Cố Hân Mộng hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh băng chế nhạo "Thật trùng hợp? Ở nhà của tôi cũng là trùng hợp, ở công ty cũng là trùng hợp, cô đừng nói với tôi, chúng ta thật có duyên đó."


Đồng Dao cũng đi đến, nhìn Ngũ Sướng Nhiễm hứng thú, cười nói : "Ôi chao, tiểu mỹ nhân, nên gọi thế nào đây? Sao em lại chọc cho Cố tỷ nhà chúng ta tức giận đây hả?"


Ngũ Sướng Nhiễm xấu hổ, vẻ mặt thực không tự nhiên, cơ mặt cũng co rúm lại, vừa định trả lời Đồng Dao thì đã nghe Cố Hân Mộng lên tiếng: "Là một cẩu tử đấy." Trả lời Đồng Dao xong lại tiếp tục lạnh giọng hỏi: "Cô vào bằng cách nào? Có bản lĩnh thật, so với tưởng tượng của tôi còn thông minh hơn." Nói xong lại nói một tiếng: "Lấy ra."


"Cái gì?" Ngũ Sướng Nhiễm không hiểu Cố Hân Mộng muốn cô lấy cái gì ra, vẻ mặt ngỡ ngàng.


"Máy ảnh". Hai chữ rõ ràng lạnh băng, Cố Hân Mộng một tay vẫn để trước ngực, tay kia đưa ra, ánh mắt lạnh nhìn Ngũ Sướng Nhiễm. Tên tiểu cẩu tử này làm nàng thực sự tức giận, cả ngày theo dõi mình, không biết muốn lấy tin tức gì ở mình, cái loại đào bới chuyện riêng tư người khác, nàng xem thường, cũng rất ghét, thật muốn bắt đánh cho một trận,nhưng mà nàng nhịn, nàng là người có tố chất, hơn nữa, dùng bạo lực với người như thế thật làm bẩn tay của mình.


Ngũ Sướng Nhiễm rốt cuộc cũng hiểu, vội trả lời: "Không đem theo, không đem theo."


"Không đem?" Cố Hân Mộng không tin, tiểu cẩu tử chuyên môn đi chụp ảnh mà lại không mang theo máy ảnh? Vậy cô ta vào đây có lợi ích gì? Không có ảnh thì cô ta làm sao báo cáo công việc? Như thế nào có bài viết?


Nhìn vẻ mặt Cố Hân Mộng không tin, Ngũ Sướng Nhiễm nóng vội, nhanh chóng mở túi xách của mình ra đưa đến trước mặt Cố Hân Mộng: "Thật sự không đem theo, không tin cô nhìn xem?"


Cố Hân Mộng nhìn trong túi xem xét, bên trong có một cái bóp tiền, di động, một cái chìa khóa, một quyển sổ, hết rồi. Nhưng Cố Hân Mộng vẫn không thể tin tưởng, liếc nhìn Ngũ Sướng Nhiễm: "Cô giấu ở chỗ khác phải không?". Bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại, không có gì đảm bảo là cô ta không đem theo máy ảnh mini vào đây.


Sao lại không tin tôi chứ? Ngũ Sướng Nhiễm vẻ mặt cầu xin, "Thật sự không có! Máy ảnh đang để ở trong xe, tôi không có mang theo vào." Vì chứng minh sự trong sạch của mình, Ngũ Sướng Nhiễm thành thực khai báo.


Cố Hân Mộng trong lòng vẫn thấy khả nghi, liếc mắt nhìn Ngũ Sướng Nhiễm từ trên xuống dưới đánh giá lần nữa, giọng nói cũng không còn lạnh lùng nghiêm nghị nữa: "Cô không mang theo máy ảnh, vậy vào đây làm gì?"


"Tôi..." Không được, nếu mình nói với cô ta là mình vào đây lấy tin tức của cô ta khẳng định sẽ khó toàn thây mà trở ra, vì thế vội chuyển lời: "Tôi đến đăng kí tham gia thi tuyển ca sĩ." Nói xong, cũng không quên nở một nụ cười thật ngọt.


"Ơ, đổi nghề à? đổi nghề rất tốt!" Đồng Dao nói đùa xen vào.


Cố Hân Mộng lại lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Ngũ Sướng Nhiễm, vẻ mặt khinh bỉ: "Tôi cảnh cáo cô, cô tốt hơn đừng có viết bậy bạ, bằng không cô cứ xem kĩ đi."


"Vâng, vâng, vâng, sẽ không, sẽ không, tôi không viết tin bậy đâu."Ngũ Sướng Nhiễm vội vã đáp, nhưng là cô chỉ hứa không viết tin bậy chứ không hứa sẽ không viết tin về nàng, như vậy bản thân mình sau này vẫn có thể đưa tin về Cố Hân Mộng, lỡ như sau này Cố Hân Mộng có tìm mình tính sổ, thì mình cũng có thể vỗ ngực mà nói, tôi chỉ hứa là không viết tin bậy thôi.


Cố Hân Mộng nghiêng đầu liếc nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, lại lạnh giọng nói: "Tốt nhất là không có." Nói xong đi vào phòng, đưa tay đóng cửa lại.


Nhìn cửa phòng đóng chặt, Ngũ Sướng Nhiễm hít sâu một hơi lại thở ra, đưa tay vuốt ngực bình tĩnh, cô gái kia đúng là khủng bố, một chút cũng không có hòa nhã dễ gần. Trên sân khấu thì đoan trang thục nhã, thân thiết dễ thương, tươi cười chân thành, cao quý thanh lịch,dưới sân khấu không biết sao lại lạnh lùng làm người ta có cảm giác khó tới gần. Vẫn là mau chạy đi thôi! Tránh cho cô ta nghĩ lại, không tha cho mình. Nghĩ thế, Ngũ Sướng Nhiễm bước nhanh rời đi, cô gái kia, cô thật sự muốn tránh xa.


"Cô bé kia cũng thật dễ thương" Bước vào phòng xong, Đồng Dao nhớ đến bộ dạng ngây ngốc khẩn trương của Ngũ Sướng Nhiễm , không nhịn được mà mỉm cười. Nếu cô bé đó thật sự tham gia tuyển ca sĩ, trừ phi giọng hát không đủ, chứ dựa vào bộ dáng, tất nhiên sẽ trở thành người mới của công ty. Như vậy, chẳng phải sẽ có cơ hội thường xuyên gặp mặt? Đồng Dao trong lòng vui vẻ, cô có ý muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp làm mình thấy hứng thú kia.


"Chị lại ở đây mờ mắt à? Cô ta là cẩu tử đấy, chị nên cân nhắc lại đi." Cố Hân Mộng không nhịn được mà ném cho Đồng Dao một cái liếc mắt, nàng biết khuynh hướng tính dục của Đồng Dao, Đồng Dao thích con gái, mấy năm trước đã biết. Lúc trước còn bị cẩu tử chụp được ảnh Đồng Dao cùng một cô gái nắm tay, tình cảnh ái muội, cuối cùng công ty phải ra mặt làm sáng tỏ, nói ra việc Đồng Dao có một bạn trai ngoài ngành, lại cho một tạp chí chụp được ảnh Đồng Dao cùng một anh chàng thân mật, thêm đưa cho các báo giải trí một chút tiền, tuôn ra một số tin tức nội bộ thay cho tin của Đồng Dao, sau này chuyện mới từ từ lặn xuống. Nhưng mà như thế, trong mắt mọi người, Đồng Dao vẫn như trước bị khoác thêm một cái áo là đồng tính luyến ái.


"Được rồi, được rồi! Chị nói là nếu cô bé đó trở thành sư muội của chúng ta mà, nếu mà vẫn làm phóng viên đáng ghét thì chị cũng không chui đầu vào lưới. Yên tâm đi!" Đồng Dao cảm thấy mình luôn không thể lừa được cô bạn tốt kia, cô chỉ mới nói một chút tâm tư liền bị đối phương phát hiện. Nhưng mà, cái cô bé kia...Đồng Dao nở nụ cười, trong lòng cũng mỉm cười.


Ngũ Sướng Nhiễm vội vàng rời khỏi tòa nhà Hoa Ngu, với bộ dạng gấp gáp, giống như đang bị cái gì đuổi theo. Ngũ Sướng Nhiễm ba bước đi hai bước chạy, đi đến xe của mình, mở cửa, ngồi vào, đóng cửa, làm một mạch. Sau đó giống như quả bóng xì hơi, ngồi tựa vào ghế thở hổn hển.


"Gió nhẹ nhàng thổi qua, lá khô chậm rãi rơi xuống, lịch sử hôm nay biến đổi, anh đã không còn ở đây, len lén ẩn nấp nơi thẩm sâu trong kí ức..." Tiếng chuông vang lên, dọa Ngũ Sướng Nhiễm nhảy dựng, nói đúng hơn, chính giọng hát này dọa Ngũ Sướng Nhiễm nhảy dựng, trong đầu lập tức xuất hiện cái cô gái xinh đẹp ánh mắt lạnh băng có thể bắn chết người. Vội vã lắc đầu xua đi, đem cái hình ảnh khủng bố kia biến mất, đưa tay lấy di động lại thấy tên của Trương Hiểu hiện trên màn hình, Ngũ Sướng Nhiễm chần chừ một lúc cũng tiếp điện thoại, kiềm chế thở dốc, mới lên tiếng "A lô"


"Tiểu Ngũ, cô đang ở đâu vậy? Cùng nhau đi ăn cơm đi?" Trương Hiểu lại đúng giờ cơm mà gọi điện tới, giọng nói vui vẻ.


"Không được rồi, còn đang bận, chị cứ ăn trước đi!" Ngũ Sướng Nhiễm từ chối, gần đây bị Trương Hiểu cuốn lấy thật có chút phiền phức. Cô chưa gặp người nào khó đối phó như vậy, quả thực là tra tấn. Ngũ Sướng Nhiễm đau đầu, nếu đối phương trực tiếp nói thích cô thì cô còn có thể cự tuyệt, nhưng mà giờ người ta cũng không có mở miệng nói thích, cũng không nói là theo đuổi cô, chỉ là nói tuổi tác xấp xỉ, làm bạn tốt, cứ như thế thì cô làm cách nào cự tuyệt? Cao tay! Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy chiêu này thật sự cao tay! Đúng thật là cao thủ tình trường.


"Có chuyện gì còn quan trọng hơn ăn cơm chứ? Còn bận cũng nên ăn cơm! Đói bụng sẽ không tốt cho cơ thể, việc của chúng ta, tuy thời gian làm việc lâu khiến người ta khó chịu, nhưng cũng may là thời gian tự do, có thể tùy ý mà sắp xếp thời gian..." Nói huyên thuyên một hồi xong lại hỏi: "Cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô?"


Ngũ Sướng Nhiễm đổ mồ hôi, cô thật khâm phục người này, nhưng cô cũng là người có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định, vì thế bật tiếng ho nhẹ, lấy lại quyết tâm, làm cho giọng nói phát ra thật khách khí lịch sự: "Thật sự không cần đâu Trương tỷ, tôi đang vội, mà thôi, đến đây không thể cùng chị nói chuyện nữa, cứ vậy đi, tạm biệt." Bấm nút tắt điện thoại, lại thở dài một tiếng, thật sự là cô gái khó đối phó, vẫn là nên cách xa cô ta một chút mới được.


Ngũ Sướng Nhiễm cầm di động nhìn màn hình, một lát sau tay bắt đầu trượt trên màn hình, nên đổi lại nhạc chuông đi! Tuy rằng giọng hát của người đó rất hay nhưng mà nghe xong trong lòng có chút hoảng, đổi xong tiếng chuông, cất điện thoại, ngẩng đầu theo cửa kính mà nhìn ra ngoài. Nhiều người, nhiều xe, khu mua bán sầm uất, Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhiên không biết tiếp theo nên làm gì, Hoa Ngu là không thể vào, cái cô gái kia khẳng định cũng sẽ không đi ra. Cho dù đi ra, cô cũng không biết bản thân có trốn đi hay không, lỡ như bị cô gái kia nhìn thấy, không biết có lại phải đối mặt với ánh mắt tức giận lạnh băng đó không. Lúc này đây, trong lòng cô không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, khí lạnh của cô gái kia quá mạnh mẽ, làm cô cũng thấy lạnh. Nghĩ đến ánh mắt lạnh băng như kiếm của Cố Hân Mộng, nhịn không được mà rùng mình. Có lẽ là mau rời khỏi chốn thị phi này đi. Tay vặn chìa khóa, khởi động xe, chạy nhanh đi.


Ngũ Sướng Nhiễm lái xe đi tới khu đô thị mới phong cảnh tươi đẹp. Khu đô thị mới này là men theo bờ biển mà xây nên, dọc bờ biển còn có một hàng cây xanh ngắt thật dài, hàng cây cạnh biển còn có lan can, bên kia là vành đai cây xanh. Bên đường còn để rất nhiều băng ghế đá chạm trổ đẹp mắt, nơi này không chỉ là nơi để các cặp đôi dắt tay nhau hẹn hò mà còn là nơi rất nhiều nhiếp ảnh gia đến lấy cảnh. Ngũ Sướng Nhiễm thích bờ biển này, đầu tiên là gần nội thị, thứ hai là có phong cảnh đẹp, tuy rằng đôi lúc cũng có nhiều người, nhưng mà gần đó có rất nhiều quán ăn ngon, cô có thể mua thức ăn ngồi ở đây vừa ăn vừa ngắm biển, nhân tiện nhìn các cặp tình nhân đi ngang. Ngũ Sướng Nhiễm nhớ rõ lúc cô rời khỏi thành phố Z, chỗ này vừa khai phá, ở đâu cũng có vật liệu xây dựng, gần như không có ai đi qua, không ngờ rằng rời khỏi đây bảy năm chỗ này liền thay đổi như vậy, có thể dùng từ thay đổi hoàn toàn để hình dung.


Ngũ Sướng Nhiễm lái xe đi dạo, rất vất vả mới tìm được chỗ đậu xe. Đậu xe xong, vào đại một tiệm gần đó mua một phần sandwich và ly trà sữa, lắc lư đi tới bờ biển, tìm một chiếc ghế trống, đẹp đẽ mà ngồi xuống, tư thế ngồi tao nhã, rất ra dáng thục nữ. Nhìn lại giống như người ngồi phòng máy lạnh, ra lệnh cho cấp dưới làm việc một cách cao quý thanh lịch lại lạnh nhạt ôn nhu. Có điểm giống như con nhà hào môn, miệng ngậm chìa khóa vàng sinh ra, lại giống như một quý tộc thiên kim có bản lĩnh. Nhưng nhìn kĩ lại, quần áo trên người không có một cái nào là hàng hiệu, tuy rằng giả dạng thanh lịch không tệ nhưng rõ ràng chỉ có khí chất con nhà giàu chứ không có trang phục quý tộc. Đáng tiếc, là sinh sai, bằng không sẽ là đối tượng theo đuổi của không ít công tử nhà giàu.


Ngũ Sướng Nhiễm lấy trong túi giấy ra ly trà sữa, cắm ống hút,môi khẽ mở ngậm vào, chậm rãi hút một ngụm, môi mở ra, ống hút rời đi đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn mê người. Đưa tay vào trong túi lấy ra sandwich, nhã nhặn xé mở giấy gói, chuẩn bị dùng bữa.


"Xin chào, cho hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?" Một giọng nữ ôn nhu êm tai bỗng nhiên bên người truyền đến.


Ngũ Sướng Nhiễm giật mình,ngẩng đầu nhìn, ngây ngốc, thật là một mỹ nhân xinh đẹp, đôi mắt to đen sáng ngời, mỉm cười làm cho làn nước trong mắt rung động, chiếc mũi tinh xảo cao thẳng, môi hơi nhếch lên,lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, làn da trắng mà nhẵn mịn, lại có vẻ hồng hào. Ngũ Sướng Nhiễm thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, cô lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp động lòng người đến thế. Khoảng một lúc trước, cô vẫn cảm thấy không có cô gái nào so với Cố Hân Mộng đẹp hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play