Mùng chín tháng mười hai năm Vĩnh An thứ sáu, tại Mục vương phủ.

Trời đổ tuyết lớn suốt hai ngày, cả đô thành như được dát bạc. Ngoài đường lớn trước cổng Mục vương phủ lại không có chút tuyết đọng nào, được dọn dẹp rất sạch sẽ, để lộ mặt đường lát gạch. Người vây xem đứng dài hai bên đường. Không lâu sau, có hai vị nội thị mi thanh mục tú cưỡi ngựa đi tới. Bọn họ mặc bào phục màu xanh, cẩn thận siết dây cương, tới trước cổng vương phủ thfi dừng lại. Có tôi tớ lập tức chạy lên dẫn ngựa, đám nội thị khoanh tay chờ sẵn. Cuối cùng, một cỗ ngự liễn được tám con tuấn mã kéo dừng ngoài cổng vương phủ.

Người hầu trong phủ lập tức ra nghênh đón, cung kính chờ người trong xe bước ra. Nhưng bên trong ngự liễn không phải Vĩnh An đế mà chỉ là sứ giả đến tuyên đọc ý chỉ sắc phong. Hai vị sứ giả thân phận không tàm thường, chính là trưởng bối trong hoàng tộc hiện giờ, Ung vương Dương Toại, còn phó sứ là đương triều thái úy Tạ Ngao.

Ung vương chậm chạp xuống xe, ngước mắt nhìn một thiếu niên gầy yếu được người hầu dìu đến. Thiếu niên kia mặc trường bào nghiêm trang màu tím, đường thêu hoa lan tinh xảo, đeo đai lưng bằng ngọc. Do trời lạnh nên y còn khoác một tấm áo choàng sẫm màu. Tấm áo kia hơi rộng, khiến thân hình y càng có vẻ mảnh mai đến yếu đuối.

Ung vương đã nhiều năm không thấy đứa cháu này, chỉ nghe quản sự trong phủ nói tiểu công tử thân thể không tốt, tính tình lại nhát gan. Nhìn qua thì đúng là vậy, nhưng xét kỹ thì không như người ta tưởng.

Dương Diễm không hề hoang mang bước tới. Cặp mắt y trong veo, đôi môi hơi mỉm cười. "Đại bá phụ, Tạ đaị nhân, mời vào trong." Thần thái rất tự nhiên, không khúm núm sợ sệt, cũng không quá đỗi vui mừng, tựa như không phải y sắp nhận đại lễ sắc phong mà chỉ đón khách đến dùng trà.

Tạ Ngao không xa lạ gì vương phủ này, nhận thấy cảnh vật xung quanh đã quay về dáng vẻ trước kia, không khỏi cười than một tiếng, "Đời qua mọi nẻo giống gì đây? Tựa cánh hồng bay dẫm tuyết dầy*. Mấy năm nay vương phủ nhiều lần đổi chủ, không ngờ lại rơi vào tay tứ công tử."

*Câu gốc : Nhân sinh đáo xứ tri hà tự, ứng tự phi hồng đạp tuyết nê. Trích bài Mãnh Trì hoài cựu của Tô Thức – Tô Đông Pha (bản dịch của Lê Xuân Khải)

Dương Diễm đi phía trước, nghe thấy lời này liền quay đầu cười, "Mục vương phủ từ lâu đã không còn uy phong ngày trước. Ta chỉ là kẻ ốm yếu mắt mù, lòng không có chí, trước nay chỉ dựa vào phụ vương và huynh trưởng để sống qua ngày. Giờ các ca ca mỗi người một nẻo, để kẻ vô dụng như ta tiếp quản nơi này, chẳng qua chỉ làm qua loa cho có thôi."

Vừa đi vừa nói, chẳng baao lâu đã vào chính điện Mục vương phủ. Trong điện đặt một bàn hương, Ung vương đứng ở hướng đông, Dương Diễm quỳ hướng tây, cung kính chờ tuyên chỉ.

Những lời trong ý chỉ sắc phong nghe rất bình thường, chẳng qua là khích lệ Dương Diễm đôi câu. Dương Diễm tiếp chỉ, Tạ Ngao dâng sách bảo. Dương Diễm nhận sách bảo và thánh chỉ, dâng lên bàn hương, xem như kết thúc buổi lễ.

Tạ Ngao chắp tay, "Mục vương điện hạ, hạ quan xin chúc mừng."

Gương mặt Dương Diễm chẳng có một chút vui mừng, chỉ thản nhiên nói, "Làm phiền đại bá phụ, làm phiền Tạ đại nhân." Y dừng một chút, "Ở thiên điện đã chuẩn bị trà và điểm tâm, mời hai vị qua nghỉ ngơi một lát."

Ung vương từ đầu đến cuối chưa từng hàn huyên một câu với cháu, chỉ nhẹ nhàng hắng giọng, Tạ Ngao liền cười xòa, "Hạ quan và Ung vương điện hạ vẫn còn phải về cung phục chỉ, để hôm khác lại đến quấy rầy."

Dương Diễm cũng không cưỡng ép, chỉ đứng dậy tiễn hai bước. Bỗng nhiên, bóng dáng già nua của Ung vương bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói với y, "Mục vương, sắp tới là đại điển tế thiên vào mồng một tết, con đừng quên đấy."

Dương Diễm ngẩn người, liền gật đầu nói, "Điệt nhi đã biết."

Sau khi bước lên ngự liễn, Tạ Ngao và Ung vương ngồi đối diện nhau, lòng thoáng chút nghi hoặc. Ban đầu, hắn được dự kiến là chính sử sắc phong, còn phó sứ là nội giám Nguyên Hòa Thịnh. Nhưng chẳng hiểu sao lão vương gia lại ôm đồm công việc này, cho nên hắn mới thành phó sứ. Tạ Ngao vốn tưởng Ung vương có chút tình cảm với đứa cháu này, nhưng ban nãy xem thử thì Ung vương rất lãnh đạm với thiếu niên Mục vương, một lời khách sáo cũng không buồn nói, quá là kỳ lạ.

Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng hắn không biểu lộ ra mặt chút nào, chỉ cười cười nói, "Lần cuối hạ quan cùng vương gia đến Mục vương phủ hình như là vài năm trước rồi."

Ung vương gật đầu, "Không sai. Khi đó lão thất mới xảy ra chuyện, Dương Đại và Dương Quyết thì tranh giành nhau túi bụi để kế nhiệm vị trí Mục vương."

"Vâng." Tạ Ngao cười, "Vương gia vẫn còn nhớ rõ ghê."

Đôi mắt đục ngầu của Ung vương chợt sáng, "Tạ đại nhân, ngài cảm thấy vị Mục vương hiện tại so sánh với hai vị trước thì thế nào?"

Tạ Ngao ngẩn ra, "Vị Mục vương này sao? Y tuyệt đối không vô dụng như lời y nói, trái lại hạ quan còn cảm thấy y rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm?"

Tạ Ngao gật đầu, "Không sai. Hạ quan không thể nào nhìn thấy y nên mới cảm thấy nguy hiểm. Tựa như đêm tối không trăng, không cầm đèn mà một mình băng qua đường, trong lòng khó tránh khỏi bất an."

Ung vương nhẹ giọng thở dài, "E rằng không chỉ mình y nguy hiểm."

"Ý vương gia là?"

"Lúc trước từng có một bản 'Tấu van quyết tư thông di địch sơ', ngươi đã từng đọc chưa?"

Tạ Ngao lập tức gật đầu, "Bản tấu chương này vừa xuất hiện đã khiến trong triều xôn xao. Tuy trong đó chỉ liệt kê mấy tội danh của Dương Quyết, nhưng điều đáng nói là văn hoa sắc sảo rất tài tình. Việc hoạch tội Dương Quyết không thể không kể đến công sức của bản tấu chương này." Nói tới đây, lão hơi ngừng, "Chẳng lẽ kẻ dâng tấu là Ôn Chỉ có quan hệ gì với Mục vương?"

Ung vương lắc đầu nói, "Khi ấy đâu chỉ có một bản tấy này. Tạ đại nhân không thử nghĩ lại xem sao?"

Tạ Ngao lặng người ngẫm nghĩ một lát, chỉ nhớ lúc Dương Quyết còn chưa bị định tội, tấu buộc tội cứ bay đến ào ào như bão tuyết. Hắn lẩm nhẩm, "Đúng là còn có cả Lan đài lệnh Hàn đại nhân, vài vị quan viên lễ bộ, Thái Thường tự, Ngự sử đài...." Hắn ngẩn người, "Hạ quan không hề nhận ra, vị Mục vương điện hạ này đã đủ lông đủ cánh, đâu phải dạng người ốm yếu gì."

Ung vương đương nhiên đã biết từ lâu, giờ chỉ nhìn hắn cười khổ.

Tạ Ngao sửng sốt một hồi, bỗng nhiên kinh hãi, suýt nữa thì nhảy dựng lên trong xe, "Còn nữa ! Ông ngoại y là Thác Bạt Tín. Hiện giờ Thác Bạt Tín vẫn nắm trong tay binh quyền Tây Bắc. Bao đầu y là con tin để khống chế Thác Bạt Tín, còn giờ lại thành Mục vương. Nếu Thác Bạt Tín có ý nâng đỡ thì chẳng phải vị Mục vương điện hạ này sẽ...."

Vì quá mức kích động nên hắn vô tình chạm vào màn xe, gió rét từ ngoài ùa tới, tuy chỉ một thoáng chốc nhưng đã khiến Ung vương ôm ngực ho khan dữ dội. Lão tuổi đã cao, trận ho này chẳng phải viêm họng thông thường, tiếng khùng khục nặng nề trong lồng ngực khiến người ta sợ hãi, ho mãi không dứt. Tạ Ngao sợ tới hốt hoảng, đang định dừng tay gọi người. Ung vương lấy tay che miệng, ngăn máu đỏ bắn văng ra.

Tạ Ngao hoảng tới mặt cắt không còn giọt máu, nhưng Ung vương thì vẫn thong thả như thói quen, rút khăn trong áo lau khau máu dính lên chòm râu bên khóe miệng, khàn giọng nói, "Tạ đại nhân không cần lo lắng, chỉ là bệnh cũ thôi, dính gió thì lên cơn." Lão thở dài, "Bổn vương đã gần đất xa trời, xem ra quả thật phải nhường lại cho đám hậu bối."

Mấy ngày tuyết lớn, trong Vũ Lâm vệ có nhiều người rảnh rỗi. Vệ Trường Hiên không thể lúc nào cũng lẻn ra ngoài doanh, cho nên mấy hôm nay vẫn ở lại trông coi thuộc hạ. Cho tới một hôm, Viên tiểu hầu đãi tiệc, chàng mới chịu nhấc chân đi một chút. Bọn họ tới phố xá sầm uất ở Tây phường, tìm quán Tử Lương viên theo lời chỉ dẫn.

Tử Lương viên và Minh Nguyệt lâu đầu là chốn vui chơi, nhưng không phong nhã được như minh nguyệt lâu. Nơi này vốn chỉ là vườn tược bỏ hoang, sau này có người thu mua lại, mời vài gánh tuồng đến diễn mua vui kiếm sống. Mỗi phòng biểu diễn một loại hình, chỗ thì giảng sách, chỗ diễn hài kịch, chỗ thì hát nhạc dân gian. Ban đầu, người lui tới đa phần là thương nhân buôn bán nhỏ. Sau này quán làm ăn tốt hơn, xây thêm gác cao, tập luyện những tiết mục cầu kỳ, chuyên đãi quan to khách quý. Các quý nhân quen nghe nhạc cung đình chậm rãi thanh nhã, nhiều khi lại có hứng thú với nhạc dân gian sống động ở đây.

Tới lầu các phía sau Tử Lương viên, Vệ Trường Hiên có cảm giác thật quen thuộc. Ngày trước, khi còn ở Thần Võ Vệ, chàng cũng thường cùng đám bạn đồng trang lứa kéo nhau đến phố lớn để xem xiếc hay hài kịch, xem suốt mấy giờ cũng không chịu đi. Mấy chỗ đó còn xa mới sáng bằng Tử Lương viên, nhưng giống nhau ở chỗ người người chen chúc, đầy mùi mồ hôi, giờ nghĩ lại có chút hoài niệm.

Viên Hùng thấy Vệ Trường Hiên xem diễn kịch trên đài đến ngây người, liền bật cười khanh khách, "Xem ra ta chọn không sai, Vệ tướng quân quả nhiên thích nơi này."

Vệ Trường Hiên ngượng ngùng đáp, "Làm phiền tiểu hầu gia nghĩ chu đáo." Chàng dừng một chút, "Nghe nói Viên tiểu hầu vừa đi phương bắc mấy hôm trước."

Viên Hùng đang cười lười nhác, nghe thấy câu này thì nghiêm mặt lại, gật đầu, "Phải, đi Hội Ninh." Giọng hắn cũng trầm xuống, "Huynh biết đấy, ta và Trần Thiệu lớn lên cùng nhau. Giờ hắn chết trận sa trường, đám huynh đệ cũ bọn ta cũng đau lòng lắm. Lần này đi để vấn an Trần lão tướng quân. Ông cụ bạc trắng cả đầu rồi, khiến người ta xót thay."

Vệ Trường Hiên nghe hắn nói thế, sắc mặt cũng ảm đạm.

Viên Hùng lại nói, "Ai ngờ trên đường về kinh thì nghe nói huynh bị hạch tội, còn suýt bị chém đầu, sợ hết hồn. Vất vả lắm mới thúc ngựa về tới nơi mới biết chỉ làm một hồi sóng gió thôi." Hắn vỗ vai Vệ Trường Hiên, "Xem như huynh phúc lớn mạng lớn, tiệc hôm nay để mừng huynh đại nạn không chết."

Người ngồi bên cũng hùa theo, "Vệ tướng quân là người tốt được trời phù hộ. Nào, ta mời Vệ tướng quân một ly."

Vệ Trường Hiên không từ chối được, đành nhận rượu, sau đó cứ liên tục có người tới mời. Rượu này không nhạt nhẽo như rượu thường, mà cay nồng nóng bỏng. Vệ Trường Hiên mới uống vài chén đã thấy đầu óc quay cuồng.

Viên Hùng thấy mặt chàng hiện rõ men say, vỗ tay nói, "Thế nào? Có phải rượu ngon hay không? Đây là rượu ủ hai mươi năm quý giá của cha ta, xin được không dễ đâu." Hắn uống cạn cả bát rượu, nhân lúc cao hứng nói, "Vệ Trường Hiên, huynh là người đầu tiên chinh chiến sa trường, sau đó bị hoạch tội bỏ tù, vòng đi vòng lại quỷ môn quan mấy lần, có ngộ ra điều gì không?"

"Gì cơ?" Vệ Trường Hiên có chút ngơ ngác.

Lúc này, kịch đã diễn xong, chuyển sang ca múa, nhưng không giống với ca múa ở nơi khác. Nhạc réo rắt sầu, các vũ cơ mặc quần lụa mỏng như cánh ve, gần như kiểu múa lõa thể của Hồ tộc. Động tác uyển chuyển, quyến rũ mời mọc, khiến Vệ Trường Hiên nhìn thôi mà tai đã nóng bừng.

Viên tiểu hầu xem thứ ca múa dung tục này đã quen, lớn tiếng nói, "Huynh cũng biết ta làm gì cũng phóng khoáng, làm làm sứ, ăn thỏa sức, vui chơi cũng phải hết mình, đó chính là điều ta ngộ ra. Đời người chỉ có một, muốn gì thì phải làm đấy, chứ đợi đến lúc chết thì muộn rồi."

Vệ Trường Hiên nhận ra hắn đã say, định gọi cho hắn bát canh giải rượu thì Viên tiểu hầu đã giữ tay chàng, hỏi, "Vệ Trường Hiên, ta nói có đúng không?"

Vệ Trường Hiên tuy hơi lâng lâng rồi nhưng cũng không đến nỗi cãi lý với một con ma men, đành gật đầu cho có lệ, "Phải phải phải."

Viên Hùng bỗng cười khà khà, "Huynh đoán xem vì sao hôm nay ta hẹn huynh đến đây."

Vệ Trường Hiên giật mình, "Vì sao?"

"Ta thấy huynh trời sinh đã có tướng mạo phong lưu đa tình, thế mà hóa ra lại cổ hủ nhàm chán, không cưới thê nạp thiếp đã đành, ngay cả kỹ viện cũng không ghé tới, đúng là uổng cái mặt hào hoa." Viên Hùng say đến mụ đầu, nói chuyện cũng không thèm kiêng nể, "Bọn ta thường bàn nhau, không biết rốt cuộc tên Vệ Trường Hiên này thích loại mỹ nhân như thế nào?"

Vệ Trường Hiên hơi sửng sốt, vội nói, "Viên tiểu hầu, huynh say rồi."

Viên Hùng lại xua tay, "Ta biết huynh không chịu nói. Không sao, ở Tử Lương viên này có lão Quy Công. Đển lão nhìn cho một cái là đoán ran gay huynh thích nữ nhân thế nào. Huynh không thấy thú vị à?"

Vệ Trường Hiên nghe hắn nói, càng lúc càng không chịu nổi, định đứng dậy cáo từ, nhưng mà men say chuếnh choáng, không đứng lên được. Một ông lão gù lưng đi tới, cúi mình nói vài câu bên tai Viên Hùng. Viên Hùng mắt sáng rực, quay đầu lại nhìn, "Quả là như vậy. Mau mang đến đây."

Lão Quy Công cười thành tiếng, liếc nhìn Vệ Trường Hiên, lò dò đi tới

Vệ Trường Hiên không hiểu gì cả, "Sao vậy?"

"Lão nói, ban nãy vừa thấy ánh mắt huynh nhìn các vũ cơ là biết huynh thích bọn họ rồi. Hôm nay ở Tử Lương viên có vài thanh quan, trong đó có một người huynh nhất định sẽ vừa ý." Viên Hùng mỉm cười vỗ tay nói, "Vệ Trường Hiên, chúng ta là bằng hữu đã lâu. Hôm nay ta đãi, cho huynh động phòng hoa chúc. Huynh không cần cảm ơn, lần tới mời ta uống rượu là được."

Trước mắt Vệ Trường Hiên tối sầm, vừa định mở miệng trách cứ, nhưng ông lão gù lưng đã đưa một thiếu nữ tới trước bàn bọn họ. Thiếu nữ nhỏ nhắn gầy yếu, sắc mặt sợ sệt. Gương mặt nhỏ như bàn tay nhưng đôi mắt lại mở lớn, long lanh ánh nước, nhìn như sóng hồ mênh mông.

Vệ Trường Hiên nhìn nàng hồi lâu mới giật mình, nghi hoặc quay sang ông lão Quy Công kia.

Viên Hùng đứng cạnh quan sát, nhịn không được mà hỏi, "Thế nào? Vừa ý không?"

Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Viên tiểu hầu, đừng nói nữa. Không còn sớm, ta nên về doanh thôi."

Chàng vừa ảo não nói thế, những người khác chưa kịp lên tiếng, ông lão đã đổi sắc mặt, trừng mắt lườm thiếu nữ kia, sau đó quỳ xuống với Viên tiểu hầu, "Tiểu hầu gia thứ tội, lão nô nhìn nhầm. Nha đầu kia không chịu cố gắng, lão nô nhất định sẽ dạy bảo nó tử tế."

Viên Hùng say rượu, còn chưa kịp phản ứng, thiếu nữ đã chạy đến, run rẩy quỳ xuống. Mắt nàng vốn đã ngập nước, giờ như chuỗi ngọc đứt dây, long lanh hai hàng. Vốn dĩ chỉ giống có ba phần mà giờ thành bảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play