Vừa qua giờ mão, trời còn chưa sáng, một đoàn xe ngựa đã ra khỏi Bàn Môn quan, băng qua thảo nguyên Thương Vũ, hướng về phía sông Khố Luân. Địa bàn của người Yến Ngu ở bờ tây sông Khố Luân, lấy con sông làm ranh giới. Bao năm nay hai nước giao chiến không ngừng, đừng kinh thương đã đứt đoạn. Nơi biên cảnh này chỉ thi thoảng có dân du mục đến chăn thả, thường ngày vắng tanh không bóng người.
Khi xe ngựa tới được bờ nam sông Khố Luân, bánh xe lăn chậm dần. Đường An đứng trên càng xe, nhìn về phía xa, chỉ thấy bốn bề yên tĩnh. Giữa sắc trời u ám chỉ thấy loáng thoáng đường chân trời, không thấy bóng người nào khác.
Ngươi kia sẽ đến thật sao? Hắn nghĩ thầm trong bụng nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ lệnh cho các tùy tùng dừng xe lại, đứng yên lặng chờ.
Những áng mây phía chân trời dần ửng lên màu tím, sau đó nhuộm hồng, rồi không lâu sau, mặt trời ban mai mới mạ lên một đường viền vàng chói. Đường An nheo mắt nhìn mặt trời trên thảo nguyên, kim quang vạn trượng lóe qua hàng mây, tựa như đao kiếm sáng lóa.
Màn xe nhẹ nhàng hất lên. Cặp mắt Dương Diễm đen láy nhìn về phía chân trời, lẳng lặng không nói. Đường An quay đầu lại, nhìn áng mây hồng phản chiếu trong đôi đồng tử của y, đôi mắt không nhìn thấy gì nhưng vô cùng trong trẻo, lại tĩnh lặng vô cùng.
Những tiếng vó ngựa hối hả đánh tan sự yên tĩnh ấy. Một nhóm người Yến Ngu xuất hiện, vây quanh bọn họ.
Các tùy tùng Mục vương phủ đều biến sắc, vội vàng lùi về phía sau bảo vệ. Bọn họ sống ở đo thành Kiến An nhiều năm, chưa từng đối mặt với những kẻ được gọi là man di ngoại tộc. Các võ sĩ Yến Ngu ai nấy đều cao lớn hung hãn, khoác áo vải thô bọc giáp, đầu đội mũ da lông, những bím tóc xù xì ru xuống, nhìn như một đám người rừng.
Mục vương trong xe lại vô cùng bình thản, phất tay bảo người lui đi. Y ngẩng đầu, hướng về phía tiếng vó ngựa phát ra, thấp giọng nói, "Thác Bạt, huynh đến rồi à?"
Đầu lĩnh đối phương là một võ sĩ trẻ tuổi, cười lớn, "Dã Hề, đã lâu không gặp. Đệ vẫn khỏe chứ?" Nói xong, hắn xoay người xuống ngựa, đi về phía xa giá.
Đường An có chút kinh hãi, nhìn võ sĩ Yến Ngu cao lớn này, lòng rất bất an, muốn ngăn không cho hắn tới gần chủ tử nhà mình, nhưng có một bàn tay khẽ chạm vào vai, đẩy hắn đứng sang bên. Dương Diễm tự mình xuống xe ngựa, đi về phía người ngoại tộc kia. Y dặn người khác, "Các ngươi lui lại một chút."
Đường An không bằng lòng lắm, nhưng chẳng biết làm sao, đành đưa các tùy tùng lui lại trăm bước. Người được gọi là Thác Bạt kia cũng vươn tay, bảo đội nhân mã Yến Ngu cũng lui về phía sau. Cuối cùng, trên mặt cỏ chỉ còn lại Dương Diễm và võ sĩ Yến Ngu nọ.
"Đệ lớn rồi, ta suýt nữa không nhận ra." A Sử Na Cức Liên cười nhẹ, bước đến kéo tay Dương Diễm, "Ta vừa nhận tin của đệ thì lập tức từ nha trướng chạy đến đây, may mà không muộn."
Dương Diễm mỉm cười, cầm tay hắn, "Ban đầu ta cứ nghĩ ngươi sẽ không tới."
"Vì sao?"
"Năm ngoái hai nước giao chiến, huynh giả vờ thất bại, dâng thành Bàn Môn quan. Tuy chuyện này không ai biết nhưng sau khi huynh về nhất định sẽ bị người mình nghi ngờ. Cho nên ta tưởng lá thư của ta sẽ khiến huynh khó xử. Dù sao lúc này huynh không nên có liên hệ gì với Đại Chiêu."
Cức Liên thoải mái cười, "Chớ lo, đúng là việc chiến bại lần trước khiến phụ hãn không vui, thậm chí còn giận chó đánh mèo với ta, nhưng hôm nay ta đã ứng phó xong rồi. Hiện giờ ta xem như là vương tử có thân phận cao nhất trong trướng, được tự do ra vào, không cần báo cáo cho bất cứ ai."
Dương Diễm lắc đầu cười, "Huynh vẫn cứ cậy mạnh như thế. Khả Hãn Duyên Đồ là người thế nào chứ? Ta đã nghe từ lâu rồi, hắn sẽ dễ dàng tha cho huynh như vậy hay sao? Chưa nói đến đám huynh đệ như lang sói của huynh, chỉ sợ chúng sẽ thừa cơ làm thịt huynh đấy." Y thở dài, khẽ nói, "Thác Bạt, sau khi quay lại Yến Ngu, mấy năm nay huynh sống cũng không thoải mái gì đúng không?"
Cức Liên giật mình, cười nhẹ, "Đệ còn hỏi ta à? Chẳng lẽ mấy năm nay đệ sống sung sướng lắm chắc?" Hắn kéo Dương Diễm ngồi xuống cỏ, tựa như hồi còn trẻ con, "Vài năm trước, nghe nói lão Mục vương chết, Dương Đại nắm quyền vương phủ. Lúc ấy ta cứ nghĩ cả đời này hai ta không bao giờ gặp lại. Với tính tình hắn thì kiểu gì cũng muốn giết đệ. Nhưng mà ta không ngờ đệ không bị hắn hại chết mà trái lại còn thế chỗ hắn, thế chỗ Dương Quyết, trở thành Mục vương. Dã Hề, ta không biết mấy năm nay đệ sống thế nào, nhưng ta đoán cũng chẳng dễ chịu hơn ta."
Dương Diễm rũ mắt, nhỏ giọng nói, "Huynh đoán không sai, có mấy lần ta đã suýt mất mạng. Nếu như không có Vệ Trường Hiên...."
"Là tên người hầu của đệ, Ô Cập Tô Nhĩ?" Cức Liên nhướn mày, hứng khởi nói, "Tên đó khá thú vị đấy, không giống lũ người Trung Nguyên nhát như thỏ đế."
"Vệ Trường Hiên....Hắn không giống bất cứ ai." Dương Diễm kinh ngạc lắc đầu, "Trên đời này chỉ có một Vệ Trường Hiên, không người nào có thể so sánh với hắn."
Cức Liên nghe giọng y, thoáng kinh ngạc, "Xem ra hắn đối với đệ không chỉ đơn giản là một người hầu, bằng không thì đệ đời nào lại giao thanh chủy thủ kia cho hắn cất giữ?"
Dương Diễm im lặng không nói gì.
Cứu Liên không hỏi tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn phía sau lưng bọn họ, "Lần này đệ không dẫn hắn tới sao? Ta còn muốn gặp mặt để cảm ơn hắn đã thay ta diệt trừ mối họa lớn là A Sử Na Nỗ Nhĩ."
"Cảm ơn hắn?" Dương Diễm dường như buồn cười, "Hắn đánh bại đại tướng Yến Ngu của các huynh, chẳng phải huynh nên căm hận hắn sao?"
Cức Liên cười lớn, "Đúng là hắn đánh bại quân Yến Ngu, nhưng đều là người của A Sử Na Nỗ Nhĩ. Đệ chớ quên A Sử Na Nỗ Nhĩ ủng hộ cửu đệ của ta. Nếu sau này hai ta tranh đoạt ngôi vị Khả Hãn thì đám quân lính đó sẽ cầm đao nhắm vào đầu thuộc hạ của ta. Bọn họ tổn thất, ta không nên vui mừng sao?"
Nói rồi hắn lại vỗ vai Dương Diễm, "Dã Hề, ta biết con dân Đại Chiêu các đệ thích nói lời nhân nghĩa, coi trọng nghi thức, cày cấy trồng trọt, cho nên yêu quý mỗi một mảnh đất. Nhưng người Yến Ngu ta thì khác, chúng ta sinh sống nhờ đồng cỏ và nguồn nước, kẻ mạnh làm vua. Khi mạnh mẽ rồi, chúng ta sẽ như những con sói lang bạt khắp thảo nguyên, khiến tất cả mọi người thuần phục. Cho nên đối với ta, chỉ cần trở nên mạnh hơn, có hy sinh điều gì cũng không quan trọng, kể cả cha ta...." Nói tới đây, nụ cười của hắn thoáng gượng gạo, nhưng lại nhanh chóng gạt đi, "Thực ra suy nghĩ của phụ thân với ta rất giống nhau. Dù sao hắn cũng lên làm Khả Hãn bằng cách chém đầu phụ thân của mình."
Dương Diễm nghe hắn nói những lời ghê sợ như vậy nhưng chỉ im lặng không lên tiếng.
"Đúng rồi, lần này đệ hẹn ta ra đây làm gì?"
"Có chút chuyện khó giải quyết. Ta nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cần huynh giúp ta xử lý." Dương Diễm nói, ra hiệu cho người phía sau.
Một chiếc xe ngựa màu đen mau chóng tới gần. Dây xích sắt chằng chịt quấn quanh thùng xe, chẳng khác nào xe tù. Cức Liên ngờ vực hỏi, "Ai ở trong đó vậy?"
"Một kẻ ta và huynh đều vô cùng căm hận." Dương Diễm thấp giọng nói.
Cức Liên giật mình, vô cùng kinh hãi, "Chẳng lẽ đệ còn chưa giết hắn?"
Dương Diễm lắc đầu, "Nếu ta để hắn chết thoải mái như vậy thì không cam lòng. Nhưng dù từ từ tra tấn hắn, ta cũng chẳng dễ chịu. Để loại người như hắn ở Đại Chiêu là mầm họa lớn, chon nên ta giao hắn cho huynh. Huynh giết hắn cũng được, cho hắn nếm mùi đau khổ cũng được, tóm lại đừng để ta thấy hắn nữa."
Cức Liên nhướn mày, "Đệ tin tưởng ta thế sao?"
"Ta tin thủ đoạn của huynh, càng tin nỗi hận của huynh dành cho hắn." Dương Diễm vỗ vai hắn, "Dù sao thời gian mẹ ta chăm sóc huynh còn lâu hơn ta. Bà ấy qua đời, có lẽ huynh là người đau khổ hơn ta nhiều."
Sắc mặt Cức Liên tái mét. Hắn lại nhớ tới nữ nhân dịu dàng mỹ lệ kia, nhớ vòng tay ấm áp cùng giọng hát ngâm nga khúc đồng dao du mục. Hắn gật đầu, "Ta biết rồi."
"Nếu huynh đồng ý thì tốt quá rồi." Dương Diễm đứng lên, thấp giọng nói, "Ta đi đã lâu, cần phải quay về rồi."
Y vừa sửa sang lại quần áo vừa cười tự giễu, "Với thân phận của hai ta bây giờ mà gặp nhau thế này thì buồn cười quá."
Cức Liên cũng đứng lên, thấp giọng nói, "Sau này còn cơ hội gặp mặt không?"
Dương Diễm thoáng ngừng, rồi gật đầu, "Sẽ gặp."
Cức Liên lại hỏi, "Với tư cách bằng hữu sao?"
Dương Diễm im lặng một hồi, mới chậm rãi nói, "Dù không phải với tư cách bằng hữu, nhưng không nhất thiết phải lấy tư cách kẻ thù."
"Vậy sao?"
"Tuy hiện nay Yến Ngu và Đại Chiêu là thù địch, nhưng biết đâu có một ngày ta lại phải lợi dụng địch quốc, A Sử Na Cức Liên." Đây là lần đầu Dương Diễm gọi hắn trịnh trọng như thế, "Đến lúc đó, xin ngài giúp ta một tay."
Cức Liên nghiêm nghị nhìn y, "Mục vương điện hạ, ngài hẳn phải biết người Yến Ngu ta không vô duyên vô cớ nghe lời người khác." Hắn dùng một chút, "Hay là ngài định dùng tín vật kia để ép phụ hãn ta thực hiện lời hứa."
Dương Diễm lắc đầu, "Ngài quá coi thường ta rồi. Tín vật kia phụ vương giao cho ta, ý muốn ta dùng nó tự bảo vệ mình, nhưng thật ra ta không cần đến. Con đường ta muốn đi chỉ có thể dựa vào bản thân, tuyệt đối không cần đến lời hứa hẹn tôn quý của Khả Hãn Duyên Đồ."
"Hơn nữa." Dương Diễm lạnh lùng cười một tiếng, "Ta thậm chí còn không dám chắc Khả Hãn Duyên Đồ có định giữ lời hứa hay không."
Cức Liên có chút bất ngờ, "Dã Hề, có lẽ ta chưa từng thật sự hiểu đệ."
"Chuyện này không quan trọng." Dương Diễm lắc đầu, "Huynh chỉ cần biết, nếu trên hành trình của mình mà ta cần đến sự giúp đỡ của huynh, ta sẽ nhờ cậy huynh, đưa ra điều kiện mà huynh không thể cự tuyệt. Ta đã nói dù chúng ta không phải bằng hữu, cũng không phải kẻ địch, nhưng có thể sẽ là đồng minh."
"Đồng minh?" Cức Liên có chút buồn cười, "Ta và người hầu của đệ từng kết huyết minh, chẳng lẽ lại kết huyết minh với đệ nữa?"
Dương Diễm cũng cười, "Ta cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu làm kẻ địch của huynh thì nguy hiểm lắm."
Cức Liên vươn tay, một lần nữa nắm chặt tay Dương Diễm, nhìn y thật lâu, "Không, Dã Hề, một kẻ địch như đệ mới thật sự nguy hiểm."
Thác Bạt phủ, Lương Châu, Hà Tây.
Một đôi trống lôi cổ dựng trước cửa phủ, các binh sĩ Đông Hồ đi qua đi lại tuần tra.
Từ sau khi Thác Bạt Tín bị người ta hạ độc vào năm ngoái đã ốm liệt giường. Tám dòng tộc có địa vị cao nhất ở Đông Hồ, thường được gọi là Đông Hồ Bát quý, cũng cử người đến Lương Châu, chờ tin Thác Bạt gia đổi chủ. Quân đội trong tay Bát Quý cũng đóng tại Lương Châu, ngoài thành toàn là binh mã. Vì mỗi tộc ủng hộ một người kế nhiệm khác nhau nên thế đối trọi mau chóng hình thành.
Nhưng lão gia chủ Thác Bạt Tín vẫn chưa tắt thở, thậm chí khi đang bệnh còn đứng dậy chém một tên thuộc phân gia có ý đồ tạo phản. Bát quý sợ vị lão gia chủ nào vô cùng, bị lão dọa một trận, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Nhờ thế, thành Lương Châu tạm thời duy trì được cục diện ổn thỏa.
Nhưng ai cũng biết tình hình này sẽ chẳng kéo dài lâu. Thác Bạt Tín mãi không truyền lệnh chọn gia chủ kế nhiệm. Một khi lão qua đời, trận giao tranh sẽ diễn ra. Đến lúc đó, toàn bộ Đông Hồ, thậm chí Đại Chiêu cũng chìm trong nguy ngập.
Cho nên những ngày này, từ các đại đô hộ Đông Hồ đến triều đình ở tận đô thành Kiến An đều nhìn chằm chằm Thác Bạt phủ. Vậy mà trong phủ lại vô cùng tĩnh lặng.
Lạc Lan bưng chén thuốc đen sậm chậm rãi đi qua hành lang. Thuốc nồng sực mùi sâm, vừa ngửi đã nhíu mày. Thuốc do nàng đích thân thức dậy nấu từ sáng sớm. Hai tháng trước, con nàng vừa đầy tháng, nàng đã chuyển đến Thác Bạt phủ, chuyên tâm chăm sóc ông cụ đang bệnh nặng.
Thật ra trong phủ có rất nhiều tôi tớ, không đến lượt nàng phải động tay, nhưng nàng vẫn kiên quyết. Nàng thầm áy náy trong lòng bởi dù sao người hạ độc Thác Bạt công cũng là huynh trưởng của mình. Khi biết chuyện, nàng căm tức hơn bất cứ ai, chỉ cảm thấy mấy năm nay, người nhà toàn làm việc ác, khiến nàng cũng chẳng còn mặt mũi nào. May mà người ngoài biết rõ, vị Lạc Lan cô cô này khác các huynh đệ tỉ muội còn lại, ngay cả đại quản sự của Thác Bạt phủ cũng giao việc chăm sóc Thác Bạt công cho nàng.
Lạc Lan nhớ rõ khi mình còn nhỏ, tiếng tăm của Thác Bạt Tín đã vang vọng khắp Tây Bắc. Ai cũng biết vị thiếu chủ Đông Hồ này dũng mãnh thiện chiến, anh hùng cái thế. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lão dần già đi, giờ đã nằm trên giường bệnh đếm từng ngày. Hai tháng nay, nàng tận mắt nhìn ông cụ ngày một suy yếu, lòng không khỏi lo sợ. Mấy hôm trước, nàng nghe lén được hai vị thái y từ đô thành cử đến nói chuyện với nhau, nói rằng có lẽ Thác Bạt công không qua được tháng này. Thuốc thang đối với lão đã không còn tác dụng, bây giờ chỉ có thể dùng những thứ thảo dược thượng đẳng để kéo dài ngày nào hay ngày đó thôi."
Nàng bưng thuốc đến bên gian tẩm điện huy hoàng, giơ tay gõ cánh cửa.
"Ai đó?"
"Ta đây."
Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Người canh giữ trong phòng của Thác Bạt công là một thiếu niên mặt mày sắc bén. Tay hắn vẫn đặt bên hông, tựa như có thể rút kiếm ra bất cứ lúc nào. Thấy Lạc Lan, hắn mới bình tĩnh lại, "Lạc Lan cô cô."
"Hôm nay Thác Bạt công thế nào, có đỡ hơn không?" Lạc Lan thấp giọng hỏi."
Thiếu niên uể oải lắc đầu, "Đến giờ này vẫn chưa ăn uống được gì cả, cũng không nói gì. Vừa thấy ta là hỏi 'nó đến chưa?' Ta nghĩ ông cụ bắt đầu lẫn rồi."
"Đừng nói bậy." Lạc Lan nhẹ nhàng trách mắng, "Thác Bạt công chỉ đang đợi người thôi."
"Đợi ai?"
Lạc Lan còn đang do dư chưa đáp thì tiếng hô lớn của người hầu ngoài cửa vọng vào, "Xa giá của Mục vương điện hạ tới!"