Editor: Fuurin
*Hello mọi người, mọi người có một kỳ nghỉ lễ vui không nào 😁😁😁
"Ồ, chỗ này không có ai cả này, chúng ta vào đây đi.” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên phía trước quầy hàng của hai người,
Cả hai ngẩng đầu lên, thì thấy có hai nữ sinh trẻ tuổi, buộc tóc đuôi ngựa đang đứng song song trước sạp của họ. Tiếu Minh Dụ lập tức hưng phấn .
Nhưng mà cô chưa kịp nói gì, thì bạn nữ kia khi nhìn thấy hai người đã thay đổi sắc mặt, nhanh chóng giơ tay túm lấy vạt áo bạn mình.
"Ủa, sao vậy.” Cô gái kia đang chuẩn bị bước vào, quay đầu lại nhìn bạn mình.
Bạn nữ kia không nói gì thêm, chỉ lắc đấu, túm lấy tay cô rồi lôi đi.
"Này…" Tiếu Minh Dụ trợn tròn mắt nhìn bóng dáng rời đi của hai bạn gái, chuyện gì thế này?
Sở Sở nhìn thấy cô gái bị lôi đi bỗng dưng quay đầu lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn mình, không khỏi có chút suy nghĩ.
"Thôi xong, chúng ta tới trễ rồi! Có khi cơm thừa canh cặn cũng hết rồi ấy chứ! Hạ Minh đứng nơi cổng trại nhìn cảnh tượng tấp nập trong sân, tiếc nuối kêu lên, sớm biết vậy đã không mải mê chém giết rồi, bây giờ món ngon đều bị cướp sạch hết.
Một đám tổ viên theo sau cũng gào khóc thảm thiết, đồ ăn ơi TTwTT!
Phương Tử Sênh đưa mắt nhìn một lượt, quá đông, người cậu cần tìm thì một cái bóng cũng không thấy, lúc trưa quên mất không xin số để liên lạc nữa chứ.
Phương Tử Sênh phất tay với tổ viên đằng sau, “Giờ là thời gian hoạt động tự do, mọi người muốn là gì thì làm, ai muốn đi cùng tôi thì đi theo sau.” Nói xong cậu liền chen vào đám đông.
Nên làm gì thì làm đi á? Cậu không ngốc vậy đâu, đi theo tổ trưởng mới có thịt ăn! Hạ Minh bước theo sau.
Bị tổ trưởng và tổ phó nhà mình bỏ lại một cách vô trách nhiệm, các tổ viên anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ngẩn ra vài giây, rồi cả đám cũng lật đật bám theo hai người như ong vỡ tổ.
Phương Tử Sênh gần như lục tung cả cái sân một lượt, mới nhìn thấy người cậu muốn tìm ở một góc tít trong cùng.
"Chỗ của hai người quá khó tìm mà.” Phương Tử Sênh vừa lau mồ hôi vừa nói một cách bất đắc dĩ.
"Chẳng phải vậy mới còn chỗ cho cậu tìm đến sao." Sở Sở cười nói.
"Hehe, " Phương Tử Sênh cười hì hì, sau đó liền khoa trương nói, “Có món gì ngon vậy, mau bưng lên đi, tôi đói tới nỗi bụng sắp dính vào lưng luôn rồi này!” Vừa nói cậu vừa bước vào trong quầy hàng của hai người.
Ồ, đây không phải là cái cô Tư Đồ Sở Sở kia sao, Hạ Minh vốn theo sát Phương Tử Sênh, lúc nhìn thấy Sở Sở thì mơ to mắt đầy kinh ngạc, lần đâu tiên cậu cảm thấy niềm tin vững chắc đi theo tổ trưởng có thịt ăn của mình hơi bị lung lay.
Nhìn thấy tổ trưởng nhà mình không chớp mắt ngồi xuống, mọi người cũng ào ào tìm vị trí để ngồi, hai mươi con người, đặc biệt còn toàn là nam, lập tức khiến quầy hàng của Sở Sở chật như nêm.
Lúc không có ai thì Tiếu Minh Dụ cũng rất lo lắng, bây giờ người nhiều cô lại sợ thức ăn không đủ ăn.
Nơi này thì có thể có cái gì ăn ngon chứ! Sau khi ngồi xuống, Hạ Minh oán thầm trong lòng, nhất là sau khi nhìn một vòng xung quanh quầy hàng, sự nghi ngờ càng trở nên sâu sắc, đang lúc chuẩn bị mở miệng xin cốc nước, đột nhiên cậu ngửi thấy một mùi thịt cực kỳ đậm đà.
Vì sợ để thức ăn ngoài không khí sẽ khiến nó nhanh bị nguội và bị nhiễm vi khuẩn, nên sau khi nấu xong, cả hai cô đều dùng nồi hoặc chậu đậy chúng lại một cách cẩn thận. Sở Sở mở nắp nồi đựng gà nướng lên, mùi thơm sực nức tỏa ra, các nam sinh vốn còn đang nhìn đông nhìn tây lập tức dính hết mắt lên nó.
Hồng Mao Kê được chế biến thành gà nướng đỏ au, bóng bẩy mập mạp, thật sự khiến người ta thèm rỏ dãi, chỉ mới xem không thôi mà đã khiến cho họ nuốt nước bọt liên hồi, ngay cả các sinh viên ngồi ở quầy bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào gà nướng không chớp mắt, trong lòng họ hối hận, rõ ràng là tới sớm, vậy mà sao không phát hiện ra món ngon này chứ!
Trong chớp nhoáng, gà hấp mộc nhĩ, khoai lang hầm thịt gà, đọt khoai xào cũng lần lượt được bưng lên.
"Mấy món này là món gì thế?” Phương Tử Sênh dù tự xưng là sành ăn có tiếng, nhưng lúc này nhìn mấy món ăn trước mắt, cũng phải thèm thuồng.
"Gà nướng, gà hấp mộc nhĩ, khoai lang hầm thịt gà, đọt khoai xào.” Tiếu Minh Dụ ở bên cạnh trả lời.
Mộc nhĩ? Khoai lang? Sao cậu chưa từng nghe qua vậy? Nhìn một đám người vì tổ trưởng nhà mình chưa động đũa nên chỉ dám vừa nước miếng giàn dụa vừa nhìn một cách thòm thèm, Phương Tử Sênh lập tức vui vẻ, cũng có hỏi thêm nữa, cầm lấy đũa, nói: “Ăn thôi."
Vừa dứt lời, cả đám nam sinh nhanh chóng vươn đũa tới món ăn mình canh me đã lâu, hiện trường vô cùng hoành tráng.
Hạ Minh gắp một bát đầy thức ăn, vừa điên cuồng nhét vào miệng vừa nói với cậu bạn ngồi phía đối diện: “Nhị Bính, chẳng phải cậu luôn tự hào là mình dùng dao rất giỏi sao? Mau chặt gà đi.”
Người đối diện cũng đang vội vàng ăn ào ào, phải một lát sau mới rảnh mà mở miệng: “Ăn xong mấy thứ này hẵng nói.” Tổ phó tưởng cậu ta là đồ ngốc chắc, đừng nói là chặt gà, chỉ cần hơi phân tâm tí thôi là ngay cả cặn cũng không có mà ăn luôn ấy chứ.
Nam sinh mười tám mười chín tuổi là tuổi đang phát triển, sức ăn lớn, thức ăn Sở Sở làm không tính là ít, nhưng chưa đầy nửa giờ đã bị bọn họ tiêu diệt sạch sẽ, ngay cả nước xào nước kho cũng bị quét sạch.
Sở Sở canh đúng thời gian bưng canh gà kỷ tử đã hầm sẵn lên, độ nóng của canh lúc này là vừa hợp, mọi người ăn đến miệng đầy dầu mỡ, vài giây sau nồi canh đã thấy đáy.
Phương Tử Sênh xấu hổ ợ một cái, bữa cơm này là bữa cơm đã nhất mà cậu ăn từ lúc chào đời đến giờ! Gà nướng giòn, gà hấp mộc nhĩ mọng nước, gà kho khoai lang bùi béo, còn cả canh gà kỷ tử thơm ngon, mỗi thứ mỗi vẻ, khiến cậu ăn không ngừng nổi.
Nửa ngày sau, cả đám người được ăn uống no say, nhìn vẻ mặt dại ra của Sở Sở và Tiếu Minh Dụ bên cạnh, rồi nhớ tới cảnh tượng hỗn loạn khi nãy, đều vô thức đỏ mặt, bọn họ thật giống một đám quỷ đói mà! Có điều thật sực rất rất ngon nha!
"Phụt..." Sở Sở và Tiếu Minh Dụ đồng thời bật cười.
Phương Tử Sênh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Hai người vất vả rồi.” Sau đó lại nhìn sang đống chén bát bừa bãi trên bàn, nói: “Mấy thứ này cứ để bọn tôi dọn dẹp cho."
"Đúng vậy đúng vậy!” Hạ Minh vừa lau mỡ trên miệng vừa nói, thật ra hiện giờ trong lòng cậu cũng đặc biệt xấu hổ, lúc trước vậy mà đi nghi ngờ người ta, ngẫm lại thì tổ trưởng nói rất đúng, chuyện bản thân chưa từng chính mắt chứng kiến, thì tuyệt đối không thể nói lung tung được.
Những người khác cũng nghiêm túc gật đầu, người ta làm cho mình nhiều món ăn ngon như vậy, bọn họ nên làm chút việc là phải.
Hai mươi nam sinh ba chân bốn cẳng dọn dẹp đồ đạc xong xuôi rồi mới ào ào nói lời cảm ơn và rời khỏi, vẻ mặt thỏa mãn lúc rời đi của bọn họ khiến các sinh viên ở xung quanh nhìn mà hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi
Hai người Sở Sở và Tiếu Minh Dụ đã sớm chừa phần cơm cho mình, bằng không cả hai phải ăn không khí mất.
Sau khi ăn cơm xong, cả hai dọn dẹp đồ đạc rồi về lều, hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, hiện giờ hai cô cần nhất là nghỉ ngơi.
----- Hết chương 33 -----