"Ngô tiên sinh." Vệ Trường Hiên cúi đầu nhấc chén trà, chậm rãi nói, "Nếu ngài chỉ mở quán để kinh doanh thì sao lại biết được đến tận tình hình điều quân bí mật ở biên thùy?"
Chủ quán bối rối giây lát, sau đó chợt thấy Vệ Trường Hiên ngước lên. Trong đôi mắt chàng tỏa ra thứ khí thế sắc bén khiến người ta kinh sợ, "Rốt cuộc ngài có thân phận gì? Ngài nói với ta những lời này có mục đích gì?"
Chủ quán đổi sắc mặt, thở dài cười khổ, "Vệ tướng quân, sát ý của ngài lạnh lẽo quá."
Nụ cười của lão có vẻ ngại ngùng nhưng cũng rất ung dung, chẳng có chút chột dạ. Vệ Trường Hiên nhìn lão một lúc mới lặng lẽ thả lỏng bàn tay đang siết chặt, thấp giọng nói, "Thứ cho ta thất lễ."
"Thật ra Vệ tướng quân nghi ngờ cũng không phải không có lý. Ta chẳng qua chỉ là dân thường áo vải, đáng lẽ không thể biết được những chuyện quốc gia đại sự."
Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Ngô tiên sinh là bạn cũ của Trần đại tướng quân, kiến thức lại sâu rộng, không thể nào là nhân vật tầm thường. Chỉ là việc dời quân, ngay cả người trong quân như ta còn không hề hay biết, sao tiên sinh lại biết được?"
Ngô Ninh Thanh mỉm cười, "Vệ tướng quân đừng nghĩ ta chỉ sống trên phố này một cách qua loa nhàn tản. Thời trẻ ta cũng từng ôm khát vọng trong lòng, ngao du tứ xứ. Ta từng bái một danh sư làm thầy, lại thông minh hiếu học, thầy đưa ta đi rất nhiều nơi. Ta phát hiện ra, càng học được nhiều, trong lòng càng trống trải, không biết dựa vào đâu. Bởi vì ta nhận thấy, dù thế nào đi nữa ta cũng chẳng thấu rõ được thiên hạ này." Lão quay sang nhìn chén trà mình mới rót nhưng không uống, chỉ quan sát sắc trà màu hổ phách sóng sánh, "Sư phụ của ta, bạn học của ta đều dốc sức muốn thay đổi thiên hạ, nhưng ta phát hiện thế giới mà bọn họ muốn xây dựng cũng chẳng khác gì lúc này, thậm chí còn tàn ác hơn, Cuối cùng ta nản lòng thoái chí, từ biệt sư phụ, về Kiến An mở quán trà. Ta không muốn theo đuổi những thứ hư vọng kia mà quên đi chính mình, quên mất cái tâm ban đầu. Không bằng ta cứ ngồi ở lầu nhỏ này thôi, uống một chén trà, ngắm cây ngô đồng trổ lá, rồi lá rụng xuống cội, một đời trông qua như thế."
Vệ Trường Hiên nhe lão nói, chẳng hiểu sao lại bỗng thấy bi thương. Chàng bồi hồi một lúc mới thấp giọng hỏi, "Sư phụ của tiên sinh chính là Vô Nhai tể tướng sao?"
"Đúng thế." Ngô Ninh Thanh chậm rãi nói, "Tuy ta sống trên con phố đơn sơ này nhưng cũng thường thư từ tới lui với các bạn học cũ. Việc điều binh lần này cũng là họ báo cho ta biết."
"Hóa ra là vậy. Thế thì tin này hẳn là thật." Vệ Trường Hiên dừng một lát, ngập ngừng muốn tìm hiểu nguyên do. "Nhưng mà, nếu chỉ là quân đội thay phiên phòng thủ thì quá kỳ lạ."
Chàng ngửa đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định hỏi, "Tiên sinh có biết quân đội được điều tới đâu không?"
Ngô Ninh Thanh chậm rãi gật đầu. Lão dùng ngón tay chấm nước trà, từ từ vẽ một bản đồ trên mặt bàn, rõ ràng là bản đồ Tây Bắc.
Buổi chiều, tại Mục vương phủ.
Độc Cô Hoàng một tay đẩy cửa lớn của Mặc Tuyết các, chạy vào trong, sang sảng nói, "Cữu cữu, con về rồi!"
Dương Diễm đang ngồi trên bậc thang gỗ rộng rãi, ngón tay lần mò trên mặt giấy viết thư. Nghe giọng hắn không có vẻ vui sướng lắm, chỉ nhướn mày, "Việc ở Việt Châu đã xử lý ổn thỏa chưa?"
"Đều sắp xếp như cậu phân phó. Từ mùa xuân tới mùa hạ năm nay, Việt Châu mưa lớn vài trận, ruộng đồng xanh tốt, chắc sẽ bội thu."
Dương Diễm cười nhẹ, "Ban đầu Vệ Trường Hiên chê cười ta mở miệng là nói chuyện ruộng đất, cứ như một lão nông. Thế xem ra con cũng thành tiểu nông rồi."
Độc Cô Hoành ai oán kêu, "Cữu cữu, con vất vả cả năm nay ở nông thôn Việt Châu, lăn lộn trong bùn đất, chẳng khác gì nông dân rồi. Lúc mới vào cửa, Phương quản sự còn hỏi con là ai, không nhận ra nổi."
Dương Diễm buồn cười bước xuống thang gỗ, vươn tay sờ soạng lồng ngực đứa cháu trai. Lúc này y mới kinh ngạc nhận ra chàng thiếu niên trẻ tuổi cường tráng đó đã gầy đi rất nhiều, còn sờ thấy cả xương sườn lởm chởm. Lúc này y mới thôi cười, vỗ về an ủi, "Bảo phòng bếp làm cho con nhiều đồ ăn con thích. Nghỉ ngơi mấy ngày đi."
Độc Cô Hoành lại không để bị dỗ ngọt dễ dàng như thế, lẩm bẩm nói. "Cậu không nhìn thấy thì thôi. Con đi Việt Châu một chuyến mà cháy đen như đáy nồi, chắc đến tối là không nhìn thấy người đâu luôn. Trên cánh tay còn có...."
Hắn đang định tuôn hết những khổ sở phải chịu bấy lâu ra thì cửa phòng lại cạch một tiếng rất lớn. Hắn kinh ngạc quay đầu, thấy một người cao lớn đứng đó, cau mày hỏi, "Vệ tướng quân, sao ngài lại...."
"A Nhĩ Thái," Vệ Trường Hiên đã lâu không thấy hắn nhưng không hàn huyên, chỉ nói, "Con ra ngoài trước đi, ta có việc cần nói với cữu cữu của con."
Nghe giọng chàng có chút lạnh lùng xa lạ, Độc Cô Hoành không biết phải làm sao. Hắn quan sát Vệ Trường Hiên, không thấy được một nét cười nào, âm trầm cực điểm. Độc Cô Hoành mơ hồ cảm thấy sự nguy hiểm, muốn nghiêng người chắn giữa chàng và Dương Diêm,x nhưng Dương Diễm lại khẽ đẩy lưng hắn, bình tĩnh nói, "A Nhĩ Thái, con ra ngoài trước đi."
Sau khi thiếu niên lo lắng rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Không khí bên trong dường dư đông cứng, tĩnh đặng kinh người. Dương Diễm vẫn phải mở lời trước, "Vệ Trường Hiên?"
Vệ Trường Hiên đứng cách y không xa không gần, nhưng bầy không khí lại vô cùng khác lạ, dường như đang gắng sức kìm nén, "Dã Hề, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Dương Diễm khẽ gật đầu, "Chuyện gì?"
"Chuyện đại quân trấn thủ An Dương Hà Tây bị điều đi, ngươi có biết không?"
Dương Diễm im lặng một lát. Y đứng trong bóng tối, mãi không đáp lời.
"Xem ra là biết." Thấy y không đáp, Vệ Trường Hiên khẽ thở dài, "Ngoài hai trấn này ra, binh mã ở Quan Hữu và Bình Hỗ đều có sự điều động, chắc hẳn đã nhận lệnh từ ngươi."
"Quân Đông Hồ hai năm nay vẫn thay phiên nhau phòng thủ, thường xuyên điều động, ngươi cũng chưa từng hỏi, sao hôm nay lại nhắc tới?"
"Bời vì đây hoàn toàn không phải thời điểm điều quân!" Vệ Trường Hiên tiến lên một bước, nói tiếp, "Hơn nữa, những địa quân này đều hướng tới Xuyên Âm sơn gần Loan quan. Nơi này cách xa biên thùy cả ngàn dặm, quân Đông Hồ phòng thủ đến đó mà làm gì?"
Dương Diễm bình tĩnh ngước mắt, "Vậy ngươi cho rằng ta điều binh là có ý đồ khác?"
Vệ Trường Hiên nhìn y thật lâu, một lúc sau mới lắc đầu, "Tâm tư của ngươi, ta chưa từng thấu rõ. Ta còn nhớ thu đông năm kia, ngươi từng sai người điều động lương thảo, ta nghĩ thế nào cũng không đoán ra ngươi đang trù tính cho khó khăn năm tới. Ngươi làm việc gì cũng dụng ý sâu xa, nếu có chuyện muốn giấu ta thì ta sẽ chẳng bao giờ đoán được." Nói rồi, giọng chàng trầm xuống, "Nhưng việc hành quân, ta xem như ít nhiều có hiểu biết. Ta đoán ngươi bỗng nhiên điều động binh mã là vì sắp tới nhất định có việc phải dùng quân."
Trong lúc nói chuyện, chàng bước thêm vài bước, gần như đã sát ngay trước mặt Dương Diễm. "Phía bắc Loan quan có Lạc Thủy, phía tây gần Xuyên Âm, chính là chìa khóa đánh vào thành Kiến An. Ngươi bày binh bố trận ở đây để đối phó ngoại địch từ Tây Bắc, thế thì chỉ có Yến Ngu." Chàng nhìn chằm chằm vào gương mặt y, "Trên đường tới, ta vẫn luôn nghĩ, từ lúc Yến Ngu lập minh ước với quân ta bên sông Khố Luân còn chưa tới ba năm, giờ đã xé bỏ minh ước thì quá đột ngột. Hơn nữa, phía Yến Ngu cũng chưa bắt đầu điều động binh mã, vì sao ngươi lại bắt đầu trước?"
Nói tới đây, chàng đã có chút nóng nảy, hơi thở gấp gáp. Nhưng Dương Diễm lại vẫn bình thản như cũ, chỉ thấp giọng nói, "Nếu ngươi đã hỏi vậy thì trong lòng cũng có câu trả lời, vì sao còn đến tìm ta?"
Vệ Trường Hiên hít sâu một hơi, "Quả nhiên là ngươi. Ngươi cấu kết với Yến Ngu, còn rút quân phòng thủy biên quan, để bọn họ thần tốc đánh vào Đại Chiêu?" Chàng siết chặt cánh tay Dương Diễm, "Vì sao ngươi lại làm như vậy?"
Cơn tức giận khiến chàng khó mà khống chế sức lực, siết tới mức cổ tay Dương Diễm gần như phát ra tiếng kêu. Y đau vô cùng nhưng không tránh né, gương mặt tái nhợt nở nụ cười. "Vì sao ta làm thế? Vệ Trường Hiên, ta muốn thứ gì mà ngươi không biết sao?"
"Ta biết ngươi muốn rất nhiều thứ. Ngươi muốn thiên hạ này, nhưng tại sao..." Vệ Trường Hiên vừa tức giận vừa đau lòng, chợt buông y ra, "Vì sao ngươi làm chuyện độc ác như thế?"
Dương Diễm tựa như bị kim đâu thấu cõi lòng, vội bình ổn sắc mặt, thấp giọng đáp, "Độc ác sao? Nhưng thiên hạ không loạn, ta vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội."
"Hóa ra ngươi dẫn sói vào nhà là để tạo loạn thế, mượn thời cơ ép Dương Giải thoái vị, chính mình lên ngôi. Dương Giải đầu óc tầm thường, nói về tài năng thì ngươi hơn hắn trăm vạn. Ngươi muốn cướp ngôi cũng chẳng vấn đề gì." Vệ Trường Hiên nói tơi đây, lại nghiến răng, "Nhưng bách tính của Đại Chiêu, đất đai của Đại Chiêu, sẽ vì mưu quyền cá nhân của ngươi mà bị dẫm đạp dưới gót giày man di sao?"
Dương Diễm lạnh nhạt nói, "Ngươi cũng cho rằng ta tài giỏi hơn Dương Giải trăm lần. Sauk hi đăng cơ, vận mệnh quốc gia càng thêm hưng thịnh. Về phần Yến Ngu, ta có cách mời họ tới thì cũng có cách đuổi họ đi. Non sông cương thổ Đại Chiêu ta sẽ không mất một tấc đất. Chẳng lẽ ngươi không tin ta?"
Vệ Trường Hiên cười một tiếng, nhưng trong tiếng cười chẳng có chút niềm vui. Chàng lạnh lùng nói, "Ta đương nhiên tin ngươi. Ngươi có tín vật của Khả Hãn Duyên Đồ trong tay, có thể cầu hắn lui binh. Dù hắn nuốt lời, ngươi cũng có đại quân bố trí sẵn ở Loan quan và núi Xuyên Âm. Không đầy vài tháng, ngươi sẽ đuổi được Yến Ngu ra khỏi Đại Chiêu."
Dương Diễm thấy chàng đã hiểu hết tính toán của mình, liền chậm rãi nói, "Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?"
"Mục vương điện hạ, ngươi đã quên một chuyện. Mất quốc thổ thì có thể cướp về, nhưng dân chúng chết đi, ngươi có thể khiến bọn họ sống lại sao?" Vệ Trường Hiên đau khổ nói. Chàng hơi khép mắt, lắc đầu, "Ngươi chưa từng ra chiến trường, không bao giờ hiểu đó là nơi thế nào. Ba năm trước, khi Bàn Môn quan bị tấn công, thành Cam Châu bị quân Yến Ngu giết sạch trong một đêm. Số dân chết hơn cả vạn, thành trì nháy mắt biến thành đất hoang. Theo kế hoạch của ngươi, Yến Ngu đánh xuống nam, từ Bàn Môn quan, Vân Hạp quan, hai nhánh tụ lại, trực tiếp tấn công vào Xuyên Âm sơn cách Kiến An ba trăm dặm. Đến lúc ấy, đế vương hoảng sợ, quần thần kinh hãi, chỉ có người cầm binh trong tay mới là cứu tinh của Đại Chiêu. Sau đó, chỉ cần có kẻ nhân lúc lửa cháy thêm dầu, ngươi có thể danh chính ngôn thuận cướp được ngai vàng từ tay Dương Giải vô dụng. Nhưng ngươi không nghĩ tới, một nửa cương thổ kia đã chìm trong biển lửa. Đó không phải một tòa thành, mà là trăm tòa thành phơi xác dưới móng vuốt của bọn lang sói Yến Ngu. Quân Yến Ngu một đường đốt phá, khi chúng tới được Xuyên Âm sơn thì trăm vạn dân chết trong biển lửa. Chẳng lẽ ngươi có thể cứu họ sống lại sao?"
Dương Diễm hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi lắc đầu. "Ta không nghĩ nhiều được như thế. Vệ Trường Hiên, ta biết làm thế rất tàn nhẫn, nhưng trước khi cục diện chính trị thay đổi, sẽ có vô số dân thường bỏ mạng, chuyện này không sao tránh được. Thân là người trong hoàng thất, cha con huynh đệ tàn sát lẫn nhau đâu có thiếu? Ngay cả bản thân mình ta còn không màng thì có gì ta không từ bỏ được?"
Vệ Trường Hiên nhìn y như một kẻ xa lạ, "Ngươi đã là Mục vương mà còn chưa đủ sao? Ngươi muốn thành chủ nhân thiên hạ đến thế sao?"
"Đương nhiên là ta muốn!" Dương Diễm kiên quyết nói, khóe mắt đỏ rực lên, "Vệ Trường Hiên, người khác có thể không hiểu ta nhưng ngươi không thể không hiểu. Ngươi biết ta đã trải qua những gì. Ta sống trong phủ này hèn mọn như một phế nhân. Các ca ca khinh rẻ, chà đạp ta, dùng tính mạng ngươi để uy hiếp ta, chẳng lẽ ngươi đều quên?"
"Ta vẫn nhớ, nhưng...."
"Ngươi biết không, khi mẹ ta còn chưa xuất giá, đã có người tiên đoán rằng con trai bà sau này sẽ là chủ nhân thiên hạ. Bở vậy, bà được gọi là quý nữ Đông Hồ. Nhưng lời tiên đoán này đã thành trò cười sau khi ta ra đời. Ta biết mình là kẻ mù lòa vô dụng, hại mẹ ta bị kẻ khác khinh thường. Ngay cả phụ vương và ông ngoại cũng thương hại ta, nhưng phần nhiều là thất vọng. Tất cả những người gửi gắm hy vọng nơi ta đều bị sự vô dụng của ta làm cho phẫn uất." Dương Diễm nói tới đây, khóe môi lại khẽ nhếch lên, dường như đang cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, "Nhưng ta không từ bỏ. Ta từng bước tới được ngày hôm nay là để giành lấy thiên hạ. Ta muốn khiến tất cả mọi người biết, ta sẽ thành chủ nhân thiên hạ này. Đây là con đường của ta, không một ai có thể ngăn cản."
"Được rồi." Vệ Trường Hiên dường như bị những lời sắc bén của y thuyết phục. Chàng lùi lại hai bước, thở dài, "Nếu đã như vậy, từ đây chúng ta đường ai nấy đi."
"Ngươi định làm gì." Dương Diễm nhận ra có gì không đúng, lớn tiếng hỏi.
"Ta vốn là tướng sĩ, khi có tin ngoại địch động binh thì đương nhiên phải tập kết nhân mã, đồng lòng kháng địch."
Dương Diễm thấp giọng cười, "Kháng địch? Bây giờ số binh mã ngươi có thể điều động chẳng đến một vạn. Dù có thể Hội Ninh Trần gia gia nhập thì cùng lắm là hai vạn. Ngươi mang hai vạn người đi ngăn cản hai mươi vạn thiết kỵ của Yến Ngu thì khác gì chịu chết?"
Vệ Trường Hiên không hề giận, chỉ nói, "Đúng là binh lực chênh lệch quá xa, gần như không có phần thắng. Nhưng ta là tướng soái, nên đồng lòng cùng quân sĩ, không nề sinh tử. Nếu lần này ta bỏ mạng sa trường thì cũng là số mệnh, không oán trách ai."
Nói xong chàng định rời di, lại nghe Dương Diễm quát, "Đứng lại!"
Y bước tới chắn trước mặt Vệ Trường Hiên, đôi môi run lên vì giận, "Ngươi nghĩ ta không biết ý định của ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ cho là ta không muốn ngươi chết, nên mới từ bỏ việc này đúng không?"
"Vệ Trường Hiên, ngươi chớ quên. Ta đã nói đây chính là con đường của ta, không một ai có thể ngăn cản." Y cắn môi dưới, buông từng từ, "Cho dù là ngươi."