Lục Cảnh Trừng :...

Diệp Thanh Dương phủi tay một cái, đứng lên:" Xong rồi."

"Không xong cũng phải xong, nhìn xem lần trước em làm nhanh bao nhiêu, bây giờ bạn Lục Cảnh Trừng đứng ở đây em lại làm chậm đi bấy nhiêu."

Diệp Thanh Dương nghe vậy cũng không xấu hổ, cười nói:" Chẳng phải thầy bảo em đang hưởng thụ thế giới hai người đó sao?"

Lục Cảnh Trừng : Cậu nói thế mà không biết ngại à!

Mọi người cười ầm lên, còn có vài nữ sinh mắt đã bắt đầu phát sáng, tỏa ra ánh hào quang biubiubiu~

"Được rồi, em còn lắm lời làm gì nữa, về hàng đi!"

Diệp Thanh Dương không quá muốn về hàng:" Còn về nữa hả thầy? Em về xong chốc nữa lại phải đi ra đó."

Huấn luyện viên bị cậu chọc cho bật cười:" Vậy em cũng không thể cứ đứng mãi ở đây chứ?"

Ông nhìn đồng hồ đeo tay một chút:" Em cứ về đi, sắp đến giờ ăn rồi, ăn sáng xong lại tập tiếp."

Diệp Thanh Dương lúc này mới vui vẻ trở về đội ngũ.

Vẫn là đi lấy hộp cơm trước rồi mới đi ăn, bữa sáng cũng rất đơn giản, chỉ có bánh quẩy, trứng gà và sữa đậu nành.

Lục Cảnh Trừng hôm nay không kén ăn nữa, cùng bọn Diệp Thanh Dương về kí túc xá lấy hộp cơm, sau đó đến nhà ăn.

Sau khi ăn sáng xong, đúng tám giờ rưỡi lại phải tập hợp, cho nên mọi người chỉ được nghỉ ngơi một chút, sau đó lại xuống lầu chuẩn bị tiếp tục huấn luyện.

"Hôm nay, trước tiên chúng ta sẽ luyện tập tư thế đứng nghiêm trong quân đội, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hai tay ép sát ống quần.

Diệp Thanh Dương nghe huấn luyện viên hô, đứng thẳng như cây tùng.

Huấn luyện viên Hứa nhìn đám học sinh trước mặt, bấm thời gian nói:" Năm phút, duy trì tư thế này đúng năm phút. Ai lộn xộn, nam sinh nằm sấp chống đẩy, nữ sinh đứng lê ngồi xuống mười lần."

Có người "A" lên một tiếng, kết quả liền bị huấn luyện viên Hứa nhéo tai lôi ra ngoài, bắt đầu chống đẩy.

Năm phút đồng hồ, nói dài thì cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, nhưng với tư thế đứng nghiêm mà nói thì năm phút này đằng đẵng như năm thế kỉ.

Không bao lâu đã có bài người bị nhéo tai xách ra ngoài.

Huấn luyện viên Hứa chắp tay sau lưng, đi vòng quanh kiểm tra từng người một.

Lúc đi ngang qua Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng, huấn luyện viên Hứa nở nụ cười:" Tổ hợp hoa hướng dương của chúng ta biểu hiện không tệ, đứng rất thẳng."

Hoa hướng dương?

Diệp Thanh Dương nghi hoặc nhìn ông.

Huấn luyện viên Hứa cười nói:" Nhìn lại mới thấy hai đứa gương mặt rất không tệ, chiều cao cũng tốt, rất thích hợp làm người tiên phong."

Diệp Thanh Dương :... Lại làm người tiên phong? Đúng là số mệnh mà, cậu từ trước đến giờ vẫn luôn là người tiên phong đó.

Trước khi xuyên qua đã là người tiên phong, sau khi xuyên qua vẫn phải làm người tiên phong nữa à?

Diệp Thanh Dương miễn cưỡng nở nụ cười.

Lục Cảnh Trừng đối với việc làm người tiên phong không có hứng thú gì, nhìn huấn luyện viên một cái, im lặng không nói.

Năm phút trôi qua, mấy người bị bắt đi ngồi xổm chống đẩy đã được về hàng, mọi người lại bắt đầu một lượt huấn luyện mới.

Buổi sáng luyện tư thế đứng, buổi chiều luyện đi đều bước.

Huấn luyện viên Hứa nhấn mạnh:" Tay phải nâng cao, eo phải thẳng, đi chỉnh tề. Bước đều bước!"

Mọi người đánh tay đi về phía trước.

Huấn luyện viên Hứa vội vàng đi theo uốn nắn sửa chữa tư thế, lại nhìn thấy Diệp Thanh Dương.

"Hướng kia... Bạn Diệp Thanh Dương ra khỏi hàng."

Diệp Thanh Dương vẻ mặt mờ mịt đứng ra ngoài:" Huấn luyện viên, làm sao vậy ạ?"

"Em đi một lần cho mọi người xem."

Diệp Thanh Dương :... Cậu đã sớm đoán được rồi! Từ sơ trung tới cao trung rồi lại bây giờ! Mỗi lần tham gia huấn luyện quân sự cậu đều khó trốn được việc làm mẫu cho mọi người.

Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài nghiêm túc vung tay nghe lệnh chỉ huy của huấn luyện viên, tiến thẳng về phía trước.

"Một hai một, một hai một." Huấn luyện viên Hứa đếm nhịp cho cậu, "Đứng nghiêm".

Diệp Thanh Dương thu chân, dừng bước.

"Bên phải quay."

Diệp Thanh Dương nhìn ông, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Huấn luyện viên Hứa ngược lại rất vui vẻ, giống như đào được bảo vật tiếp tục kiểm tra, hô to:" Nghỉ, nghiêm."

"Không tồi không tồi." Huấn luyện viên Hứa chỉ vào Diệp Thanh Dương :" Các em nhìn thấy chưa? Động tác của bạn Diệp Thanh Dương rất tiêu chuẩn, các em phải học tập bạn ấy."

Các bạn học vây xem nháy mắt nổi lên lòng nể phục nhìn cậu, chỉ cảm thấy chênh lệch giữa người với người cũng lớn quá đi.

Mới chỉ luyện tập có một chút, sao đã ra dáng như vậy rồi?

"Nào, Diệp Thanh Dương, sau này em sẽ là lớp trưởng của lớp mình, phụ trách giám sát tiến độ học tập của các bạn."

Diệp Thanh Dương :??? Hiện tại thiết lập tính cách của cậu chính là học tra đó, sao có thể giám sát tiến độ học tập của người khác được?

"Huấn luyện viên, hay là thầy thay người khác được không? "

Diệp Thanh Dương thật sự không muốn làm lớp trưởng huấn luyện quân sự, lần nào cũng là lớp trưởng, cậu chỉ muốn làm một tiểu binh thông thường thôi không được sao?

"Thành tích của em kém lắm, em là học tra đó, em không thích hợp làm lớp trưởng."

"Không sao, đây là huấn luyện quân sự, không nhìn vào thành tích." Huấn luyện viên nói.

"Nhưng mà các bạn khác cũng không đồng ý đâu." Diệp Thanh Dương nhìn về phía bạn cùng lớp của mình:" Đúng không?"

Mọi người cười hì hì nói:" Không có, chúng tôi cảm thấy rất được."

Diệp Thanh Dương :... Uổng công tôi làm tiểu thiên sứ cho mấy người!

Huấn luyện viên cười nói:" Vậy cứ quyết định thế đi, Diệp Thanh Dương, sau này em chính là lớp trưởng. "

Diệp Thanh Dương im lặng, cứ như thế bị huấn luyện viên không trâu bắt chó đi cày trở thành lớp trưởng.

Huấn luyện viên chỉ huy bọn họ đi đều bước một hồi, nhìn đồng hồ, quyết định kiểm tra nội vụ.

"Cho các em bốn mươi phút thu dọn, sau bốn mươi phút tôi sẽ đi kiểm tra kí túc xá của các em, phòng nào không hợp quy định trước giờ ăn cơm chạy hai vòng sân."

Các bạn học lập tức bi thường kêu gào thảm thiết.

Bọn Trần Nguy vừa nghe xong liền không tự chủ được mà đồng loạt nhìn về phía Diệp Thanh Dương, ánh mắt không khác nào đang nhìn chúa cứu thế.

Chờ tới khi về kí túc xá, Diệp Thanh Dương còn chưa kịp uống nước đã bị Lý Lan ôm lấy eo:" Ba ba, ba ba ruột của tôi ơi, mau cứu lấy con đi!"

Lục Cảnh Trừng "cạch" một tiếng lấy dao gọt hoa quả của mình ra, lần này không cần tìm nữa, dao đã ở trong tay, chặt móng heo thôi!

"Buông tay ra." Lục Cảnh Trừng tức giận nói.

Lý Lan nhìn con dao phát sáng trong tay hắn, run rẩy buông Diệp Thanh Dương ra:" Đại ca, có chuyện gì thì ngồi xuống nói rõ ràng, đừng động dao!"

Lục Cảnh Trừng cầm một quả táo đặt lên bàn, mắt nhìn chằm chằm Lý Lan, tay thì gọt vỏ.

Lý Lan chợt cảm thấy mình như đứng đống lửa như ngồi đống than, người là dao thớt ta là thịt cá.

Kia rõ ràng không phải vỏ hoa quả mà là da cậu ta mới đúng!

Diệp Thanh Dương thấy mọi người yên tĩnh, lúc này mới lên tiếng nói:" Gấp chăn đúng không, dễ bàn dễ bàn, mỗi lần kiểm tra là một đồng, mọi người thấy giá này có thích hợp không? "

Mấy người kai gật đầu liên tục :" Thích hợp thích hợp. "

Diệp Thanh Dương cười:" Vậy được rồi, mọi người thêm Weixin của tôi đi, tôi giúp các cậu xếp."

Cậu nói xong, mắt nhìn quả táo bị Lục Cảnh Trừng gọt lung ta lung tung, đi tới đoạt lấy quả táo trong tay hắn.

"Anh Lục, đẻ tôi gọt giúp cậu."

Lục Cảnh Trừng nhìn cậu, thầm nghĩ, bây giờ mới nhớ đến tôi à?

Vừa nãy Lý Lan ôm cậu sao cậu không đẩy ra?

Còn muốn tôi từ chối hộ à?

Cậu dễ nói chuyện quá rồi đấy!

Phải học cách từ chối, hiểu không?

Hắn lắc lắc đầu, thầm nghĩ may mà mình kéo Diệp Thanh Dương đến phòng này.

Nếu không tên ngốc này còn bị bao nhiêu người bắt nạt đây!

May mà có hắn.

Lục Cảnh Trừng nghĩ như thế, ngược lại cũng hiểu ra vì sao Diệp Thanh Dương lại thích mình.

Loại người nhỏ yếu như cậu, nhất định sẽ ngưỡng mộ người mạnh mẽ như hắn.

Hắn nghĩ không chừng Diệp Thanh Dương còn muốn trở nên giống như mình.

Lục Cảnh Trừng thở dài, việc này nhất định là không thể được.

Nhưng mà không sao, hắn có thể bảo vệ Diệp Thanh Dương.

Như vậy, ít nhất cũng sẽ không có ai dám bắt nạt cậu.

Hắn nghĩ xong, đưa quả táo ra.

Diệp Thanh Dương nào có biết trong lòng hắn cong queo vòng vèo những gì, vừa gọt táo cho Lục Cảnh Trừng , vừa bảo hắn đi thu dọn những thứ khác trước.

Lục Cảnh Trừng thu dọn rất nhanh, dù sao thì đồ đạc hắn mang theo cũng không có nhiều.

Diệp Thanh Dương gọt xong trái táo đưa cho hắn, lấy khăn ướt lau tay, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc giường chiếu của mình.

Sau đó, gấp chăn.

Tay cậu lên lên xuống xuống, gấp vô cùng lưu loát, làm cho lũ bạn cùng phòng đứng xem phải sững sờ.

"Cậu làm chậm thôi đại thần, tôi nhìn không rõ!" Trương Phong kêu lên.

Diệp Thanh Dương gấp xong chăn của mình, đặt xuống cuối giường, sau đó chạy đến gấp chăn cho Lục Cảnh Trừng.

Vẫn chỉ có trên dưới hai phút, vẫn là miếng đậu phụ ngay ngắn chỉnh tề.

Ánh mắt của mấy người bạn cùng phòng đã biến thành sùng bái, chỉ cảm thấy trên đời này có hai loại tay, một là tay thật, hai là tay mượn của người khác.

Tay chả bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là tay giả.

Diệp Thanh Dương dựa theo thứ tự gửi hồng bao mà xếp miếng đậu phụ cho mọi người.

Khi gấp đến chăn của Trần Nguy, cậu nhìn Lục Cảnh Trừng một cái, hỏi:" Anh Lục, chăn của anh Trần có được gấp không?"

Trần Nguy :...

Trần Nguy cảm thấy mình thật đúng là quá thảm!

Trần Nguy cầm lấy dao gọt hoa quả của Lục Cảnh Trừng kề lên cổ tay mình:" Một là gấp, hai là chết! Lục Cảnh Trừng mày làm người đi!"

Lục Cảnh Trừng cười hì hì :" Vậy mày chết cho tao xem chút."

Trần Nguy :...

Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng, đi tới lấy lại dao gọt hoa quả của mình cất cẩn thận:" Còn dám uy hiếp tao."

Hắn nhìn Diệp Thanh Dương, vô cùng có cảm giac tự hào, tỏ vẻ:" Gấp đi, nếu đểinhf nó không hợp quy định, cả phòng chúng ta đều bị kéo theo."

"Đúng vậy." Những người khác phụ họa nói.

Trần Nguy :???

Các người có tư cách gì mà đúng vậy, cứ như các người tự gấp chăn ấy.

Bốn mươi trôi qua rất nhanh, huấn luyện viên Hứa lần lượt kiểm tra từng phòng một.

"Gấp thành cái gì đây?" Huấn luyện viên đẩy chửa đi vào, liếc nhìn cái giường đối diện cách cửa.

Ông đi tới tỉ mỉ qua sát một hồi, hỏi:" Cái này ai gấp, ra đây nhận đi."

Có một nữ sinh run rẩy đi ra, lúng túng nở nụ cười, trả lời:" Em ạ."

"Em xem em gấp thành cái gì đây?" Huấn luyện viên Hứa vỗ vỗ chăn:" Bánh mì à?"

Nữ sinh có chút sầu não, thấp giọng nói:" Chắc là tào phớ...."

"Già quá, không hợp lệ." Huấn luyện viên dẹp chăn sang một bên.

Sắc mặt nữ sinh nháy mắt ảm đạm đi trông thấy, càng buồn hơn.

"Còn đây là cái gì?" Huấn luyện viên nhìn cái giường đối diện hỏi.

"Hình như là đậu hũ non ạ." Chủ nhân của cái chăn nơm nớp lo sợ nói.

"Quá non, cũng không hợp lệ."

"Còn cái này, đậu phụ nát à?" Huấn luyện viên Hứa rất bất đắc dĩ:" Phòng các em đều không hợp lệ, muốn nắm tay nhau cùng chạy không? Bạn bè cùng đi một đời bên nhau, ai không chạy là chó à? "

Mấy nữ sinh nhất thời bi thương gào lên, có vài người ở phòng khác lại âm thầm mỉm cười. Nhưng chờ đến khi huấn luyện viên kiểm tra đến phòng bọn họ, chắc cũng không cười nổi nữa.

Huấn luyện viên Hứa một đường tiến về phía trước, liên tiếp xốc chăn của mấy phòng lên, phê bình:" Cho các em thời gian cố gắng luyện tập nhiều, các em không xem, cũng không luyện tập, tôi đã hạ điểm tiêu chuẩn xuống 60 điểm rồi mà còn chẳng được bao nhiêu người đạt yêu cầu, đến lúc thi đánh giá các em làm sao mà qua nổi?"

Đám học sinh than thở:" Có phải chúng em không muốn học đâu, nhưng mà việc này thật sự quá khó, huấn luyện viên à, đôi tay này của chúng em đều là đi mượn hết đó."

"Đúng vậy, đều là tay giả hết đó."

Huấn luyện viên Hứa bị bọn họ làm cho tức cười:" Năng lực làm việc của các em mà bằng một nửa năng lực mồm mép thì tốt quá rồi."

Ông nói như vậy, sau đó đến phòng kí túc xá của đám Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương đứng gần cửa, tiện tay mở khóa.

Huấn luyện viên Hứa thấy là phòng cậu, lập tức nổi lên mấy phần hứng thú :" Để tôi xem lớp trưởng của chúng ta gấp thế nào."

"Lớp trưởng gấp khá tốt!" Lý Lan đánh call* cho cậu.

*Đánh call, từ thịnh hành trên mạng, có nguồn gốc từ văn hóa cổ vũ tại chỗ trong chương trình ca nhạc của Nhật, đầu tiên là chỉ việc một hành vi tự phát của khán giả dưới khán đài hò hét, vẫy que phát sáng để cổ vũ theo người biểu diễn trên sân khấu theo tiết tấu âm nhạc, theo một quy luật nhất định, sau này được sử dụng rộng rãi để chỉ sự yêu thích và cổ vũ cho ai đó.

"Đúng vậy, lớp trưởng đỉnh đỉnh đỉnh!" Lưu Ninh cũng phụ họa nói.

"Lớp trưởng không chỉ gấp của mình mà còn dạy chúng em gấp nữa." Trương Phong gia nhập đội ngũ tâng bốc.

Diệp Thanh Dương khiêm tốn :" Cũng là vì mọi người hiếu học thôi."

Huấn luyện viên Hứa nhìn bọn họ một xướng mười họa, nhất thời càng tò mò hơn, đẩy cửa đi vào.

Sau đó, ông lập tức bị làm cho kinh sợ.

Phòng kí túc xá của bọn họ quét tước rất sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp chỉnh tề, không chỏ có thế, trên giường mỗi người đều có một miếnh đậu phụ ngay ngắn gọn gàng nghiêm chỉnh.

Các bạn học vây xem đều sợ ngây người:" Đờ mờ! Các cậu học gấp chăn ở đâu vậy, quá đỉnh!"

"Trời ạ, huấn luyện viên có phải ngài lén lút chạy đến dạy bọn họ gấp chăn đúng không?"

"Vậy thì cũng đỉnh quá đi, sao các cậu làm được thế?"

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng.

Lục Cảnh Trừng mặt không cảm xúc, bị nhìn chằm chằm còn trừng mắt nhìn lại.

Đám Lý Lan lại vô cùng tự đắc:" Chủ yếu vẫn là công lao của lớp trưởng Diệp Thanh Dương, sau khi xem huấn luyện viên gấp chăn xong cậu ấy liền nhớ kĩ, trở về phòng bắt đầu luyện tập liên tục, còn hướng dẫn chúng em luyện tập cùng. Huấn luyện viên thầy không biết đó thôi, cả giờ nghỉ trưa chúng em đều nghiêm túc luyện tập gấp chăn đấy."

"Đúng vậy, công phu không phụ lòng người, trải qua gian nan nỗ lực, cuối cùng chúng em cũng học xong." Lưu Ninh nói dối không thèm chớp mắt.

Huấn luyện viên Hứa :...

Các em cảm thấy lão tử sẽ tin sao?

Thị lực 5.2 của lão tử là để trang trí à?

Cả lớp chỉ có phòng các em học đươc, còn làm giống y như copy paste, tôi đâu có bị mù!

Huấn luyện viên Hứa không nói gì, trong mắt hiện lên ba phần hiếu kì, bảy phần kinh hỉ.

Có năng lực, huấn luyện không tồi, nội vụ cũng rất tốt, ai không biết còn tưởng Diệp Thanh Dương bước ra từ quân doanh đấy.

Thật sự đã quá coi thường cậu lớp trưởng này rồi! Nhân tài hiếm có!

"Nhìn rõ chưa?" Ông vỗ vai Diệp Thanh Dương nói với mọi người :" Đây chính là tấm gương để các em học tập. "

"Bạn học Diệp không chỉ có yêu cầu nghiêm khắc với chính mình mà còn tích cực đốc thú bạn cùng phòng. Một người gấp chăn gọn không tính, thế nhưng bạn ấy có thể hướng dẫn cả phòng đều gấp chỉnh tề, thái độ có trách nhiệm này rất được đánh giá cao, các em phải học tập bạn ấy."

"Không sai!" Lý Lan nói:" Lớp trưởng quả thài là tấm gương của chúng ta. "

Đám học sinh nghe vậy không khỏi hướng mắt nhìn Diệp Thanh Dương, ý vị sâu xa.

Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười:" Huấn luyện viên quá khen, chỉ cần mọi người đồng ý, em đều có thể đốc thúc mọi người như phòng của em. Chúng ta cùng nhau tiến bộ, cùng nhau làm rạng danh quân đội nước nhà."

Mọi người ngầm hiểu ý:" Được đó! Vậy thì làm phiền lớp trưởng quan tâm rồi."

Diệp Thanh Dương nở nụ cười :" Nên làm, nên làm."

Có lúc, kiếm tiền chỉ đơn giản như vậy thôi.

Diệp Thanh Dương thành danh chỉ trong một trận.

Sân huấn luyện trước giờ cơm tối, phần lớn thành viên trong đội đang chạy vòng quanh.

Chỉ có tám người của phòng bọn họ và sáu người miễn cưỡng đạt yêu cầu khác ngồi dưới bóng cây, nhìn bạn học của mình chạy đến vã mồ hôi.

Cảm giác này, thật con mẹ nó quá sảng khoái.

"Các cậu làm thế nào vậy?" Một bạn học miễn cưỡng qua cửa bước tới, hiếu kì nói:" Diệp Thanh Dương, mấy cái chăn đó đều là cậu gấp à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play