Thực ra, Vệ Trường Hiên cũng phần nào đoán được lý do vì sao Dương Diễm giấu quần áo của mình trong tủ, nhưng lại không hiểu quá rõ ràng. Giống như đốt một ngọn đèn trong đêm tối, đưa đến trước mặt con thiêu thân. Thiêu thân muốn đâm đầu về phía ánh sáng, nhưng lại bị ngăn cản bởi lớp giấy chụp đèn mỏng dính. Mãi đến sau này, chàng tìm thấy một tờ giấy trên mặt bàn hỗn độn đầy bản viết của Dương Diễm, viết rằng : Nhìn khắp non sông chẳng thấy bóng, chỉ còn một tấm áo cũ bồi hồi.
Khoảnh khắc ấy, Vệ Trường Hiên mới bỗng nhiên hiểu được tâm tình của Dương Diễm khi giấu tấm áo kia. Không biết bao nhiêu đêm, y đã cô quạnh trong căn phòng, vuốt ve vải áo giữa bóng tối vô biên.
Thay y phục xong rồi, Vệ Trường Hiên mới rảnh rỗi ngồi xuống, kéo Dương Diễm ngồi vào lòng mình, hỏi, "Ngươi cứ loanh quanh trong phủ cả ngày, không thấy bí bách sao?" Chàng cười cười, "Đợi mấy hôm nữa ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo được không. Chúng ta sẽ đi ngang Tây phường náo nhiệt, rồi ra ngoại ô cưỡi ngựa, ngươi có thích không?"
Dương Diễm bị những lời của chàng dụ dỗ. Y mở to mắt, vừa có chút chờ mong lại vừa luống cuống. "Cưỡi ngựa sao? Liệu con ngựa kia của ngươi nhìn thấy ta có lại nổi điên lên không?"
Bây giờ nó rất nghe lời ta, sẽ không làm ngươi sợ đâu." Vệ Trường Hiên xoa đầu y, "Nếu nó lại nổi điên với ngươi, ta sẽ lấy roi đánh nó một trận, được không?"
Dương Diễm bị chàng ghẹo cười, nhẹ nhàng gật đầu, lại níu tat Vệ Trường Hiên, "Ta muốn đến thử những nơi thường ngày ngươi hay đến."
"Nơi ta hay đến?" Vệ Trường Hiên cố ý kéo dài giọng, "Ừm, vậy thì không được đâu. Chỗ đó sực mùi phấn son mà ngươi ghét."
Thực ra chàng không hề nói dối. Kể từ khi được thăng làm Kỵ đô úy của Vũ Lâm Vệ, khó mà tránh khỏi việc xã giao với các đồng đội. Mà đám quan quân Vũ Lâm Vệ kia thì thích nhất là chốn xa hoa hương diễm. Thường có người mở tiệc đại khách, mời các huynh đệ cùng đi nghe hát uống rượu. Vệ Trường Hiên không thể từ chối mãi được, đành phải đi cùng.
Dương Diễm nghe chàng nói vậy thì nhíu mày, "Ta biết chỗ đó, chắc là giống như Minh Nguyệt lâu, rất nhiều cô nương đúng không?"
Vệ Trường Hiên không chối cãi, chỉ hậm hực sờ mũi, "Hóa ra ngươi biết cả."
Dương Diễm không nói, chỉ có sắc mặt âm u, im lặng một lúc lâu mới lại nhẹ nhàng hỏi, "Vệ Trường Hiên, ngươi có hôn những cô nương kia không?"
Vệ Trường Hiên nào ngờ y lại hỏi câu này, tự nhiên giật mình. Dương Diễm trong lòng chàng càng phiền muộn, hơi tránh né, định đứng lên, thì bỗng nhiên nghe Vệ Trường Hiên thấp giọng đáp, "Dã Hề, ta đôi khi cũng nói chuyện với các cô nương đó mấy câu, hay là uống một chén rượu, chưa từng gần gũi với các nàng." Chàng bỗng nhiên ghé sát vào tai Dương Diễm, nói nhỏ, "Cũng không đút quế hoa cao cho các nàng ăn."
Hơi thở ấm áp vờn quanh tai Dương Diễm, lời nói cứ như có ẩn ý sâu xa. Dương Diễm nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, vô thức quay đầu lại rồi bị một đôi môi chiếm lấy.
Vệ Trường Hiên vừa hôn y vừa mơ hồ nói, "Sau này đừng hỏi những câu ngốc nghếch như thế nữa."
Dương Diễm nức nở định nói gì đó, nhưng âm thanh lại bị môi lưỡi hòa quyện nuốt mất. Y gần như chẳng thể hít thở trong nụ hôn nồng nhiệt này, lồng ngực phập phồng càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ có thể uể oải dựa vào người Vệ Trường Hiên mà run rẩy.
"Vệ Trường Hiên." Y lẩm bẩm, "Ta có chút khó chịu."
Vệ Trường Hiên ôm chặt y, đương nhiên biết rõ thân thể y có biến hóa. Yết hầu chàng giật khẽ, "Ừ" một tiếng, rồi chậm rãi cởi bỏ vạt áo y, lần theo khe hở giữa hai tà áo mà vuốt ve xuống dưới.
Dương Diễm không nhìn thấy gì, cho nên chỉ có thể cuộn mình mặc chàng càn rỡ.
Vệ Trường Hiên biết thân thể y mềm mại nên đụng chậm rất khẽ, chậm rãi vuốt ve chơi đùa một hồi mới nhìn sắc mặt y. Chỉ thấy khóe mắt y ửng hồng, đôi đồng tử trong veo như phủ một tầng sương mờ, bất cứ lúc nào cũng chực khóc.
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng hổn cổ y. Cần cổ Dương Diễm thon dài, trắng nõn hơi ửng hồng, phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp.
Dương Diễm mở mắt, nhẹ nhàng hổn hển gọi, "Vệ Trường Hiên."
Khi nghe y gọi mình như thế, trong lòng Vệ Trường Hiên bỗng dâng lên chút xao động khó nói thành lời. Chàng nhìn làn môi Dương Diễm, rất muốn cúi đầu hôn lên, nhưng bỗng nhiên dừng lại, chỉ nhẹ giọng nói, "Các công tử trong vương phủ bao giờ cũng được thị thiếp hầu hạ. Không biết ta hầu hạ ngươi thế nào?"
Dương Diễm nghe ra ý bỡn cợt trong lời chàng, hai vành tai đều đỏ ửng lên, chôn mặt xuống vai Vệ Trường Hiên, không chịu lên tiếng.
Vĩnh An đế đến hành cung Tây Sơn tránh nóng chưa được mấy ngày thì đã chán, truyền chỉ cho mấy vị phi tần đưa ca cơ đào kéo đi cùng hầu hạ. Cứ thế, Vũ Lâm Vệ lại phải hộ tống thêm một đại đội nữa. Vệ Trường Hiên không tránh được, đành dẫn Vũ Lâm Vệ tới hành cung Tây Sơn. Chuyến đi này có lẽ hơn một thánh không thể trở về. Chàng vẫn nhớ đã hứa đưa Dương Diễm ra khỏi phủ chơi, cho nên sai thủ hạ đến nam viện vương phủ đưa tin, lại mua thêm đủ thứ lặt vặt trên chợ đưa tới.
Trong số mấy thứ chàng gửi, Dương Diễm thích nhất là một khối tượng đất nhỏ. Y sờ sờ tướng mạo tượng đất kia, rõ ràng là hình dạng của Vệ Trường Hiên. Y ngồi một mình trong viện, cầm tượng đất trong tay, bỗng nhiên thở dài, "Im ắng quá."
Phương Minh ở cạnh y phụ họa, "Cũng đúng. Mấy ngày nay Vệ đại ca không tới, trong viện yên tĩnh hơn nhiều."
Dương Diễm nhẹ nhàng dùng nhón trỏ vuốt ve mặt tượng đất, rũ mi không biết đang nghĩ gì.
Phương Minh cẩn thận hỏi, "Có phải công tử lại nhớ đến Vệ đại ca?"
Dương Diễm lắc đầu, thản nhiên nói, "Đúng lúc này Vệ Trường Hiên lại đi Tây Sơn, trái lại cũng tốt."
Phương Minh cảm thấy kỳ lạ, "Sao công tử lại nói thế?"
Dương Diễm cười khổ một tiếng, thì thầm, "Tuy ta muốn gặp hắn, nhưng có lẽ sắp tới sẽ xảy ra chuyện. Có hắn ở đây, ta sẽ phải đắn đo nhiều."
Phương Minh tự nhiên thấy thấp thỏm, "Sắp xảy ra chuyện gì cơ?"
"Tháng trước Hàn tiên sinh vừa mới đi Cẩm Châu, ngươi nhớ không?"
Phương Minh gật đầu, "Vâng, nghe nói có vụ án buôn muối lớn. Ngài ấy cùng các đồng nghiệp phụ trách thẩm tra. Sao vậy ạ?"
"Sai Lan đài lệnh đi tra án muối, đâu có chút liên quan nào? Xem ra có kẻ ném chuột sợ vỡ đồ, không muốn y ở lại đô thành lúc này nên mới cố tình điều y đi nơi khác." Dương Diễm nhẹ giọng cười, "Ngươi đoán kẻ đứng sau vụ việc muốn đối phó ai?"
Nắng chiều dường như mạ một tầng kim hồng lên nóc vương phủ vàng son. Mành trúc cùng rèm châu hai bên nhà trúc giữa hồ được vén lên, tựa như một chiếc thuyền trạm trổ huynh hoàng sắp sửa rời bờ đi xa.
Dương Diễm đã lâu chưa tới nội phủ, vừa lại gần đã thấy mùi hương ngào ngạt. Trong lò đốt hương liệu quý báu, còn có mùi son phấn của nữ nhân hòa trộn khiến y cảm thấy hít thở không thông.
"Dương Diễm bái kiến huynh trưởng." Y được người hầu dìu tới, cúi mình hành lễ.
"Tứ đệ đến rồi à?" Dương Quyết cười rất khách khí, bảo, "Mau đỡ tứ công tử ngồi xuống."
Người hầu hai bên lập tức nâng Dương Diễm dậy, dẫn y tới bên ghế. Dương Diễm trò chuyện đưa đẩy hai câu rồi mới ngồi.
"Tứ đệ không cần đa lễ. Vi huynh chẳng qua chỉ lâu ngày không gặp đệ, trong lòng nhớ mong nên mới mời đệ tới đây, hai huynh đệ ta nói dăm ba câu chuyện phiếm là được."
Dương Diễm vâng dạ đáp, vẻ mặt có chút lo sợ.
Dương Quyết nhìn y cười, "Hình như tứ đệ càng lúc càng gầy, chẳng lẽ vào hạ rồi thân thể không khỏe." Nói rồi lại quay sang người hầu, "Mau mang chút điểm tâm giải nhiệt tới đây."
Người hầu thưa vâng, nhanh chóng bưng lên một khay đầy trái cây đủ mùa, cùng một chén anh đào ngâm đường. Anh đào ướp lạnh rất thơm ngon, lại được ngâm trong nước đường đặc sệt, đúng là món giải nhiệt cao cấp, nhưng Dương Diễm chỉ ăn hai quả rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
Dương Quyết đứng lên, thong thả đi qua đi lại trong tiểu trúc, ánh mắt lén liếc nhìn sắc mặt đệ đệ. Gương mặt y tái nhợt, thiếu huyết sắc, còn có vẻ khiếp đảm. Hắn chậm rãi thở dài, "Tứ đệ, tháng sau chính là ngày giỗ phụ vương."
Dương Diễm giật mình đứng dậy, lại cúi đầu, "Vâng."
Dương Quyết phất tay, "Cứ ngồi đi." Hắn lười biếng dựa vào lưng ghế, ngón tay nhịp nhàng gõ lên tay vịn gỗ đàn, "Thời gian qua, ta vẫn nghĩ chắc trong lòng phụ vương lo lắng nhất là tứ đệ. Tiếc rằng người vôi vàng ly thế, chưa từng sắp xếp ổn thỏa. Ta làm ca ca, không thể bỏ mặc được, cho nên nhất định phải thay người tính toán việc sau này."
Nghe câu ấy, Dương Diễm chấn động, kinh hãi ngẩng đầu lên.
Dương Quyết không để ý, chỉ thản nhiên nói, "Năm nay tứ đệ đã mười bảy, là tuổi nên thành hôn. Nhưng thân thể đệ yếu ớt, mắt không thể nhìn thấy, nên ta muốn tìm một người có thể chăm sóc đệ thật chu đáo mới yên tâm."
"Tam ca." Dương Diễm vội đứng dậy, "Đệ còn chưa từng nghĩ đến việc thành hôn."
Dương Quyết hơi nhướn mày, có chút kinh ngạc với phản ứng của y, nhưng lập tức cười nói, "Tứ đệ không cần lo lắng. Thành gia lập thất là chuyện tất lẽ trong đời, khi ta ở tuổi đệ đã sớm cưới thê nạp thiếp." Hắn dừng một lát, lại nói, "Chúng ta thân là con cháu vương hầu, thê thiếp thành đàn cũng la chuyện bình thường. Nhưng thê tử là người bầu bạn với đệ cả đời, không thể chọn bừa bãi được. Ta biết, người đó phải săn sóc được thân thể đệ, tướng mạo không quan trọng lắm, chủ yếu là tính nên dịu dàng, hiểu lòng người, có phải không?"
Dương Diễm kinh ngạc, giống như không hề nghe hắn nói mà chỉ đang đứng thất thần ở đó, không biết nghĩ gì.
Dương Quyết nói một thôi một hồi, thấy y vẫn không yên lòng như vậy thì hơi bực bội, lập tức liếc mắt. Có người hầu thông minh bước tới, ấn vai Dương Diễm ngồi xuống ghế. DƯơng Diễm hoảng hốt nhớ tới mấy năm trước, ở đồng cỏ sau phủ viện, cũng chính vị tam ca này đã sai đám người hầu thô bạo ấn mình xuống ghế. Mà khi ấy, lòng y tràn ngập cảm giác bất lực, chỉ biết ở đó nghe tiếng đánh lộn dữ dội bên ngoài. Y biết có một người đang đấu tranh quên mình vì y ở kia. Đó là người tốt nhất trên đời, cũng là người duy nhất mà y muốn chung sống hết kiếp.
Dương Quyết thấy đệ đệ hoang mang, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Trừ những điểm đó ra thì gia thế cũng phải tương xứng với đệ. Hôn sự của đệ là đại sự của Mục vương phủ, sẽ không để đệ chịu thiệt thòi." Nói rồi hắn lại đắc chí cười, "Thực ra trong lòng ta đã chọn được người phù hợp. Thứ nữ của Lô Thiếu Bảo năm nay vừa tròn mười lăm, chưa xuất các. Tuy nàng xuất thân thứ dòng nhưng dù sao cũng là người Lô thị, xem như muội muội của đương kim Lô quý phu, thân phận tôn quý. Ý đệ thế nào?"
Dương Diễm ngây người nhìn hắn, "Đệ..."
Bộ dạng y rõ ràng là không vừa ý. Dương Quyết hết sạch kiên nhẫn, giọng điệu cứng ngắc nói, "Nếu đệ còn do dự thì cứ về suy nghĩ đi. Ta nói rồi, hôn sự này đối với đệ là trăm lợi không hại, chi bằng sớm đồng ý rồi tổ chức chuyện vui ngay trong năm." Dương Diễm liếc một cái rồi nói, "Đệ phải biết, nếu đồng ý kết thân với Lô thị, Thác Bạt công hay tin cũng sẽ vui mừng. Việc liên quan đến vinh hoa phú quý cả đời, đệ phải nghĩ cho kỹ."
Dương Diễm lặng lẽ đứng dậy, bái chào huynh trưởng rồi mò mẫm rời đi.
Đêm đến, một điểm sáng nhỏ lọt ra khỏi ô cửa sổ dán dấy, loang lổ chiếu xuống mặt bàn. Bên bàn vuông vức chỉ có ba người ngồi, chủ vị còn chưa tới.
Ba người đó đều là các văn nhân trẻ tuổi, mặc áo vải đơn sơ. Bọn họ không uống rượu, chỉ nhân nhi chén trà xanh. Quán xá nhỏ hẹp, lại nằm ở nơi hoang vu, giữa đêm hôm khuya khoắt, không có vị khách nào. Ngay cả chủ quán cũng chẳng có mặt, cả gian phòng chỉ mỗi ba người ấy thôi.
"Lan Úc hiền đệ vừa mới được triệu về đô thành mấy ngày nhỉ." Người lên tiếng đầu tiên ngồi ở mé đông là Lưu Thích Đồng. Hắn lớn tuổi nhất trong ba người, tính tình trầm ổn, ngữ khí bao giờ cũng ôn hòa.
Ôn Chỉ đặt chén trà trong tay xuống, gật đầu, "Đúng vậy, năm ngày trước vừa tới Kiến An."
"Được triệu về đô thành là tốt rồi." Lưu Thích Đồng thản nhiên gật đầu, "Bọn ta tuy rằng không so được với đám đệ tử xuất thân thế tộc, chức quan thấp, nhưng vẫn sẽ cố trổ hết tài năng ở Kiến An."
Ôn Chỉ cười nói, "Ngu đệ đã nghe, mấy hôm trước tại lễ tế ở Thái Thường tự, Ngọc Sơn huynh tài học hơn người, được Lễ bộ thượng thư khen ngợi, điều đến Lễ bộ nhậm chức Viên ngoại lang, thật là đáng mừng."
Lý Ngọc Sơn im lặng hồi lâu, chỉ khẽ nhấc mi, không lộ biểu cảm. Hắn thấp giọng nói, "Nếu không nhờ công tử sai người rào trước đón sau, lại có Hàn đại nhân đề cử thì hôm nay ta và Thích Đồng huynh xem ra còn đang làm phụ tá trong phủ của huyện lệnh đại nhân nào đó, đâu có phúc khí vào triều làm quan."
Ôn Chỉ cũng bối rối gật đầu, "Đúng vậy. Nếu không nhờ công tử một tay dàn xếp thì giờ này ta cũng đang ở chỗ thâm sơn cùng cốc, không biết là mười hay hai mươi năm sau mới được triệu về đô thành."
"Nhắc mới nhớ, hôm nay công tử gọi chúng ta tới đây là vì chuyện gì?" Lưu Thích Đồng hỏi.
"Nhiều khả năng là kế hoạch trước giờ có gì thay đổi." Ôn Chỉ phỏng đoán. Còn chưa dứt lời, cánh cửa gỗ của quán trà đã nhẹ nhàng mở ra. Một người chậm rãi đi tới.
"Phương tổng quản đấy à?" Lưu Thích Đồng đứng lên.
Người này vóc dáng không cao, khoác áo choàng sẫm màu. Y lại gần, sau đó chậm rãi nâng tay, bỏ mũ trùm xuống.
Cả ba người đều kinh ngạc thốt lên, "Công tử!"