Editor: Fuurin
*Ed: Lâu lắm rồi tớ mới được quay trở lại update truyện, do lâu nay tớ không thể vào được wattpad đó các cậu :((((( Các cậu tiếp tục ủng hộ tớ nha 😘
Sở Sở tựa vào cửa phòng, tay đặt lên ngực, chỉ cảm thấy trái tim mình đập thật là nhanh, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dù trong lòng đang liều mạng lên tiếng hô phải thật bình tĩnh, nhưng đều vô dụng. Nửa ngày sau, cô bắt đầu ngốc nghếch cười rộ lên, đó là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, dường như giờ phút này chính là thứ mà cô đang chờ đợi bấy lâu nay, bây giờ cuối cùng cũng chạm tay vào được vậy. Thật sự thì chính cô cũng không biết bản thân lựa chọn như vậy là đúng hay sai nữa, chẳng qua cô vẫn muốn thử, đời trước cô chưa kịp tính chuyện yêu đương thì đã cứ thế mà tiêu tùng, đời này cô muốn được tự do làm theo trái tim mách bảo.
Nhưng mà, yêu đương là làm như thế nào vậy?! Sở Sở bỗng nhiên nghĩ tới điều này, liền bắt đầu khó xử. Đi dạo phố sao? À không, hiện giờ muốn mua món gì đều đã có sẵn siêu thị ảo! Đi xem phim ư? Ặc, hình như cô không thấy ở đây có sự tồn tại của rạp chiếu phim thì phải. Đi ngắm trăng vậy! Nơi này đâu đâu cũng là nhà cao tầng, nhìn được cái gì cơ chứ. Thôi vậy chuyện tới đâu hay tới đó, cô không biết nhưng chắc là Phương Tử Văn sẽ biết chứ nhỉ! Sở Sở đau đầu nghĩ.
Á! Cô vỗ đầu, hình như cô quên mất chuyện chính rồi.
Lúc này, Phương Tử Văn gõ cửa, giọng nói dịu dàng truyền qua cảnh cửa, đến bên tai: "Cô bé, mau mở cửa nào."
Sở Sở nghe thấy tiếng Phương Tử Văn, mặt lại bắt đầu nóng lên, cô hít sâu mấy hơi rồi mới ra vẻ bình tĩnh xoay người mở cửa.
"À thì, lúc nãy em quên nói với anh, lúc anh chưa tới, em cũng có ghi âm lại những gì mà đám người hiệu phó và giáo sư kia nói rồi.” Sở Sở vừa xuất hiện, không đợi Phương Tử Văn kịp nói gì, liền giành nói trước, nói xong lại cúi đầu ngắm mũi chân mìn.
Phương Tử Văn hơi nhíu mày, nhưng không có ý định vạch trần kĩ xảo lái sang chuyện khác hơi sứt sẹo của cô, thật ra anh cũng tương đối hài lòng với việc hôm nay hai người đã xác định quan hệ. Nếu như ép quá, chỉ sợ có nhóc này lại rụt về vỏ ốc của mình mất. Vì thế anh cũng thuận theo ý cô mà hỏi lại: “Đã biết đề phòng rồi sao?” với giọng bông đùa.
Sở Sở xấu hổ gật đầu, nói như vậy chắc là anh cũng đã xem đoạn clip kia rồi, không biết anh có cảm thấy “cô” lúc đó rất ngu xuẩn không? Trái tim cô bắt đầu có chút bối.
"Đưa đoạn ghi âm cho anh, chuyện này cứ để anh xử lý, em đừng lo, cứ tập trung chuẩn bị cho khai giảng thôi.” Phương Tử Văn nghiêm túc nhìn cô, nói.
Sở Sở ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy trịnh trọng của anh, trái tim trở nên ấm áp.
Nếu muốn hỏi chuyện hot nhất trên mạng mấy ngày nay là gì, vậy thì sự kiện được cư dân mạng xưng là “Cánh cửa sự thật” ắt hẳn sẽ được xếp đầu bảng, người mang danh Đầu Bếp Danh Giá lâu năm kia trở thành kẻ bị người ta phê phán chửi rủa.
Đại học Y Tây vốn là ngôi trường hàng đầu liên bang, hơn nữa danh tiếng còn vang dội trên khắp đại lục Vô Sắc, từ xưa đến nay luôn luôn được người người ca ngợi. Sự kiện “Cánh cửa sự thật” quả thực đã phủ một lớp bụi mờ lên hình tượng và danh tiếng vốn có của ngôi trường, sự chậm chạp trong việc đưa ra câu trả lời rõ rang càng khiến cho nhiều cuộc tranh cãi nổ ra, tất cả mọi người đều ồ ạt yêu cầu Hiệp Hội Nấu Ăn Liên Bang phải điều tra rõ ràng sự việc, xem xem có còn người bị hại nào nữa hay không, đồng thời trừng phạt đúng tội gã giáo sư gian ác. Một số cư dân mạng tương đối cực đoan thậm chí còn anti tất cả những phát biểu, bài đăng của gã trong giới thực phẩm. Sự thật chứng minh rằng, tại một nơi mà mạng internet là một thế giới tự do không giới hạn, thì sức mạnh và ảnh hưởng của cư dân mạng tạo ra là rất lớn. Rất nhanh chóng, sự phản đối đã từ trong thế giới mạng lan ra đời thực. Một vài công ty thực phẩm có hợp tác làm ăn với gã giáo sư kia đều bị sụt giảm hẳn doanh thu.
Vào lúc tình hình ngày càng căng thẳng, thì tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy Nhất Đào Là Tốt Rồi phát ra một bản thông báo, Nó lập tức đẩy sự kiện “Cánh cửa sự thật” lên đến cao trào, bởi vì bản thông báo này nội dung chính là từ nay về sau tập đoàn sẽ ngưng tiêu thụ mua bán tất cả các sản phẩm thực phẩm độc quyền được đăng ký dưới danh nghĩa hắn ta!
Nhất Đào Là Tốt chính là tập đoàn bán lẻ online lớn nhất trong giới, chỉ cần ho một tiếng cũng đủ để cả thị trường chao đảo. Mà hiện tại, một nơi thận trọng trong việc phát ngôn như vậy cũng đã lên tiếng rồi, thì chẳng khác nào gián tiếp chứng minh tên giáo sư kia đã xong đời, vì thế các cư dân mạng lại như được truyền thêm động lực. Thế là các cư dân mạng như được tiếp thêm sinh lực, lại bắt đầu xoa tay đi điều tra chân tướng, muốn có thể đào ra thêm được nhiều chuyện riêng tư càng tốt. Trong mấy ngày này, chuyện này không chỉ chiếm trọn trang nhất các tờ báo lớn, mà còn thu hút tất cả nhà báo lá cải bu đen bu đỏ hòng giành được càng nhiều tin tức sốt dẻo hơn.
Đại học Y Tây không còn duy trì im lặng như lúc trước nữa đã đưa ra phản hồi chính thức đầu tiên kể từ khi đoạn phim được tung ra. Trong báo cáo cho hay, đã đưa ra khẳng định về kết quả giành giáo sư Phó Đan Phi, với tội danh lợi dụng chức vụ tư lợi bản thân, hãm hại học trò, hắn ta sẽ bị khai trừ vĩnh viễn và không bao giờ tuyển dụng lại. Còn hai học sinh đồng loã, thì đều sẽ bị đuổi học. Có điều, hành động này của trường cũng không giành được nhiều sự đồng tình từ cư dân mạng, vì dù sao đây chẳng qua cũng chỉ là một thông báo tới trễ, mọi người đều đã chờ hết kiên nhẫn cả rồi. Một mặt khác, Hiệp Hội Nấu Ăn Liên Bang cũng dựa vào sự việc gian dối của tên giáo sư mà đưa ra xử phạt đó là giáng cấp ông ta từ đầu bếp cao cấp xuống thành đầu bếp sơ cấp, ngoài tra cũng bắt buộc ông ta phải nộp phạt tám tram vạn tiền liên bang. Trong phút chốc làm tất cả mọi người hả lòng hả dạ.
"Ông chủ à, hiện giờ anh đang ở đâu vậy? Gần đây anh lúc nào cũng thần thần bí bí." Từ Mạc bắt đầu lải nhải, gần đây sếp nhà mình cái bóng cũng không thấy, anh ta bắt đầu nghi ngờ không biết bọn họ có đi làm cùng một toà nhà không.
Phương Tử Văn nhìn dòng chữ đỏ thẫm hiện lên trên màn hình quang não, nhanh chóng trả lời: "..."
"Ý anh là sao đây hả? ! Trình độ văn hoá của tôi không cao, tôi xem không có hiểu nha TwT." Từ Mạc đen mặt nhìn một chuỗi dấu chấm câu, đáp lời.
"Có chuyện thì mau ói ra!"
"Ông chủ à, sao anh có thể thô tục vậy chứ! Nếu để mấy em gái hâm mộ anh nhìn thấy là dễ sụp đổ hình tượng lắm nha!"
"3..."
"Ối giời ơi, đừng mà anh ơi! Em nói ngay đây! Bản tuyên bố mà anh nhờ tôi truyền ra là có chuyện gì vậy?" Từ lúc thông báo nó xong anh ta đã nghĩ đến đau cả đầu, ông chủ nhà mình ra mệnh lệnh khẩn cấp, khiến cho anh ta phải truyền thông tin ra trước, khiến cho hiện tại bản thân phải bị cả một đống phóng viên bám theo, vậy mà anh ta lại chẳng hề biết nguồn cơn sự việc là như thế nào!
Phương Tử Văn bó tay, chẳng phải tên này bình thường luôn miệng tự xưng là dân nằm vùng trên mạng ư?! Thế là anh kể tóm tắt lại sự việc một chút.
"OK, không thành vấn đề, nhưng khi nào thì anh mới quay về công ty điều khiển mọi việc vậy.” Từ Mạc nặng nề gõ ra dòng chữ.
Phương Tử Văn cố gắng nhịn cảm giác muốn đánh cái trên bên kia xuống, trả lời: “Cậu đã bỏ bê công việc hai ngày liên tục mà không có lí do, tôi sẽ trừ lương, thế nên cậu đây tính chừng nào sẽ đi làm lại vậy.”
Tin nhắn vừa gửi thành công, người bên kia lập tức im hơi lặng tiếng, một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy đáp lại.
Phương Tử Văn nhìn đồng hồ, lập tức tắt khug chat, cầm lấy máy liên lạc kế bên.
"Ting ting", Sở Sở đang nửa dựa trên giường tập trung đọc bản thực đơn mà Phương Tử Văn đưa cho mình, nghe thấy tiếng chuông liền tiện tay cầm lên. Liên lạc vào lúc này, chắc chắn ngoài Phương Tử Văn ra thì chẳng còn ai. Từ sau khi hai người xác định quan hệ, được rồi, chẳng qua củng chỉ mới có hai ngày, nhưng bọn họ rất hay nhắn tin gọi điện cho nhau, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong ngày, những chuyện vui buồn sầu não mà bản thân đã đang gặp phải.
"Ngày mai anh sẽ tới đón em đi học." —— Phương Tử Văn
"Nếu anh bận quá, thì em ngồi nhờ xe cũng được ạ." —— Sở Sở
"Đối với em, anh lúc nào cũng có thời gian hết." —— Phương Tử Văn
Sở Sở nhìn thấy câu này mặt liền đỏ lên, thực ra đôi khi cô cũng không rõ vì sao Phương Tử Văn có thể dùng khuôn mặt lạnh băng của mình, nói lời ngon tiếng ngọt một cánh trôi chảy như vậy nữa.
"À, vậy được rồi, em chờ anh =~=." Không biết vì sao, lúc gõ ra ba từ “em chờ anh” cô lại cứ có cảm giác tâm tư của mình đã bị nhìn thấu hết.
"Cô bé xấu hổ rồi sao? !" —— Phương Tử Văn
"... Em đi ngủ đây, anh ngủ ngon!" —— Sở Sở
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Phương Tử Văn tắt máy trong tâm trạng vô cùng vui vẻ, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà chính.
Lúc này, trong một căn biệt thự thuộc khu biệt thự nổi danh nhất Y Tây, một người đàn ông đeo kính gọng vàng, dáng vẻ chật vật đang bất an đi qua đi lại.
----- THE END -----