Ngũ Sướng Nhiễm tràn đầy lửa giận đi đến ngồi trong xe, cái mũi khéo léo cao thẳng phun ra tức giận, đôi môi đỏ mọng mím chặt, mắt phát hỏa nhìn chằm chằm tay lái. Cố Hân Mộng, Cố Hân Mộng, Cố Hân Mộng,... Đáy lòng hét lên cái tên làm cho cố nghiến răng nghiến lợi. Tôi với cô không đội trời chung, tôi nhất định phải moi ra tin tức bí mật của cô, hừ...Thở mạnh một cái, rất giận, tay dùng sức đánh vào tay lái... "Ui da..." Đau quá, Ngũ Sướng Nhiễm há miệng, mắt nhắm chặt, mày nhíu lại, tay trái bắt lấy chỗ đau trên tay phải, xoa cũng không dám xoa. Ngũ Sướng Nhiễm từ nhỏ sợ đau, mỗi lần bị đứt tay một chút cũng có thể làm cô nhe răng kêu đau cả ngày. Cái bộ dạng kia, giống như bị người ta đâm một dao vào ngực vậy.


"Ánh sáng tươi đẹp, anh lấp lánh, cất vào đáy lòng, nhưng anh lại mang đến một đám mây đen, che phủ thế giới của em..." Tiếng chuông điện thoại vang lên. Ôi, giọng hát này so với cô gái kia khó nghe hơn, vẫn là giọng của cô ta dễ nghe. Ngũ Sướng Nhiễm nghe tiếng chuông reo, miệng hơi mở một chút, trong đầu bỗng hiện lên gương mặt lạnh lùng của cô gái kia, sợ tới mức làm cô hít một hơi vào, vội lắc lắc đầu, đem hình ảnh kia mau chóng vứt đi. Tay trái lấy di động trong túi ra, nhìn màn hình lại xuất hiện tên của Trương Hiểu, trong lòng không vui nhìn thấy cái tên đó lại thấy phiền phức, tay bấm đổi chế độ im lặng, rồi bỏ vào trong túi. Chỉnh ghế thấp xuống, dựa lên, nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một lát. Có lẽ mấy ngày nay thật sự rất mệt, trong chốc lát liền mơ màng mà ngủ.


Ngũ Sướng Nhiễm có thói quen nằm mơ, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đi ngủ, đa số đều có những giấc mơ lộn xộn. Ngũ Sướng Nhiễm nằm trên ghế, cũng không biết là ngủ bao lâu. Bỗng nhiên, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong giấc mơ của cô, tuy rằng bóng dáng có chút mơ hồ không thấy rõ nhưng là cảm giác trong lòng thích bóng dáng này, rất muốn thấy rõ cô gái kia là ai, bóng dáng càng gần, càng gần, rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt cô ta...Kinh hãi một cái, Ngũ Sướng Nhiễm tỉnh lại, thở hổn hển, thấy rõ chỗ đang ở mới nặng nề thở ra một tiếng, cả người thả lỏng, thì ra là nằm mơ. Cái cô gái kia như thế nào lại âm hồn không tán đến vậy chứ? Ngũ Sướng Nhiễm muốn khóc quá, ngay cả một giấc mơ an bình cũng không cho cô thấy. Tâm yên ổn rồi, mới phát hiện xung quanh đã tối, mấy giờ rồi? Sao lại ngủ một mạch hết cả buổi chiều? Ngũ Sướng Nhiễm đưa tay vào túi, lấy di động xem, có năm cuộc gọi nhỡ, xem kĩ lại, màn hình hiện lên cái tên, Ngũ Sướng Nhiễm giật mình, vội vã gọi điện thoại lại. Một lát sau, bên kia truyền đến giọng nói dễ nghe "A lô, là Sướng Nhiễm à? Sao cô lại không bắt điện thoại của tôi? Tôi còn nghĩ cô muốn quên tôi rồi! Không muốn cùng tôi làm bạn!" Nói xong, giọng nói cũng thấp xuống.


Ngũ Sướng Nhiễm thấy xấu hổ, liền giải thích "Xấu hổ quá! Lúc nãy chỉnh chế độ im lặng nên không nghe thấy, đúng rồi, cô ăn cơm chưa?" Vốn hẹn Tiêu Minh Quân cùng ăn cơm chiều, kết quả để người ta gọi nhỡ mấy cuộc. Bây giờ cũng bảy giờ rồi, cô sao lại không có ý tứ đến vậy chứ? Hơn nữa lại là mới quen biết.


"Vẫn chưa! Cô đang ở đâu? Chúng ta đi ăn cơm nhé?" Tiêu Minh quân đang buồn bã, nhận điện thoại của Ngũ Sướng Nhiễm xong tâm tình lại tốt lên, điều không vui lập tức bị cô ném lên chín tầng mây.


"Tôi? Tôi còn ở chỗ cạnh biển hồi trưa, còn cô? Cô có xe không? Hay để tôi đến đón cô? Sau đó cùng đi dùng cơm?" Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy Tiêu Minh Quân vừa trở về, lại không về nhà, hẳn là không có xe? Điều cô không ngờ là Tiêu Minh Quân sau khi tìm một khách sạn năm sao đặt chân xong, lập tức đi đến nơi bán xe sang trọng nhất thành phố Z mua một chiếc Ferrari màu đỏ phong tao chói mắt. Nhưng Tiêu Minh Quân vừa nghe Ngũ Sướng Nhiễm nói vậy, vui vẻ, mặc kệ là như thế nào, cũng không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Nói tên khách sạn, địa chỉ cho Ngũ Sướng Nhiễm xong thì tắt điện thoại, vẻ mặt mê người tươi cười, lập tức ngồi vào bàn trang điểm.


Lúc Ngũ Sướng Nhiễm nhìn thấy Tiêu Minh Quân, ánh mắt mở to, nhìn đến ngây người. Đẹp quá! Đẹp đến không hình dung được, đẹp đến có thể làm người ta phạm tội, đến cô là con gái cũng nhịn không được mà ngây người nhìn, lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên bốn chữ thành ngữ: Hồng nhan họa thủy.


Tiêu Minh Quân ngồi bên ghế cạnh tài xế, quay đầu, tươi cười ngọt ngào đến thanh khiết. Thanh khiết? Ngũ Sướng Nhiễm muốn trách ông Trời bất công, một cô gái xinh đẹp quyến rũ là thế, khi cười còn khiến người ta cảm thấy thanh khiết. Xong rồi, cô bất giác cảm thán với tất cả cánh đàn ông, gặp được cô gái thế kia, thật sự là chạy trời không khỏi nắng, chắc chắn sau đó sẽ hướng Địa ngục mà lao vào.


"Chúng ta ăn gì đây?" Tiêu Minh Quân hỏi.


"Ừm..." Ngũ Sướng Nhiễm suy nghĩ, không biết lại hỏi lại "Cô thích ăn gì?"


Tiêu Minh Quân nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng lên "Ăn lẩu". Cô nhớ nhiều năm trước, gia đình cô cùng nhau quây quần ăn lẩu, vui vẻ lại ăn rất ngon, ra nước ngoài nhiều năm như vậy cũng chưa có ăn lại lần nữa, có hơi thèm ăn.


"Ăn lẩu?" Ngũ Sướng Nhiễm hơi bất ngờ, cô không nghĩ đối phương lại đề nghị ăn lẩu, xem bộ dạng cô ấy, có vẻ như là phải đến nhà hàng cao cấp ăn cơm Tây. Nhưng mà, nói đến ăn lẩu, cô cũng thấy hơi thèm rồi, cô cũng là nhiều năm chưa ăn, không khỏi nuốt nước miếng, gật đầu mạnh một cái, "Được, chúng ta đi ăn lẩu." Nhưng mà, có tiệm lẩu nào để ăn đây? Ngũ Sướng Nhiễm mới trở về một tháng nay cũng không biết chỗ nào có tiệm lẩu.


Nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm mắt sáng rực lên sau đó lại mờ mịt, Tiêu Minh Quân thấy lạ nên nghiêng đầu nhìn Ngũ Sướng Nhiễm "Làm sao vậy?"


Ngũ Sướng Nhiễm ngượng ngùng cười "Tôi không biết chỗ nào có tiệm lẩu."


Tiêu Minh Quân mặt ngẩn ra, nhưng lập tức lại mỉm cười "Có gì đâu, chờ một chút, để tôi." Nói xong, xuống xe, bắt được một người đàn ông qua đường, nhìn hai người vung tay múa chân, Ngũ Sướng Nhiễm biết Tiêu Minh Quân đang hỏi đường. Nhưng mà xem cái tên bị hỏi kia, mắt hiện lên hình trái tim, vẻ mặt say mê, Ngũ Sướng Nhiễm không khỏi lắc đầu, thật tai họa a!


Tiêu Minh Quân cũng nhanh chóng trở lại, vẻ mặt đắc ý tươi cười "Khu thương mại gần chỗ bờ biển lúc trưa chúng ta gặp nhau, có một quán lẩu ba tầng tên là quán lẩu Uyên Ương"


"Được rồi." Ngũ Sướng Nhiễm lên tiếng đáp, cho xe chạy, hướng khu thương mại mà đi.


Tiêu Minh Quân nhìn sườn mặt Ngũ Sướng Nhiễm đang lái xe, có hơi bị thu hút, có chút luyến tiếc không muốn dời mắt. Cô cảm thấy Ngũ Sướng Nhiễm thật đẹp, ngũ quan như được cẩn thận chạm khắc, cho dù là xem kĩ từng phần, cũng không có chỗ nào không đẹp, gợp tất cả lại đẹp đến làm người ta xúc động. Mà điểm hấp dẫn nhất của cô chính là trên người Ngũ Sướng Nhiễm tỏa ra một cảm giác nhẹ nhàng, giống như một luồng gió nhẹ ban sáng, khiến người ta thấy thật vui vẻ thoải mái, cảm giác tươi mát.


Ngũ Sướng Nhiễm nhận ra Tiêu Minh Quân không có dời tầm mắt, cảm thấy hơi mất tự nhiên, vì thế tùy tiện tìm một đề tài phân tán sự chú ý của Tiêu Minh Quân "Cô rời thành phố Z bao năm rồi?"


"Hả?" Đột nhiên nghe câu hỏi, tâm trí Tiêu Minh Quân quay về, ánh mắt xoay nhìn chăm chú phía trước, trong đầu suy nghĩ "Cũng mười mấy năm rồi!"


"Lâu vậy sao? Gia đình cô di dân qua nước ngoài à?" Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhớ đến Tiêu Minh Quân có nói là ba mẹ cô đều ở nước ngoài, chỉ có chị cô là ở thành phố Z, cho nên mới đặt câu hỏi.


"Đúng vậy, bởi vì việc làm ăn của ba tôi ở nước ngoài nên di dân qua đó, nhưng mà trong nước cũng có việc buôn bán, cho nên chị tôi ở lại đây quản lý." Tiêu Minh Quân thành thật trả lời, chỉ không nói cho Ngũ Sướng Nhiễm biết việc buôn bán của gia đình là làm gì. Thật ra, Tiêu Minh Quân vốn là con gái của trùm đổ vương Tiêu Khải Kiếm. Tiêu Minh Quân còn có một người anh và một người chị, anh của cô Tiêu Vũ không phải là nhân tài kinh doanh, lại thích đánh bạc, làm cho Tiêu Khải Kiếm thất vọng. Chị gái Tiêu Ức Bí không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà còn là một nữ cường nhân, việc kinh doanh trong nước đều toàn bộ giao cho Tiêu Ức Bí quản lý, cô cũng là đứa con gái mà Tiêu Khải Kiếm yêu thương nhất. Tiêu Minh Quân là con út, cũng là nổi loạn nhất. Tiêu Khải Kiếm bắt cô đi học quản lý, cô lại lén học thiết kế thời trang, bắt cô đến công ty học làm ăn cô cũng không đi, dù ép đi cũng chỉ ngồi đó, không thèm làm gì cả. Tiêu Khải Kiếm tức giận, bắt cô trở về thành phố Z, để Tiêu Ức Bí dạy dỗ cô, vì Tiêu Minh Quân từ nhỏ đến lớn có vẻ nghe lời Tiêu Ức Bí nhất. Cũng không ngờ rằng, vừa đến sân bay đã lén trốn đi không thấy bóng dáng.


"Đúng rồi, còn cô? Cô đi nước ngoài du học à? Hay là cũng cùng gia đình đi di dân?" Tiêu Minh Quân hỏi, chớp chớp mắt nhìn Ngũ Sướng Nhiễm.


"Du học" Ngũ Sướng Nhiễm đáp ngắn gọn. "Đến rồi, cô xuống xe trước đi, tôi đi tìm chỗ đậu xe."


Ăn xong, Tiêu Minh Quân lại lôi kéo Ngũ Sướng Nhiễm đến cửa hàng gần đó mua sắm, mua một đống quần áo, đồ trang điểm, đến lúc cửa hàng đóng cửa mới miễn cưỡng trở về. Ngũ Sướng Nhiễm đưa Tiêu Minh Quân về lại khách sạn, giúp cô đem túi lớn túi nhỏ lên phòng, mới phát hiện Tiêu Minh Quân là ở phòng tổng thống. Ngũ Sướng Nhiễm bất giác trong lòng nghĩ thầm, Tiêu Minh Quân này thật xài tiền như nước, hình như coi đây không phải là tiền mà là giấy, ai cưới cô thật xui xẻo.


Tiêu Minh Quân rót một ly rượu vang đưa cho Ngũ Sướng Nhiễm "Này, uống một chút đi!"


Ngũ Sướng Nhiễm lắc lắc đầu, không nhận "Không được, tôi còn phải làm việc, không thể uống rượu, tôi về trước nhé." Ngũ Sướng Nhiễm không thích uống rượu, cô sợ uống rượu, sợ mất tỉnh táo, sợ lạc lối, cô sợ mình sẽ làm những hành động không thể tự khống chế được, không có nguyên nhân, chỉ là sợ trong đầu mình xuất hiện một khoảng trống rỗng.


"Còn phải làm việc? Trễ thế này mà còn làm việc? Đúng rồi, còn chưa hỏi cô là làm việc gì!" Tiêu Minh Quân tò mò.


Ngũ Sướng Nhiễm lấy danh thiếp đưa cho Tiêu Minh Quân "Xin chỉ giáo nhiều hơn."


Tiêu Minh Quân nhận lấy, vừa nhìn thấy phóng viên của "Ngu ngôn phỉ ngữ" liền ngạc nhiên, cả người ngây ra, trong mắt hiện lên một chút khác lạ, nụ cười ngọt ngào trên môi cũng nhạt đi,"Cô là cẩu tử?" Tiêu Minh Quân còn một chút hy vọng, cô không thích cẩu tử. Mấy tên cẩu tử thường xuyên đối với những người có tiền như cô viết bậy viết bạ. Cô nhớ rõ khi còn nhỏ, một nhóm cẩu tử có tiếng viết tin tức sai sự thật, suýt chút nữa làm cho ba mẹ cô ly hôn, hại cô không có gia đình. Cho nên từ nhỏ đến lớn, cô đều rất ghét nhóm cẩu tử.


Sự thay đổi của Tiêu Minh Quân, Ngũ Sướng Nhiễm thấy rõ, trong lòng thở dài một tiếng. Xem ra, tình cảm của hai người nên dừng lại ở đây! Vì thế nở một nụ cười lịch sự "Tôi đi trước, cô sớm nghỉ ngơi một chút đi!" Nói xong, quay người bỏ đi.Tiêu Minh Quân nhìn bóng dáng Ngũ Sướng Nhiễm rời đi, cũng không giữ lại. Cô không biết trong lòng mình lúc này nghĩ cái gì, có chút khó chịu, có chút tức giận, có chút mất mát. Nhưng mà, mặc kệ là cảm xúc gì, tóm lại hiện tại, cô không có ý muốn giữ lại. Có lẽ, cô cần cân nhắc kĩ xem có nên tiếp tục tình bạn này hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play