Editor: Fuurin
Lúc Sở Sở và Tiếu Minh Dụ quay lại nơi cắm trại thì đã gần năm giờ, các bạn học khác ra ngoài tìm kiếm nguyên liệu cũng đã lục tục về đến nơi.
Sở Sở rảo một vòng xung quanh quan sát mọi người, cô phát hiện những thứ mà bọn họ hái được đều rất hạn chế, hơn nữa đa số đều là một loại lá cây to bản, hình dạng giống như lá cây bồ quỳ (*)
(*) Bồ quỳ là một loại cây lớn, lá cây màu xanh, hình dạng giống lá móc hoặc lá cọ, có thể dùng làm quạt. (*Ed: mình không tìm được hình ảnh loại lá này nên mình ghi định nghĩa ra đây để các bạn xem tạm hình dung chút chút nhé).
"Minh Dụ, loại thực vật kia là gì vậy.” Sở Sở chỉ vào loại lá mà các bạn cách vách đang bày biện ra, hỏi.
"Đó là lá Trần Thực, một loại rau phổ biến nhất trên đại lục Vô Sắc, ăn rất ngon, bởi vì người phát hiện ra nó họ Trần, cho nên mới được gọi là Trần Thực.” Tiếu Minh dụ vừa lấy đồ đạc từ nút không gian ra sắp xếp lại, vừa.
Cái tên này thật sự…Sở Sở thầm châm chọc.
"Sở Sở, mau lại đây giúp đỡ, cái này nặng quá.” Tiếu Minh dụ lấy hai bó củi khô ra, định lôi nó đi thì phát hiện bản thân mình lôi không nổi.
Sở Sở nhìn thấy lập tức nhanh chóng chạy qua hỗ trợ.
Sau khi sắp đặt củi khô xong, Sở Sở nhờ Tiếu Minh Dụ đi múc một ít nước về đây, còn cô thì mang cái xẻng đảo đồ ăn từ trong nút không gian của mình ra, chuẩn bị đào bếp lò. Dù sao muốn nấu gì thì nấu, cũng phải có cái bếp lò cho tử tế đã!
Không thể không nói, cách đào hầm lò của Sở Sở không mang chút hàm lượng kỹ thuật cao nào cả, ngay cả thứ gọi là “bếp” cũng chỉ là tùy tiện nhặt vài cục đá về xếp lên mà thành, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng về “kiệt tác” của bản thân. Hố này rồi bếp này, đâu thể nói muốn làm là làm được ngay chứ, coi như cô đây đang sáng tạo từ những thứ sẵn có đi! Sở Sở thầm tự sướng.
"Sở Sở, cái này…cái này có thể dùng được sao?" Tiếu Minh Dụ nhìn cái hố méo méo mó mó, rồi lại nhìn vài cục đá nằm ngổn ngang xung quanh hố, có chút nghi ngờ.
"Tuyệt đối không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm đi." Sở Sở vô tư phất tay, tuy rằng cái hố này không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng sau này quen tay rồi là cải thiện được ngay thôi mà, huống hồ thức ăn nấu bằng củi sẽ thơm ngon đậm đà hơn nấu bằng hộp năng lượng nhiều. Cô còn phải đào thêm vài cái nữa cơ, đến lúc đó nấu một lúc vài món sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian đó.
Thật ra hành vi mày mò đống củi khô của hai người Sở Sở và Tiếu Minh Dụ đã khiến cho mọi người trong trại chú ý tới, sau đó, khi nhìn thấy Sở Sở dùng cái xẻng đào hố, bọn họ ngạc nhiên muốn lòi mắt.
Dùng xẻng nấu ăn đào hố á, cô kai bị điên hay bị khờ vậy? Nếu mà để các thầy cô trong khoa bắt gặp, chắc họ tức điên mất. Đây chính là suy nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ.
Dù ánh mắt khác thường và mấy lời thầm thì của mọi người xuong quanh đang không ngừng truyền tới, Sở Sở vẫn vô cùng yên tâm và thoải mái đào hầm, không một chút áp lực.
"A, đang làm cái gì thế này? Lại quên mang gì rồi đúng không? Thật đáng thương mà!” Lại là giọng nói the thé ấy.
Sở Sở ngẩng đầu lên, chẳng phải là cái cô Tô Kỳ khiến người ta phát ghét đây sao, sao lại tới nữa vậy? Hồi nãy bị quê chưa đủ à? Giống như keo con voi, muốn bóc cũng bóc không ra.
Sở Sở quay đầu lại nhìn Tiếu Minh Dụ, chỉ thấy Tiếu Minh Dụ cũng không có xù lông lên mỗi khi gặp cô ta như lúc trước, lần này cô chỉ cúi đầu lấy từng món đồ làm bếp ra sắp xếp, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Sở Sở nhún vai, cũng vùi đầu tiếp tục sự nghiệp đào hố của mình, dù sao càng để ý thì người ta sẽ càng làm tới, làm lơ đi để cô ta nói một mình, tự thấy xấu hổ, tự khắc sẽ chán mà bỏ đi thôi.
Quả nhiên, Tô Kỳ thấy cả hai đều không thèm quan tâm đến cô ta, chỉ nói nhảm thêm hai câu rồi thở phì phò đi khỏi.
"Phụt." Tô kỳ vừa đi, Tiếu Minh Dụ liền cười lên tiếng, quá sảng khoái!
"Cậu còn cười được à, cậu đừng có quên, Tô Kỳ lúc nào cũng nhắm vào cậu hết, không biết cô ta hận cậu đến nhường nào mà cứ mỗi lần thấy cậu là y như rằng phải xáp lại khiêu khích cậu thế không biết." Sở Sở tức giận hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Sở Sở, Tiếu Minh Dụ từ từ ngưng cười, ánh mắt chuyển động lung tung, chỉ hàm hồ nói: “Có quỷ mới biết cô ta bị làm sao ấy."
Tự nhiên là Sở Sở nhìn thấy được sự mất bình tĩnh của Tiếu Minh Dụ, trong lòng mỗi người đều có một bí mật, nếu cô ấy không muốn nói, Sở Sở cũng liền chuyển đề tài: “Cậu không cần lấy hết đồ làm bếp ra đâu, lấy vài cái nồi với vài cái chén dĩa là được rồi, thêm một ít muôi thìa nữa thôi, còn lại thì khi cần dùng hẵng lấy ra."
Tiếu Minh Dụ nhìn một đống đồ mà bản thân vừa lấy ra, xấu hổ cười, cô chỉ chăm chăm lấy hết đồ từ trong không gian ra, nhưng lại không chú ý tới mình lấy ra thứ gì.
"Reng rang reng..." Đột nhiên máy liên lạc của cả hai kêu lên.
Sở Sở lấy ra nhìn, thì thấy trên đó viết 【 mỗi tổ cử ra người đại diện đến lấy thịt, tới trước sẽ được ưu tiên chọn trước 】
"Minh Dụ, tớ đi lấy một ít thịt đây, trước tiên cậu cứ gọt giùm tớ hết chỗ khoai lang này, nhớ là phải vừa ngâm vừa gọt nhé, nếu không tay sẽ ngứa đấy.” Sở Sở để cái xẻng xuống, vội vàng nói với Tiếu Minh Dụ.
Sở Sở cảm thấy tốc độ của mình đã rất nhanh, nhưng khi cô đến chỗ phát thịt thì nơi đó đã chen chúc đầy người, nhìn tay chân mảnh khảnh của bản thân, lại nhìn sang thân hình khỏe mạnh của đại diện từ các tổ khác, Sở Sở sờ mũi, quyết định cứ đứng một bên chờ người ta chọn xong trước đã, dù sao chắc chắn là sẽ có đủ số thịt cho mọi người, về phần chủng loại, thì căn bản đa số động vật biến dị trên đại lục Vô Sắc cô đều không nhận ra, quan tâm làm gì chứi.
Chờ đến khi đám đông dần tản đi, Sở Sở mới tiến lên phía trước.
"Bạn học Sở Sở, sao đến trễ vậy?" Giáo viên phụ trách phát thịt hình như có quen với cô.
Sở Sở nhìn vị nữ giáo sư trung niên đang cười rất hiền hòa trước mặt, có chút xấu hổ trả lời: “Vừa nãy em bận chút việc nên tới chậm ạ."
"Thịt ngon đều đã bị lựa hết cả rồi, lần sau nhớ tranh thủ đến sớm nhé.” Cô giáo chân thành nói.
"Vâng ạ, thưa cô." Sở Sở gật đầu, sau đó nhìn xuống mặt đất, nơi đang bày biện các loại động vật hình thù kỳ quái, nhìn một hồi, cô khó xử gãi đầu, mấy thứ này cô đều không biết mà, sao chọn được đây? Sớm biết vậy đã rủ Minh Dụ cùng đi rồi.
Vào lúc Sở Sở đang do dự không biết có nên gọi Tiếu Minh Dụ tới hay không, thì bỗng một thứ quen thuộc đập vào mắt cô.
Đây chẳng phải là gà rừng sao? ! Sở Sở trợn tròn mắt, đây tuyệt đối là gà rừng rồi, cô dám dùng tính mạng mình thề, bản thân cô không nhìn nhầm đâu, bởi vì cái con vật này đúng thật là gà rừng, nhưng là bản phóng to hơn nhiều của nó!
"Thưa cô, em lấy tất cả cái này ạ." Sở Sở hưng phấn chỉ vào gà rừng, nói.
"Đây là thú Mao Kê, thịt thì ít mà vị cũng không ngon lắm đâu.” Cô giáo có lòng tốt nhắc nhở.
"Không sao ạ, em lấy nó.” Cái gì mà không ngon chứ?! Đây là đồ hiếm đó, mấy người không biết xem hàng gì cả!
Sở Sở bỏ tất cả gà rừng vào trong nút không gian, đại khái có khoảng mười con, hơn nữa có thêm mấy thứ kia, phỏng chừng có thể đủ no cho mười người rồi, cô không tính làm quá nhiều món, chỉ cần hoàn thành đủ chỉ tiêu là được.
Trở lại chỗ mình, Tiếu Minh Dụ đã gọt xong vỏ khoai lang, nhìn đống khoai được ngâm trong nước, Sở Sở rất hài lòng, lại tiếp tục nhờ cô cắt thành từng cục vừa miệng.
Sở Sở lấy mộc nhĩ ra, cho vào một cái chậu nước để ngâm, sau đó cô lấy một cái nồi to hơn đặt lên cái bếp đá mới dựng, sau đó đổ nước vào, tận mười con gà rừng, phải nhổ lông đến khi nào đây hả trời, Sở Sở nghĩ mà muốn khóc.
Sau khi đổ đầy nước, Sở Sở đậy nắp lại, sau đó kéo một bó cành khô sang, bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa nấu nước.
Vào lúc Sở Sở đang yên lặng tập trung làm việc, thì người trong sân đều đang bàn tán thì thầm sau khi thấy những hành động “kỳ quái” của cô. Thậm chí người của nhóm bên cạnh cũng ngừng tay để quan sát.
"Xì, không phải là gấp đến phát rồ rồi chứ.” Tô Kỳ đứng ở sạp của tổ mình, nói móc một câu. Những lời này của cô ta nhanh chóng được lan truyền ra khắp sân, nói đi cũng phải nói lại, vậy mà có không ít người tán thành với lời này.
Sở Sở nhét một ít cành khô vào dưới bếp, chừa lại trong đó một ít chỗ trống, sau đó lấy đá đánh lửa ra, sau đó lại lấy ra một cái thìa, đặt cả hai thứ vào dưới chỗ cành khô vừa xếp, dùng cái thìa kim loại đập mạnh vào với đá đánh lửa, theo từng tiếng lách cách, vài tia lửa tóe ra, tia lửa tiếp xúc với cành lá khô liền bén lửa, sau đó ngọn lửa ngày càng mạnh lên. Sở Sở hài lòng thu đá đánh lửa và cái thìa về, đá đánh lửa sinh ra ngọn lửa rất nóng, rất dễ dàng để đốt cháy các thứ như giấy, cỏ, lá cây khô, vụn gỗ và các loại đồ khô khác.
Khi lửa đã bùng lên rồi, Tiếu Minh Dụ lúc này đang trong trạng thái há hốc mồm mới sực tỉnh, lớn tiếng la lên, “Thật…thật sự có thể cháy được này!"
Mà mấy người cách vách lúc này cũng cảm thấy choáng váng, bọn họ cũng nhờ câu nói của Tiếu Minh Dụ mà bừng tỉnh, đều quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt khó tin, mấy người gần đó nghe thấy tiếng hét cũng không nhịn được tò mò mà bỏ quầy hàng của mình chạy sang xem, đến cả những tổ ở cách đó khá xa, nhìn thấy một đám người đều chạy hết cả về một phía, cũng ào ào chạy đi xem náo nhiệt.
----- Hết chương 31 -----