Vệ Trường Hiên hơi biến sắc, nhìn Thác Bạt chằm chằm, nghi ngờ nói, "Ngươi muốn ta giết A Sử Na Nỗ Nhĩ?"

Thác Bạt gật đầu, thong thả cười đáp, "Ta biết ngươi hẳn là còn muốn giết hắn hơn ta. Lúc trước đánh nhau ở Vân Hạp quan, hắn dùng kế điệu hổ ly sơn, giết cháu trai của tướng quân các ngươi. Lần này ở Bàn Môn quan, hắn đồ sát thành Cam Châu. Thù này ngươi không thể không báo, đúng không?"

Hắn vừa nói vừa nhìn sắc mặt tái mét của Vệ Trường Hiên. Biết mình đoán đúng hơn phân nửa, hắn liền cười, "Nhưng mà muốn giết A Sử Na Nỗ Nhĩ không hề đơn giản. Trước giờ hắn là kẻ sợ chết, tuy thường xuyên lãnh binh ra trận nhưng không bao giờ để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Cho nên hắn lúc nào cũng chỉ ở trong quân, do bốn mươi vệ sĩ Chá Yết thủ hộ. Ngươi muốn giết hắn mà chỉ dựa vào sức lực của bản thân thì gần như bất khả thi." Hắn hạ giọng một chút, "Không bằng ngươi hợp tác với ta. Khi hai người các ngươi đối đầu, ta lén báo cho ngươi sắp xếp chiến thuật của hắn. Như vậy, ngươi có thể nhân lúc giao chiến để lấy đầu hắn, thấy sao?"

Vệ Trường Hiên trầm mặc hồi lâu, bỗng nói, "Vì sao ta phải tin ngươi? Ngươi và hắn đều là người Yến Ngu. Ngươi nói giữa hai ngươi có hiề, khích, làm sao ta biết đó là thật hay giả. Nếu ngươi nhân cơ hội này mà báo sai tin tức cho ta thì sẽ hại chết không chỉ mình ta mà còn ngàn vạn tướng sĩ dưới trướng ta. Ta sao có thể dễ dàng tin lời ngươi như thế?"

Thác Bạt nhíu mày, sờ cằm mình, "Vì ta là kẻ ngoại tộc nên ngươi không tin ta?" Hắn ngẫm nghĩ, "Vậy đi, để tỏ thành ý, ta sẽ tặng ngươi một lễ vật."

Bùi An hớt hải đuổi theo, phi ngựa như bay đến khu rừng rậm phía tây thành. Hắn siết cương, nhìn quanh, chỉ thấy đám kỵ binh nhẹ theo sau lưng mình, những người khác đều bị bỏ lại xa.

Một kỵ binh cảnh giác nhìn vào rừng, thấp giọng nói, "Bùi phó tướng, liệu trong rừng có mai phục hay không? Tướng quân đi vào lâu như thế liệu có gặp chuyện gì bất trắc?"

Bùi An vô cùng lo lắng nhưng không hề biểu hiện ra mặt, thấp giọng trách cứ, "Đừng có nói bậy."

Kỵ binh kia do dự định nói tiếp thì chợt nghe tiếng vó ngựa ầm ầm phía sau. Kỵ binh Yến Ngu đã đuổi tới, hơn một ngàn người trùng trùng điệp điệp như thủy triều vây quanh bọn họ.

Bùi An mơ hồ run lên, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi lạnh. Hắn lo sợ không yên, đặp tay lên thanh trọng kiếm. Cùng lúc đó, đồng bạn hắn cũng rút vũ khí ra, chuẩn bị liều chết với quân Yến Ngu.

Kỵ binh Yến Ngu lạnh lùng nhìn nhóm người đơn lẻ này. Võ sĩ cầm đầu giơ mã đao, gào thét xông tới. Khí thế bọn họ hùng hổ như thú dữ ra khỏi rừng, nháy mắt đã khiến đội ngũ tan tác. Đúng lúc này, một giọng nói từ trong rừng vọng ra, "Khoan đã."

Tuy người Yến Ngu không hiểu tiếng Trung Nguyên nhưng bọn họ đã đồng lạt dừng động tác trong tay. Một con ngựa chiến màu xanh xám to lớn chậm rãi bước ra khỏi khu rừng. Người ngồi trên lưng ngực giơ cao trường đao. Ánh mặt trời chói lọi chiếu lên lưỡi đao, soi rõ màu máu đỏ rực. Một người nằm ngang trên yên ngựa chàng, không thấy rõ mặt, chỉ biết máy chảy không ngừng từ thái dương kẻ đó. Chàng im lặng lừng lững bước tới trước mặt mọi người.

Bùi An trông thấy Vệ Trường Hiên, tinh thần căng thẳng thoáng thả lỏng được một chút. Hắn thở ra, định chạy tới hỗ trợ thì thấy quân lính Yến Ngu bỗng nhiên xanh lét mặt mày, thi nhau xông về phía Vệ Trường Hiên.

Vệ Trường Hiên chẳng buồn nhấc mắt, nhảy khỏi yên ngựa, một tay nâng người kia lên, một tay đặt trường đao ngang cổ hắn.

Người chàng mang theo là chủ tướng quân địch. Trán hắn đầm đìa máu, trước ngực cũng bị một vết dao đâm, vết thương tương đối nặng. Bùi An thấy kẻ đó gục đầu, mắt mũi bị máu che lấp hết. Hắn ho khan vài tiếng, rồi mở miệng thì thào nói với lính Yến Ngu xung quanh.

Vì đứng cách khá xa, mà người kia lại dùng tiếng Yến Ngu nên Bùi Anh không nghe rõ lắm, chỉ thoáng lọt vào tai mấy chữ "Toàn bội lui binh", "Ra khỏi thành". Người kia hẳn là có thân phận không nhỏ, hai ngàn lính Yến Ngu vừa nghe lệnh, lập tức thu đao. Một vài võ sĩ đi đầu xuống ngựa, đến trước mặt Vệ Trường Hiên, cung kính hành lễ. Vệ Trường Hiên thu lại đao trong tay. Ngay sau đó, vị chủ tướng ngã nhào về phía trước, được thủ hạ đỡ lấy, dìu lên ngựa. Bọn họ không dây dưa mất thời gian nữa, nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn.

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Bùi An còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, thân thể lại vô thức chạy vội tới chỗ Vệ Trường Hiên, hỏi, "Tướng quân, ngài không sao chứ?"

Vệ Trường Hiên lắc đầu, thu đao, "Các ngươi thế nào, có bị thương không?"

Bùi An nói, "Hai quân không có tâm trạng giao chiến, chỉ mải đuổi theo, tạm thời chưa xảy ra thương vong."

Vệ Trường Hiên gật đầu, "Vậy thì tốt." Chàng dừng một lát, "Bùi An, mau tập hợp nhân mã, nửa giờ nữa lãnh binh vào thành."

Bùi An sửng sốt, nhưng mau chóng phản ứng, "Hóa ra người bị bắt ban nãy là tướng lãnh Yến Ngu. Hắn muốn dùng thành Cam Châu đổi lấy tính mạng sao?"

Vệ Trường Hiên gật đầu.

"Nhưng mà....Chủ soái lần này là A Sử Na Nỗ Nhĩ. Người kia hẳn là một thiên tướng của hắn, sao có thể tự tiện giao thành Cam Châu?"

"Không sai, người kia chỉ một tướng lĩnh dưới trướng, nhưng vẫn còn một thân phận khác." Vệ Trường Hiên thở dài, "Hắn là đại hoàng tử Yến Ngu."

Bùi An lắp bắp kinh hãi, ngẫm nghĩ một hồi lại nói, "Ngày trước, khi ta canh giữ Hội Ninh đã từng nghe, đại hoàng tử Yến Ngu tên gọi A Sử Na Cức Liên. Hắn trời sinh dũng mãnh phi thường, một mình dẫn quân đánh Nhu Nhiên, treo đầu vua Nhu Nhiên lên chiến kỳ, uy chấn thảo nguyên." Nói xong lại hoang mang nhìn Vệ Trường Hiên, "Tướng quân, sao ngài lại bắt được hắn?"

Vệ Trường Hiên có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, "May mắn thôi." Chàng đương nhiên không muốn nhiều lời, chỉ phất tay, "Mau đi truyền lệnh đi."

Mùng mười tháng sáu, năm Vĩnh An thứ bảy, tại Kiến An.

Giữa Tuyên Chính điện xếp đầy bàn, các văn sĩ cúi đầu cặm cụi viết. Vĩnh An đế ngồi trên long ỷ chán gần chết, nhìn quanh một lượt, chịu không nổi nữa mới đành ngáp dài một cái, lầu bầu nói, "Sớm biết coi thi tốn sức thế này, trẫm đã không phê duyệt rồi."

Thấy hoàng đế sốt ruột, Tạ Ngao đang loanh quanh dưới điện chậm rãi đi lên, cúi dầu cười nói, "Hoàng thượng tự mình mở khoa chọn sĩ tử là lần đầu tiên trong lịch sử triều ta. Năm nay có mấy vạn sĩ tử đến Kiến An dự thi, trong đó không ít học giả cao minh. Khắp trong ngoài triều đều ca tụng hoàng thượng trọng dụng người tài, bách tính cũng tôn ngài là hoàng đế chấn hưng Đại Chiêu."

Vĩnh An đế nghe vậy, tỉnh táo ngồi thẳng lên, "Lời này có thật không?"

"Không thể sai được." Tạ Ngao cúi đầu nói, "Thần còn nghe vài hôm trước trên đỉnh núi Tây Sơn xuất hiện nai trắng. Nai trắng trước giờ là điềm lành, cho thấy quân vương đang cai trị chính là vua hiền."

"Nai trắng, quả đúng là điềm lành," Vĩnh An đế phấn chấn hẳn lên, "Nai trắng ở chỗ nào?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, nai trắng do quận thủ Tây Sơn đích thân hộ tống, vài ngày nữa sẽ đưa đến Kiến An."

"Được!" Vĩnh An đế một lần nữa cúi đầu nhìn những sĩ tử đang miệt mài viết giữa điện, "Các thí sinh thi đình lần này đều được đưa tới Hoằng Văn quán chờ chiếu chỉ, từ giờ về sau Hoàng Văn quán sẽ gọi là Bạch Lộc quán."

"Vâng, thần lập tức truyền chỉ." Tạ Ngao nói rồi cúi đầu cáo lui.

Ngoài đại điện, đôi chim sẽ động cánh bay qua mái nhà. Dưới mái có bóng người mảnh khảnh đứng chắp tay sau lưng. Pháp quan trên đầu người đó khảm ngọc trai lớn bằng hạt nhãn, khắc hoa văn kim long, thể hiện thân phận cao quý. Mi mắt điềm đạm, ẩn dưới hàng mi là đôi con ngươi trong suốt như mặt hồ thu.

"Chủ tử." Đường An đứng bên cúi người hành lễ, sau đó đưa cho y một tờ giấy.

Dương Diễm nhận lấy, đầu ngón tay miết khẽ, sắc mặt chấn động, "Sao lại thế? Vệ Trường Hiên vừa đến Hà Tây đã thu phụ Bàn Môn quan?"

"Vâng." Đường An không giấu được vẻ vui mừng, "Nghe nói là không đánh mà thắng. Lần này Vệ tướng quân lại lập công lớn rồi."

Dương Diễm lại chẳng hề vui sướng, chỉ nghiêng đầu nói, "Thư của ta đã đến được Lương Châu chưa?"

Tháng trước đã đưa tới rồi. Quân đóng ở Hà Tây có lẽ cũng đã tới thành Cam Châu." Đường An gãi đầu, "Nhưng bây giờ Cam Châu đã được Vệ tướng quân giành lại, đại quân Đông Hồ có tới đó cũng chẳng tác dụng gì."

Dương Diễm lắc đầu, "Ngươi tưởng mới giành lại Cam Châu đã xem là thu phục được Bàn Môn quan, chấm dứt chiến sự lần này sao? Yến Ngu bỗng nhiên mất thành Cam Châu, chúng tuyệt đối không dừng tay. Còn phía Đại Chiêu.... Vệ Trường Hiên quyết tâm giết A Sử Na Nỗ Nhĩ, hai bên đều chiến ý hừng hực, chắc chắn sẽ quyết chiến một trận." Y nâng tay, "Báo tin cho Hà Tây, bảo bọn họ điều tra rõ ràng việc thu phục Bàn Môn quan từ đầu đến cuối, lập tức báo tin cho ta."

Đường AN vội vàng lên tiếng, sau đó lén lút quan sát nét mặt của Dương Diễm, thấp giọng nói, "Ta còn cứ tưởng lần này chiến thắng nhẹ nhàng, Vệ tướng quân có thể mau chóng hồi kinh chứ."

Dương Diễm hơi nhíu mày, tựa như vô cùng phiền muộn, thở dài, "Chỉ sợ hắn có thắng cũng chẳng chịu về."

Lời nói rất nhẹ như đang thì thầm, lại giống thở than. Đúng lúc này, cửa điện sau lưng mở ra, cùng giọng Tạ Ngao vang lên, "Mục vương điện hạ sao không nghỉ ngơi ở thiên điện mà giữa trưa nắng nóng lại đứng đây?"

Dương Diễm rũ mắt, khi quay đầu lại, nét cười đã treo bên khóe môi, "Hóa ra là Tạ đại nhân. Trong thiên điện buồn chán quá, ngoài hành lang lại có liễu rủ chim ca, cảnh tượng tươi đẹp." Y dừng một chút, lại nhẹ giọng hỏi, "Hoàng thượng ngồi trong điện chắc cũng sốt ruột rồi nhỉ?"

Tạ Ngao lắc đầu, lặng lẽ nói lại tình hình bên trong, xong lại cười khổ, "Lần này việc đề nghị tổ chức thi ngay tại ngự tiền đã gây ra một trận sóng to gió lớn. Các đại nhân thuộc thế tộc luôn miệng trách cứ ta, rằng đề nghị này quá mức hoang đường, xem căn cơ triều đình là trò hề. Hôm nay vất vả lắm mới thành sự, lại khiến hoàng thượng oán thán, hạ quan đúng là đã vắt kiệt sức lực."

Lời của hắn hiển nhiên có ý oán giận. Dương Diễm lại bình thản nói, "Tính nết của hoàng thượng, Tạ đại nhân hẳn là rõ nhất. Nếu thần tử tại ngự tiền nói thế thì không chừng đã bị mắng đến không ngẩng đầu lên nổi, chứ đừng nói tới chuyện thuyết phục thành công. Thoạt nhìn, ban nãy hoàng thượng được ngài khuyên giải có vẻ thoải mái hơn nhiều lắm. Nếu đã hạ chỉ cho Tạ đại nhân đổi tên Hoằng Văn quán thành Bạch Lộc quán thì hẳn là sau này muốn Tạ đại nhân nắm quyền nơi đó." Y giơ tay lên, chỉ về phía Tuyên Chính điện, cười khẽ, "Trong số những học sinh lần này hẳn phải có người danh chấn thiên hạ, mà bọn họ đều sẽ là môn sinh của Tạ đại nhân. Bổn vương hẳn phải chúc mừng Tạ đại nhân rồi."

Tạ Ngao đành phải cười cười xua tay, "Đệ hạ đừng đùa hạ quan." Hắn hơi dừng, nâng mắt nhìn Mục vương trẻ tuổi, "Chỉ là....Do chuyện thi đình lần này mà Môn hạ thị trung Cao Lộc Cao đại nhân, phó hữu xạ Lý Chuy Lý đại nhân đều coi hạ quan là cái gai trong mắt. Cao đại nhân là cháu ruột của thái hậu, Lý đại nhân thì chưởng quản Thượng thư tỉnh, quyền vọng rất cao, hạ quan chỉ sợ...."

"Tạ đại nhân không cần lo những việc vặt này." Dương Diễm khẽ lắc đầu, "Qua một thời gian nữa, thái hậu sẽ khuyên giải Cao đại nhân, để ông ta đừng can thiêp nữa."

Tạ Ngao giật mình, "Không biết điện hạ sẽ thuyết phục thái hậu bằng cách nào?"

Dương Diễm cười nói, 'Thái hậu lão nhân gia làm sao lại nghe đám vãn bối như ta, chỉ sợ hoàng thượng có thuyết phục cũng không lay chuyển được bà ấy. Nhưng có một nhóm người nói gì thái hậu cũng tin."

Tạ Ngao suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra, "Ý điện hạ là Thái Bặc thự?"

Cao thái hậu tuổi đã cao, không còn quan tâm đến chính sự, việc hậu cung cũng giao cho hoàng hậu xử lý, xưa nay chỉ tin mỗi chuyện bói toán. Dù là việc lớn việc nhỏ, bà ta đều lệnh cho Thái Bặc đến xem lành dữ thế nào.

Dương Diễm gật đầu, "Tháng trước, Thái Bặc bói một quẻ cốt giáp*, phát hiện dị tượng, nói là vết nứt có hình như mũi nước xoáy đứt đoạn, sợ rằng trong triều có kẻ nói rằng ngoại thích lộng quyền. Lời ấy kết hợp với trận sao rơi đầy năm, có thể nói là dấu hiệu bất lợi với Tử Vi đế tinh." Y mỉm cười, "Nghe nói thái hậu vô cùng khiếp sợ, mấy ngày này chỉ tìm cách khiến Cao thị thu bớt mình lại."

Tạ Ngao giật mình, tán thưởng, "Chiêu rút củi đáy nồi này của điện hạ thật khiến hạ quan bội phục."

Dương Diễm hơi ngẩng lên, trời cao phản chiếu trong mắt y một mảnh hư vô. Y nhẹ nhàng nói, "Thiên tượng là tự nhiên, còn người phàm chúng ta chỉ có thể tận dụng mà nghe theo thiên mệnh thôi."

"Còn phía Lý đại nhân..."

"Lý Chuy ấy hả?" Dương Diễm nghĩ ngợi một hồi, "Ngươi có biết, hắn có người bạn thân gọi là Tào Nguyên Bách, hiện là Bình Hỗ tiết độ sứ hay không?"

"Hạ quan đã từng nghe, giao tình giữa bọn họ sâu sắc. Tào tướng quân nắm trong tay mấy vạn đại quân, phân ra thủ hộ hai vùng nam bắc với Hội Ninh Trần tướng quân. Hắn là người kiêu căng, nhiều năm nay chưa từng vào triều bái kiến hoàng thượng."

"Lý đạo nhân và vị Tào tướng quân này thường xuyên thư từ qua lại. Năm ngoái, trong thư, Lý đại nhân có viết một câu rằng 'kim thượng ngả ngớn, không hiểu chính sự'." Dương Diễm chậm rãi nói.

Tạ Ngao ngẩn ra, liền hỏi, "Vậy là điện hạ đã thấy phong thư đó?"

"Thư này không khéo, rơi vào tay bổn vương." Dương Diễm quay sang Tạ Ngao, tỏ vẻ khó xử, "Nhưng mà không biết có nên sửa chút câu chữ, dâng cho bệ hạ hay không?"

Y vừa thốt ra, Tạ Ngao đã lập tức hiểu ý, nhỏ giọng nói, "Theo hạ quan, thêm tám chữ là được."

"Tám chữ nào?"

"Vương tử còn nhỏ, nên lập tân quân."

Vẻ lạnh nhạt trên gương mặt Dương Diễm nở thành nét cười, càng lúc càng lớn, cuối cùng bật ra thành tiếng, "Tạ đại nhân quả là sắc bén."

Hơi lạnh phất qua cành liễu, nhẹ nhàng vuốt ve lan can trơn bóng. Ngón tay thon dài của Dương Diễm nhịp nhàng gõ, tinh xảo như bạch ngọc. Y gật đầu, "Lý thị sụp đổ, vừa lúc không có ai làm hữu tướng, tâm nguyện của Tạ đại nhân cũng hoàn thành." Y nhoẻn miệng, ý vị sâu xa nói, "Như vậy, bổn vương cũng an tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play