Editor: Fuurin
*Ed: Tên chương dài thật :)))) wattpad chỉ cho tiêu đề tối đa là 80 ký tự thôi :)))) nên tớ đăng tiêu đề ở đây nhé.
Chương 15: Hôm nay cậu đã ăn bánh đậu xanh/bánh khoai lang chưa? Chưa á! Cậu thật là lạc hậu!

"Chị Sở Sở, vì sao lâu rồi không tới thăm em!" Cậu bé ôm chặt cô, đầu nhỏ cọ cọ, chu miệng nói, khuôn mặt lã chã chực khóc.

Đặt hoa quả đang xách trên tay xuống sàn, hai tay ôm lấy cậu bé, Sở Sở chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ đồng thời cũng đau lòng, từ trước tới nay cô đều rất thích trẻ con.

"Nhiên Nhiên ngoan, là chị không tốt, gần đây vội tới nỗi quên mất em." Ngửi mũi sữa thơm và sờ sờ đầu tóc mềm mại của cậu bé, Sở Sở bỗng nhiên có chút chột dạ.

Tiểu Nhiên Nhiên thấy bộ dạng cẩn thận che chở của Sở Sở liền cười khanh khách, nhón chân, kéo kéo áo Sở Sở ý bảo cô cúi đầu xuống.

Thấy Nhiên Nhiên chu cái miệng ra thật dài, Sở Sở hiểu ngay, lập tức cúi xuống, quả nhiên cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn liền hôn chụt một cái rõ to lên má cô. Nhìn cậu bé đáng yêu trong ngực, Sở Sở hận không thể ẵm luôn người về nhà mình.

Dì Trương từ phòng bếp đi ra nhìn thấy cảnh này, nở nụ cười nói: "Được rồi, Nhiên Nhiên à, nhanh đi rửa tay với chị Sở Sở để còn ăn cơm nào."

"Dạ, chị Sở Sở ơi, chúng ta đi rửa tay đi, hôm nay bà mua cơm và đồ ăn ngon đó." Tiểu Nhiên Nhiên nhảy khỏi lòng Sở Sở nhảy nhót.

Cơm á? ! Sở Sở theo phản xạ liền bắt đầu ứa nước miếng, mắt sáng lên.

"Nhiên Nhiên thích nhất là ăn cơm và thức ăn." Tiểu Nhiên Nhiên hưng phấn tuyên bố. Nhìn cậu bé mập mắt sáng như sao nói, Sở Sở có chút ngượng ngùng lấy lại tinh thần, nhớ ra mình có mang theo hoa quả, liền nhanh chóng xách nó từ dưới sàn lên, thần thần bí bí vẫy vẫy tay với Nhiên Nhiên, nói:"Nhiên Nhiên, nhìn xem chị Sở Sở mang cho em món gì ngon này."

"Quả táo! Đào đào nữa này!" Nhiên Nhiên lập tức hưng phấn chạy lại, đứng cạnh Sở Sở nhón chân lên sờ, bé vẫn nhớ lần trước chị Sở Sở cho bà hoa quả ăn rất ngon đó.

"Nhiên Nhiên thật thông minh." Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cậu nhóc, Sở Sở cũng không có ghẹo bé, ngồi xuống đưa hoa quả cho bé.

Tiểu Nhiên Nhiên nhìn quả táo đỏ au và quả đào hồng phấn trước mắt mà chảy nước miếng, nhưng vì sắp phải ăn cơm rồi, nên bé đành luyến tiếc nhìn chúng được dì Trương lấy đem cất vào hộp giữ đồ.

Dì Trương đã dọn sẵn đồ ăn, Sở Sở nắm tay Nhiên Nhiên đi tới bàn ăn liền thấy cơm trắng tinh và một đĩa thịt gì đó xào với cải trắng và một đĩa bắp xào, tất cả đều được mua từ siêu thị về.

Bữa cơm này mọi người ăn rất thỏa mãn, tuy lúc trước Sở sở đã ăn cơm chiên Dương Châu, nhưng đối với một người đã quen cơm thịt rau dưa như cô thì còn lâu mới đủ. Nhưng Sở Sở có chút ý thấy là số lượng mấy món này cũng không nhiều, hẳn ra rất đắt cho nên dì Trương không mua nhiều lắm.

Thật ra sau khi Sở Sở bước vào nhà dì Trương thì liền cảm thấy hơi kỳ lạ, nhà dì Trương dường như chỉ có mình dì và Nhiên Nhiên. Hơn nữa tuổi dì Trương chắc cũng phải ngoài tứ tuần rồi, Nhiên Nhiên chắc chắn sẽ không phải là con dì ấy, là cháu mới đúng. Từ những thiết bị trong nhà có thể thấy là dì Trương cũng không quá dư dả. Nghĩ đến lúc trước vì chuyện trả nợ của mình mà dì còn phải đi khắp nơi tìm người vay tiền, trong lòng Sở Sở cảm thấy rất áy náy, nhưng cũng vô cùng vui sướng, vui vì một người không có máu mủ gì với bản thân mà lại quan tâm mình như vậy.

Sau khi ăn xong rồi chơi cùng Sở Sở một lúc, Nhiên Nhiên bắt đầu gật gà gật gù, dì Trương nhanh chóng bế nhóc lên giường, vậy mà tuy rằng mí mắt đã díp vào nhau không mở ra nổi, nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Chị Sở Sở, đừng đi mà..."

Hai người nhìn bộ dạng đáng yêu của bé liền không nhịn được mà nở nụ cười.

Thu xếp cho Nhiên Nhiên xong xuôi, dì Trương liền lôi kéo Sở Sở ra phòng khách nói chuyện.

Thì ra tuy rằng Sở Sở nhất nhất nói là không có chuyện gì, nhưng trong lòng bà vẫn có chút không thể tin được.

Sở Sở nghĩ nghĩ, không bằng nói sự thật ra cho dì luôn, để tránh cho dì ấy cứ suy nghĩ lo lắng vô cớ.

Chỉ là sau nghi nghe xong, dì Trương giận điên lên, Sở Sở có xoa dịu cách mấy cũng không có tác dụng, khiến cô có chút hối hận khi nói ra.

"Thật đúng là không bằng cầm thú, loại chuyện vô nhân đạo này mà cũng dám làm." Dì Trương tức giận mắng, nhưng mà cũng chỉ là mắng mắng thôi, các ba2 cũng chẳng thể thực sự lấy chứng chọi đá mà đi chống lại đám người Triệu phu nhân được.

"Sở Sở sau này đừng gặp lại Triệu phu nhân nữa, có chuyện gì cứ để dì xử lý." Dì Trương kiên quyết nói, không thể trêu vào chẳng lẽ bọn họ không biết đường trốn chắc.

Sở Sở gật đầu, cô hiểu ý dì Trương, nhất thời nóng vội đi xung đột với người ta đúng là chẳng giải quyết được vấn đề.

"Thưa cậu ba, phàm là người hôm qua có mặt ở đó, chúng tôi đều đã điều tra cả, không hề phát hiện điều gì bất thường." Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc vét đen kính cẩn nói với Phương Tử Văn đang ngồi trên sô pha ở phía đối diện.

Không có gì kỳ lạ à? Không thể nào! Luồng tinh thần lực hệ Mộc đó tuy rằng không thể nói là đặc biệt mạnh mẽ, nhưng lại xuất hiện một cách rất kỳ lạ, tính cảnh giác của anh cao như vậy mà khi nó tới sát bên thì anh mới cảm thấy, càng khiến anh khiếp sợ hơn, đó chính là tính tương tác khó mà tin nổi của luồng tinh thần lực đó, nó có thể cộng hưởng với tinh thần lực hệ Mộc trong cơ thể anh, thậm chí thúc đẩy nó. Anh chưa bao giờ nghe thấy ai có tinh thần lực mà làm được điều đó cả.

Chẳng lẽ là cô nhóc kia? Ánh mắt Phương Tử Văn trầm xuống, cái này cũng không thể, anh đã thuộc nằm lòng tư liệu của cô ấy rồi, không có gì bất thường hết. Chẳng lẽ là Lâm Hào?

"Gần đây nhà họ Lâm có động tĩnh gì không?"

"Hôm nay sau khi Lâm Hào và cậu tách ra thì có chạm mặt cậu cả nhà họ Tô ở khu ghế lo." Người đàn ông dừng một chút, mới nói tiếp: "Đi cùng còn có cô Lâm Khải Lệ."

Lâm Khải Lệ? Tô Cẩn? Phương Tử Văn nghe vậy thì lâm vào trầm tư, gần đây nhà họ Lâm liên tục có động tĩnh, không gì khác ngoài việc Lâm lão gia làm chủ nhà họ Lâm hơn bảy mươi năm nay rốt cuộc cũng quyết định lui về phía sau, con nối dòng của Lâm lão gia rất nhiều, ai ai cũng muốn làm gia chủ tiếp theo của nhà họ Lâm, nhưng không phải ai cũng làm được, Lâm gia thân là kẻ đi đầu ngành nông nghiệp, ngành nghề cũng không phải chỉ có mỗi trồng trọt, mà quan trọng hơn cả đó là nhà họ Lâm có hệ thống đầu bếp chuyên chế biến các nông sản mà những gia tộc nông nghiệp khác không có, dưới danh nghĩa nhà họ Lâm tụ tập rất đông các cao thủ đầu bếp, rau củ quả hàng năm mà họ gieo trồng hơn một nửa đều được chế biến thành các món ăn ngon để tiêu thụ, vô cùng được hoan nghênh. Bởi thế, muốn trở thành người đứng đầu mới của nhà họ Lâm, không có đủ năng lực là không được.

Mà trong số con nối dòng của nha họ Lâm, thì người có hi vọng lớn nhất chính là cậu cả Lâm Thành và cậu ba Lâm Hào, thực lực hai người nang nhau, khó phân cao thấp, hiện giờ hai người họ đang mượn thế lực khắp nơi để tạo chỗ đứng cho bản thân. Lần trước Lâm Hào hẹn gặp anh đơn giản chính là muốn mượn sức, mà anh cự tuyệt chính là vì không muốn giao du với kẻ xấu, hơn nữa theo anh thấy, thì trong vòng mười ngày nửa tháng, Lâm lão gia lùi về sau là chuyện không có khả năng, nói cách khác, chính là hai người vẫn còn phải tiếp tục đấu. Nhà họ Tô là gia tộc có nhiều đầu bếp nổi tiếng, chẳng lẽ Lâm Hào lại liên minh cùng nhà họ Tô sao?

"Tiếp tục cẩn thận quan sát kỹ nhà họ Lâm." Nhà họ Lâm có địa vị rất quan trọng trên đại lục Vô Sắc, bất luận tương lai kẻ nào lên nắm quyền, xã hội tất đều sẽ trải qua một phen biến động lớn.

Người mặc áo đen cung kính gật đầu, lui xuống.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Sở liền vội vàng thức dậy, hai đứa nhóc trong nhà cũng không rảnh rỗi, ba người bận bịu cả buổi sáng mới có thể làm xong xuôi hết công việc.

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Sở Sở lập tức đăng nhập cửa hàng mà cô đã lâu không vào, sóng gió vì cái tên của tiệm lúc trước đã vơi đi nhiều. Sở Sở không vội post ảnh mới lên, mà là sửa lại tên cửa hàng, vì sau này không chỉ bán hoa quả nữa, nhưng người kém cỏi trong việc đặt tên như Sở Sở vẫn đặt cho nó một cái tên thật tầm thường - Cửa Hàng Tạp Hóa.

Sau đó thì khi ảnh load lên xong, Sở Sở bình tĩnh chờ người mua tới cửa. Hoa quả mỗi trái là năm vạn đồng liên bang, mỗi cái bánh khoai lang là năm ngàn đồng liên bang, mà bánh đậu xanh thì là sáu ngàn đồng liên bang. Nói thật là cô không lo hoa quả sẽ ế, dù sao thì số liệu rành rành ra đó, chỉ có bánh khoai lang và bánh đậu xanh là cô không xác định lắm, số liệu là một chuyện, nhưng cô cũng không thể xác định là người ở đây có đón nhận thứ mới nhiệt tình hay không, bởi vậy nên không dám đưa ra giá quá cao.

"Cửa Hàng Hoa Quả Số Một đã cập nhật hàng mới, mau đến xem nào, Cửa Hàng Hoa Quả Số Một, đã cập nhật hàng mới, mau đến xem nào..." Trong phòng họp đột nhiên vang lên một giọng nói bi bô đáng yêu.

"Khụ. . . Khụ khụ. . ." Mộc Thất đang uống nước xém nữa thì sặc, nhanh chóng tắt máy liên lạc của mình đi, rồi trừng mắt liếc Từ Mạc một cái, anh dùng đầu gối cũng đoán được là tên đó bày trò.

Từ Mạc ngồi ở đối diện đối mặt với khuôn mặt tức giận của Mộc Thất không hề có tí áp lực gì mà còn nở nụ cười xấu xa, da mặt anh vốn dày mà.

Mọi người trong phòng họp thấy hai vị Tổng Giám Đốc kính yêu của mình như vậy thì đồng loạt im lặng.

"Buổi họp hôm nay kết thúc tại đây, mọi người giản tán đi." Phương Tử Văn gấp văn bản ở trước mặt lại, không biểu cảm nói.

Chờ mọi người vừa đi khỏi, Phương Tử Văn tiếp tục dùng khuôn mặt không biểu cảm nói với Từ Mạc: "Tiền lương tháng này trừ một nửa."

Từ Mạc vừa nghe, lập tức không chịu nổi: "Tử Văn, chuyện này đâu phải lỗi của tớ đâu."

"Có phải ngay cả số còn lại cậu cũng không cần nữa phải không." Phương Tử Văn bỏ lại một câu nói, rồi đứng lên đi ra ngoài.

"Này, cậu muốn đi đâu đó?"

"Tôi nhớ hình như là tôi mới là ông chủ đúng không?"

F*ck! Ngoài mặt đang ra vẻ cầu xin nhưng trong lòng Từ Mạc lại đang giơ ngón giữa, đồ ông chủ vạn ác!

Mộc Thất ở một bên nhìn có chút sảng khoái, sau đó anh mau chóng khởi động mạng lên quang não trong phòng họp.

Màn hình vừa chuyển đến tab vào Cửa Hàng Hoa Quả Số Một, thì đập vào mắt họ đầu tiên chính là bốn chữ Cửa Hàng Tạp Hóa to tướng.

Từ Mạc nhìn màn hình, khóe miệng co giật nói: "Ta nói cái người này đặt tên thật là ngốc, lần đầu tiên nhìn thấy tên cửa hàng và cửa hàng lại chỏi nhau đôm đốp như vậy, thật bái phục vô cùng!"

Mộc Thất liếc trắng mắt, cười nhạo nói: "Ai đó ở nhà còn tên là Nhị Tử kìa." (*Ed: Nhị tiếng trung còn có nghĩa là ngốc.) Ở trong nhà Từ Mạc xếp thứ hai, bị người trong nhà đặt cho biệt danh là Nhị Tử.

... Từ Mạc cảm thấy đau đớn, Nhị Nhị cái đầu cậu ấy!

Chờ đến khi load trang web xong, Mộc Thất nhạy bén phát hiện là giá hoa quả đã tăng, xem ra chủ tiệm đã phát hiện ra lần trước mình bán hớ.

Từ Mạc cũng tinh mắt nhìn thấy, "A, tăng giá rồi, cuối cùng người này cũng lắp não vào đầu."

Mộc Thất không thèm để ý đến anh ta, nhanh chóng bấm nút mua hết toàn bộ, chờ đến khi dòng chữ mua hàng thành công hiện lên, mới nói: "Lần trước là chúng ta nhặt được món hời có được không hả, bây giờ có giá năm vạn cũng chỉ là ngang bằng giá thị trường mà thôi, có điều số lượng ít đi so với lần trước."

Từ Mạc sờ sờ cằm nói: "Có lẽ là trong tay người này đã không còn lại bao nhiêu hàng nữa."

Mộc Thất không đáp lời, anh cảm thấy sự thật nhất định không phải như thế.

Sau khi Sở Sở treo biển bán lại thì vẫn chưa F5 lần nào, nên sau khi bấm làm mới trang web, cô liền mừng rỡ phát hiện hoa quả đã bán sạch trơn! Sở Sở lập tức mở ra lịch sử mua hàng, chỉ thấy đúng một người, thì ra là anh ta, động tác thật nhanh!

Sau nửa giờ, tiền hoa quả liền đến tài khoản, tổng cộng là ba trăm vạn đồng liên bang, Sở Sở nhìn bảy số không trong tài khoản mà cười híp ả mắt.

Có điều hoa quả thì bán rất chạy, còn bánh khoai lang và bánh đậu xanh cả giờ rồi vẫn không ai hỏi thăm, điều này làm Sở Sở có chút chán nản. Chờ nửa ngày vẫn không thấy có động tĩnh gì, Sở Sở đành phải đăng xuất trước để đi làm thức ăn cho A Hắc và A Hồng.

Mà một giờ sau khi Sở Sở logout, trên trang chủ của mục điểm tâm của trang web món ngon hàng đầu của liên bang - Mỹ Thực Tự Nhiên liền xuất hiện một tiêu đề được tô đậm và đỏ, ghi như sau: "Hôm nay cậu đã ăn bánh đậu xanh/bánh khoai lang chưa? Chưa á! Cậu thật là lạc hậu!" Sau đó, tiêu đề này liền lên top search.

---- Hết chương 15 ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play