Vệ Trường Hiên nhớ lúc mình mới vào phủ đã chịu không ít khổ, nên dễ dàng hình dung ra, Thác Bạt thời niên thiếu chắc cũng chẳng khá hơn mình là bao. Chàng ngước mắt lên, "Ngươi không chịu nổi sự hành hạ của chúng nên mới rời phủ sao?"
Võ sĩ cười lạnh, "Mấy thứ thủ đoạn hèn hạ đó ta chẳng bao giờ thèm để mắt. Ta về Yến Ngu chỉ vì ta là người Yến Ngu." Hắn nâng tay lên, mở nửa tà áo, để lộ cánh tay và cơ ngực rắn chắc, "Từ nhỏ chúng ta đã là hoàng đế trên thảo nguyên, phải xác đao lên ngựa, tung hoành ngang dọc, chứ không phải ở trong cái tiểu viện nhỏ xíu kia, mỗi ngày ngửa mặt nhìn trời, câu tâm đấu giác, làm mấy trò hề tàn độc."
Nghe hắn nói vậy, Vệ Trường Hiên gật đầu, "Xem ra ngươi là thủ lĩnh ở đây, nhưng không có vẻ là thủ hạ của A Sử Na Nỗ Nhĩ. Rốt cuộc ngươi có thân phận gì?"
Võ sĩ cười, khanh tay, "Ngươi muốn biến chuyện của ta? Được rồi, nói cho ngươi cũng chẳng sao. Ta vốn là bách phu trưởng, quân lương lĩnh hàng tháng chỉ đủ ăn thịt uống rượu thôi. Vài đồng tiền còm cõi đó chẳng đáng để ta phải xông pha chiến trường mà liều mạng. Huống hồ, ta ngứa mắt tên A Sử Na Nỗ Nhĩ đó. Thay vào đó, ta dẫn huynh đệ thủ hạ, lặng lẽ rút đi, đóng quân ở đây, quan sát hai ngày xem tình hình tiền tuyến ra sao rồi tính tiếp."
Vệ Trường Hiên cười lạnh trong lòng. Cái thái độ khi nói ra mấy lời này nào có giống một kẻ đào binh tham sống sợ chết. Hắn đã nói dối lòng vòng như vậy, hiển nhiên là không muốn để lộ thân phận thật của mình.
"Ngươi thì sao?" Võ sĩ đột nhiên hỏi, "Ngươi giết Hạ Lỗ, lập công trạng lớn, ít cũng được phong tướng quân. Sao lại mang theo có mấy người, chạy đến nơi cách chiến trường cả trăm dặm như vậy để làm gì?"
Vệ Trường Hiên giả vờ thở dài, "Ở trong quân, thân phận ta vừa thấp lại vừa không có người chống lưng, chút công lao đó đã bị thằng cháu của tướng quân chiếm mất, giờ ta chỉ là một tên tiểu tốt bé nhỏ mà thôi. Vậy nên mấy ngày nay ta phiền muộn trong lòng, gọi người đi săn thú giải sầu ấy mà."
Chàng thuận miệng bịa đặt một hồi, nâng mắt lên nhìn phản ứng của đối phương. Võ sĩ cũng cười lạnh hai tiếng, "Ta cứ tưởng ngươi là một nam tử hán, không ngờ cũng là kẻ nói dối chẳng chớp mắt. Nếu ngươi không chịu thành thật thì đừng trách ta không khách khí."
Hắn bỗng xốc màn trướng lên, đùng đùng quát tháo với người bên ngoài mấy câu. Chỉ trong chốc lát, đám võ sĩ Yến Ngu đã xông vào, trói chặt Vệ Trường Hiên rồi tha đi, ném chàng vào trong chuồng ngựa.
Vệ Trường Hiên rơi xuống, đau ê ẩm. Chàng nằm trong tuyết, ngửi mùi hôi hám kinh khủng xung quanh, cười khổ, "Dã Hề, vị cố nhân này của ngươi chẳng khách khí gì cả."
Trăng trong tuyết vô cùng sáng, cũng vô cùng lạnh. Vệ Trường Hiên nghe tiếng động cách đó khong xa. Chàng chậm rãi trở mình ngồi dậy, Trong lúc nằm, chàng đã dùng miếng đồng giấu sau thắt lưng để cắt đứt dây trói. Qua một lần bị đông cứng, giờ chàng có chút ám ảnh nên không ngừng cử động ngón tay. Bầy chiến mã Yến Ngu đi qua đi lại xung quanh, chàng không dám tùy tiện đứng dậy, sợ chúng kinh hãi mà hí lên, sẽ kéo đám người kia tới đây. Chàng cúi sát xuống tuyết, chậm rãi bò từng bước rồi bất ngờ nhảy lên lưng một con ngựa. Đó chính là Liệt Phong của chàng. Chỉ nghe một tiếng hý vang, tuấn mã màu xanh xám đã chạy vào băng nguyên mênh mông vô bờ.
Băng băng trên đường, Vệ Trường Hiên có thể cảm thấy hơi thở mình vừa ra khỏi miệng đã kết thành băng sương trắng xóa. Chàng không ngừng giục ngựa, sợ mình sẽ chết cóng giữa chừng.
Bỗng nhiên, một con ngựa đột ngột chặn ngay phía trước. Ánh trăng chiếu xuống đỉnh đầu người nọ, để lộ gương mặt dị tộc có chút dã tính. Người đó giương cung, tên đã lên dây, chĩa thẳng vào Vệ Trường Hiên.
Vệ Trường Hiên dừng ngựa nhìn hắn. Tay chàng không tấc sắt, chẳng có cách nào tránh mũi tên của đối phương.
Nhưng võ sĩ lại hạ cung tên xuống, đưa cho chàng, ngoài ra còn có một món đồ khác, "Ngươi quên thứ này."
Vệ Trường Hiên giơ tay nhận lấy, đó chính là thanh chủy thủ mà Dương Diễm đã tặng. Chàng khoác cung tên, cất chủy thủ vào lòng, có chút hoang mang nói, "Ngươi chịu thả ta đi sao?"
Võ sĩ cười cười, "Ngươi tự mình chạy trốn, liên quan gì đến ta?" Hắn dừng một chút, "Có chuyện ta không lừa ngươi. Ta đúng là không ưa tên A Sử Na Nỗ Nhĩ."
Vệ Trường Hiên cũng bối rối cười.
"Còn nữa, ta không tin người Trung Nguyên lại anh dũng như người ta nói." Đôi mắt màu hổ phác của võ sĩ nhìn thẳng vào chàng, "Nếu ngươi có bản lĩnh thật sự thì giết A Sử Na Nỗ Nhĩ cho ta xem."
Vệ Trường Hiên cũng nhìn hắn, gật đầu, "Được."
Bọn họ giục ngựa đi cùng một lúc, lướt qua nhau, trong lòng cả hai đều nghĩ đến một chuyện : Sau này nếu phải gặp nhau trên chiến trường, kẻ này sẽ là đối thủ khó giải quyết.
Mùng bảy tháng hai năm Vĩnh An thứ sáu, tại Vân Hạp quan.
Cửa khẩu hùng tráng đã không còn được như trước. Mặt tường hướng tây sụp mất gần một nửa, trên đó còn dấu vết cháy đen, do bị một viên đạn đá khổng lồ bắn phá hôm trước.
Trần Ngôn không đoán sai, A Sử Na Nỗ Nhĩ không chỉ dẫn theo kỵ binh nặng cùng mười vạn nhân mã mà còn kết hợp với Già Ma quốc ở Tây Vực, kéo loại xe pháo mới nhất đến vây dưới Vân Hạp quan. Sau một hồi tấn công quyết liệt ngày hôm qua, cả quan khẩu như bị một trận thiên thạch từ trời giáng xuống, thủ quân tử thương vô số.
"Đắp bùn đất xong chưa?" Uất Trì Phong bị cháy mất một hàng lông mày trong trận giao chiến. Hắn gào thét đến thở hổn hển, còn đá một cú vào tên lính lề mề.
"Thiếu tướng quân, đạn đá của địch quá ác liệt, bùn đất sợ là không có tác dụng gì." Có người lên tiếng sau lưng hắn.
Uất Trì Phong nôn nóng trả lời, "Thì còn cách nào khác được. Hiện tại chúng ta phải bế quan tử thủ, chẳng lẽ cứ mặc đó cho chúng phá vỡ tường thành sao?"
"Hay là phá hủy xe pháo của chúng trước."
Uất Trì Phong cả kinh. Lúc này hắn mới nhận ra người mới nói chuyện với mình là ai, vội vàng quay đầu lại, "Trần tướng quân."
Trần Ngôn gật đầu. Thân binh sao lưng lão đang mang vô số vũ khí đi lên tường thành, sắp xếp đâu vào đấy.
"Viện quân của Uất Trì tướng quân còn chưa đến sao?" Sắc mặt Trần Ngôn có phần căng thẳng, nhìn xuống chân thành, "Thế công của địch quá mãnh liệt, sợ là chúng ta không đợi nổi viện quân. Vân Hạp quan sắp bị phá mất, Thiếu Tướng quân có muốn chạy vào An Dương lánh nạn không?"
Uất Trì Phong mở trừng mắt nhìn, "Trước khi đi, phụ thân đã dặn ta tử thủ ở Vân Hạp quan. Ta tuyệt đối không lùi bước." Rồi hắn lại thắc mắc nhìn ra sau Trần Ngôn, "Trần tướng quân, đó là gì vậy?"
"Đây là nỏ lớn. Lần này không chuẩn bị sẵn quân giới từ Kiến An mang đi, đành phá mấy cái cũ ra để bọn họ tiến hành cải tiến suốt đêm." Trần Ngôn nói xong, quay ra phía sau quát lớn, "Chuẩn bị xong cả chưa?"
"Bẩm tướng quân, đã xong rồi!"
Dưới thành lúc này, xe pháo đã bắt đầu châm lửa. Ánh lửa xung thiên, sáng khắp bốn phía, vô cùng chói mắt. Nhưng lá cừ trên đầu tường Vân Hạp quan cũng lay động. Vô số mũi tên đầu đồng khổng lồ bay xuống. Những kẻ đứng cách trường thành mấy trăm bước đều không ai thoát khỏi. Ngay cả những cố xe pháo cũng bị chúng bắn tan tành.
Binh lính đắc thủ trên thành còn chưa kịp hoan hô reo mừng, mấy đợt pháo đã bắn lên. Sóng nhiệt cuồn cuộn, nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh.
"Còn mấy cỗ xe pháo xa quá, nỏ không bắn chính xác được."
Trần Ngôn vỗ tay xuống tường thành, nhẹn giọng thở dài, sau đó ra lệnh, "Phái một nhóm binh mã theo ta ra khỏi thành đón địch!"
Uất Trì Phong có chút sửng sốt, "Trần tướng quân, bây giờ trận hình đối phương còn chưa vỡ, ra khỏi thành quá mức nguy hiểm."
"Chuyện đã đến nước này rồi, không phải lúc quan tâm đến sống chết." Trần Ngôn không quay đầu lại, đi thẳng xuống thành, "Nếu không muốn trơ mắt nhìn Vân Hạp quan bị chiếm đóng thỉ chỉ có thể cược một ván thôi."
Kỵ binh gót sắt dẫn đầu xông ra khỏi cửa thành, sau đó là bộ binh. Xe pháo tạm thời ngừng bắn. Hai quân dâng lên như thủy triều.
Trần Ngôn chỉ dẫn theo vạn người, gần như bị đối phương vân quanh trong chốc lát. Mục tiêu của lão rất rõ ràng, không phải đại trướng phía sau quân địch, mà là đám lính thủ vệ xe pháo cùng pháo thủ, tổng cộng ước chừng trăm tên.
Quân địch cuồn cuộn xông đến không ngừng. Thân binh hai bên dùng trường đao bảo hộ vẫn không ngăn được đám người Yến Ngu dũng mãnh. Trần Ngôn tay cầm trọng kiếm, vừa nghiêng người chém một tên lính, đã thấy một bóng người xẹt qua bên cạnh. Người đó phản ứng còn nhanh hơn, một đao chém bay đầu địch.
Trần Ngôn quay lại nhìn người trẻ tuổi thân thủ mạnh mẽ này, lại trợn mắt nhìn gương mặt đứa cháu, không khỏi kinh ngạc, lập tức hét lớn, "Ta lệnh cho con đóng quân trong thành cùng Uất Trì thiếu tướng quân, sao lại ra ngoài này?"
Trên mặt Trần Thiệu còn vấy máu tươi, giơ cao trường đao, "Thúc thúc, người không thể cứ vĩnh viễn nhốt con lại. Con là con cháu Trần gia, từ nhỏ đã phải xông pha chiến trường." Máu dính trên lưỡi đao dường như bị nhiệt huyết bừng bừng của hắn hòa tan, từng giọt ròng ròng chảy xuống cán đao. Hắn hạ giọng, "Dù con có chết trên sa trường cũng không hối tiếc."
Trần Ngôn hơi ngẩn người, nhìn đứa cháu, phảng phất thấy bóng dáng của mình khi mới lần đầu xông trận, đành gật đầu, "Được !" Sau đó giục ngựa, hướng thẳng trận địa kẻ thù.
Quân giới cồng kềnh có tính cơ động kém xa kỵ binh. Lính thủ vệ xe pháo cùng mấy tên pháo thủ gần như bị giết trong nháy mắt. Máu tươi và khói lửa nổi lên bùng bùng. Trần Ngôn ngẩng đầu, thấy đường lui đã bị kị binh nhẹ của Yến Ngu vây kín từng tầng. Lão nâng bội kiếm, cao giọng quát, "Tản ra!"
Trận hình kẻ địch bỗng nhiên thay đổi, tách sang hai bên, tựa như hai lá cờ lệnh đã giương cao, có thể phất xuống bất cứ lúc nào.
"Thúc thúc." Trần Thiệu không biết đã đến gần từ nơi nào, thì thầm, "Bọn chúng đang...."
Âm thanh ầm ầm như sấm dội phát ra từ sau lưng địch. Đó dường như không phải tiếng vó ngựa mà là tiếng thú dữ di chuyển thành đàn, kinh thiên động địa, khiến người ta sợ hãi.
"Là kỵ binh nặng của Yến Ngu." Trần Ngôn gật đầu. Đến lúc này mà lão vẫn giữ nguyên vẻ thong dong của một đại tướng, quay đầu nói với đứa cháu, "Quan sát phía sau quân. Ai lui, chém!"
Trần Thiệu nghiêm chỉnh gật đầu, quay ngựa lại thì chợt nghe một tiếng kêu kinh hãi. Quan cầm lệnh kỳ trong quân Yến Ngu đang chuẩn bị phất cờ xuống thì bỗng nhiên cả người lảo đảo về phía sau rồi ngã vật xuống đất, một mũi tên xuyên trán.
Không chỉ đại quân Yến Ngu, ngay cả quân lính phe này cũng kinh ngạc. Đây là giữa trận địa, rộng ước chừng năm sáu trăm bước, dù là ai cũng không thể bắn xa được như thế. Huống chi hướng mũi tên phóng ra không giống như phía này, mà là từ sau lưng quân Yến Ngu.
"Vệ Trường Hiên!" Trần Thiệu đột nhiên hô to, thấy một con ngựa xám đang băng băng trên tuyết mà lao tới, phía sau hàng loạt kỵ binh Yến Ngu. Một người một ngựa như từ trên trời giáng xuống. Thanh niên tay cầm trường cung đó rõ ràng là Vệ Trường Hiên.
Trần Thiệu lập tức giơ trọng kiếm lên, quát khẽ, "Nhất doanh nhị doanh cung tiễn yểm hộ. Trần Thiệu, con dẫn kị binh tinh nhuệ đến tiếp ứng."
"Vâng!"
Hàng mi đen dài của cua Vệ Trường Hiên đã vương một lớp băng mỏng. Chàng nắm chặt cung tên trong tay, lúc vừa phá vây xông ra còn quay lưng bắn một mũi tên vào quân trướng. Tên xé gió, ghim vào vương kỳ Yến Ngu, nơi một nam nhân mặc giáp bằng vàng ròng đứng giữa tầng tầng quân lính vậy quanh. Hắn quay sang nhìn tên, đôi mắt chim ưng nheo lại.
Hai cánh quân Yến Ngu triển khai không ngừng áp về phía trước, gần như hoàn toàn vây chặt đội quân Đại Chiêu vừa ra khỏi thành này. Đúng lúc đó, trên tường thành Vân Hạp quan chợt vang tiếng trống trận nặng nề. Theo nhịp trống, cơ quan trên đại môn của Vân Hạp quan cũng lạch cạch chuyển động. Cánh cửa từ từ mở ra. Một nhóm kỵ binh mặc giáp trắng xuất hiện. Đó chính là quân đội dưới quyền Uất Trì Hiền. Sau lưng họ, mấy vạn đại quân nâng cao lá cờ đỏ rực như lửa, từ từ trào ra khỏi thành.
Sắc mặt căng thẳng của Trần Ngôn có phần dịu đi. Lão thấp giọng nói, "Xem ra Uất Trì Hiền tướng quân đã đưa viện quân đến đúng lúc."
Trong trận chiến biên cảnh với Yến Ngu kéo dài từ năm Vĩnh An thứ năm tới năm Vĩnh An thứ sáu này, đây là trận nguy cấp nhất. Hai mặt tường thành đều có nguy cơ sụp đổ. Trong đó, phía tây thành bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng, sáu trượng tường thành chỉ còn hơn ba trượng, thi thể chất đầy, quân sĩ tử thương hàng vạn.
Để đối phó với đại quân, Thác Bạt tín phái ra năm vạn thủ hạ tinh nhuệ đến An Dương để xoa dịu căng thẳng biên giới. Hữu tướng quân A Sử Na Nỗ Nhĩ ở nha trướng Yến Ngu tạm thời dẫn binh rút lui, đóng quân cách Vân Hạp quan hai trăm dặm, như hổ rình mồi. Thế lực hai bên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc sẽ lại bắt đầu giao tranh.