Nhà tù Tông Chính tự.
Gió mắc gào thét cuốn theo tuyết giá từ cửa sổ trên mái vào. Trong phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt, Dương Quyết cuộn mình trong một góc nhà ngục, khoanh tay lại, lạnh đến mức người run cầm cập.
Ban đầu, hắn còn định bảo cai ngục mang đến cho một chậu than vào áo khoác để chống lạnh, nhưng ngục tốt lại chẳng buồn để mắt đến vị Mục vương đã thất thế này. Tuy không đến mức động cái là đánh chửi, nhưng cũng mỉa mai trào phúng mấy câu. Dương Quyết bị đám ngục tốt ti tiện châm biếm, đương nhiên vô cùng giận dữ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến sau khi thoát ra được khỏi nơi này sẽ khiến chúng sống không yên thân. Nhưng cơn giận chẳng kéo dài được mấy hôm, bị giam trong ngục lâu ngày, hắn dần dần tuyệt vọng. Mấy tháng qua, hoàng đế không ban tới bất cứ ý chỉ nào, gần như đã quên lãng hắn. Ung vương cũng không hành động, Lô gia càng chẳng đoái hoài, chuyện này không bình thường chút nào. Hắn đoán chắc hẳn có chuyện gì đó đã xảy ra ngoài kia, nhưng rốt cuộc là chuyện gì, hắn không đoán ra nổi.
Hôm nay là mùng một tết. Từ đêm qua đã có tiếng pháo thi thoảng vọng vào, lòng Dương Quyết càng thêm phiền muộn. Hắn nhớ rõ tầm này năm ngoái, hắn vẫn là Mục vương không ai bì nổi, ngồi trên kiệu lớn, được nâng đi khắp vương phủ, phát tiền thưởng đầu năm, đám tôi tới chạy theo mà tranh cướp, không ngừng tung hô ca ngợi ân đức của hắn. Mà giờ đây, hắn co quắp trong nhà giam lạnh lẽo, một bát canh ấm cũng không đến miệng.
Chợt có tiếng cửa sắt kẽo kẹt vang lên. Dương Quyết đứng dậy khỏi đống rơm hỗn độn. Hắn biết mồng một tết thường có ân điển đặc xá. Nếu có người ra sức hỗ trợ hắn thì hôm nay có thể hắn sẽ được thả ra.
Khi hắn đang háo hức ngóng cổ ra ngoài chờ đợi thì tiếng ngục tốt vang lên, "Mục vương điện hạ tới..."
Dương Quyết đờ người, mới sực nghĩ ra hóa ra đã có người kế nhiệm. Là ai? Chẳng lẽ là Dương Tông?
Vài bóng người xuất hiện cuối hành lang âm u, trừ ngục tốt ra còn hai người nữa. Dương Quyết nheo mắt nhìn, thấy ngục tốt ân cần nói, "Điện hạ, chỗ này không sạch sẽ, xin cẩn thận bước chân."
Bước chân tiến lại gần, hai người phía sau mới lộ mặt ra. Một kẻ trong số họ trông rất quen, hình như là kẻ trước kia từng làm vườn trong vương phủ, tên là Đường An. Còn vị Mục vương đội kim tử quan rõ ràng là Dương Diễm. Dương Quyết kinh hãi kêu lên, "Sao lại là ngươi!"
So với dáng vẻ hoảng loạn của hắn, Dương Diễm lại rất bình thản mỉm cười, "Tam ca nghĩ người tới là ai, nhị ca sao?" Y dừng một lát, "Hóa ra đến giờ tam ca cũng không biết mình thua trong tay người nào."
Dương Quyết bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng ngập đáy lòng. Giọng hắn lẫn chút run rẩy mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra, "Sao lại thế? Chẳng lẽ ngươi là kẻ đứng sau lưng tất cả những chuyện này?"
Dương Diễm mỉm cười thay câu trả lời.
"Sao có thể thế được...." Dương Quyết hoảng loạn nhìn y chằm chằm, lẩm bẩm nói, "Ngươi rõ ràng chỉ là một tên mù, cái gì cũng không biết. Ngươi làm sao có thể...."
Hắn bỗng nhiên lao đến, nắm chặt song sắt mà gào, "Là do Hàn Bình dạy ngươi đúng không? Ngươi cho hắn cái gì cơ chứ?"
Dương Diễm thở dài thật khẽ, "Tam ca, lúc trước có phải huynh từng phái người đến theo dõi nhất cử nhất động của ta, biết thường ngày ta vẫn hay viết đôi câu chữ cầm đến tiệm bồi giấy. Chẳng lẽ huynh chưa từng nhìn chữ ta viết ư?"
"Chữ của ngươi?" Dương Quyết càng chẳng hiểu gì cả. Đúng là hắn chưa từng nghĩ tới việc ngắm chữ của Dương Diễm.
"Nếu huynh nhìn thử thì sẽ thấy quen ngay thôi." Dương Diễm nâng cằm khẽ nói, "Hai năm huynh bị lưu đày ở Nam Cương, chẳng phải vẫn thường xuyên nhận được tin tức từ Kiến An sao?"
Dương Quyết ngẩn ra, kinh hãi kêu lên, "Chẳng lẽ vị bằng hữu ở Kiến An....chính là ngươi?"
Dương Diễm lắc đầu, "Tam ca, có rất nhiều chuyện chỉ cần huynh động não suy nghĩ một chút là sẽ phát hiện ra dấu vết. Nhưng sau khi đoạt được vương vị từ tay đại ca, huynh chỉ cả ngày rong chơi, chưa từng nghĩ đến tình cảnh của mình." Y đến gần huynh trưởng, trầm giọng nói, "Huynh muốn dùng ta để khống chế ông ngoại ta, coi ta như quân cờ, nhưng có từng nghĩ rằng thật ra huynh mới chính là quân cờ trong tay ta?"
Sắc mặt Dương Quyết trắng bệch. Hắn không tin nổi mà gào lên, "Nói bậy ! Ngươi rõ ràng không biết gì cả ! Ta được Lô thị ủng hộ, được Ung vương yêu thích, ngươi là cái thá gì?!"
Dương Diễm lắc đầu bi ai, "Lô thị không cứu được huynh. Ung vương càng không thể cứu được huynh. Sở dĩ huynh có thể từ Nam Cương quay về Kiến An là vì ta cần huynh giúp ta lật đổ đại ca. May mà huynh làm chuyện này cũng không tồi. Lẽ ra ta nên thả cho huynh một con đường sống, tiếc rằng...."
Nói tới đây, Dương Quyết bỗng nhiên rét run người, không dám mở miệng.
"Tiếc rằng huynh hết lần này đến lần khác, luôn làm chuyện ngu xuẩn." Dương Diễm lạnh lùng cười.
Dương Quyết run rẩy hít một hơi, "Ý ngươi là chuyện ta ép ngươi thành thân?"
Dương Diễm khẽ lắc đầu, "Chuyện thành thân tuy rằng ta không biết người nào gợi ý cho huynh, nhưng cũng xem như không phải kẻ ngu xuẩn, ta không trách. Huynh nghe đại ca xúi giục, muốn cho ngựa đạp chết ta, ta cũng không trách. Nhưng huynh không nên động đến Vệ Trường Hiên." Giọng y chợt trở nên tàn nhẫn, "Hôm ở Ngự Mã Viên đó, tính mạng của Vệ Trường Hiên ngàn cân treo sợi tóc, ta đã cầu xin huynh cứu hắn, huynh không chấp nhận. Chỉ một chuyện này thôi là đủ tội chết. Chưa kể lần trước, huynh cầu xin ý chỉ của hoàng thượng, tìm mọi cách khiến hắn bị chém đầu. Dương Quyết, đã đến nước này, huynh tự làm tự chịu, không thể trách ta."
Y vừa dứt lời, ngục tốt đã mở cửa nhà lao ra. Đường An theo y vào trong ngục.
Dương Quyết thấy hai người bọn họ đến gần, nỗi tuyệt vọng dâng lên. Hắn la lớn, "Các ngươi muốn là gì? Ta là con cháu tôn thất, nếu muốn xét xử cũng phải có thánh chỉ ban xuống !"
Đường An vờ như không thấy, móc một bình sứ trong áo ra đưa cho ngục tốt, "Tiễn hắn lên đường tử tế."
Ngục tốt nhận lất, khẽ thưa vâng. Gã mở nắp bình ,vươn tay bóp chặt miệng Dương Quyết. Chất lỏng đỏ sệt đổ thẳng vào miệng hắn.
Dương Quyết ho khan liên hồi, ra sức vùng vẫy, "Dương Diễm, tên súc sinh nhà ngươi. Ngươi tàn hại thủ túc, rồi có mặt mũi nào gặp phụ vương dưới hoàng tuyền."
Dương Diễm quay đầu, khẽ thở dài, "Tam ca, khi ta còn bé chính huynh đã dạy ta. Trên đời này chỉ có thắng và thua, kẻ thua cuộc không có tư cách kêu oan." Y lạnh lùng lắc đầu, "Sau này, dù có phải gặp phụ vương dưới hoàng tuyền, ta cũng không sợ. Huynh đệ chúng ta, nếu không phải ta giết huynh thì huynh sẽ giết ta, Nếu ta sống, huynh nhất định phải chết."
Nói rồi khẽ nâng tay. Đường An nhanh chân bước đến cạnh y, "Chủ tử?"
"Đi vào bên trong." Dương Diễm nói, "Đã lâu ta không gặp đại ca."
Tiếng hét thảm của Dương Quyết vang vọng khắp hành lang hẹp, rồi cuối cùng im bặt không động tĩnh. Cuối đường là một căn nhà giam. Một người ngồi trong bóng tối, thản nhiên như không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia, chỉ khép hờ đôi mắt.
Dương Diễm dừng chân trước của lao, vươn tay mò mẫm bắt lấy song sắt, khẽ gọi, "Đại ca."
Nhà lao yên lặng hồi lâu mới có tiếng Dương Đại khàn khàn đáp, "Quả nhiên là ngươi sẽ tới."
"Đại ca đoán được ta sẽ tới sao?"
Dương Đại cười gằn, "Đương nhiên là ngươi sẽ tới. Ngươi sẽ đạp lên thi cốt của các huynh đệ để ngồi lên vương tọa, sẽ đạp lên thân xác nhiều người khác nữa để vươn tới chỗ cao hơn."
Dương Diễm chợt cười. Y chậm rãi ngồi xuống, không để tâm đến mặt đất ẩm ướt làm bẩn tấm áo lông hoa lệ, cứ như một đệ đệ khiêm tốn ngồi trước mặt huynh trưởng mà trò chuyện đôi câu, "Nếu đại ca đã biết ta sẽ đến thì chắc cũng đoán ra mục đích rồi."
Dương Đại chậm rãi bước ra khỏi bóng tối. Gương mặt hắn tái nhợt, gầy rộc, không có biểu cảm gì, "Lúc trước Dương Quyết không giết ta, nói là ngươi đã năn nỉ Thác Bạt Tín giữ mạng cho ta," Khóe môi hắn chậm rãi cong lên, "Lúc ấy, tên Dương Quyết ngu xuẩn kia còn tưởng rằng ngươi và ta tình thân như thủ túc, không nỡ nhìn huynh trưởng mất mạng. Nhưng ta thừa biết, ngươi muốn ta sống, là để tự tay giết ta có đúng không?"
Dương Diễm lặng lẽ ngẩng lên, "Nói chuyện với người thông minh như đại ca đúng là thoải mái hơn nhiều."
Nụ cười trên mặt Dương Đại chợt tắt, cặp mắt sắc bén nhìn về phía đệ đệ, "Quả nhiên là ngươi đã biết?"
"Biết gì cơ?" Dương Diễm nghiêng đầu chớp mắt, "Biết bí mật sâu thẳm trong lòng đại ca sao?"
Y lắc đầu cười khẽ, "Huynh vẫn luôn thử ta, tìm cách bắt ta nói ra những điều phụ vương đã dặn ta trước lúc lâm chung, chắc vì sợ ông ấy nói cho ta biết chuyện này." Ngón tay vốn thong thả của y dần siết chặt, "Nhưng thật ra ta đã biết lâu rồi, biết sớm hơn huynh tưởng nhiều. Từ khi ta còn là một đứa trẻ, ta đã biết mẫu thân của ta bị kẻ khác hại chết, mà người đó lại chính là huynh trưởng của ta."
Cơ thịt trên mặt Dương Đại khẽ giật, "Nói vậy, ta thật sự phục tứ đệ. Lúc trước ngươi ở trong phủ không để lộ một dấu vết nào. Tâm tư của ngươi quả là sâu không lường được."
Dương Diễm thấp giọng nói, "Dù ta chưa lộ dấu vết nhưng đại ca vẫn luôn nghi ngờ không ngừng đó thôi? Ngầy ấy, đại ca mang cây đàn không hầu của phụ vương cho ta, ta đã biết là cso ý thử. Đó là cây đàn không hầu mẫu thân ta yêu thích nhất. Ta chạm vào nó mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không dám rơi." Y hít sâu, lại nói, "Nhắc cũng lạ, sao đại ca lại sợ hãi mẫu thân ta như thế. Ta chẳng qua chỉ đàn mấy tiếng mà đại ca lập tức nghi ngờ. Nếu không thì đâu phải vội vàng ra tay với ta? Không có chuyện vu cổ thì e là tam ca còn lâu mới nhanh quay về Kiến An như thế."
"Kẻ đứng sau Dương Quyết quả nhien là ngươi." Dương Đại khinh khỉnh cười nhạo, "Tiếc là mãi đến lúc chết hắn mới hiểu ra."
"Còn một chuyện nữa ta không hiểu lắm, muốn thỉnh giáo đại ca." Dương Diễm thoạt nhìn bình tĩnh nhưng âm thanh có chút run rẩy, "Mẫu thân huynh và mẫu thân ta là tỷ muội đồng tộc. Nghe nói sau khi mẫu thân ta vào phủ vẫn luôn quan tâm đến huynh, mà huynh cũng rất thân thiết với bà ấy, vì sao.....Vì sao huynh lai đối xử với bà ấy như vậy?"
Dương Đại im lặng. Hắn rũ mắt nhìn đỉnh đầu đệ đệ, sắc mặt vô cùng phức tạp, một hồi lâu mới nói, "Tứ đệ, chúng ta nói chuyện một chút về mẫu thân của ta đi."
Hắn cũng ngồi xuống chỉ cách Dương Diễm một tấm song sắt, "Mẫu thân ta xuất thân không cao quý như Tĩnh vương phi, chỉ là chi thứ ở Thác Bạt gia. Năm xưa, phụ vương chỉ vì muốn liên hôn với Đông Hồ nên mới rước bà ấy về phủ. Mẫu thân là người tâm cao khí ngạo, có thể nhận thấy bà ấy thực sự rất thích phụ vương, nhưng mà trái tim của phụ vương không thuộc về bà. Bà luôn nói, cả đời này chỉ trông cậy vào một mình ta. Ta là tử tự trong cuộc hôn nhân giữa Dương thị và Thác Bạt gia, tương lai không chỉ thừa kế vương vị, mà còn phải giành lấy quyền thế thật lớn. Ta vừa phải giống trẻ con Đông Hồ, thuở nhỏ học cưỡi ngựa bắn tên, vừa phải giống con cháu thế tộc Trung Nguyên, thông thạo thi thư lễ nghĩa. Chỉ cần học không tốt một chút, bà ấy sẽ trách phạt ta thật nặng, phạt xong lại ôm ta khóc. Khi đó ta không hiểu vì sao bà hành xử như vậy, sau này mới biết. Bà là người kiên cường, tuyệt đối không muốn con mình thất bại trong tay kẻ khác." Dương Đại nói rồi lại mệt mỏi cúi đầu, "Nhưng sau này, bà bị bệnh, bệnh rất lâu. Cuối cùng, dường như nhận ra mình sắp chết, bà gọi ta đến, dặn dò một hồi."
"Bà nói, sau khi bà chết, phụ thân nhất định sẽ tái giá. Nếu ông ấy cưới nữ nhân nhà khác thì thôi, nhưng nếu lại cưới nữ nhân của Thác Bạt gia, lại sinh đích tử, thì địa vị của ta sẽ lâm nguy. Nếu ta không thể kế thừa vương vị, bà chết cũng không nhắm mắt." Dương Đại cúi đầu, giọng nói càng trầm, "Khi đó ta mới có tám tuổi, chẳng biết an ủi bà thế nào, chỉ mới nghe bà sẽ chết đã khóc không ngừng. Bà đặt tay lên đỉnh đầu ta, bảo ta đừng khóc. Bà nói để lại cho ta một thứ, cất vào trong tủ. Nếu phụ thân thật sự cưới một vị Thác Bạt vương phi nữa thì hãy trao vật đó cho nữ nhân kia."
Hắn nhắm mắt, dường như lời mẫu thân vẫn còn văng vẳng bên tai, tha thiết mà tuyệt vọng, "Đại nhi, mẹ ở trên trời nhìn con. Con hãy nhớ, không ai....không ai có thể cướp đi vị trí của con."
Sau khi nàng qua đời, ta mở ngăn tủ kia ra, tìm thấy một hộp son chưa mở. Vỏ ngoài làm từ ngọc bích thượng hạng, vừa mở ra đã thấy mùi hương ngào ngạt. Ta lén giấu hộp son đó đi, trong lòng lo sợ, nhưng sợ cái gì, ta cũng không rõ." Hắn khàn giọng kể, "Sau này Lô vương phi vào phủ, ta có chút nhẹ nhõm. Nhưng ai ngờ chưa đầy hai năm, phụ vương lại cưới Tĩnh vương phi. Khắp thiên hạ đều biết, bà ấy là nữ nhi của Thác Bạt gia chủ Thác Bạt Tín."
Nghe đến tên mẫu thân, sắc mặt Dương Diễm thoáng giao động. Y không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Dương Đại thơ dài, "Ta chưa từng thấy phụ vương mê luyến nữ nhân nào như thế, ánh mắt dường như không bao giờ rời khỏi Tĩnh vương phi. Đám cơ thiếp xinh đẹp cũng bị dẹp bỏ hết." Hắn ngước lên, nhìn Dương Diễm, "Cũng phải, mẫu thân ngươi là một nữ nhân rất tốt, nhưng lời ngươi nghe không sai. Bà đối xử rất ân cần với ta, mà ta cũng thân thiết với bà. Có lẽ vì cũng xuất thân từ Thác Bạt gia nên bà ấy và mẹ ta khá giống nhau. Bà thậm chí còn dịu dàng, hiền hậu hơn. Cho đến giờ, ta vẫn thường mơ thấy bà, cảnh bà ôm ta vào lòng, hát đồng giao Đông Hồ ru ta ngủ."