Thiển Thủy lâu vốn là nơi bán son phấn trang sức, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi phấn son sực nức. Vệ Trường Hiên khịt mũi, ngập ngừng quay đầu nhìn Dương Diễm. Thế nhưng Dương Diễm lại chẳng hề lộ vẻ chán ghét chút nào. Cảm giác hứng khởi khi bắn tên ban nãy khiến y vẫn còn hơi mơ màng, nét cười trên khóe môi chưa tan.
Họ còn chưa bước lên lầu đã nghe tiếng một người phụ nữ cười khúc khích, "Ban nãy ở trên lầu được chứng kiến thần uy, tiểu nữ đã đoán là Vệ tướng quân ra tay, quả nhiên là vậy."
Vệ Trường Hiên ngẩng lên, nhìn thấy nữ nhân vừa mới lên tiếng. Đôi mắt bà ta sáng long lanh, cầm trong tay quạt lụa, che đi lúm đồng tiền, đúng là nữ chủ nhân của Thiển Thủy lâu, Tống Khánh Ngọc. Chàng chắp tay chào, "Bà chủ Tống."
Dương Diễm chớp mắt mấy cái, mới nhận ra vị thương nhân tiếng tăm lẫy lừng này là một nữ tử, không khỏi ngạc nhiên.
"Vị này là..." Bà chủ Tống quay sang nhìn Dương Diễm đi bên cạnh Vệ Trường Hiên.
Vệ Trường Hiên ngây ra, lại trả lời như lúc trước, "Là huynh đệ của ta."
"Huynh đệ?" Bà chủ Tống cười khẽ, bình tĩnh nhìn Dương Diễm một hồi, bỗng nhiên đổi sắc mặt. Bà nhanh chóng vén váy bước xuống lầu, tới trước mặt Dương Diễm, cúi người bái lễ, "Tiểu nữ bái kiến Mục vương điện hạ."
Dương Diễm lui lại. Y rõ ràng có chút nghi hoặc nhưng vẫn nâng tay, "Bà chủ Tống không cần đa lễ, mau đứng dậy đi."
Ngay cả Vệ Trường Hiên cũng lấy làm khó hiểu, bèn hỏi, "Sao bà chủ Tống lại biết...."
Nữ nhân dịu dàng đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào Dương Diêm, chỉ khẽ cúi đôi mắt đa tình, "Thân phận có thể nói dối nhưng khí chất thì không che giấu được. Tiểu nữ buôn bán ở đây đã mấy chục năm, xem như gặp được vô số hạng người. Giữa chốn đô thành mà có được khí độ như thế, cùng tuổi tác như thế, ngoài Mục vương điện hạ ra thì chẳng còn ai. Huống chi....." Bà quay lưng tới bên cửa sổ, vươn tay kéo rèm trúc, "Ngoài đường đông đúc thế kia, chắc là đang tìm điện hạ."
Qua khe rèm trúc, họ có thể nhìn thấy đám người hầu đang hớt hải chạy trên phố, tay cầm đèn lồng có dấu hiệu của Mục vương phủ. Vệ Trường Hiên có chút buồn cười, thầm chê Phương Minh chuyện bé xé ra to, nhỏ giọng nói với Dương Diễm, "Hay là ta đưa ngươi về?"
Ngoài dự đoán của chàng, Dương Diễm kiên quyết lắc đầu.
Nữ nhân đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, khẽ gật đầu, "Vậy ta sẽ phái người mang mười hộp minh châu đến vương phủ. Hai vị khách quý nếu không chê thì xin ngồi thêm một lúc. Có điều....chỉ e lát nữa người của vương phủ sẽ tới đây tìm thôi."
Vệ Trường Hiên ho một tiếng, "Vậy.....Chúng ta xin phép cáo từ trước." Chàng còn chưa dứt lời, một nhóm người đã đứng đầy ngoài rèm trúc, chính là người của Mục vương phủ. Thế này thì chắc hẳn bọn họ đã quây chặt cà đầu phố lẫn cuối phố. Chui ra thì chắc chắn là đâm đầu vào lưới.
Chàng đang do dự thì nữ nhân lại cười nói, "Mục vương điện hạ, tiểu nữ có một yêu cầu quá đáng."
Dương Diễm vốn đang vểnh tai nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, giờ mới để tâm một chút, "Sao?"
"Tiểu nữ mở quán nhỏ buôn bán ở đây đã nhiều năm, được các vị láng giềng hết lòng giúp đỡ, xem như đã khá giả, nhưng hoàn cảnh còn nghèo nàn, kém xa các vị thương nhân hoàng gia. Hôm nay may mắn gặp được điện hạ, cả gan xin điện hạ viết cho một bức tranh chữ để treo tại quán, hưởng chút phúc trạch của ngài."
Vệ Trường Hiên không khỏi ngạc nhiên. Chàng cũng biết thi thoảng Dương Diễm vẫn viết chữ rồi mang đi bồi, nhưng chẳng bao giờ thưởng chữ cho hạ nhân, ngay cả cận thần cũng không dám mở miệng xin. Bà chủ tống mở lời lúc này có vẻ quá đường đột.
Dương Diễm hơi giật mình, mỉm cười, "Nghe nói thương hội ở đô thành chuẩn bị bước vào thời kỳ đổi chủ. Bà chủ tống hẳn là muốn dùng chữ của bản vương để nâng cao giá trị. Nói thế thì mười hộp minh châu cũng không xem là thu lỗ. Đúng là người làm ăn, không chịu thiệt bao giờ, rất biết buôn bán."
Tống Khanh Ngọc cúi người bái, "Không giấu được điện hạ chuyện gì."
Dương Diễm gật đầu, "Trước kia bà từng có ơn với Vệ Trường Hiên, cũng xem như có ơn với bản vương, đương nhiên phải báo đáp. Mang giấy bút đến đây."
Người hầu nhanh chóng dâng bút mực. Trên bàn đặt một tấm giấy vô cùng lớn. Dương Diễm chấm bút vào mực, viết không ngừng nghỉ, một mạch cho ra mấy chữ "Mười hộp minh châu."
Bút lực phóng khoáng vô cùng, không thua kém danh gia đương thời nào. Tống Khanh Ngọc nhìn mà mừng rỡ, lại luôn miệng tạ ơn. Ngoài cửa, tiếng chân đã nườm nượp kéo tới. Tống Khanh ngọc thấy vẻ mặt hai người không thoải mái lắm, liền cười khẽ, "Hai vị, nếu không vội quay về thì quán của tiểu nữ có cửa nhỏ thông ra ngõ sau, chỉ ngại thất lễ với Mục vương điện hạ và Vệ tướng quân."
Vệ Trường Hiên vừa nghe vậy đã khoác áo khoác đang cầm trong tay cho Dương Diễm, cúi người chào, "Đa tạ bà chủ Tống. Chúng ta xin cáo từ."
Hai người vội vàng rời đi từ cửa nhỏ, nhưng không ngờ vừa vào cái ngõ nhỏ kia, mùi son phấn càng nồng, gần như ập thẳng vào mặt, khiến cho Dương Diễm suýt nữa thì ngạt thở. Vệ Trường Hiên cũng nhận ra điều này, vội vươn tay che mũi y, khẽ nói, "Chút nữa là quên, ngõ này có tên là ngõ Chức Nữ, nổi tiếng với nghề thêu thùa, mở ngay sau Thiển Thủy lâu, tất cả đều bán đồ dùng cho nữ nhi. Có vài hàng giờ này còn chưa đóng cửa."
Đêm rằm tháng riêng không mấy ai ngủ sớm, trong ngõ nhỏ có vô số thiếu nữ sóng đôi đi mua son phấn, bỗng nhìn thấy hai thanh niên, đều bối rối quay sang. Vệ Trường Hiên định kéo Dương Diễm đi nhanh khỏi con hẻm thì lại nghe tiếng gọi, "Vệ tướng quân."
Chàng quay đầu, trông thấy một thiếu nữ, hình như lúc trước đã từng gặp nhau ở Tử Lương Viên. Nàng vội vàng chạy tới, lúc vừa chạm mắt nhau thì gương mặt đỏ bừng, che mặt nhỏ giọng nói, "Sao Vệ tướng quân lại ở đây? Cứ như từ trên trời rơi xuống vậy."
Các cô gái đi cùng cũng đều là người ở Tử Lương Viên, mới thấy Vệ Trường Hiên đã cười nói tíu tít, "Đúng là Vệ tướng quân rồi. Đêm rằm tháng riêng, có muốn đi dạo với tỉ muội chúng ta một chút không?"
"Chi bằng Vệ tướng quân đến quán ta đi. Chỗ ta mới có rượu nho của Tây Vực, vừa lúc thưởng thức."
Lại có người nói, "Nhưng sao Vệ tướng quân lại bỗng nhiên đến ngõ Chức Nữ nổi tiếng bán đồ thêu thùa son phấn? Ngài đến chọn quà cho người yêu sao?"
"Ta cũng muốn gặp người yêu của Vệ tướng quân một lần...."
Vệ Trường Hiên bị các cô nương vây lấy, còn nhức đầu hơn đối mặt với thiên binh vạn mã, chỉ đành đáp mấy câu qua loa có lệ. Còn Dương Diễm bên cạnh y thì bị đám oanh oanh yến yến này áp sát, mùi phấn son sực nức ép y lui lại mấy bước, gần như dính sát vào tường. "Công tử, mua đèn trời đi." Chợt có tiếng rao của một ông lão, "Mua đèn bình an hoặc đèn cầu phúc, tết Nguyên Tiêu thả đèn trời."
Dương Diễm hơi tò mò đưa tay ra, sờ mó đủ các loại đèn lồng bày trong quán, "Để làm gì?"
Ông lão bật cười, "Chắc công tử là người từ quê tới? Tết Nguyên tiêu chơi đèn là phong tục ở Kiến An. Nghe nói hôm nay thiên môn rộng mở, chỉ cần ngài viết ước muốn của mình lên đèn, thả lên bầu trời, các vị thần tiên trông thấy, ước muốn của ngài sẽ thành hiện thực."
"Ước muốn của ta sao?" Dương Diễm lẩm nhẩm.
"Dã Hề!" Vệ Trường Hiên khó khăn lắm mới đuổi được mấy cô nương kia đi, vội vã tìm Dương Diễm, lòng vẫn còn sợ hãi, "Chúng ta mau đi thôi."
Dương Diễm kéo chàng lại, "Chờ đã, ta muốn mua đèn trời."
Vệ Trường Hiên không hiểu gì, nhìn thoáng qua cửa hàng mội cái, gãi đầu nói, "Mua cái này làm gì? Chỉ có các bé gái mới thích thả đèn này thôi mà."
Dương Diễm không chịu từ bỏ, ngẩng mặt lên làm nũng với chàng, "Ca ca, mua đèn cho đệ đi."
Vệ Trường Hiên mới nghe y gọi 'ca ca', mặt đã đỏ như gấc, vội vàng chịu thua, "Được rồi được rồi, mua hết đèn ở cả con phố này cho ngươi."
Dương Diễm chọn một chiếc đèn kiểu dáng đơn giản nhất, có hình bát giác, dùng vải trắng quấn quanh. Vệ Trường Hiên dắt tay y ra khỏi ngõ nhỏ, nói, "Đêm nay mọi người đều tụ tập ở hồ Di Lan để thả đèn, ngươi có muốn đi không?"
Dương Diễm trầm tư một lát rồi lắc đầu, "Không, ta muốn đến Bạch Lộc thai."
"Bạch Lộc thai?" Vệ Trường Hiên ngẩn người. Bạch Lộc thai cách nơi này không hề gần, "Tới đó làm chi? Đó là nơi làm lễ tế trời, bình thường lúc nào cũng có Chấp Kim Ngô vệ canh gác, không thể tự tiện đến gần."
Dương Diễm cười nhạt, "Ta muốn đi, còn có người dám cản ư?"
Bạch Lộc thai, phía đông thành Kiến An.
Đây là nơi cao nhất thành Kiến An. Khi ấy, Vĩnh An đế nghe tin bắt được nai trắng biểu trưng cho điềm lành. Để hiển lộ công đức, hắn sai người xây dựng đài cao này. Bên ngoài có một đội Chấp Kim Ngô vệ canh gác. Dương Diễm nói không sai, bọn họ mới nghe danh Mục vương điện hạ đã vội vã dạt đường ra chào đón, không dám hỏi một câu, sau đó lại dâng bút mực tới theo yêu cầu của Dương Diễm.
Trên đài không thắp đèn, chỉ có ánh trăng mông lung rọi xuống. Từ đây trải mắt nhìn có thể thấy được đô thành lấp lánh sáng, xa xa là núi non chập chùng. Vệ Trường Heien đứng lặng trên tường thành quanh đài cao. Chàng nhớ đến những bức tường cao ngất ở Tây Bắc, nơi chàng đã từng ngồi. Năm đó, Trần Thiêu còn sống, Uất Trì Phong cũng tham gia. Bọn họ uống hết mấy bình rượu lớn, nói chuyện ồn ào. Chàng ngẫm nghĩ đến khi trong lòng trống rỗng, rồi chợt nhớ tới người nào, liền quay đầu lại. Người đó đang đứng ngay sau lưng chàng.
Chàng từ tốn hỏi, "Dã Hề, sao nhất định phải lên đây?"
Dương Diễm vừa viết xong vài chữ trên đèn, ngẩng đầu hướng lên bầu trời mà y không thể nhìn thấy, "Nghe nói đêm Nguyên Tiêu, Thiêm Môn mở rộng. Viết ước muốn của mình lên đèn rồi thả lên trời, thần tiên nhìn thấy sẽ biến nó thành hiện thực. Ta nghĩ Bạch Lộc thai cách bầu trời gần nhất, không chừng thần tiên sẽ thấy được mong ước của ta sớm nhất."
Vệ Trường Hiên bật cười, "Ngươi tin mấy thứ này sao?"
Dương Diễm cắn môi, "Sao lại không tin? Ta cũng sợ ước muốn của mình không thành hiện thực chứ."
"Thế ước muốn của ngươi là gì?" Vệ Trường Hiên nhảy xuống khỏi thành cao, đến bên cạnh y, nhìn mấy chữ viết trên đèn, chỉ thoáng đọc được tên của hai người họ.
Dương Diễm nắm chặt bút, tựa như khó mở lời, "Thật ra thì....Tha không biết ta muốn viết gì. Điều la muốn nhiều lắm, nhưng mà viết bao nhiêu cũng không đủ."
Vệ Trường Hiên đưa tay ra, nắm lấy bàn ta đang cầm bút của y, "Viết đi, Dã Hề. Ta đoán ước muốn của ta và ngươi đều giống nhau."
"Thật sao?" Dương Diễm khẽ nói.
Hai người cùng nắm cây bút, giống như ban nãy cùng giương một cây cung ở Thiển Thủy lâu, nét chữ dần dần hiện rõ.
Ở phố xá sầm uất xa xa, tiếng chuông văng vẳng vọng tới. Âm thanh nặng nề như tiếng than thở ngàn năm. Hai người ở trên đài cao cách tiếng chuông mấy dặm, dựa sát vào nhau. Ánh trăng nhàn nhạt rắc lên vai bọn họ, như một lớp tuyết mỏng. Điểm sáng nhỏ dần rời khỏi bàn tay họ, bồng bềnh bay xa, hướng về phía chân trời. Dù xa như thế, Vệ Trường Hiên vẫn thấy được hàng chữ viết trên đèn: Dương Diễm và Vệ Trường Hiên, vĩnh viễn không chia lìa.