Cơm nước xong, nhóm người Cố Hân Mộng đi đến phòng chụp ảnh, chụp cho nhãn hàng đồ trang điểm Leah. Phòng chụp ảnh không lớn, chỉ có chỗ chụp, phòng hóa trang và phòng thay đồ, một nhiếp ảnh gia, vài trợ lý. Mặc dù quy mô không lớn, nhưng bởi vì nhiếp ảnh gia là người có kỹ thuật tốt, nên rất nhiều mặt hàng quảng cáo đều chỉ định đến đây chụp.


Bởi vì là chụp ảnh quảng cáo cho đồ trang điểm nên lần này Cố Hân Mộng hóa trang rất tinh tế, thời gian trang điểm cũng lâu, nhưng hiệu quả thật làm người ta ngạc nhiên, quả thực xinh đẹp như tiên nữ. Ngũ Sướng Nhiễm lần này học khôn, tuy nhìn cũng bị rung động nhưng rất mau lấy lại tinh thần, làm bộ như xem điện thoại di động, không có nhìn Cố Hân Mộng.


Mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, chụp ảnh bắt đầu....


Ngũ Sướng Nhiễm ngồi ở một bên, tay cầm di động, ánh mắt lại trộm nhìn Cố Hân Mộng, nhìn Cố Hân Mộng trên mặt lộ ra ngọt ngào tươi cười, đáy lòng lại oán thầm, cô gái này qua nhiên là ăn chén cơm này, trang điểm lên cái gì nhưng lại xinh đẹp như vậy, cũng rất mê người...Ngũ Sướng Nhiễm kinh ngạc nhìn, trong lòng nghĩ, cô gái diễm lệ như thế, phải là chàng trai như thế nào mới xứng đây? Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy, rất ít người có thể xứng đôi với Cố Hân Mộng, cô gái có mị lực như thế. Dù là gương mặt ôn hòa ngọt ngào hiện tại, hay là lạnh lùng như băng, Cố Hân Mộng đều rất có mị lực.


Đang mơ mang suy nghĩ Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhiên bị một người đàn ông thu hút sự chú ý, ánh mắt cũng theo từ Cố Hân Mộng chuyển sang người kia, không phải là người đó có điểm đặc biệt gì hay là đẹp trai gì hay quen biết gì, mà là người đó đang ở trên chiếc thang cách Cố Hân Mộng không xa, đang điều chỉnh đèn trên trần nhà, đèn lớn như vậy trên người Cố Hân Mộng chớp lên, muốn không chú ý cũng khó.


Nhưng Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy người đàn ông kia sao lại lúng túng chân tay như vậy chứ? Nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu.


"Được chưa?" Người đàn ông nói với tay chụp ảnh.


"Ok!" Tay chụp ảnh trả lời, tiếp theo cầm lấy máy ảnh hướng Cố Hân Mộng nói, "Cố tiểu thư, chúng ta tiếp tục nhé!"


Đèn chỉnh xong, người đàn ông kia cũng bắt đầu đi xuống, ánh mắt mọi người lại hướng về phía Cố Hân Mộng, chỉ có mỗi Ngũ Sướng Nhiễm ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người đàn ông kia, bởi vì hắn có hơi béo, động tác vụng về, Ngũ Sướng Nhiễm nhịn không được nhìn thêm vài lần, cũng bởi vì nhìn thêm vài lần mà liền nhìn thấy người đó lúc đi xuống đụng vào thang tam giác bên cạnh làm đèn rơi xuống, đèn cũng chớp lên một cái...Ngũ Sướng Nhiễm ánh mắt nháy lên vì trụ đèn đang lay động, cái trụ đèn là một vòng tròn, phía bên trái vòng tròn chớp lên, một bên nhếch lên rơi xuống đất, bên kia nhếch lên cũng rơi xuống đất, biên độ càng lúc càng lớn. Ngũ Sướng Nhiễm đột nhiên cảm thấy bất an, ánh mắt mở to, thầm kêu không ổn, phản xạ có điều kiện nhắm thẳng đến Cố Hân Mộng...lập tức ôm lấy Cố Hân Mộng....


"A...." Cố Hân Mộng hét lên chói tai...


"Ba..." Một tiếng nổ vang...


Một giây, hai giây...mấy giây sau, trong nháy mắt phòng chụp ảnh im lặng bỗng dưng tuôn ra một tràng thét chói tai, vừa có tiếng hỏi thăm vừa có tiếng trách móc.


Cố Hân Mộng sợ ngây người, mắt mở to, lộ ra vẻ hoảng sợ không tin được, một hồi lâu cũng không có phản ứng...Tiểu cẩu tử kia lại không để ý đến an toàn của bản thân mà đem mình bảo vệ trong lòng? Mà bóng đèn đó thẳng đập vào sau lưng cô ta? Sao lại có thể chứ? Mình trước giờ không có nói lời nào tốt với cô ta, còn thường xuyên chọc ghẹo, thế nhưng cô ta lại...


"Máu..." Hiểu Đồng hét lên chói tai, "Tiểu Nhiễm, em chảy máu rồi." Tiếng thét nghe rất hoảng sợ.


Tiếng thét này lại làm cho Cố Hân Mộng run lên, lập tức gỡ ra cái ôm của Ngũ Sướng Nhiễm, nhìn đến phía sau Ngũ Sướng Nhiễm, chỉ thấy phía sau mái tóc đen có một mảnh ướt đẫm, mái tóc dính vào nhau, lộ ra một màu đỏ sẫm....


"Gọi xe cấp cứu." Cố Hân Mộng kích động kêu to, đưa tay đỡ lấy Ngũ Sướng Nhiễm, giọng nói có chút run rẩy, "Cô sao rồi? Sao cô lại chạy đến chứ?" Cố Hân Mộng tình nguyện mình là người bị thương, nàng không muốn nợ ân tình của người khác, đặc biệt là của Ngũ Sướng Nhiễm, nàng vẫn luôn nhắm vào cô, nàng làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận ân tình này của cô chứ?


Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy cái gáy rất đau, đầu mất cảm giác, lưng cũng rất đau, nhưng mà cô sẽ không để Cố Hân Mộng xem thường, muốn Cố Hân Mộng biết, dù cô là con gái cũng có thể làm tốt công việc vệ sĩ, cũng có thể bảo vệ tốt cô ấy. Ngũ Sướng Nhiễm cố cười một chút với Cố Hân Mộng, "Không có việc gì, ra một chút máu thôi mà, băng bó lại thì không sao rồi."


"Cái gì mà một chút máu, là rất nhiều máu." Hiểu Đồng lấy điện thoại ra vừa gọi 120, vừa phản bác lời của Ngũ Sướng Nhiễm. Giờ cô tin là Ngũ Sướng Nhiễm có thể bảo vệ tốt Cố Hân Mộng, không để ý đến an toàn của mình mà đi bảo vệ Cố Hân Mộng, có lẽ cũng chỉ có Ngũ Sướng Nhiễm đầu đất kia mới có thể làm. Dù sao vệ sĩ cũng chỉ là một công việc, lấy một chút tiền lương, lỡ như làm mình bị thương, hoặc là trở thành người thực vật, hay là chết đi, công ty cũng sẽ không bồi thương bao nhiêu tiền. Bọn họ làm vệ sĩ thì an toàn bản thân là điều kiện tiên quyết, có lẽ cũng có rất nhiều người ngu ngốc giống Ngũ Sướng Nhiễm nhưng mà Hiểu Đồngtới bây giờ vẫn chưa gặp qua.


"Không có nghiêm trọng như vậy, không cần gọi 120" Ngũ Sướng Nhiễm vội ngăn Hiểu Đồng lại. Chỉ là vết thương nhỏ, không đến mức phải đi bệnh viện chứ? Cô không thích bệnh viện, không thích thuốc bệnh viện, càng sợ bị chích, bị khâu vết thương...Tóm lại là cô sợ đi bệnh viện, bởi vì cô sợ đau, cô biết đi bệnh viện rửa vết thương sẽ không tránh được một trận đau. Nhưng mà thật sự bây giờ cũng rất đau.


"Không đi bệnh viện làm sao được? Em chảy rất nhiều máu đó." Hiểu Đồng bỏ ra tay Ngũ Sướng Nhiễm đang cầm tay mình, tiếp tục gọi điện thoại. Ngũ Sướng Nhiễm còn muốn cản thì nghe giọng nói lạnh băng có chút tức giận của Cố Hân Mộng, "Bị thương mà không đi bệnh viện, chẳng lẽ cô tưởng mình đầy máu là rất oai phong, rất có hình tượng sao?"


"...." Ngũ Sướng Nhiễm quay đầu nhìn gương mặt tức giận của Cố Hân Mộng, có chút giận, có chút ấm ức; mình là vì cô ta mới bị thương mà, không quan tâm an ủi thì thôi lại còn hung dữ như vậy. Cảm nhận vết thương càng lúc càng đau, Ngũ Sướng Nhiễm càng nghĩ càng thấy ấm ức.


Nhìn vẻ mặt nghẹn khuất nhỏ nhắn của Ngũ Sướng Nhiễm, trong lòng Cố Hân Mộng cũng mềm ra, giọng nói cũng ôn nhu nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không ăn nói khép nép với cô ta, cũng không nghe theo cô ta, phải đi bệnh viện, "Đi bệnh viện đi! Băng bó vết thương xong, chụp kiểm tra một chút, để tránh có di chứng gì không tốt. Đi bệnh viện xong thì về nhà nghỉ ngơi, hôm nay không cần theo tôi nữa." Nói xong lại nhìn tay chụp ảnh nói, "Hôm nay đến đây đi. Chúng ta hẹn giờ ngày khác." Ngũ Sướng Nhiễm là vì nàng mà bị thương, nàng cần phải cùng cô đến bệnh viện.


"Nhưng Cố tiểu thư, ảnh chụp này mấy ngày nữa công ty Leah sẽ đến lấy, lịch hẹn chụp tháng này đã kín rồi, nếu hẹn lại thời gian thì phải tháng sau mới được." Tay chụp ảnh thấy Cố Hân Mộng muốn đi, vội vã ngăn lại, đến lúc đó mà không giao được ảnh, hắn cũng không biết ăn nói thế nào.


"Lúc nãy không phải anh đã chụp được một ít sao? Chụp ảnh quảng cáo chỉ cần đăng mấy tấm, chẳng lẽ mấy tấm vừa rồi đều không dùng được hả?" Ngày thường lúc làm việc Cố Hân Mộng đều toát lên vẻ gần gũi bình dị, lúc này vẻ mặt lại nghiêm túc mang theo chút không kiên nhẫn mà nói.


Tay chụp ảnh kia thấy Cố Hân Mộng có hơi tức giận, vội cười làm lành, "Cố tiểu thư nói phải, Cố tiểu thư nói phải, tôi sẽ chọn vài tấm trong mấy tấm vừa chụp, sau đó gửi cho cô xem, cô thấy thế nào?"


Nếu người ta đã nói thế, Cố Hân Mộng cũng không muốn làm lớn chuyện, cố nặn ra một nụ cười nói, "Cám ơn, vậy tôi đi trước."


"Được, được, Cố tỷ đi thong thả."


Cố Hân Mộng kéo Ngũ Sướng Nhiễm, xoay người bước đi, vừa đi vừa nói, "Hiểu Đồng, gọi điện thoại bảo Tiểu Phù chạy xe đến cửa, chúng ta đi bệnh viện."


Ngũ Sướng Nhiễm trong lòng buồn bực, nhưng nhìn vẻ mặt xám xịt của Cố Hân Mộng, không dám hé răng nữa, im lặng bị Cố Hân Mộng kéo đến bệnh viện. Lúc rửa vết thương, thật đau quá! Ngũ Sướng Nhiễm muốn hét lên, nhưng lại ngượng, sợ bị Cố Hân Mộng chế giễu, cho nên cắn chặt răng chống lại, trên mặt cũng rõ ràng run rẩy. Cố Hân Mộng khoanh tay nhìn cô, phát hiện Ngũ Sướng Nhiễm đang kiềm nén, cuối cùng nhịn không được nói một câu, "Nếu đau thì la lên đi, không cần nhịn."


Ngũ Sướng Nhiễm giương mắt nhìn chằm chằm Cố Hân Mộng bên cạnh, quay đầu sang một bên, không để ý tới nàng nữa; tôi sẽ không để cô chế giễu, tôi tuyệt đối sẽ không kêu đau.


Ơ! Còn giận dỗi nữa, thật giống như một đứa trẻ. Nhưng là chắc cũng chỉ có mình Cố Hân Mộng cảm thấy Ngũ Sướng Nhiễm giống đứa trẻ. Ngũ Sướng Nhiễm ở trong mắt người khác chính là một sở sở liên nhân mỹ nữ. Cố Hân Mộng khóe miệng mỉm cười, nàng phát hiện Ngũ Sướng Nhiễm cũng có điểm đáng yêu. Trong lòng bỗng nhiên rất muốn trêu chọc đứa trẻ cáu kỉnh này, cố ý vươn tay bắt lấy mặt Ngũ Sướng Nhiễm, "Cô bạn nhỏ tức giận sao? Tức giận sẽ không đáng yêu nha!" Ngữ điệu thật rất vô sỉ.


Ngũ Sướng Nhiễm tức giận chụp lấy tay Cố Hân Mộng, rống lên, "Cố Hân Mộng."


"A! Thực sự giận sao? Thật là cô bạn nhỏ không đáng yêu mà" Cố Hân Mộng ra vẻ kinh hoảng rút tay lại, sau đó lại làm vẻ bất đắc dĩ.


"Hừ" Ngũ Sướng Nhiễm giận hừ một tiếng, xoay đầu, không để ý nàng nữa. Trong lòng nói thầm, cũng không nhìn xem tôi vì ai mới bị thương, hừ, một câu cám ơn cũng không có, lại còn đùa giỡn tôi, thật quá đáng, con nhỏ không tim không phổi mà.


Cố Hân Mộng nhịn cười, lại chậm rãi lay gương mặt xoay qua của Ngũ Sướng Nhiễm, ma trảo đưa tới, "Đừng giận nữa cô bạn nhỏ, hay là để chị lát nữa mua kem cho em nha?" Ngũ Sướng Nhiễm vứt ra cái tay ma trảo của nàng....


Cố Hân Mộng có chút đăm chiêu suy nghĩ rồi nói, "Hay là để chị mua cá vàng cho em ngắm nha?"


Ngũ Sướng Nhiễm tức giận, cô biết là Cố Hân Mộng cố tình, tuyệt đối là cố tình trêu chọc cô. Ngắm cá vàng gì chứ! Đó là chuyện mấy ông bác biến thái làm mà. Nhưng Cố Hân Mộng cô cũng là người biến thái, thích chọc ghẹo người khác.


"Không muốn à?" Cố Hân Mộng lộ ra vẻ mặt khó xử, "Hay là vậy đi, chị cho em hôn một cái?" Nói xong, còn cúi người xuống, đưa mặt qua...


"Cố Hân Mộng...." Ngũ Sướng Nhiễm tức giận kêu lên, "Cô rốt cuộc có để tôi yên không hả?"


Cố Hân Mộng đứng thẳng người, liếc nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, vẻ mặt khinh thường, "Chị đây cho cô hôn, cô còn phải cám ơn trời đất, còn ở đó mà tru tréo."


"Cô..." Ngũ Sướng Nhiễm tức giận, chưa kịp nói gì, chợt nghe bác sĩ băng bó nói, "Được rồi."


"...." Ngũ Sướng Nhiễm ngẩn ra. Được rồi? Nhanh vậy sao? Ngũ Sướng Nhiễm kinh ngạc chớp mắt mấy cái.


Cố Hân Mộng nhìn Ngũ Sướng Nhiễm vẻ mặt ngạc nhiên ngây ra, cười thầm, cô nàng này thật sự là ngốc, sau đó lại hỏi bác sĩ, "Không có vấn đề nghiêm trọng nào chứ?"


"Không sao, chỉ cần cẩn thận đừng để vết thương chạm nước, đừng làm vết thương bị nhiễm trùng, một thời gian sau sẽ tốt."


Cố Hân Mộng nói lời cám ơn với bác sĩ, đưa tay huých Ngũ Sướng Nhiễm, làm cho cô hoàn hồn, "Được rồi, chúng ta đi thôi!" giọng điệu Cố Hân Mộng hiền hòa rất nhiều.


"Ờ" Ngũ Sướng Nhiễm đứng lên, im lặng theo Cố Hân Mộng ra khỏi phòng, cúi đầu, trong lòng nói thầm, thì ra là không có đau như vậy, lúc đầu có hơi đau, nhưng lại bị Cố Hân Mộng làm nháo, quên mất đau. Ngũ Sướng Nhiễm ngẩng đầu nhìn Cố Hân Mộng đang đi phía trước, trong lòng nghĩ, xem ra cô vô tâm nhưng lại làm tôi quên đau, tôi cũng sẽ không so đo với cô. Suy nghĩ xong, tâm tình tốt lên, toàn thân thoải mái, bước chân nhẹ nhàng đi khỏi bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play