Lư hương trong phòng đến canh năm là đốt hết, chỉ còn một chút tàn khó lượn lờ rồi tan đi, để lại trong phòng một cảnh xuân tình dào dạt. Trên chiếc giường gỗ chu lớn, hai thiếu niên tham hưởng hoan lạc, đến tận giờ này mới chịu ôm nhau nằm xuống.
Trên mặt Dương Diễm còn vương chút nước mắt, là bằng cớ của sự vui thích cực điểm. Mồ hôi trên thái dương vẫn chưa khô, khiến gương mặt càng như bạch ngọc được tắm trong sương sớm, quyến rũ động lòng.
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, bấy giờ mới nhận ra môi y hơn sưng đỏ, chắc tại ban nãy mình ngậm mút dùng sức quá. Mắt chàng đảo xuống dưới. lại thấy cần cổ trắng nõn phủ đầy dấu vết đỏ hồng, thầm cười khổ, "Dã Hề, mấy ngày này ta ở trong phủ chăm sóc ngươi nhé, đừng để bọn Phương Minh thay quần áo cho ngươi."
Dương Diễm khẽ nhíu mày, vẫn còn chưa hiểu lắm. "Sao?"
Vệ Trường Hiên nhìn vẻ ngơ ngác của y, chỉ đành giải thích, "Ban nãy ta trót mãnh liệt quá, để lại nhiều dầu vết trên mình ngươi. Lỡ bọn họ nhìn thấy...." Chàng nhéo mũi Dương Diễm một cái, khẽ cười, "Sẽ tưởng rằng ta bắt nạt ngươi."
Dương Diễm cái hiểu cái không mà gật đầu, nhẹ giọng nói, "Thực ra để Phương Minh biết cũng không sao."
Vệ Trường Hiên hiểu ý y, thấp giọng nói, "Ừ, sớm muộn nó cũng biết, nhưng mà.... Ta không muốn để người khác thấy dáng vẻ này của ngươi."
Dương Diễm bối rối, nhận ra thâm ý trong lời Vệ Trường Hiên. Hai má y đỏ ửng, chôn đầu vào vai chàng.
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng ôm lấy y, nhẹ giọng thở dài, "Cuối cùng ta cũng hiểu một chút cảm giác của ngươi rồi. Ta cũng muốn giấu ngươi đi, không cho ai nhìn thấy."
Chàng chầm chậm vuốt ve tóc Dương Diễm, bỗng nhiên cảm thấy nếu Dương Diễm thật sự là một con dê con thì thật tốt, có thể giấu y vĩnh viễn trong lòng mình, ôm y lên ngựa, bôn ba chạy trốn, chạy từ sáng sớm đến hừng đông, rời xa nơi huyên náo, không có tận cùng.
"Vệ Trường Hiên." Dương Diễm bỗng sợ hãi gọi, "Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Vệ Trường Hiên sực tỉnh, lắc đầu nói, "Không có gì." Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời sắp sáng rồi, không ngủ sao?"
Dương Diễm khẽ lắc đầu, "Ta không muốn ngủ." Y ôm chặt lấy eo Vệ Trường Hiên, lẩm bẩm như nói mơ, "Ta vẫn muốn ôm ngươi thế này, mong sao đêm nay vĩnh viễn không qua."
Vệ Trường Hiên sững sờ một lát, hóa ra bọn họ đều nghĩ như nhau. Chàng cúi đầu nhìn Dương Diễm, bỗng nhiên nói, "Dã Hề, sau này có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng nữa, phải nói cho ta, biết không?"
Dương Diễm ngước mắt, trầm mặc một lát liền hiểu ý chàng, "Vệ Trường Hiên, nếu ngươi biết trước những chuyện ca ca đã làm với ta thì liệu hôm nay có ngăn cản ta không?"
Vệ Trường Hiên ngẩn người, không nói gì, chỉ vuốt tóc Dương Diễm, một lúc lâu sau mới đáp, "Dã Hề, ngươi còn nhớ chuyện của nghĩa phụ ta không? Nếu không nhờ nghĩa phụ dốc lòng nuôi nấng chỉ bảo thì đã chẳng có Vệ Trường Hiên ngày hôm nay. Tuy ông ấy xuất thân thấp hèn nhưng cương trực công bằng, chưa từng thẹn với hoàng ân. Thế mà cuối cùng ông lại bị một chén rượu độc của Tạ thái úy tước đi tính mạng."
Đã rất lâu rồi, chàng không nhắc đến chuyện của Điền Văn Lễ. Dương Diễm nhận ra ngay giọng chàng khác với mọi ngày, trầm thấp đến đáng sợ, liền yên lặng không lên tiếng nữa.
"Còn cả Trần Thiệu nữa. Còn nhớ ngày trước, ở sân sau của vương phủ, lần đầu hắn dạy ta đao thuật. Khi ấy, huynh trưởng của hắn mới chết trận sa trường, chết vô cùng thảm, trong lòng hắn phẫn uất. Ta an ủi hắn, sau này có cơ hội cùng kề vai chiến đấu, ta sẽ thay hắn báo thù cho huynh trưởng. Sau đó, chúng ta thật sự cùng ra chiến trường, cùng xông trận giết địch. Nhưng khi ta thấy A Sử Na Nỗ Nhĩ, ta chẳng những không thể tự mình đâm gã một đao mà còn phải trơ mắt nhìn Trần Thiệu bị gã giết." Giọng Vệ Trường Hiên cũng run lên, khớp hàm cắn chặt, cảnh tượng ngày đó lại như hiển hiện trước mắt, "Dã Hề, ta kể những chuyện này chẳng qua chỉ muốn nói, ta biết căm hận là như thế nào. Nếu có cơ hội, ta tuyệt đối không tha thứ cho bọn chúng, nên nếu ngươi muốn giết Dương Đại, ta sẽ không ngăn cản. Chỉ là...."
Dương Diễm ngắt lời chàng, "Chẳng qua ngươi không muốn thấy ta từ từ tra tấn hắn đúng không?"
Vệ Trường Hiên trầm mặc một hồi, khẽ nói, "Dã Hề, ta không muốn ngươi phẫn hận quá mức mà trở nên không còn giống bản thân nữa. Bản tính ngươi không phải kẻ tàn bạo, thích lăng ngược hành hạ người khác. Dù có tra tấn hắn, trong lòng ngươi cũng đâu thoải mái, đúng không?"
Dương Diễm không nói gì, chỉ lặng lẽ tìm bàn tay Vệ Trường Hiên, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Hóa giải khúc mắc xong, hai người vẫn không mệt mỏi. Vệ Trường Hiên nằm thẳng nhìn lên đỉnh màn, nói nhỏ, "Hóa ra lúc trước Dương Đại tìm mọi cách hành hạ ngươi, ép ngươi nói ra những lời Mục vương căn dặn trước lúc lâm trung là vì lo lắng ngươi biết được nguyên nhân cái chết thực sự của mẫu thân phải không?"
Dương Diễm gật đầu.
Vệ Trường Hiên bỗng hoang mang, "Nói vậy thì Mục vương hẳn đã biết người mưu hại mẫu thân ngươi là Dương Đại, vì sao ông ấy không trừng phạt hắn mà còn giao vương vị cho hắn?"
Dương Diễm thản nhiên nói, "Phụ vương đương nhiên có suy tính riêng của mình. Vương vị Mục vương của ông ấy ít nhiều cũng cần thế lực Đông Hồ chống đỡ, người thừa kế nhất định phải mang huyết thống Đông Hồ. Ta lại là kẻ mù, cho nên ông ấy không thể mất đại ca ta, đành phải giả vờ như không biết."
Y dừng một lát, lại nói, "Thực ra bốn huynh đệ chúng ta đều không phải người thừa kế mà phụ vương kỳ vọng. Ta thì không cần bàn. Nhị ca xuất thân thấp kém lại không có lòng tranh đấu. Tam ca là kẻ hư hỏng, nếu thật sự cân nhắc thì chỉ còn mỗi đại ca xem như có chút thủ đoạn. Nếu ta là phụ vương thì cũng sẽ chọn hắn thôi." Y lạnh nhạt cười, "Nhưng phụ vương cũng đã nhận ra dã tâm của cả tam ca và đại ca. Có một số chuyện không thể cho họ biết."
Vệ Trường Hiên thắc mắc, "Chuyện gì?"
Dương Diễm thấp giọng nói, "Ban đầu, đại ca tìm mọi cách ép ta nói ra di ngôn của phụ vương, chẳng qua là lo sợ những chuyện ác mình từng làm lúc trước bại lộ, chứ không biết còn một việc lớn hơn nhiều, đáng nói hơn so với mối thù cũ năm xưa." Y ngước mắt lên, bỗng nhiên hỏi, "Vệ Trường Hiên, ngươi có biết Khả Hãn Yến Ngu A Sử Na Duyên Đồ không?"
Vệ Trường Hiên gật đầu, đương nhiên là biết.
"Hai mươi năm trước, phụ vương ta và Duyên Đồ đã có một lời hứa hẹn bí mật."
Vệ Trường Hiên kinh hãi, "Hai mươi năm trước, đang lúc triều ta và Yến Ngu phân tranh không ngừng mà Mục vương lại lén qua lại với người Yến Ngu, lỡ kẻ khác biết được thì chẳng phải là...."
Dương Diễm thản nhiên gật đầu, "Đúng vậy, nếu kẻ khác biết thì đây là tội âm mưu phản nghịch, phải chém cả nhà." Y nhận ra được sự nghiêm trọng trong lời Vệ Trường Hiên, liền bật cười, "Ngươi có thấy vậy không. Với tính cách của phụ vương thì sao có thể hành động thiếu suy nghĩ thế được?"
Vệ Trường Hiên im lặng không đáp, lắng tai chờ đoạn sau.
Dương Diễm ngước đầu, dùng thái dương cọ vào cằm chàng hồi lâu rồi thấp giọng nói, "Vệ Trường Hiên, hình như ta chưa bao giờ kể cho ngươi nghe chuyện của Thác Bạt."
"Đúng là chưa từng." Vệ Trường Hiên lắc đầu. Chàng ở trong Mục vương phủ nhiều năm, hiểu rõ sự tranh chấp giữa đám huynh đệ Dương gia. Nhưng Dương Diễm rất ít khi nhắc đến ông ngoại, cũng không kể về mẫu tộc. Vệ Trường Hiên quả thật không biết gì nhiều về Thác Bạt gia.
"Ngươi có thấy lạ không? Thác Bạt gia địa vị hiển hách ở Đông Hồ, ông ngoại ta còn là Thác Bạt gia chủ. Với thân phận của ông ấy thì thê thiếp thành đàn mới là lẽ thường, tại sao lại cô gia quả nhân, dưới gối chỉ có một nữ nhi là mẹ ta?"
Việc này nói đến cũng thật kỳ quái. Vệ Trường Hiên từng thắc mắc rồi, chỉ nghe Dương Diễm khẽ thở dài, "Đó là chuyện xưa rất xưa."
"Ban đầu, Tây Bắc Đô hộ phủ bên ngoài thành An Dương từng là một tiểu quốc gọi là Kỳ Phạm quốc. Kỳ Phạm quốc nhỏ bé sức yếu, nằm giữa hai nước lớn là Đại Chiêu và Yến Ngu nên vô cùng sợ hãi, bảo sao nghe vậy. Một ngày nọ, Kỳ Phạm quốc chủ bày yến tiệc linh đình, mời các vị khách quý của Đại Chiêu và Yến Ngu tới thiết đãi. Người thay mặt Đại Chiêu tham dự là ông ngoại của ta. Khi ấy ông vẫn còn trẻ, là con út của Thác Bạt gia chủ, tính tình cao ngạo, không xem Kỳ Phạm quốc nhỏ bé ra gì. Kỳ Phạm quốc có một tòa tháp bạc dát vàng được xem là quốc bảo. Nghe nói vào đêm trăng tròn, ánh trăng chiếu xuống đỉnh tháp sẽ tỏa ra ánh sáng lộng lẫy huy hoành. Đêm đó cũng tình cờ là đêm trăng nên quốc chủ mời khách quý đến thưởng lãm quốc bảo. Ông ngoại ban đầu còn khinh thường, nhưng chợt nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc đứng dưới muôn vàn hào quang, chính là công chúa của Kỳ Phạm quốc. Ông cứ ngỡ nàng vừa từ cung trăng giáng xuống, vừa gặp đã thương, không thể cầm lòng. Tiếc rằng người thấy công chúa khi ấy không chỉ có một mình ông mà cả Khả Hãn Yến Ngu A Sử Na Ma Đa. Ba ngày sau, công chúa bị A Sử Na Ma Đa mang khỏi Kỳ Phạm quốc, trở thành Yến Ngu Trắc Yên thị.
"Với tính tình của Thác Bạt công thì chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn người con gái mình thầm thương gả cho người khác?" Vệ Trường Hiên kinh ngạc nói.
"Đương nhiên ông ấy sẽ không cam lòng, nhưng không lộ ra ngoài. Mãi đến năm năm sau, ông tiếp quả vị trí gia chủ, thu mọi binh quyền Đông Hồ trong tay. Không ai ngờ việc đầu tiên vị gia chủ trẻ tuổi này làm sau khi kế nhiệm là mang binh tấn công Kỳ Phạm. Đó là mùa thu năm Kiến Đức thứ mười bốn, Kỳ Phạm quốc bị tiêu diệt, nhập vào bản đồ Đại Chiêu. Sau trận chiến ấy, thiên hạ chẳng còn ai không biết đến tên Thác Bạt Tín. Tiêu diệt Kỳ Phạm quốc xong, ông ngoại mới dẫn binh đánh tới Yến Ngu, gần chạm được tới nha trướng Yến Ngu. Khả Hãn Ma Đa kinh hoảng, cuối cùng đành dâng Trắc Yên thị cho ông ngoại để nghị hòa." Dương Diễm nhẹ giọng thở dài, "Ông ngoại hoàn thành tâm nguyện, vô cùng vui sướng, đưa công chúa về Hà Tây. Khi đó, công chúa đã sống ở nha trước Yến Ngu năm năm, còn sinh cho Ma Đa một vương tử. Các quý tộc Đông Hồ đương nhiên không chịu coi nàng là nữ chủ nhân của Thác Bạt gia, nhưng ông ngoại là người muốn sao làm vậy, thủ đoạn sắt thép, chế phục mọi người, lập công chúa làm vợ cả. Sau này, công chúa sinh cho ông một người con gái, không lâu sau thì bệnh chết, từ đó về sau, ông không cưới thêm một nữ tử nào khác."
Vệ Trường Hiên sững sờ hồi lâu mới thấp giọng nói, "Hóa ra công chúa đó chính là bà ngoại của ngươi."
Dương Diễm gật đầu, "Vương tử mà bà ngoại sinh ra khi đó nay là Khả Hãn Duyên Đồ. Hắn cũng mới lên làm Khả Hãn mấy năm gần đây thôi. Ban đầu, mẫu thân hắn được dâng cho địch để nghị hòa, hắn chịu nhiều chèn ép, khuất nhục nha trướng. Sau khi Ma Đa cao tuổi, tình tình càng nóng nảy, rất chán ghét đứa con này nên đuổi hắn tới Khố Thứ Hải."
"Khố Thứ Hải?" Vệ Trường Hiên giật mình, "Khi ở biên cương, ta đã nghe về vùng đất này. Đó là cực bắc Yến Ngu, chỉ có một con sông băng quanh năm không tan, là nơi lạnh giá vô cùng hiểm ác."
"Không sai. Duyên Đồ biết chuyến này mình đi chẳng khác chi lưu đày, lành ít dữ nhiều. Hắn không yên lòng về đứa con nhỏ của mình, sợ đưa nó đến nơi lạnh giá như thế thì sẽ chết non, có ý định giao con cho người khác. Nhưng người Yến Ngu nào chẳng biết hắn bị Khả Hãn ghét, không dám chìa tay trợ giúp. Hắn cùng đường, chỉ biết nhờ cậy mẹ ta." Dương Diễm buồn ngủ, gối đầu lên cánh tay Vệ Trường Hiên, thì thầm, "Khi ấy, ông ngoại có ý định phản lại Đại Chiêu nhưng rồi lại được chiêu an, triều đình phái người quan sát biên giới Tây Bắc không rời nửa bước. Mẹ ta khó khăn lắm mới nhận được tin tức, rất muốn giúp đỡ vị huynh trưởng cùng mẹ khác cha này một lần, nhưng không có cơ hội gặp mặt. Sau đó, xe đón dâu của phụ vương tới Hà Tây, chuẩn bị đưa bà ấy về Kiến An thành hôn."
Vệ Trường Hiên đã thầm đoán ra chuyện phía sau, thấp giọng hỏi, "Mẹ ngươi đã đưa Mục vương tới gặp Duyên Đồ?"
Dương Diễm gật đầu, "Phải. Khi ấy Bàn Môn quan bị cấm quân trông coi, chỉ có thủ lệnh của phụ vương mới được phép xuất quan. Hai người tránh tai mắt, cưỡi ngựa ra khỏi Bàn Môn quan để gặp Duyên Đồ. Ngươi nhất định không thể ngờ phụ vương ta lại làm chuyện như thế. Khi ấy hai nước là kẻ thù không đội trời chung, mà trong tay ông ấy lại cầm trọng binh, dám một mình bước lên lãnh địa của địch, chẳng khác nào đâm đầu vào rọ. Nhưng ông ấy không băn khoăn, thậm chí không biết rốt cuộc mẹ ta muốn dẫn mình đi gặp huynh trưởng, hay là vì không muốn cưới nên mới cố tình đẩy ông vào chỗ chết." Nói tới đây, y bật cười khẽ, "Phụ vương nói hôm ấy tiết trời rất đẹp, cỏ trên thảo nguyên xanh mướt đến tận chân trời. Nhìn bóng dáng nữ nhân cưỡi ngựa đi phía trước, ông thầm nghĩ dù nàng có dẫn mình vào chỗ chết cũng không hối hận."
Vệ Trường Hiên nghe y nhắc đến cha mẹ mình, tuy vẫn nở nụ cười thản nhiên nhưng không giấu được nét bi thương trong mắt, bèn vươn tay xoa đầu y.
Dương Diễm cọ cọ lòng bàn tay chàng, tiếp tục kể, "Duyên Đồ không nuốt lời. Hắn không dẫn theo thủ hạ, chỉ đưa ấu tử đến gặp mẹ ta. Bọn họ nói chuyện hồi lâu, cuối cùng phụ vương và Duyên Đồ đặt ra minh ước. Ông ấy sẽ đưa ấu tử của Duyên Đồ về Kiến An nuôi nấng, đến năm mười lăm tuổi sẽ trả về Yến Ngu. Còn Duyên Đồ cho phép nếu sau này phụ vương ta có lời nhờ cậy, hắn sẽ ra sức giúp đỡ. Trên người Duyên Đồ chỉ có một đôi chủy thủ làm vật tùy thân. Hắn giao một thanh cho phụ vương để làm tin."
"Sau này ngươi cũng đã biết, đứa bé kia chính là Thác Bạt. Phụ vương làm đúng lời hứa, nuôi hắn mười năm, giấu mọi tin tức, cuối cùng trả hắn về Yến Ngu. Khi ấy ông cũng không ngờ vương tử thất sủng Duyên Đồ năm đó sẽ trở thành Khả Hãn yến ngu, mà minh ước đó ông cũng không cho ai biết, bởi vì bất cứ ai nghe được cũng sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn." Dương Diễm ngừng một lát mới nói, "Trước lúc lâm chung, phụ vương nói với ta chuyện này, hẳn là không muốn để cho đại ca và tam ca biết chuyện, sợ bọn họ tư thông với Khả Hãn Yến Ngu, gây ra họa lớn. Hơn nữa, ông ấy sợ ta bị các ca ca xa lánh, không chốn dung thân, thật sự đến cảnh sơn cùng thủy tận, khi ấy có thể cầm thanh chủy thủ này đến cầu xin Khả Hãn Yến Ngu che chở."
Vệ Trường Hiên cười khổ, "Chắc Mục vương cũng đâu ngờ ngươi vốn không cần ai che chở hết."
Chàng còn đang định hỏi y sẽ làm gì với minh ước này, lại bỗng nhiên sực nhớ ra một chuyện, kinh hãi thốt lên, "Thanh chủy thủ dùng để làm tin chẳng lẽ là...."
Dương Diễm biết chàng muốn nói gì, gật đầu, "Chính là cái ta đưa cho ngươi."