!

Lục Cảnh Trừng đắc ý nói:" Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế."

Hắn nắm lấy vai Diệp Thanh Dương, dường như rất khổ não nói:" Thế nhưng con người tôi có một khuyết điểm. "

"Cậu còn có khuyết điểm?"

Cậu mà cũng cảm thấy bản thân mình có khuyết điểm? Chẳng lẽ không phải trong mắt cậu bản thân chính là người hoàn mỹ không tì vết trâu bò nhất vũ trụ đấy à?

Lục Cảnh Trừng vừa nghe thấy lời này, trong lòng thầm nghĩ: đúng là đồ ngốc?

Chẳng lẽ cậu ta thật sự cho rằng hắn mười phân vẹn mười, chỉ toàn ưu điểm thôi sao?

Quả nhiên là người tình trong mắt hóa Tây Thi!

Bị ái tình làm mờ con mắt!

"Đương nhiên là có rồi." Lục Cảnh Trừng nhẹ giọng nói:" Năng lực tự chủ của tôi rất kém."

Lời này thực ra là nói thật, nếu không thì trong sách gốc nữ chính cũng không cần mỗi ngày phải kèm cặp Lục Cảnh Trừng học tập, Diệp Thanh Dương khẳng định gật đầu.

"Cho nên, tôi muốn tìm ai đó giám sát tôi." Lục Cảnh Trừng nói.

Diệp Thanh Dương hai mắt sáng ngời: Tôi biết, là Dư Uyển!

Cậu đang chuẩn bị chuyển hướng đề nghị Lục Cảnh Trừng đi tìm Dư Uyển, lại nghe tháy Lục Cảnh Trừng nói hết câu sau:" Nếu cả hai chúng ta đều quyết định nỗ lực học tập thật tốt, tiến bộ mỗi ngày, vậy không bằng cậu giám sát tôi đi, tôi cũng có thể giám sát giúp cậu, chúng ta hỗ trợ đốc thúc lẫn nhau."

Diệp • chuẩn bị mở ra hình thức học giỏi mà không cần cố gắng • Thanh Dương:...

"Tôi nghĩ kĩ rồi, chờ sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, chúng ta sẽ ở kí túc xá của trường, tìm một phòng hai người, rất vừa vặn."

Diệp • thật sự không muốn nỗ lực chút nào • Thanh Dương:...

Tôi cảm thấy tôi tiến bộ không có vấn đề gì, cậu bảo tôi lấy hạng nhất cũng được luôn, nhưng mà tôi vẫn còn muốn chơi thêm nửa năm nữa!

Diệp Thanh Dương đã nghĩ xong từ lâu, bây giờ cậu mới học lớp 11, cậu chơi thoải mái một năm, không làm bài thi, không xem đề, mỗi lần thi khống chế điểm số tăng dần dần từng chút một là được.

Nhưng bây giờ lại phải ở cùng Lục Cảnh Trừng, còn phải giám sát lẫn nhau, cậu làm sao mà chơi được?

Lục Cảnh Trừng nhất định phải nhìn thấy  cậu làm bài tập!

Diệp Thanh Dương khóc không ra nước mắt, từ chối nói:" Thôi bỏ đi, tôi không có tiền ở kí túc xá. "

"Nhưng tôi có, cậu giám sát tôi học tập thật giỏi, tôi sẽ trả lương cho cậu, đủ để cậu trả tiền phòng."

"Như vậy không hay lắm."

"Còn tốt hơn thành tích học tập không tiến ắt lùi của tôi."

Diệp Thanh Dương :...

Lục Cảnh Trừng thở dài:" Diệp Thanh Dương, cậu muốn nhìn tôi làm học tra mãi ư?"

Không phải, đại ca, thiết lạp tính cách của ngài không phải thế này! Sao ngài đột nhiên lại quyết định thay người khác như vậy? Việc này không khoa học!

Diệp Thanh Dương cảm thấy mình không thể chịu đựng được.

Lục Cảnh Trừng lúc này đã muốn cố gắng học tập tiến bộ, vậy Dư Uyển phải làm sao đây?

Còn không phải là chặt đứt nhân duyên à?

Nhưng lời này cậu không thể nói ra, mà cũng không biết nói thế nào, cậu chỉ có thể yếu ớt nhủ thầm: Anh Lục, tôi bấm ngón tay tính toán, cậu mà cố gắng bây giờ thì cậu và vợ cậu sẽ cách nhau ngày càng xa đó!

Cậu dám nói, Lục Cảnh Trừng cũng không dám tin đâu!

Diệp Thanh Dương không còn cách nào, cậu muốn từ chối, nhưng lại không biết từ chối thế nào.

Lý do là Dư Uyển không thể dùng được, những lý do khác lại càng không thể, đối với học sinh còn có gì quan trọng hơn học tập và thành tích sao?

Không có!

Nếu cậu từ chối mà không có lý do thích hợp, không chỉ phản bội tình hữu nghị thuần khiết của Lục Cảnh Trừng mà còn làm tổn thương tấm lòng hiếu học hiếm thấy của đối phương.

Việc này quá tàn nhẫn đối với Lục Cảnh Trừng, Diệp Thanh Dương không thể nói ra được.

Lục Cảnh Trừng là nghèo cậu có thiện cảm  nhất thế giới này, cũng là người đối xử với cậu tốt nhất.

Cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng thậm chí là đắc ý của Lục Cảnh Trừng.

Cậu không muốn hắn phải đau lòng.

Đặc biệt là đau lòng vì cậu.

Diệp Thanh Dương âm thầm thở dài trong lòng một hơi, cảm thấy Lục Cảnh Trừng đúng là đang làm khó cậu mà.

Hắn thật sự rất biết cách làm thế nào để cậu đáp ứng hắn, quả thực là trăm phương ngàn kế!

"Có phải cậu muốn tôi chuyển ra ngoài, cho nên mới có suy nghĩ này?" Diệp Thanh Dương hỏi, cậu vẫn chưa quên chuyện hôm qua Lục Cảnh Trừng nói với cậu.

"Học tập là giả, chuyển ra ngoài mới là thật đúng không?"

Lục Cảnh Trừng từ chối không thừa nhận:" Không phải, cậu nói cái gì vậy, tôi mà người như thế à?"

Cậu chính kà người như thế đấy! Diệp Thanh Dương âm thầm khinh bỉ trong lòng.

Lục Cảnh Trừng tiện tay ôm lấy cậu:" Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên cố gắng học hành, cậu không muốn học giỏi sao? Cậu muốn, tôi cũng muốn, vậy chúng ta cùng nhau học tập, chẳng phải rất thích hợp à?"

Diệp Thanh Dương che mặt, cậu không muốn, cậu thất sự không muốn!

Lục Cảnh Trừng cười híp mắt:" Nếu cậu không nói tôi sẽ coi như cậu đồng ý rồi đấy nhé."

"Hay là cậu cân nhắc lại chút được không?"

"Không cân nhắc." Lục Cảnh Trừng giải quyết dứt khoát :" Quá tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, cứ quyết định vậy đi."

Diệp Thanh Dương :...

"Vậy đến lúc về, tôi sẽ dẫn cậu đi xem kí túc xá." Lục Cảnh Trừng lên kế hoạch.

Diệp Thanh Dương còn có thể làm gì nữa đây, cậu chỉ có thể bày tỏ:" Đều do bệ hạ quyết định."

Lục Cảnh Trừng tâm tình vui vẻ xoa xoa đầu cậu:" Ngoan."

Hắn biết ngay mà, chỉ cần hắn bằng lòng hi sinh bản thân, không cần lo không bẫy được con cừu nhỏ Diệp Thanh Dương này.

Dù sao thì trong lòng Diệp Thanh Dương hắn chính là độc nhất vô nhị! Khác biệt với tất cả mọi người! Không thể thay thế được!

Huấn luyện quân sự ngày thứ tư, trời đổ mưa, huấn luyện viên Hứa lợi dụng thời tiết này cho học sinh của mình luyện tập gấp chăn màn.

Lục Cảnh Trừng và Diệp Thanh Dương không tập, một người không làm, một người không cần làm, cả hai nằm trên giường của Lục Cảnh Trừng ngủ vô cùng thoải mái.

Mãi đến khi huấn luyện viên đi kiểm tra phòng bọn họ, Diệp Thanh Dương mới mơ mơ màng màng chạy đi gấp chăn.

Huấn luyện viên Hứa không làm gì được cậu, hơn nữa kiểm tra nội vụ cũng không bắt học sinh thực hành trước mặt huấn luyện viên, cho nên đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bảy ngày huấn luyện quân sự đã qua hơn nửa, thời gian đến lễ duyệt binh chỉ còn một ngày.

Huấn luyện viên Hứa thấy bọn trẻ luyện tập không tệ, suy nghĩ dẫn cả lớp ra ngoài dã ngoại một buổi.

Nói là dã ngoại thật ra chính kà đi leo núi, cũng coi như giúp đám học sinh thay đổi không khí.

Học sinh lớp Mười ai cũng vui vẻ ra mặt, tâm tình kích động hận không thể ngay lập tức trèo lên chạy quanh đỉnh núi một vòng.

Đi dã ngoại cùng bọn họ còn có học sinh của mấy đội khác.

Huấn luyện viên dẫn đường, các bạn học đi theo phía sau, tán vẫn vài câu, không khí vô cùng thoải mái.

Diệp Thanh Dương liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dư Uyển, cô bạn dường như hơi khó chịu, được một người bạn đỡ tay, đi ở phía sau.

Diệp Thanh Dương đụng vào người Lục Cảnh Trừng một cái:" Cậu xem, hình như cậu ấy không thoải mái lắm."

Lục Cảnh Trừng giương mắt nhìn, lạnh lùng nói:" Ai mà biết được."

Ôi cái giọng điệu này, là vợ tương lai của cậu đó, ôn nhu một chút được không.

"Chúng ta có cần đến giúp cậu ấy không?" Diệp Thanh Dương đề nghị.

Lục Cảnh Trừng cảm thấy không cần thiết :" Cũng không phải lớp chúng ta."

"Có thể là bạn học của chúng ta mà."

"Mã Thiên Duệ cũng là bạn học của chúng ta đấy, tôi mà gặp cậu ta nhất định sẽ đánh thêm trận nữa."

Diệp Thanh Dương :....

Diệp Thanh Dương cảm thấy không cứu nổi nữa rồi.

Nam chính không có ý với nữ chính, nguyệt lão dạo này cũng không dễ làm.

Lục Cảnh Trừng nhìn bộ dạng tiếc hận của cậu, hỏi:" Làm sao, cậu muốn giúp cậu ta à?"

"Giúp người làm niềm vui, là đức tính cao đẹp của dân tộc mà."

"Vậy cũng không thể thấy ai cũng giúp được, cậu ta không phải bạn cùng lớp với chúng ta, việc này cũng chẳng đến lượt cậu quan tâm. "

Lục Cảnh Trừng nói, vòng qua thay đổi vị trí với cậu, để cậu đi vào phía trong, mình thì đi bên ngoài.

Để cậu không nhìn được những thứ không nên nhìn, nhìn cái gì vậy chứ, nhìn hắn thôi không được à?

Hắn đẹp trai như vậy, còn muốn đi nhìn người con gái khác nữa sao?

Con gái thì cứ để thẳng nam quan tâm đi, Diệp Thanh Dương đã cong thành nhang muỗi rồi, còn muốn quan tâm người ta, cái này gọi kà lừa gạt tình cảm thiếu nữ đó!

Phải bị phạt!

"Cậu đừng có nghĩ những thứ không nên nghĩ nữa, bây giờ cậu đến giúp cậu ta, cậu ta lại để ý cậu thì cậu làm thế nào?"

Diệp Thanh Dương :!!!

Tô có chết ngàn lần cũng không đền được tội!

Vợ bạn không thể đụng nha!

"Không thể nào?"

"Nếu có thì sao?" Lục Cảnh Trừng nhìn cậu:" Đến lúc đó chẳng lẽ cậu còn muốn hẹn hò với người ta?"

Diệp Thanh Dương lắc đầu như trống bỏi, giữa ban ngày ban mặt, đừng nói chuyện đáng sợ như vậy được không, cướp vợ tương lai của người khác, cậu chịu không nổi đâu!

Lục Cảnh Trừng gác tay lên bả vai cậu, nói:" Cho nên, cậu không có ý với người ta thì đừng quan tâm làm gì."

Diệp Thanh Dương :... Được thôi.

Lục Cảnh Trừng nhìn cậu không nói, chậm rãi nhếch khóe miệng, hắn biết ngay mà, trừ mình ra những ngươi khác Diệp Thanh Dương đều không để vào mắt.

Thấy không, hắn vừa nói xong, Diệp Thanh Dương liền không quan tâm nữa.

Nhưng mà, Lục Cảnh Trừng nghĩ lại lời hắn vừa nói.

Cậu quan tâm hắn như vậy, xem ra là thật sự có ý với mình.

Ai, tình yêu sâu nặng quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play