Editor: Fuurin
*Ed: huhu mãi mới có thời gian tranh thủ đăng chương mới. Càng ngày càng dài ra nên các cậu thông cảm nhé. Những chương gần đây bắt đầu dẫn đến một trong những đoạn cao trào nhất truyện rồi, rất nhiều biến cố và thay đổi sẽ xảy ra, cùng chờ những chương tiếp nhé, cảm ơn các cậu đã ủng hộ ❤️
"Minh... Minh Dụ... Sao...Sao thế?" Sở Sở khó khăn ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt sốt ruột của Tiếu Minh Dụ, cô hỏi, cảm giác đau đớn từ tay phải lan ra khiến cho cô xây xẩm mặt mày.
"Có trùng thú xuất hiện, chúng ta sắp tiêu rồi." Tiếu Minh Dụ vừa lảo đảo đỡ Sở Sở đi vào sâu bên trong, vừa buồn rầu nói.
Trùng thú là sao? Sở Sở lắc lắc đầu, nhưng cơn đau làm cô không tài nào suy nghĩ nổi, cô bị làm sao thế này? Cô sắp phải chết ư?
Tiếu Minh Dụ nhìn khuôn mặt càng ngày càng tái của Sở Sở, không nói thêm hì nữa, chỉ cắn răng, dùng hết sức lực, gần như là lôi theo Sở Sở tiến về phía trước.
Các giáo viên khác bao gồm cả hiệu phó Trần Hiểu Đông đều được Trình Tiền Khởi đưa đi chỉ huy mọi người rút lui, chỉ dư lại bản thân và Tả Lâm canh giữ nơi cửa hang, sắc mặt hai người vô cùng khó coi. Trùng thú, là loài dã thú mà mọi người trên đại lục Vô Sắc căm ghét nhất, cơ thể của nó to lớn, có nhiều đốt chân, nửa người trên giống con bọ hung, có lớp vỏ màu đen cứng chắc vô cùng, trên đầu có đôi mắt kép khổng lồ, có thể cảm ứng được mọi sự vật trong vòng năm mươi mét. Miệng của nó giống như giác hút, bên trong là tua tủa gai, nửa người dưới thì giống loài rết, thứ khiến người ta sợ hãi nhất chính là cặp cánh thịt trên thân nó, có thể khiến nó bắn đi xa tận hơn năm mươi mét, chặn đứng đường lui của con mồi.
Dùng cơ giáp đánh nhau với nó còn phải cẩn thận cực kỳ, vậy mà nay họ phải chiến đấu bằng tay không, chẳng khác nào đâm đầu vào đường chết.
Hiện giờ, đám trùng thú đang tụ tập cách cửa hang không xa, chỉ cần đứng ở cửa hang là có thể nghe thấy tiếng cặp cánh thịt của chúng đập vùn vụt, dường như chỉ một giây sau thôi, chúng nó sẽ ập tới, nghiền nát tất cả mọi người trong hang động vậy.
Đại khái khoảng mười phút trôi qua, điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là đám trùng thú đông nghìn nghịt chỉ tụ tập ở một chỗ, liên tục rít gào một cách nôn nóng, chứ không hề tấn công bọn họ.
Lúc này, các sinh viên đã dần dần không còn hỗn loạn nữa, mà bắt đầu rút lui một cách có trật tự vào sâu trong hang động.
Trình Tiền Khởi và Tả Lâm nhìn nhau, từ ánh mắt đã hiểu ngay ý của đối phương.
Tả Lâm hít một hơi thật sâu, giơ lên thứ dài hơn nửa mét được bọc kín mít bằng vải mà anh đã cầm theo suốt từ nãy đến giờ kể từ khi trùng thú xuất hiện.
Mảnh vải được tháo ra từ từ, một thanh đao sắc bén lộ ra từng chút một, ánh sáng từ thanh đao hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của Tả Lâm, càng tôn thêm sự oai phong cho anh.
Dường như đám trùng thú đã cảm nhận được có mùi uy hiếp từ hang động tỏa ra, chúng nhốn nháo xao động càng dồn dập hơn, tiếng gầm gừ liên tiếp cất lên, nhưng có thứ gì đó bên trong khiến chúng rất sợ hãi, nên không còn nào dám tiến thêm một bước tới gần hang cả.
Cửa vào hang vốn đã vừa hẹp vừa thấp, người hơi cao chút phải cong lưng mới có thể đi vào, sau khi vào còn phải chịu cảnh nhỏ hẹp thêm hai mươi mét nữa, dù trùng thú có muốn phá to cửa hang ra cũng phải tiêu tốn không ít thời gian và sức lực. Nhưng một khi cửa hang này mà bị công phá, đám trùng thú kia vọt vào được trorng hang, thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Không gian bên trong hang rất lớn, một khi chúng vào thì sẽ có thể hoạt động một cách rất tự do thuận lợi, bởi thế, điều mà hai người Trình Tiền Khởi và Tả Lâm phải làm bây giờ chính là cản trở, tạo khó khăn cho hành động phá cửa hang của trùng thú, cố gắng câu thêm chút thời gian để những người vừa đi khỏi kịp thời rút lui.
Trình Tiền Khởi lui về phía sau khoảng ba mươi mét rồi ra hiệu cho Tả Lâm bắt đầu hành động.
Bàn tay Tả Lâm nâng thanh đao lên, vung về phía vách đá cạnh cửa động, một luồng sáng bạc xẹt qua không trung. Từ khoảnh khắc vừa được sinh ra, mỗi một người con của dòng họ Tả đều có được một thanh đao của riêng mình, từ khi bọn họ bắt đầu hiều chuyện, thì đều được cho hay, rằng đó chính là đao hộ mệnh của họ, một đao một chủ, không bao giờ rời người. Tả Lâm quả thực không nghĩ tới, thanh đao theo mình từ bé đến giờ chưa từng rời khỏi vỏ sẽ thực thi nhát chém đầu tiên của nó vào lúc này.
Đao trong tay Tả Lâm chém xuống, cửa vào hang động ầm ầm sụp đổ, đất đá và bụi bặm từ bên trên không ngừng rơi xuống, phát ra tiếng động ầm ĩ. Chỉ trong vài giây, vết rạn dần lan ra xung quanh.
Tả Lâm thu đao, sau đó xoay người bỏ chạy. Anh ta đã khống chế lực rất tốt, hiệu quả không khác lắm so với dự định lúc trước của anh ta và Trình Tiền Khởi. Diện tích sụp xuống vừa vặn bao phủ hết cả hành lang hẹp, bịt kín hang động.
Trình Tiền Khởi từ phía xa nhìn thấy, thầm khen, quả không hổ là Tả Lâm!
"Đi thôi." Tả Lâm nhanh chóng đi về phía Trình Tiền Khởi, nói một cách ngắn gọn.
Trình Tiền Khởi gật đầu, giờ phút này, thời gian chính là mạng sống, không biết đống đá ngoài cửa hang có thể kéo dài được đến khi nào, đây là thứ mà cả hai đều không thể khẳng định, lúc này, điều duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là mau chóng chạy trốn.
Mà phía bên kia.
Tai Phương Tử Văn khẽ nhúc nhích, hai mắt vốn đang nhắm bỗng mở ra, lưng cũng rời khỏi vách tường đang dựa vào, ánh mắt anh trong bóng tối càng lộ vẻ sáng rọi khiếp người.
Tiếng gì thế này? Phương Tử Văn đứng lên nghiêng tai nghe ngóng, ánh mắt nghi ngờ quét về phía sâu trong cửa động, nhưng chỗ đó lại là một mảng đen tuyền, không có gì đặc biệt.
Phương Tử Vũ ra ngoài tuần tra một phen, dặn dò lính gác đêm phải chặt chẽ giám sát mọi động tĩnh, lúc xoay người lại thì nhìn thấy Phương Tử Văn đang đứng thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hang động.
Tiếng ho nhẹ kéo lại lực chú ý của anh, anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Tử Vũ lại gần mình.
"Lão nhị, hình như có chuyện gì đó xảy ra." Dù âm thanh kia chỉ thoáng qua mà thôi, nhưng xuất phát từ lo lắng an toàn, Phương Tử Văn vẫn cảm thấy chuyện này không thể xem nhẹ được.
Câu nói của Phương Tử Văn khiến cho Phương Tử Vũ trở nên nghiêm túc, chẳng thèm quan tâm tới việc so đo xưng hô nữa, “Có chuyện gì vậy?"
"Vừa mới hồi nãy em nghe thấy có tiếng gầm gừ của Trùng thú.” Phương Tử Văn nói một cách chắc chắn.
Hai chữ Trùng thú thành công làm Phương Tử Vũ biến sắc, với một quân nhân thời khắc nào cũng ở tuyến đầu mà nói, không ai hiểu rõ về sự bạo ngược và khó chơi của trùng thú hơn anh cả. Nếu đổi lại là trước đây, đương nhiên là anh sẽ chẳng sợ, thậm chí sẽ còn rất hưng phấn mà chỉ huy toàn đội tiến hành tập kích, giết một trận cho sảng khoái. Nhưng hiện giờ bọn họ không có cơ giáp, đối với đám trùng thú mà nói, chính là tay không tấc sắc, mặc người tùy ý xâm lược.
m thanh đứt quãng từ trong không khí truyền đến, khiến sắc mặt Phương Tử Văn cũng chìm xuống, đó là tiếng người kêu cứu!
"Còn có cả tiếng người nữa." Phương Tử Văn lại nói tiếp, có lẽ đó chính là nhóm sinh viên mà bọn họ muốn tìm.
Vừa dứt lời, Phương Tử Vũ lập tức ấn vang chuông tập hợp khẩn cấp trong tay, tiếng chuông vang vọng khắp cả hang động.
Tựa như đã trải qua vô số lần luyện tập, toàn bộ thành viên đội cứu hộ nghe thấy tiếng chuông thì lập tức có trật tự bò dậy, sau đó xếp thành hàng đợi lệnh.
"Mọi người nghe lệnh, lập tức toàn lực tiến về phía trước." Đội phó dõng dạc truyền đạt mệnh lệnh từ Phương Tử Vũ.
Dụ cảm thấy nghi ngờ với mệnh lệnh di chuyển sâu vào trong hang động của Phương Tử Vũ nhưng tất cả các đội viên đều không do dự mà di chuyển.
Tiếu Minh Dụ và Sở Sở đi cách mọi người rất xa ở phía sau, hơn nữa còn nhanh chóng bị Trình Tiền Khởi và Tả Lâm đuổi kịp.
"Em Tư Đồ làm sao vậy?" Trình Tiền Khởi nhìn dáng vẻ mắt mũi đỏ bừng muốn khóc của Tiếu Minh Dụ, hỏi.
"Em cũng không rõ nữa, nhưng hình như Sở Sở rất khó chịu, khuôn mặt cậu ấy trắng nhợt như tuyết rồi ạ, thầy Trình, thầy giúp cậu ấy với.” Tiếu Minh Dụ thấy Trình Tiền Khởi, dường như đã thấy được vị cứu tinh, lập tức nói.
Trình Tiền Khởi cúi đầu nhìn biểu cảm đau đớn, mồ hôi lạnh đầy mặt của Sở Sở, lo lắng dâng lên trong lòng, nhưng anh ta cũng không nghĩ ra biện pháp hiệu quả, sau cơn động đất, vật tư đã không còn, bao gồm các loại thuốc thang và máy móc hồi phục, các học sinh lúc trước phát sốt vì trời mưa đều tự động khỏe lại cả.
"Để tôi dẫn hai em ấy, Tiền Khởi, cậu mau chóng chạy lên trước ổn định các em khác đi.” Tả Lâm nhìn sắc mặt khó xử của Trình Tiền Khởi, quyết đoán nói.
Trình Tiền Khởi cứ do dự mãi, rốt cục mới gật đầu, "Vậy tôi đi trước đây."
Đại khái khoảng ba mươi phút sau, Trình Tiền Khởi mới nhìn thấy bóng dáng của những người đi trước.
"Là thầy Trình kìa!" Có học sinh đi ở sau cùng nhìn thấy anh ta thì mừng rỡ kêu lên.
Trình Tiền Khởi mỉm cười gật đầu với bọn họ.
Cứ thế, tin tức được truyền đi đến từng cá nhân, trái tim bị treo lên của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng. Từ khi xảy ra động đất đến nay, thì Trình Tiền Khởi như là lãnh tụ tinh thần của nhóm sinh viên này vậy, phó hiệu trưởng gì đó đều là mây bay, chỉ có thầy Trình ở đây mọi người mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Trình Tiền Khởi vừa đi, Tiếu Minh Dụ liền đem tất cả hi vọng đặt hết lên vai Tả Lâm.
"Đừng lo, để thầy cõng em ấy, em cầm thứ này giúp thầy nhé.” Tả Lâm an ủi Tiếu Minh Dụ một chút rồi đón lấy Sở Sở, sau đó đưa đao trong tay cho cô.
Có Tả Lâm hỗ trợ, tốc độ của bọn họ nhanh hơn rất nhiều, Tiếu Minh Dụ lén lau nước mắt, rồi lập tức bước nhanh hơn, đuổi theo Tả Lâm.
Ai vậy? Đầu óc Sở Sở cứ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy là có người mang mình tiến về phía trước. Nhưng mà tất cả tinh thần của cô đều đang được dùng để tập trung đối phó cơn đau, căn bản không thể phân ra để suy nghĩ thêm việc khác.
Cửa động bị đá núi lấp kín, sau khi công kích khoảng mười phút mà không có kết quả, trùng thú lập tức trở nên càng điên cuồng. Sau đó, chúng tập trung thành từng nhóm mười mấy con, liên tục dùng cơ thể đụng vào cửa hang, xúc tu vươn ra cuốn đá vụn đi. Các trùng thú khác thì bay theo một con trùng thú có màu đỏ.
"Báo cáo Trung Tướng! Phát hiện dấu chân ở phía trước! Chính là hướng mà chúng ta đang tiến lên!” Lính trinh sát được phái ra quay trở lại báo cáo.
"Tiếp tục thăm dò, điều tra rõ lai lịch của họ." Phương Tử Vũ nghiêm nghị ra lệnh.
Đại khái khoảng mười phút sau, điều tra viên mang về cho mọi người một tin tức chấn động, “Báo cáo Trung Tướng, đã phát hiện thân phận của các mục tiêu, đó chính là đối tượng cứu hộ lần này của chúng ta - các sinh viên đại học Y Tây, trước mắt, bọn họ đang ở cách chúng ta khoảng một kilomet."
Câu nói, “Đi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công? !” chính là thế này đây!
Vẻ mặt luôn căng thẳng của Phương Tử Vũ cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng: “Đội phó, mau truyền lệnh xuống, tất cả tăng tốc."
Thời khắc các sinh viên và giáo viên nhìn thấy đội cứu hộ, bọn họ đều nghĩ rằng bản thân bị hoa mắt, đến khi chắc chắn là mình không nhìn nhầm, thì tất cả lập tức hò reo vang trời.
"Ơn trời, cuối cùng họ đã đến."
"Chúng ta được cứu rồi."
"Tớ muốn về nhà!"
...
Nhìn mọi người kẻ khóc người cười, Trình Tiền Khởi cũng cảm xúc ngổn ngang, sự kiện lần này khiến anh ta mỗi ngày đều không ngừng tự cảnh tỉnh bản thân, và không ngừng phát hiện bản thân vẫn còn nhiều sai sót.
Phương Tử Vũ và Phương Tử Văn nhanh chóng bắt gặp bóng dáng em trai mình, “Chỉ mới ba ngày thôi mà tên nhóc này đã gầy đi trông thấy!” Đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cả hai. Sau đó, hai người vẫn tiếp tục nhất trí khi nghĩ tới, khi trở về mẹ hiền và bà nội sẽ lại lập tức “cưng nựng” cậu ta lên tận trời luôn! Nghĩ vậy, cả hai liền nở nụ cười trông vô cùng bất hảo.
Phương Tử Sênh bỗng nhiên thấy lạnh cả người, cậu xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da gà, sao không khí hôm nay cứ là lạ thế nhỉ?
Nhưng khi nhìn thấy anh hai và anh ba của mình, cậu vội vàng cười to rồi vẫy tay điên cuồng với họ, những chuyện đã trải qua trong mấy ngày nay đã khiến cho tâm tính của cậu trưởng thành hơn, cũng càng thêm nhớ nhung người nhà. Có điều nói mới nhớ, anh hai đến đây thì cậu không ngạc nhiên lắm, nhưng còn anh ba thì…nghĩ tới Tư Đồ Sở Sở, Phương Tử Sênh bỗng cảm thấy hai chữ “tình yêu” thật là kì diệu vô củng. Nhớ tới Sở Sở vẫn còn bị tụt lại ở phía sau, cậu liền thấy áp lực nặng như núi, nếu tí nữa anh ấy hỏi bạn gái nhỏ của mình đâu thì cậu biết trả lời thế nào bây giờ? Liệu anh ba có tiêu diệt cậu ngay tại chỗ luôn không? ! TAT
Phương Tử Vũ chắc chắn không có thời gian tiến tới nói chuyện với Phương Tử Sênh, lúc này anh đang vội vàng thương lượng hoạt động tiếp theo với Trình Tiền Khởi.
"Anh ba, sao anh cũng tới vậy? Làm em trai đây cảm động quá đi mất?!” Phương Tử Sênh nói một cách khoa trương.
Phương Tử Văn khoanh tay, lạnh nhạt nhìn người trước mặt. Anh vừa nhìn xung quanh một vòng, không thấy người muốn tìm đâu cả.
Phương Tử Sênh bất đắc dĩ trợn trừng mắt, tức giận nói: “Bạn gái nhà anh ở phía sau ấy, nghe nói là bị bệnh, hiện giờ Tả Lâm đang mang theo cậu ấy và Tiếu Minh Dụ đi tới đây.” Cậu vốn cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng thân là tổ trưởng tổ bốn, cậu không thể chỉ vì một người mà bỏ qua cả tổ được.
Sau khi có được đáp án mà mình muốn, cuối cùng Phương Tử Văn cũng rộng lòng từ bi phân phát cho em trai mình một nụ cười tự cho là “hiền lành trìu mến”, ai ngờ Phương Tử Sênh nhìn thấy thì lạnh cả sống lưng.
Vào lúc Phương Tử Văn định vào sâu trong hang, thì không trung lần nữa truyền đến tiếng động cùng với mùi tanh hôi thoang thoảng, khuôn mặt anh biến sắc, phải quay ngược lại chỗ Phương Tử Vũ.
Nhìn thấy Phương Tử Văn xanh mặt đi về phía mình, Phương Tử Vũ cau mày hỏi: "Cậu sao thế?"
"Thưa Trung Tướng, có một số lượng lớn trùng thú đang tụ tập về phía chúng ta, hiện tại ước chừng còn cách ta khoảng một trăm kilomet.” Thấy Trình Tiền Khởi bên cạnh Phương Tử Vũ, Phương Tử Văn mới nhớ đến việc cần thay đổi xưng hô. Vì đang ở hướng thuận gió, hơn nữa anh bẩm sinh mẫn cảm với mùi hương và tiếng động, cho nên mới có thể cách xa như vậy mà đã có thể phát hiện ra tung tích của chúng nó.
Phương Tử Vũ nghe vậy thì giật mình, em ba nhà mình có thành tựu mảng cổ võ trong nhà ai cũng biết rõ, hơn nữa còn có thể nghe thấy và ngửi thấy những thứ mà người bình thường không thể nghe hay ngửi thấy được. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là nó chưa bao giờ nói ra điều gì khi chưa chắc chắn cả.
"Thưa Trung Tướng, cửa vào hang phía bên kia đã bị Tả Lâm chắn lại, không biết có thể cầm cự được bao lâu, nếu như trùng thú chiếm lĩnh được cửa khác nữa thì e rằng chúng ta sẽ thành cá trong chậu mất!” Trình Tiền Khởi nghe vậy thì sốt ruột nói, anh ta không biết những gì Phương Tử Văn nói là thật hay giả, nhưng lúc này không thể quản được nhiều chuyện như vậy!
Phương Tử Vũ đương nhiên rất rõ ràng mặt lợi mặt hại trong chuyện này, anh lập tức quyết định: “Trước tiên tôi sẽ dẫn theo một phần của đội cứu hộ đi về phía cửa hang, thầy Trình hãy dẫn theo sinh viên đuổi kịp chúng tôi, hiện giờ nơi đây cũng không còn an toàn, mà nhân số của đội cứu hộ lại còn ít hơn số sinh viên rất nhiều, chỉ có thể tập trung lại với nhau, mới dễ bền chiếu cố."
Trình Tiền Khởi gật đầu đồng ý.
- - - - - Hết chương 47 - - - - -