Nguyên tiêu, năm Vĩnh An thứ mười một.
"Phương quản sự !" Đường An gọi vọng qua tường viện, "Khánh quý trên triều đều tới rồi. Thái tử điện hạ cũng mang quà ngự ban tới đây chúc lễ dự tiệc, không biết chủ tử khi nào mới ra tiếp đón?"
"Đừng gọi nữa!" Phương Minh trán đầy mồ hôi từ bên trong chạy ra, thở hổn hển, "Chủ tử mất tích rồi !"
Đường An sợ chết khiếp, "Sao lại mất tích ! Chủ tử cả ngày nay không bước ra khỏi phủ, chỉ chập tối Vệ tướng quân ghé qua một chuyến..."
"Cái tên Vệ tướng quân vô liêm sỉ kia!" Phương Minh giận đến mức không thể lựa lời, thiếu điều dậm chân bình bịch, "Ngươi ra ngoài tìm xem!"
Đường An chưa từng thấy hắn cáu giận như thế, cũng cuống cả lên, vội vàng chạy ra khu vườn sau Mặc Tuyết các. Sau Mặc Tuyết các một tường chắn rất cao, cao chừng ba thước, mà lúc này bên tường có một chiếc thang dài, ngoài đình viện là cây hòe lớn. Hẳn có người đã dùng thang leo lên tường, rồi bám vào cây hòe tụt xuống.
"Chuyện này...." Đường An há hốc mồm nhìn cá thang, "Không phải chủ tử và Vệ tướng quân trèo tường trốn đi đấy chứ? Bọn họ đâu phải trẻ con?"
Phương Minh đấm tường tức giận nói, "Hai người họ mà ở với nhau thì cộng lại còn chưa tới mười tuổi, chứ không thì đời nào làm chuyện hoang đường như thế !"
"Nhưng còn khách ngoài tiền thính...."
Phương Minh nhớ tới khách quý đã chờ sẵn, càng cảm thấy nhức đầu, phất tay nói, "Ngươi tìm A Nhĩ Thái thiếu gia tới đây, để ngài thay chủ tử đãi tiệc. Ta dẫn người đi tìm chủ tử về."
"A Nhĩ Thái thiếu gia...." Đường An há hốc miệng, thầm nghĩ để cho vị thiếu gia kia làm chủ yến tiệc thì chỉ sợ sẽ bắt Khánh An đường yên tĩnh bắc bếp nướng dê. Nhưng giờ hắn cũng chẳng nghĩ ra cách nào tốt hơn được, đành phải thưa vâng.
Đêm xuống, ngoài viện tối đen như mực. Lớp tuyết mỏng xe phủ con đường lát đá xanh, có vài vết chân nông sâu để lại.
"Ngươi đoán mà xe, hiện giờ có phải bọn Phương Minh đã điên lên rồi không?" Vệ Trường Hiên cõng Dương Diễm đi qua mấy ngõ nhỏ, cười nói, "Khi chúng ta quay về, chắc là sắc mặt nó đen như đáy nồi."
Dương Diễm gối đầu lên vai chàng, nhẹ nhàng cười mấy tiếng, môi vẫn còn khẽ run. Ban nãy, khi được Vệ Trường Hiên cõng trèo qua tường, y đã bắt đầu hoảng hốt. Cả người như trở nên nhẹ bẫng, nhưng lại xuất hiện cảm giác kích thích không soa tả nổi, còn cả sự ấm áp dâng ngập đáy lòng. Bước chân Vệ Trường Hiên rất vững chãi, y gần như không bị xóc nảy, chỉ nghe tiếng ủng nhịp nhàng đạp lên tuyết tạo ra âm thanh sàn sạt. Từ từ, vài bông tuyết lác đác rơi. Vệ Trường Hiên hơi dừng bước, vươn tay kéo chiếc mũ trùm qua đỉnh đầu Dương Diễm. Chiếc mũ rất lớn, gần như che kín cả gương mặt y. Y ôm cổ Vệ Trường Hiên thật chặt, vùi mặt vào gáy chàng.
Suốt một thời gian dài sau đó, y vẫn thường xuyên mơ thấy cái đêm tuyết đổ này, Vệ Trường Hiên cõng y đi suốt quãng đường, thi thoảng có tiếng cười nói khúc khích, tiếng trẻ con vui đùa trên phố vọng lại.
Tiếng nhạc và tiếng cười nói xa xăm ấy càng lúc càng rõ. Dương Diễm bỗng sực tỉnh, giật mình một cái, vỗ vai Vệ Trường Hiên, "Thả ta xuống được rồi."
"Cứ cõng ngươi đi suốt đêm cũng được, ngươi nặng được mấy lạng đâu." Vệ Trường Hiên cười mấy tiếng.
"Người ta thấy mất...."
"Để người ta thấy cũng đâu sao?" Vệ Trường Hiên cố ý đùa, "Đường đường là Mục vương điện hạ mà ra khỏi cửa cũng không có ngựa xe đưa rước, không phải nên để người ta cõng sao?"
"Vệ Trường Hiên!" Dương Diễm đỏ mặt. Bây giờ khắp thiên hạ này chẳng có ai dám đùa giỡn với y, trừ nam nhân trước mắt này. Nhưng mà y chẳng có cách nào đối phó hết.
"Được rồi, phía trước là hồ Di Lan." Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng thả y xuống, nắm chặt tay y, "Rằm tháng riêng, ngựa xe chạy nườm nượp, ngươi tuyệt đối không được buông tay ra đấy, biết chưa?"
Dương Diễm gật đầu. Tuy y không nhìn thấy nhưng có thể dựa vào âm thanh mà cảm nhận sự náo nhiệt đằng kia. Y chưa bao giờ thực sự đặt chân tới phố xá sầm uất, lúc này vừa cảm thấy phấn khích vừa cảm thấy lo sợ, sợ lát nữa lạc mất nhau. Y nắm tay Vệ Trường Hiên thật chặt, rồi tràn đầy mong đợi hỏi chàng, "Bình thường mọi người ra ngoài chơi gì vào Tết Nguyên Tiêu?"
"Ngắm đèn. Những ngày này không có lệnh cấm đi lại ban đêm, từ Đông phường đến Tây phường đều giăng đầy đèn, ven hồ Di Lan sáng rực như ban ngày. Lúc trước, dưới thành lâu của Thái An cung còn có vũ cơ nhảy múa, nhưng hiện giờ hoàng đế không hoang phí tiền bạc như thế nữa rồi. Nghe đồn thuê một vũ cơ tốn đến mấy trăm xâu tiền." Vệ Trường Hiên kéo y về phía trước mấy bước, thấy đoạn đường kia đông nghịt người đến mức một giọt nước cũng chảy không lọt. Chàng nhìn cảnh tượng trước mắt, bật cười, "Đêm nguyên tiêu, các thiếu nữ trong nhà cũng được đi xe ngắm cảnh. Viên tiểu hầu gia thích nhất là đứng bên đường lén ngắm các tiểu thư thế tộc, bình luận về nhan sắc các nàng, vì thế nên bị trưởng bối mấy nhà đó mắng cho không biết bao nhiêu lần."
Nói tới đây, chàng quay đầu nhìn lại, nhưng thấy nụ cười của Dương Diễm đã tắt bớt phần nào, chỉ trợn tròn mắt, có chút hoang mang. Chàng ngẩn ra, rồi lại nói, "Nhưng mấy trò náo nhiệt nho nhỏ đó đều không đáng nhắc tới đâu. Ta đưa ngươi đến chỗ náo nhiệt nhất ở Tây phường du ngoạn một chuyến.
Tây phường lúc này là một biển người lẫn đèn. Cách mỗi trăm bước lại có một cây đèn xoay khổng lồ, xoay không ngừng nghỉ. Những cây đèn này phần lớn do các thương nhân giàu có bỏ tiền tài trợ. Vì tranh đua với nhau, bọn họ dốc sức làm ra những cây đèn xa xỉ nhất, đa số đều dệt từ cẩm tú, trang trí bằng châu ngọc, vô cùng lóa mắt.
Dọc con phố là những thương nhân người Hồ, ngoài quán rượu có các vũ cơ xinh đẹp uốn éo thân hình theo tiếng nhạc và nhịp trống dồn dập. Giữa rằm tháng riêng giá lạnh, bọn họ ăn mặc vô cùng hở hang, để lộ vòng eo mảnh khảnh mềm mại, choàng thêm một lớp sa mỏng, những lúc xoay tròn, cánh lụa bồng bền bay theo, để lộ da thịt nõn nà như ngọc, khiến người đi đường xôn xao ngắm nhìn.
Vệ Trường Hiên chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thôi, nhưng Dương Diễm nghe thấy tiếng nhạc, không dằn lòng được mà hỏi, "Vệ Trường Hiên, có người đang nhảy múa à? Nghe nhạc giống như vũ điệu của người Tây Vực."
"Ừ, có vài vũ cơ người Hồ đang nhảy múa, mời khách vào uống rượu. Đó là chiêu các quán rượu thường dùng. Đêm nay, các tiểu thương gần như dốc hết vốn liếng để làm ăn, bày đủ chiêu trò mời khách, không gì là không có." Vệ Trường Hiên cười cười, kéo y đi tiếp.
Phía trước lại là một cái rạp lớn đông nghìn nghịt, thi thoảng lại nghe thấy mấy tiếng cười sang sảng.
Dương Diễm hỏi, "Ai cười thế?"
Bởi vì xung quanh rất ồn ào nên Vệ Trường Hiên phải cúi đầu, ghé sát tai Dương Diễm mà nói, "Có người đang diễn kịch hài. Người lên đài là một thương cốt rất nổi tiếng ở đô thành, tên là Khánh Nhị Lang. Hắn ta mồm mép lanh lợi, mỗi lần kể chuyện cười hay nói chuyện bình thường thôi, mọi người sẽ cười lớn."
Dương Diễm nửa hiểu nửa không, gật đầu hỏi, "Kịch hài là gì?"
Vệ Trường Hiên ngây ra một lúc, chợt nhớ ra y chưa từng nghe những thứ tạp kịch trên phố này, đành phải giải thích, "Chính là kiểu hai người nói chuyện, một người giả làm kẻ ngốc, gọi là đầu quân, còn người kể chuyện trêu chọc anh ta chính là thương cốt. Hai người cứ nói chuyện qua lại mấy câu, chọc cười người xem."
Dương Diễm há hốc miệng, hình như vẫn chưa hiểu gì.
Vệ Trường Hiên dứt khoát nắm tay y dẫn vào rạp, muốn y biết thế nào là náo nhiệt. Ai ngờ mới đi được mấy bước thì chợt nghe tiếng nổ vang trên bầu trời xa xa. Một quả pháo hoa rực nở nở bừng trên không, muôn vàn ánh sáng như sao tung tóe rơi xuống. Mọi người đều đồng loạt ngước lên, nói, "Hoàng thành đốt pháo rồi!"
Nơi nay cách Thái An cung vỏn vẹn chỉ một con sông hộ thành. Rằm tháng riêng hàng năm, hoàng đế theo thường lệ sai người đốt pháo ở cổng thành. Pháo này không giống pháo bình thường vừa lửa vừa khói của dân chúng mà vô cùng tinh xảo, sáng cả một vùng. Pháo vừa cháy lên, bách tính đều thi nhau chạy ra cửa, đến bờ sông ngắm nhìn.
Vệ Trường Hiên và Dương Diễm cũng bị đám người xô đẩy về phía sông hộ thành. Dương Diễm chưa bao giờ bị vây trong dòng người nườm nượp như thế, trong lòng có chút lo sợ, theo trực giác nắm chặt lấy tay Vệ Trường Hiên, nhưng chỉ sờ thấy không khí. Y kinh hãi một hồi, sau đó lại bỗng nhiên bị nhấc bổng lên. Y cảm thấy mình cao thêm mấy trượng, những hơi thở nặng nề xung quanh cũng tản đi.
"Vệ Trường Hiên....." Y hoang mang gọi.
Vệ Trường Hiên vừa bế y lên, vừa ra sức chen khỏi dòng người. Bốn phương tám hướng đều là người, cuối cùng chàng chỉ có thể đặt Dương Diễm xuống trước thềm một cửa hàng trên phố, dùng thân mình chen chúc, dắt Dương Diễm ra khỏi biển người.
"Sao rồi? Ban nãy có bị va chạm đâu không?" Vệ Trường Hiên hỏi, thấy quần áo Dương Diễm vẫn chỉnh tề, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt Dương Diễm có chút ngẩn ngơ, khẽ nói, "Ban nãy ta còn nghĩ, lỡ chúng ta lạc mất nhau...."
Thấy dáng vẻ cuống quýt của y, Vệ Trường Hiên lại vươn tay xoa đầu, "Không lạc mất đâu, ngươi đừng lo." Nói rồi lại cầm lấy dây đeo rủ xuống bên hông Dương Diễm, buộc lại với dây của mình thành cái nút chết.
Dương Diễm nhận ra động tác của chàng, có chút buồn cười, nhưng chỉ cong cong khóe môi. Lúc này, pháo hoa ăn đứt tất cả những ngọn đèn trên phố, thu hút mọi người nhìn. Vệ Trường Hiên ngẩng đầu nhìn những loạt pháo rực rỡ trên cao, có chút cảm khái, "Khi còn nhỏ, ta thích nhất là chen chúc trên đường để xem pháo hoa."
Dương Diễm cũng ngẩn đầu, nghe tiếng pháo nổ rồi rơi xuống, nhẹ nhàng nói, "Chắc là....đẹp lắm."
Vệ Trường Hiên quay đầu lại, thấy sắc mặt Dương Diễm an nhiên. Muôn ngàn tia sáng của pháo hoa phản chiếu trong con ngươi của y như có ngọn lửa nhảy múa.
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên trầm mặc hồi lâu mới thở dài, "Tuy rằng nơi này náo nhiệt nhưng nếu không nhìn thấy cũng rất cô đơn phải không?"
Dương Diễm dường như giật mình, rồi nhanh chóng mỉm cười, "Có ngươi bên cạnh, ta không cảm thấy cô đơn gì hết." Nói rồi liền giơ tay chạm khẽ lên mặt Vệ Trường Hiên, "Hơn nữa, ngươi là đôi mắt của ta. Ngươi nhìn thấy không phải cũng như ta nhìn thấy sao?"
Vệ Trường Hiên ngẩn ngơ. Giữa muốn tiếng hò reo náo nhiệt, chàng lại cảm thấy yên tĩnh lạ tường, cứ như nơi hai người họ đứng đã tách khỏi phố xá sầm uất. Hai người đứng bên nhau trong đêm rằm tháng riêng, dưới mái hiên của một ngôi quán cũ, nhìn nhau không chớp, tựa như chỉ chớp khẽ, nước mắt sẽ chảy ra.