Editor: Fuurin
*Ed: từ nay với mỗi món ăn tớ sẽ cố gắng tìm hình ảnh minh họa để mọi người dễ tưởng tượng nhé :))
*Đây là canh cá này*
*Cơm chiên Dương Châu này*
Thật ra trong nhà đã có sẵn tủ thuốc, nhưng từ khi Sở Sở dùng cơ thể này thì chưa bao giờ sử dụng thành ra đem nó xếp xó, vì thế sau khi cô chọn chọn nhặt nhặt ôm ra một đống thuốc đi vào phòng khách, liền thấy Phương Tử Văn lần đầu đến nhà đang mắt to trừng mắt nhỏ với A Hắc ngồi đối diện, mặt A Hắc xụ ra như cái bánh bao.
Khi thấy Sở Sở vào, A Hắc nhếch cằm với cô, dùng giọng mũi hừ một tiếng biểu thị bản thân nhóc đang rất bất mãn, còn Phương Tử Văn thì chỉ nhìn cô mỉm cười.
Ặc, có ai nói giùm cô tình huống bây giờ là gì thế này với?
Nhưng mà trong mắt Sở Sở, khuôn mặt nhợt nhạt vì bị thương nhưng vẫn nở nụ cười của Phương Tử Văn trở thành nụ cười miễn cưỡng. Thế là cô nhanh chóng chạy đến ngồi bên cạnh anh, đặt thuốc men xuống giúp anh sát trùng băng bó.
"Trước tiên để tôi giúp anh sát trùng vết thương đã." Sở Sở vừa nói vừa lấy ra một lọ thuốc nước không màu, nhờ kiếp trước cô thường đến cô nhi viện làm tình nguyện viên, nên cô vẫn có chút kinh nghiệm trong việc xử lý vết thương.
A Hắc ngồi cạnh đó nghe thấy, càng hừ nặng nề hơn, chảy có chút máu cũng phải băng bó, con người thật đúng là quá yếu ớt mà!
Phương Tử Văn không hề có chút áp lực nào khi đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của nhóc mập đối diện, anh nói cảm ơn, sau đó bắt đầu cởi cúc áo.
Bả vai dày rộng cường tráng của người đàn ông vừa xuất hiện, Sở Sở liền cảm thấy ngượng ngùng, trên mặt cũng bắt đầu nóng lên, mà Phương Tử Văn nhìn thấy cô bé bên cạnh hơi đỏ mặt, thì tâm trạng còn trở nên tương đối tốt.
Sau khi sững sờ vài giây, Sở Sở liền sờ sờ cái mũi theo bản năng, bắt đầu chăm chú giúp anh sát trùng vết thương.
Sau khi rửa sạch máu đen trên vết thương, một miệng vết thương dài xuất hiện, Sở Sở nhìn mà cũng cảm thấy đau giùm anh.
Cô thả nhẹ động tác, vừa dùng bông gòn chấm thuốc nhẹ nhàng chấm lên vết thương vừa quan sát sắc mặt Phương Tử Văn, thấy khuôn mặt anh vẫn mỉm cười như cũ, không hề biểu hiện chút nào đau đớn cả.
Sở Sở chỉ nói Phương Tử Văn cố chịu, lập tức tăng tốc độ, để nhanh chóng kết thúc sự "tra tấn" này.
(*Ed: "tra tấn" vì nam sắc trước mặt nhưng chỉ nhìn được mà không ăn được hehe :)) )
Dùng băng gạc quấn quanh miệng vết thương và bả vai anh, mỗi vòng đều cố định, cuối cùng lưu loát thắt một cái nơ con bướm, Sở Sở hài lòng nhìn tác phẩm băng bó của mình, xem ra cô cũng không vì lâu rồi chưa làm mà lạ việc.
Phương Tử Văn nhìn cái nơ con bướm kia, bỗng có chút quẫn, nhưng nhìn bộ dạng hài lòng của Sở Sở, anh cũng lặng lẽ nở nụ cười, cô nhóc này vẫn thú vị như trước. Thật ra khi gặp cô, để cô giúp chữa thương chỉ là một suy nghĩ bất chợt của anh mà thôi, dù sao thì trên người anh có mang theo thiết bị trị thương tân tiết nhất mà quân đội mới nghiên cứu ra được anh hai tặng, miệng vết thương này quả thật chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không thể ảnh hưởng gì tới anh.
"Phương tiên sinh, nếu không anh ở lại đây một đêm đi, rồi ngày mai hẵng đi." Sở Sở nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của Phương Tử Văn lo lắng nói.
"Được, vậy làm phiền em tối nay rồi." Phương Tử Văn không có từ chối.
A Hắc vừa định nói gì đó, kết quả liền bị A Hồng bịt miệng, nó đành phải phẫn nộ nhìn Phương Tử Văn. Trực giác của nó cho thấy, người này không có ý tốt! A Hắc căm giận nghĩ thầm.
Buổi tối khi đi ngủ, Sở Sở đều suy đi nghĩ lại xem trưa mai nên làm gì ăn, đặc biệt là trong tình huống trong nhà có thêm một người bị thương. Trong không gian chỉ toàn hoa quả rau dưa, cô thật sự không nghĩ ra có thể làm được những gì.
Bỗng nhiên cô nhớ ra, kiếp trước có một lần cô bất cẩn bị thương ở cánh tay, dì ở cô nhi viện đã làm canh cá trích cho cô ăn, quả thật là có thể giúp miệng vết thương nhanh lành. Cô cẩn thận nhớ lại, cuối cùng quyết định nấu canh cá trích, cô vẫn nhớ lúc đó tiền bạc trong cô nhi viện không nhiều lắm, cá trích cũng phải tự bắt về làm, hơn nữa còn là canh nhiều cá ít, nhưng vị đậm đà thanh ngọt, thơm lừng của nó cô vẫn không thể nào quên, hơn nữa vừa lúc lần trước cô đi chợ cũng có nhìn thấy bán cá. Sau đó ngoài canh cá trích thì làm thêm cơm chiên Dương Châu nữa là được, những nguyên liệu nấu ăn này đều có thể mua được ở chợ, cũng đỡ mất công.
Sáng sớm hôm sau, Sở Sở bắt đầu bận rộn trong phòng bếp, đừng nhìn A Hắc và A Hồng đang trong hình dạng trẻ con mà coi thường, sức ăn của hai đứa nó hoàn toàn không liên quan gì tới hình dạng của chúng, còn Phương Tử Văn, cô chỉ cần nhìn dáng người cao to của anh cũng đủ biết anh ăn cũng không hề ít, cho nên phải dậy sớm hơn chút để nấu.
Mất hơn một tiếng, Sỏ Sở làm bánh khoai lang và bánh đậu xanh mỗi loại hai mươi bánh, rồi đun thêm một nồi cháo trắng. Sau đó mang toàn bộ cho vào hộp giữa ấm, đặt giờ đàng hoàng.
Sở Sở nhìn nhìn đồng hồ, giờ đã hơn tám giờ, A Hắc A Hồng sẽ không dậy sớm như vậy, về phần Phương tiên sinh, thôi, nên để anh ấy ngủ thêm đi.
Sau khi thu xếp xong xuôi hết thảy, Sở Sở cầm thẻ ra khỏi nhà.
Lúc này, nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề, Phương Tử Văn chậm rãi mở mắt, thật ra vào lúc Sở Sở rời giường thì anh đã tỉnh rồi, nhưng mà nghe tiếng động trong phòng bếp, tiếng nước sôi và mùi hương từ từ lan tỏa trong không khí, anh đột nhiên không muốn dậy nữa. Nếu là bình thường, thì anh đã bước vào phòng tập thể hình trong nhà mình từ lâu rồi.
Sở Sở đứng ở chợ khó khăn suy nghĩ, cô chỉ biết ở đây có bán cá, nhưng thật sự không thể tưởng tượng được cái gọi là cá này lại là sinh vật mà cô hoàn toàn không biết.
Đã lật vài trang hình ảnh, nhân viên bán hàng vẫn nhẫn nại nhiệt tình như trước, nhưng Sở Sở đã cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô ra hiệu cho nhân viên không cần phải giới thiệu nữa, để cô từ từ xem là được.
Cứ như vậy, bỗng nhiên, có một loại cá hơi quen quen đập vào mắt, Sở Sở dừng tay, nhìn chằm chằm màn hình, chỉ thấy trong hình là một con cá dẹt dài, hình giọt nước, bụng tròn đầu ngắn, phía trên lưng màu đen, bụng xám bạc, hoàn toàn giống với hình dạng cá trích trong đầu Sở Sở, có điều là vây lưng và bụng nó có gai nhọn chĩa ra, có vẻ rất dữ, hơn nữa đuôi còn có cả răng cưa.
Nhân viên bán hàng đứng một bên thấy bộ dạng chăm chú của Sở Sở, lập tức giới thiệu với cô: "Tư Đồ tiểu thư, đây là một trong số ít loài các ăn tạp, chủ yếu ăn thực vật, có rất nhiều trong ngư trường liên bang, nó có chất thịt mềm, tươi ngọt, giá trị dinh dưỡng rất cao, mỗi trăm gram thịt đều có chứa một lượng lớn khoáng chất, vitamin."
"Vậy dùng để nấu canh rất tốt cho vết thương có phải không?" Nghe thấy nhân viên bán hàng nói về giá trị dinh dưỡng, Sở Sở nhanh chóng hỏi.
"Đúng vậy." Nghe thấy hai chữ nấu canh, nhân viên bán hàng từng gặp Sở Sở vài lần cuối cùng cũng chứng thực suy đoán của bản thân lúc trước, xem ra vị Tư Đồ tiểu thư này thật sự là một đầu bếp, chẳng trách mỗi lần đến mua nguyên liệu cô đều không cần đầu bếp trong chợ chế biến sẵn thành thức ăn. Nghĩ vậy, nhân viên bán hàng càng trở nên nhiệt tình.
"Ừm, phiền chị lấy giùm tôi hai con cá loại này, với một ít rau củ nữa."
Chọn mua thêm nửa tiếng, cuối cùng Sở Sở cũng mua đủ những thứ mình cần. Quẹt thẻ một cái, ba mươi lăm vạn đồng liên bang ra đi. Sở Sở phát hiện tốc độ tiêu tiền của bản thân thật sự rất nhanh.
Khi Sở Sở về nhà là đã gần mười rưỡi, đồ đạc mua ở chợ cũng được giao tới nơi.
A Hồng vẫn như mọi khi, ngồi trong phòng khách ôm TV xem hoạt hình, hai người kia thì không biết đang ở đâu.
"A Hồng, hai người kia đâu rồi, vẫn chưa dậy à?" Sở Sở cảm thấy kỳ quái, hỏi.
A Hồng bĩu môi, ý bảo Sở Sở nhìn sang hướng phòng máy.
"Bọn họ đang ở phòng máy à?"
"Đúng vậy ạ, ăn sáng xong liền ngồi lỳ trong đó không chịu ra!" Nhớ lại lúc sáng còn chưa được ăn đủ bánh khoa lang và bánh đậu xanh, A Hồng phụng phịu nói.
Sở Sở không hiểu mô tê gì đi về phía phòng máy.
"Ám ảnh sưu hồn chưởng!" Mới vừa đến gần, Sở Sở đã bị một tiếng hét từ bên trong vọng ra dọa cho nhảy dựng, cô nghĩ chắc có chuyện xảy ra nên vội vàng vào trong, lại bị cảnh tượng trước mắt làm đứng hình.
Chỉ hai người một lớn một nhỉ tối hôm qua còn không ưa gì nhau, bây giờ đã hòa hảo chơi game. Điều chỉnh quang não sang điều khiển bằng giọng nói, hai người anh một câu tôi một câu bắt đầu điều khiển nhân vật trên màn hình hành động, hoàn toàn không phát hiện ra Sở Sở đã vào phòng.
Sở Sở vẫn luôn biết A Hắc dùng quang não của mình chơi game online, trò chơi mà nó chơi là trò chơi mới ra, hoàn toàn không dùng bàn phím để chơi giống như các game hiện tại, mà dùng giọng nói, thu hút được rất nhiều người chơi.
Nhìn hai người chỉ huy một hồi, Sở Sở cũng dần dần nhìn ra được chút tin tức, hiển nhiên là về phương diện động tác võ công A Hắc biểu hiện rất xuất sắc, còn Phương Tử Văn thì nổi bật ở phương diện vũ khí lạnh và một số loại vũ khí tiên tiến khác hơn.
Nhìn hai người chơi vui quên trời đất, Sở Sở lắc đầu hiểu rõ, cười cười rồi ra ngoài đi nấu ăn.
Trước khi cá được đưa tới thì đã được cạo vảy, cắt mang, vây và bỏ ruột. Sở Sở cho dầu ăn vào nồi đun nóng, sau đó cho cá vào chiên sơ, cô thả một sợi tinh thần lực ra tỉ mỉ quấn quanh con cá, sau đó thả thêm một sợi nữa hất dầu nóng trong nồi lên mình cá từng chút một, để dầu thấm sâu vào từng thớ thịt của con cá. Không bao lâu sau, hai mặt cá đã vàng đều, không khí dần tỏa ra mùi thơm.
Phương Tử Văn nhìn bộ dạng kích động pha lẫn bội phục của nhóc mập, ý cười trong mắt càng sâu, anh vừa vươn tay ra định sờ đầu thằng bé, thì đột nhiên một tia rung động từ trong không khí truyền đến làm anh dừng bước, lập tức tiến vào trạng thái phòng vệ.
Khi luồng rung động ấy dày đặc hơn, Phương Tử Văn lập tức nhận ra đó là luồng tinh thần lực ôn hòa quen thuộc lúc trước.
Đó là?
Phương Tử Văn giật mình, lập tức nhớ đến việc xuất hiện dao động của tinh thần lực trong hội sở lần trước, cảm giác quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là cùng một người ư? Từ luồng tinh thần lực kia, Phương Tử Văn không hề cảm thấy một tia ác ý nào cả.
Hướng này là?
"Tiểu Hắc, em chơi trước đi, anh đi uống nước đã." Phương Tử Văn mỉm cười nói với A Hắc.
"Đi đi đi đi, anh nhớ nhanh quay lại nha." A Hắc phất phất tay, ánh mắt vẫn dính lên màn hình.
Sau khi Phương Tử Văn ra khỏi phòng máy, liền lập tức dùng tinh thần lực tra xét.
----- Hết chương 18 -----