*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Fuurin
*Ed: đọc giữa đêm đói lắm đó nha :)))

Hai người Sở Sở được bồi bàn dẫn tới chỗ ba người Giản Thiếu Vũ đang ngồi.

Chỉ thấy A Hắc và A Hồng mỗi đứa đang ăn ngon lành một miếng bánh ngọt lớn, còn Giản Thiếu Vũ thì bưng một tách cà phê nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn bọn họ lại gần.

Miệng A Hắc và A Hồng nhồi đầy bánh , nhìn thấy Sở Sở và Tiếu Minh Dụ đã đến, chỉ nói có mấy tiếng "chào chị ạ" xong lại cắm cúi ăn.

Sau khi hai người ngồi xuống, Tiếu Minh Dụ cười nói với bồi bàn: "Cho chúng tôi hai tách cà phê, cám ơn."

"Em muốn thêm bánh ngọt nữa!" A Hắc và A Hồng đồng thanh nói với bồi bàn, khóe miệng cả hai đứa vẫn còn dính kem tươi.

Khóe miệng Sở Sở co giật, hai cái đứa tham ăn này! Cô ngượng ngùng cười với Tiếu Minh Dụ và Giản Thiếu Vũ, giản Thiếu Vũ hiểu ý cười đáp lại. Còn Tiếu Minh Dụ thì nhìn A Hắc và A Hồng, cười nói: "Con nít phải ăn nhiều một chút mới mau lớn."

Cà phê nhanh chóng được bưng lên, Sở Sở nhấp một ngụm, đắng quá! Cô nhíu mày, từ trước kia cô đã không quen uống thứ này rồi.

"Sao vậy? Uống không quen ư? Món nổi tiếng ở đây là cà phê đó." Tiếu Minh Dụ cười nói, có điều chính cô cũng không thích nó lắm.

"Đắng quá, có sữa không?" Sở Sở đặt cà phê xuống, hỏi.

"Sữa á? Cậu cần sữa làm gì thế? Sữa chỉ có trẻ con mới uống thôi ." Tiếu Minh Dụ vừa trêu ghẹo vừa gọi bồi bàn.

Sở Sở chỉ mỉm cười không nói.

Sau khi sữa được bưng lên, dưới ánh mắt tò mò của Tiếu Minh Dụ và Giản Thiếu Vũ, Sở Sở vừa từ từ rót sữa vào cà phê vừa quấy nhẹ, sữa và cà phê nhanh chóng hòa quyện với nhau.

Sở Sở cầm tách lên uống một ngụm, vừa lòng nở nụ cười, cà phê có thêm sữa không còn đắng nghét nữa, mà rất thơm ngon.

Tiếu Minh Dụ bên cạnh đã xem đến ngây người, nhìn Sở Sở uống cà phê sữa, vội hỏi: "Ủa, có thể uống theo cách này nữa à?" Trong ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi.

Cũng không thể trách cô đa nghi được, vì từ đó đến giờ cô chưa từng thấy ai thêm gì đò vào cà phê. Ngay cả trong mắt Giản Thiếu Vũ cũng mang theo nghi ngờ.

"Hai người có thể thử xem ." Sở Sở vừa uống vừa từ từ nói.

Tiếu Minh Dụ vừa nghe, lập tức gọi thêm hai phần sữa, sau khi sữa được lên, hai người học theo Sở Sở, thêm nó vào trong cà phê rồi khuấy đều, rồi nhanh chóng uống một ngụm.

Cà phê có thêm sữa vừa vào miệng, Tiếu Minh Dụ quả thực không còn tin vào lưỡi mình nữa, kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi, thật sự luôn." Vị chua đắng lúc trước không còn, hương vĩ trở nên thơm dịu béo béo nhờ có sữa. Tiếu Minh Dụ lập tức yêu ngay món này. Là một cô gái thích đồ ngọt, dù cũng rất thích cà phê, nhưng rõ ràng là có thêm sữa thì càng hợp ý cô hơn.

Mà Giản Thiếu Vũ bên kia, ngoại trừ có chút bất ngờ ra, thì liền nghĩ ngay đến ý tưởng tạo ra máy pha cà phê sữa. Thật ra bản thân anh ta thích vị cà phê nguyên chất hơn, mùi thơm mê người và phong vị đặc sắc khiến anh ta càng yêu thích không buông tay. Nhưng đại lục Vô Sắc cũng có rất nhiều trẻ con và phụ nữ, mà họ thì đều thích những thứ ngọt ngào hơn là đắng. Anh ta nhìn kĩ Sở Sở, cái này là do tự cô ấy nghĩ ra sao?

Sở Sở nở nụ cười khi thấy bộ dạng giật mình của hai người họ, A Hồng và A Hắc cũng la hét đòi uống.

"Sở Sở, trại Nhập Giai đã sắp bắt đầu, cậu chuẩn bị đến đâu rồi?" Tiếu Minh Dụ vừa uống cà phê vừa hỏi han.

"Ừm, cũng được kha khá rồi." Sở Sở hàm hồ nói, hiện tại cô vẫn còn chưa rõ ràng về nội dung của trại nhập giai này đâu.

"Nhưng mà, tớ biết nhất định là nó sẽ không thành vấn đề với cậu đâu, " Tiếu Minh Dụ cười rất chân thành."Sở Sở, thông qua được trại nhập giai, là cậu có thể đi thi lấy bằng đầu bếp sơ cấp rồi, không lâu nữa là có thể thực hiện ước mơ mở nhà hàng cậu hằng mong ước nữa đấy."

Nói đến việc mở nhà hàng, Sở Sở lập tức phấn chấn lên, "Đầu bếp sơ cấp là có thể mở nhà hàng rồi á?"

"Chẳng phải là cậu đã biết từ lâu rồi à?" Tiếu Minh Dụ buồn cười hỏi ngược lại.

Oa! Sở Sở thầm giơ chữ V trong lòng, "Tớ cũng hi vọng mình có thể thực hiện được ước mơ của bản thân một cách nhanh chóng."

"Nhất định là có thể! Đến lúc đó tớ sẽ ngày ngày đến chỗ cậu ăn chực đó nha!" Tiếu Minh Dụ tinh nghịch nhìn Sở Sở.

"Cẩn thận đến lúc đó ăn thành bà mập lại không ai cưới bây giờ!" Sở Sở đùa lại.

Tiếu Minh Dụ đỏ mặt, cả giận nói: "Nếu tớ không ai cưới, tớ sẽ dính lấy cậu cả đời."

"Ai da, tớ có muốn nuôi chắc cũng không có cơ hội rồi." Sở Sở nhìn cô một cái, rồi lại quay sang nhìn Giản Thiếu Vũ, sau đó quay lại nháy mắt với Minh Dụ, nói.

Mặt Tiếu Minh Dụ lập tức đỏ chót, mà Giản Thiếu Vũ nãy giờ vẫn luôn mỉm cười nghe hai người trò chuyện, thì nụ cười lại càng tươi hơn vài phần.

Tận hưởng cà phê xong, ba người Sở Sở vẫn đi nhờ xe Tiếu Minh Dụ về nhà.

Vì đã làm phiền bọn họ cả buổi sáng, Sở Sở vô cùng xấu hổ nói cảm ơn, cũng mời họ ở lại nhà mình ăn cơm.

Làm sao mà Tiếu Minh Dụ không biết ý nghĩ của bạn mình cho được, nhưng đúng lúc buổi chiều hai người họ cũng không có việc gì, nên đồng ý luôn.

Đoàn người nói nói cười cười đi về phía nhà Sở Sở.

"Phương ca ca!" Vừa mới ra khỏi thang máy, giọng nói trong veo của A Hắc liền vang lên bên tai mọi người.

Sở Sở kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa, dường như đang đợi ai đó, nhìn kỹ lại, không phải là Phương Tử Văn thì còn ai vào đây nữa?

A Hắc rất vui, vì cuối cùng cũng có người lên mạng chơi game cùng mình rồi.

Đoàn người đến gần, Sở Sở nhanh chóng chạy tới chỗ Phương Tử Văn hỏi: "Sao anh lại tới đây vậy, có chuyện gì sao? Sao không báo trước với tôi một tiếng?"

Ánh mắt Phương Tử Văn từ từ đảo qua Tiếu Minh Dụ và Giản Thiếu Vũ, nói: "Đi ngang qua đây thuận đường ghé thăm mọi người một lúc."

Chẳng phải tối qua vừa mới gặp à? Sở Sở thầm thấy ngạc nhiên, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phương Tử Văn lại không dám nói thêm gì, nhanh chóng quét tròng mắt để mở cửa.

Trong nhà không có gì ngon để đãi khách, cuối cùng đành phải ngượng ngùng mà bưng cho mỗi người một ly nước lọc đặt ở trên bàn phòng khách.

Người trong phòng khách phân chia nhau chỗ ngồi rõ ràng, A Hắc và A Hồng ôm bụng nhỏ ngồi ở sô pha bên trái, dường như đang nhớ lại vị ngon của bánh ngọt.

Còn Phương Tử Văn thì ngồi bên cạnh hai đứa, đối diện Tiếu Minh Dụ và Giản Thiếu Vũ, hai bên chỉ nhìn nhau mà không lên tiếng, không khí có hơi đông cứng.

Ơ...này là có chuyện gì vậy? Sở Sở gãi gãi đầu.

Cuối cùng vẫn là Giản Thiếu Vũ đánh vỡ cục diện cứng ngắ, nói: "Phương tam thiếu, không ngờ lại gặp được anh ở đây, hân hạnh." Có điều trong lòng anh ta cũng nghi hoặc, quan hệ giữa Tư Đồ Sở Sở và Phương tam thiếu là gì, sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ.

Sở Sở vừa nghe, cũng nhanh chóng nói: "Thì ra là mọi người cũng biết nhau, thật trùng hợp."

Phương Tử Văn nhìn Sở Sở một cái, rồi mới quay đầu lạnh nhạt nói với Giản Thiếu Vũ: "Hân hạnh."

Khi Tiếu Minh Dụ nghe thấy Giản Thiếu Vũ thốt lên câu "Phương tam thiếu",liền kinh ngạc há hốc miệng. Dù chưa từng gặp Phương Tử Văn, nhưng tự nhiên là co đã nghe nhiều người nhắc đến người này, là con thứ ba của nhà họ Phương - một trong tứ đại gia tộc, tổng giám đốc của Nhất Đào Là Tốt Rồi, đại danh như sấm bên tai đó nha.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở lập tức giới thiệu với Phương Tử Văn: "Vị này là Tiếu Minh Dụ, bạn thân của tôi."

Phương Tử Văn hơi gật đầu với cô, Tiếu Minh Dụ cũng lập tức gật đầu đáp lại.

Sở Sở nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi, cô đứng lên nói: "Mọi người cứ ngồi chơi, tôi đi nấu cơm đã."

Tiếu Minh Dụ cũng đứng lên, "Để tớ giúp cậu."

Sở Sở từ chối ngay, cô mời người ta về nhà ăn cơm, chứ không phải tới để làm phụ bếp.

Cẩn thận đóng cửa phòng bếp lại, Sở Sở liền lắc mình vào không gian. Bởi vì có không gian tồn tại, ngoại trừ bỏ thịt ra, thì hầu như các thứ còn lại Sở Sở sẽ không cất giữ trong nhà, vì dù sao hòm giữa nhiệt trí năng vẫn cứ kém hơn không gian. Cô định làm bốn món mặn một món canh, củ cải kho thịt, khoai tây xào chua cay, dưa leo trộn, nấm rơm xào thịt và cuối cùng là canh La Tống.

Sau khi lấy nguyên liệu nấu ăn ra, Sở Sở quyết định làm khoai tây xào chua cay và dưa leo trộn trước.

Khoai tây xào chua cay chỉ cần có khoai tây và ớt xanh, ớt đỏ, Sở Sở lưu loát gọt vỏ khoai tây, cắt thành sợi mảnh, sau đó ngâm trong nước rửa đi tinh bột chờ đến khi xào mới vớt ra, sơ chế khoai tây xong, cô tiếp tục cắt sợi ớt xanh và đỏ, cắt hành lá thành đoạn ngắn.

Chuẩn bị xong các nguyên liệu, Sở Sở lập tức bật bếp bắc nồi, đun nóng dầu ăn, sau đó cho ít hành băm vào phi lên. Sở Sở vừa dùng sạn đảo hành, vừa xuất ra tinh thần lực du nhập vào hành băm, hiện giờ cô vận dụng tinh thần lực ngày càng thành thạo. Nhưng mà, cô càng muốn bản thân có thể nhanh chút nghiên cứu chế tạo thêm các loại gia vị, đến lúc đó cô sẽ không phải dùng tinh thần lực xào rau nữa.

Mùi hành phi rất nhanh từ trong nồi tỏa ra, Sở Sở vội vàng cho ớt xắt sợi vào, mùi ớt đặc trưng bắt đầu bốc lên. Sở Sở tham lam hít một hơi thật dài, từ trước đến này cô lúc nào cũng thích ăn ớt nhất, nhưng khi đến đây cô chưa từng được nếm lại, xào nhanh ớt với lửa lớn, Sở Sở liền cho thêm khoai tây sợi, cuối cùng, lúc gần chín, thì cho thêm muối, dấm chua, và thịt thú Tất Gia Lỗ băm vào, lập tức, một đĩa khoai tây xào chua cay trắng noãn, bóng bẩy đã ra lò.

So với cảnh bận rộn trong bếp của Sở Sở, thì ngoài phòng khách có vẻ vắng lặng hơn rất nhiều, A Hắc và A Hồng ăn no sinh lười biếng, đã sớm nằm ngủ thẳng cẳng trên sô pha.

Đạp trai, quá đẹ trai! Mày kiếm, mũi cao, có vẻ tuấn lãng anh khí. Chỉ có điều bây giờ môi đang mím rất chặt, nghiêm túc một cách quá đáng, làm như có ai thiếu anh ta mấy vạn đồng tiền vậy, trừ mười điểm! Tiếu Minh Dụ vụng trộm đánh giá Phương Tử Văn ngồi ở đối diện. Sau khi đánh giá xong thì lại bắt đầu nghiền ngẫm mối quan hệ giữa anh và Sở Sở, tuyệt đối không phải là người yêu, nếu đúng là người yêu thì sao cô có thể không biết chứ, hoặc là anh ta đang theo đuổi Sở Sở nhỉ? Tiếu Minh Dụ càng nghĩ càng cảm đúng.

Phương Tử Văn lạnh mặt, không chút nào dao động vì ánh mắt thỉnh thoảng lại quét qua của Tiếu Minh Dụ.

Cả ba người liên tục rơi vào trạng thái cạn lời cho đến khi mùi thơm từ phòng bếp bay tới.

"Thơm quá!" Tiếu Minh Dụ hít một hơi thật sâu, nói.

Giản Thiếu Vũ gật đầu phụ họa: "Là mùi ớt, thật sự rất thơm."

Về phần Phương Tử Văn,, lúc ngửi thấy mùi thơm phiêu đãng trong không khí, lại nghĩ tới Sở Sở đang tất bật trong bếp, khuôn mặt vốn nghiêm túc cũng trở nên hiền hòa.

Làm xong khoai tây xào chua cay, Sở Sở bắt đầu làm dưa leo trộn, vì trong nhà không có dầu vừng, Sở Sở chỉ có thể dùng dầu cô hay dùng để nấu ăn thay thế, dùng phần ớt còn thừa hồi nãy, băm nhỏ, cho vào dầu nóng phi lên, khoảng năm phút sau Sở Sở múc dầu ớt ra bát, cắt lát dưa leo, rưới dầu ớt và dấm chua lên, tiếp tục dùng tinh thần lực làm chúng nó dung hợp lại, một tô dưa leo trộn ngon miệng đã hoàn thành.

Củ cải kho thịt và nấm rơm xào thịt tương đối mất thời gian, hơn nữa còn phài sử dụng nhiều tinh thần lực, nhưng đại khái thì cũng có thể xong trong vòng bốn mươi phút. Còn canh La Tống thì phức tạp hơn, chẳng những phải mất thời gian chuẩn bị nguyên liệu, lúc cuối còn phải dùng tinh thần lực từ từ hòa quyện chúng nữa, Sở Sở nhìn nhìn thời gian đành phải từ bỏ.

Mùi thơm tỏa ra trong không khí ngày càng đậm, đừng nói là ba người Tiếu Minh Dụ, Giản Thiếu Vũ, Phương Tử Văn, hai đứa A Hắc và A Hồng vốn đang ngủ ngon cũng tỉnh lại, tinh thần sáng láng ngồi trên ghế chờ cơm.

Còn Phương Tử Văn thì đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Tiếu Minh Dụ nghi hoặc, người này đi đâu đấy?

Giản Thiếu Vũ nhìn vẻ mặt khó hiệu của Tiếu Minh Dụ, nở nụ cười, cô ngốc này vẫn chưa nhìn ra sao.

----- Hết chương 22 ------
*Ed: Bonus ảnh các món ăn xuất hiện trong chương này, riêng món canh la tống thì mình không tìm được ảnh, chỉ biết nó là một món canh gồm thịt bò, cà chua, khoai tây và cải sú nấu với nhau, các bạn thông cảm!
Các món theo thứ tự gồm: củ cải kho thịt, dưa leo trộn, khoai tây xào chua cay, cà phê sữa và nấm rơm xào thịt.





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play