Liệt Phong phi nước đại trên cao nguyên trắng xóa, giống như một con gió mang màu xanh xám lao giữa trận tuyết ngày càng dữ dội. Vệ Trường Hiên buộc phải nằm rạp xuống lưng ngựa, tiếng gió bắc gào thét bên tai khiến chàng chẳng còn nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
Thám báo dẫn họ xuyên qua Loạn Thạch thành, theo đường mòn ven núi vòng ra phía sau. Một đội gồm trăm người đạp trên đường núi gập ghềnh phủ tuyết, chạy tới khi đại doanh Yến Ngu đã hiện ra trước mặt.
Bãi quân trướng kia lớn hơn Vệ Trường Hiên hình dung rất nhiều. Chàng nằm trên sườn dốc phủ tuyết nhìn xuống, thấy tuyết đã khiến đỉnh lều thành màu trắng xóa, cái lớn cái nhỏ nối nhau kéo dài mười dặm. Giữa các doanh trướng, thi thoảng có binh lính song song đi qua đi lại tuần tra. Xem ra người Yến Ngu vẫn để lại một nhóm nhỏ để thủ doanh.
"Các ngươi xem đi, đằng kia hình như là trại chứa đồ dùng quân nhu của bọn họ." Vệ Trường Hiên nheo mắt, chỉ về hướng tây bắc khu quân doanh.
Các binh lính phía sau không hiểu gì. Những doanh trướng kia không có gì khác những cái còn lại, từ kích thước đến hình dạng, sao chàng có thể khẳng định đồ quân nhu được cất trong đó?
"Bên ngoài doanh trướng có mấy chục xe kéo." Vệ Trường Hiên nói chắc như đinh đóng cột, "Tuy tuyết đã lấp kín, nhưng nhìn hình dạng thì hẳn là xe rất lớn. Đồ quân nhu của Yến Ngu nhất định được chứa trong các lều trại gần những chiếc xe đó."
Lời chàng nói tuy có lý, nhưng thám báo vẫn do dự lắc đầu, "Vệ bách trưởng, doanh trướng đằng đó có binh lính trực ban, chỉ cần chúng ta ra tay là sẽ kinh động đến bọn họ. Lỡ như đó không phải quân nhu, chúng ta chẳng những để mất cơ hội mà tính mạng hơn trăm người cũng sẽ bị chôn vùi tại đây."
Nghe gã nói vậy, Vệ Trường Hiên mới giật mình. Chàng một lần nữa nhìn sang bên kia, ánh mắt bỗng sáng lên, "Ngươi xem, binh lính trực ban của Yến Ngu có gì khác với binh lính thông thường?"
Thám báo cố gắng quan sát, nhưng vì khoảng cách quá xa, những người đó trông chỉ bé như con kiến, gã chẳng nhận thấy có gì khác biệt. Vệ Trường Hiên nói, "Ngươi không thấy lạ sao? Vì cớ gì trời lạnh như vậy mà ngay cả một đống lửa sưởi cũng không có?"
Đại doanh Yến Ngu.
Tuyết lớn đã kéo dài cả tháng. Binh lính thủ doanh không ngừng đi tuần vòng quanh các trướng, hai tay xoa vào nhau, gần như lạnh cóng. Bọn họ không dám dừng lại, chỉ sợ vừa ngừng bước là đông cứng trong tuyết. Các doanh trại khác đều đốt một ít lửa trong góc kín, may ra thì trộm được chút hơi ấm giữa ngày đông, chỉ có tiểu đội thủ doanh này là phải co ro giữa cái lạnh. Bởi trong quân có nghiêm lệnh, tuyệt đối không được đốt lửa trong phạm vi cách khu quân nhu một trăm năm mươi trượng.
Ngõa Thứ là tiểu đội trưởng. Gã trốn trong lều của mình, cố móc dưới áo giáp da một cái bình sắt, định dốc lên miệng thì phát hiện bình đã trống không. Gã tức giận xông ra khỏi trại, mắng lũ thủ hạ một trận. Đám thủ hạ đều lần lượt lắc đầu, không ai thừa nhận đã uống trộm ít rượu quý giá của gã. Ngõa Thứ không chịu để yên, quét mắt nhìn một lượt đám lính thủ hạ, cuối cùng trông thấy một tên trẻ tuổi, gương mặt đỏ một cách bất thường. Hai người bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, cuối cùng người kia bắt đầu lộ vẻ kinh hoảng. Ngõa Thứ cầm lấy roi ngựa bên hông, chậm rãi đến gần, định quất cho cho một trận. Thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng vút ngay trên đỉnh đầu. Một mũi tên xẹt qua với tốc độ cực nhanh, cắm ngay giữa trán người trẻ tuổi nọ. Vẻ kinh hãi trên mặt gã còn chưa biến mất, cứ thế ngã lăn ra.
Ngõa Thứ kinh hãi vô cùng, lập tức xoay người, liền thấy một con tuấn mã màu xám nhảy vọt qua doanh môn. Người ngồi trên lưng ngựa mặc trang phục quân sĩ Trung Nguyên. Gã không thể ngờ sẽ có người Trung Nguyên dám vượt qua đại quân, đánh thẳng đến doanh trại. Nhưng giờ thì không còn thời gian suy nghĩ nữa, gã vội rút đao bên hông, bổ vào nhóm người đột nhập đang lao đến.
Tuy đối phương hung mãnh xông vào, nhưng khi giám chiến thì lộ rõ sự trúc trắc. Ngõa Thứ đã thân chinh bách chiến, nhanh chóng nhận ra đám quân sĩ Trung Nguyên này mới lần đầu ra chiến trường, bọn họ chỉ có một ít dũng khí thúc đẩy thôi, chứ sự tàn ác trong mắt không đủ quyết liệt.
Ngõa Thứ xoay mã đao, hô lớn một tiếng. Thủ hạ của gã lập tức cúi thấp người, đó là sự ăn ý hình thành từ bao lần cùng chiến đấu. Gã đạp chân lên lưng đồng bạn, tung người nhảy lên, lưỡi đao bổ xuống. Một cái đầu lìa khỏi cổ, không lâu sau thân thể đối phương cũng ngã xuống từ trên yên ngựa.
Thấy đồng bạn chết thảm, binh lính Trung Nguyên càng thêm do dự, sợ hãi. Ngõa Thứ lau máu tươi trên mặt, nở nụ cười dữ tợn, một lần nữa vung đao lên, gào thét vang trời. Nhưng một mũi trọng kích đã đâm thẳng giữa trán gã. Hai tai gã ù đi, cố sức lắc đầu, bấy giờ mới nhìn thấy người tấn công mình chính là kẻ dẫn đầu xông vào doanh môn. Thủ hạ của Ngõa Thứ lập tức rút đao xông về phía người kia. Trong tay chàng là thanh mã đao dài mà nặng, nhưng chàng vung lên không chút do dự, liên tiếp đánh văng vũ khí trong tay hai thủ hạ, máu tươi bắn tung tóe.
Con ngựa chàng cưỡi cao lớn vô cùng, lập tức nhấc vó đạp lên thi thể, đến gần Ngõa Thứ, hơi thở nặng nề như sấm dội. Ngão Thứ ngửi thấy mùi máu tanh trên thân ngựa, trong lòng chợt rút run, muốn vùng vẫy chạy về phía sau nhưng tôn nghiêm của lính Yến Ngu không cho phép, chỉ có thể giương đao lên một cách vô nghĩa, ngăn bước tiến của ngựa thần.
Đến khi đao trong tay bị đánh văng, Ngõa Thứ mới hiểu được vì sao thủ hạ của mình bị giết một cách dễ dàng như vậy. Sức lực phát ra từ đao của đối phương quá mức kinh người. Đến khi lưỡi đao mang theo gió dữ quét đến cần cổ của Ngõa Thứ, một thanh trường đao khác từ đâu bay thẳng về hướng vị võ sĩ Trung Nguyên. Đó là đòn phản kích cuối cùng của một vị thủ hạ đã bị đánh gục xuống. Võ sĩ Trung Nguyên cúi xuống, tránh được đòn tấn công, nhưng động tác của chàng quá nhanh, khiến cho mũ giáp rơi xuống.
Lúc này, Ngõa Thứ mới thấy gương mặt kẻ địch. Không ngờ rằng đó là một thanh niên vô cùng tuấn mỹ. Ngõa Thứ không thương tiếc sắc đẹp, gã không thể bỏ qua cơ hội cuối cùng này, đột ngột vung đao, nhắm vào thân mình đối phương.
Vệ Trường Hiên biết không thể tránh được đao này, chỉ có thể nghiêng mình một cái để không bị thương chỗ yếu hại. Đao cắt xuyên áo giáp da, đâm vào bên eo. Chàng cúi sát mình xuống ngựa, tung một cú bạt ngang. Đó là đòn kết liễu trong đao pháp Trần gia, cũng là đỉnh cao của đao thuật. Mã đao mang theo sức lực kinh hồn cắt qua mặt tên đầu mục Yến Ngu, chém đầu hắn thành hai đoạn phẳng lì.
Máu đỏ óc trắng bắn đầy mặt Vệ Trường Hiên, nhưng chàng không có tâm trí lau đi hay kinh tởm vì mùi, chỉ đè chặt vết thương bên hông, lớn tiếng hô, "Đốt lửa!"
Lửa cháy hừng hực khắp doanh trướng. Khi lính Yến Ngu vội vã chạy được tới đây thì chỉ còn thi thể của đồng bọn và số lương thảo đã bị đốt hơn phân nửa. Nhóm đột nhập không đông, hơn nữa còn rút lui rất nhanh, để lại vết chân ngựa hỗn độn hướng về phía khe núi, e rằng đã đi rất xa.
Đường tuyết vô cùng trơn ướt. Vó Liệt Phong vài lần bước hụt, suýt chút nữa khiến Vệ Trường Hiên ngã xuống. Chàng nắm chặt bờm ngựa, hai mắt nhòe đi vì mất máu nhưng vẫn cắn răng làm ra vẻ bình thường, eo lưng thẳng tắp. "Nhanh lên, băng qua khe núi này là đến Vân Hạp quan. Sau khi trở về....."
Thám báo bỗng nhiên dừng ngựa ở phía trước, sắc mặt tái xanh, "Vệ bách trưởng, đợi đã."
"Sao vậy?"
Thám báo nhảy từ trên lưng ngựa xuống, phủi tuyết dưới đất, dán lô tai xuống mặt đất lạnh cứng. Một lúc sau, gã ngẩng lên, "Có rất nhiều kỵ binh đang hướng về phía này!"
Vệ Trường Hiên cũng đổi sắc mặt. Nơi này là phía sau lưng đại quân Yến Ngu, nếu đến gần như vậy thì nhiểu khả năng không phải quân Đông Hồ mà là kỵ binh Yến Ngu. Chàng thấp giọng nói, "Sao lại thế được? Trần tướng quân và Uất Trì tướng quân đã dùng toàn bộ binh lực để dẫn đại quân Yến Ngu đến nơi phục kích dưới chân núi. Bọn họ đáng lẽ chưa thể quay về sớm như vậy. Chẳng lẽ....."
Sắc mặt thám báo căng thẳng, "Vệ Bách Trưởng, tạm thời đừng bàn tiền tuyến ra sao. Khe núi này rất hẹp, một khi đụng phải quân Yến Ngu thì chúng ta sẽ bị tiêu diệt chỉ trong chốc lát."
Vệ Trường Hiên đương nhiên cũng biết điều này. Chàng ngẩng đầu nhìn trời cao, trầm tư một lát, bỗng phất tay nói, "Lên sườn núi."
Phía cuối khe núi đã thấy tuyết bay lên mịt mù. Nhóm cấm quân nằm rạp, cảm thấy rõ ràng mặt đất đang rung nhè nhẹ. Vệ Trường Hiên cũng làm như vậy, máu thấm qua áo giáo da, từng giọt tí tách rơi xuống tuyết.
"Là quân Yến Ngu!" Vệ Trường Hiên thấp giọng, ánh mắt nhìn chằm chằm lá đại kỳ của Yến Ngu ở đầu hàng, bỗng rút trường cung sau lưng, ra lệnh, "Cung tiễn!"
Đám quân sĩ hiểu sắp phải đánh giáp lá cà với đại quân Yến Ngu, trong lòng thầm tuyệt vọng, bàn tay giương cung cũng run lên.
"Nghe thấy tiếng kèn lệnh không?" Vệ Trường Hiên trở mình ngồi dậy, nhấc cây cung khảm sừng, hướng về phía kỵ binh Yến Ngu đang xông tới, "Bọn họ có lẽ đã bại lui, bị địch đằng sau truy kích. Chờ họ đến gần, chúng ta đồng loạt phóng tên, cắt đứt đường lui của chúng."
Lúc này, chẳng ai dám cãi lệnh, bởi họ cũng không có lựa chọn nào khác.
Khói bụi qua đi, tiếng vó ngựa ngày càng đến gần. Hai tay kéo cung của nhóm cấm quân trẻ tuổi không ngừng run rẩy. Vệ Trường Hiên biết bọn họ đã mất hết dũng khí, giờ có nói gì cũng không tác dụng, vì thế dứt khoát im lặng, lạnh lùng quan sát động tĩnh phía triền núi.
Sau đoàn quân Yến Ngu đông nghìn nghịt là một lá quân kỳ khác dần nhô lên phía cuối đường. Sắc mặt Vệ Trường Hiên phấn chấn hẳn lên, "Là người của Uất Trì tướng quân !" Chàng thấp giọng nói, "Giương cung."
Binh lính bên cạnh lần lượt kéo căng dây. Dây cung trong tay Vệ Trường Hiên đột ngột rung lên, "Bắn !"
Vài chục mũi tên xuyên thủng thân thể đám binh lính dưới khe núi. Đang lúc trốn chạy vội vàng, quân Yên Ngu vô cùng hoảng loạn, lập tức hướng cung tên lên sườn núi đánh trả. Vô số mũi tên lấp kín bầu trời, vùn vụt lao xuống. Vệ Trường Hiên cố hết sức cúi thật thấp. Nghe thấy tiếng kêu rên bên canh, chàng biết trong số các đồng bạn của mình có người bị bắn trúng, nhưng lúc này bọn họ không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.
"Vệ bách trưởng!" Thám báo đột nhiên hô to, "Đó là Hạ Lỗ, đại tướng Yến Ngu!"
Vệ Trường Hiên nhìn theo hướng gã chỉ, thấy một người ở giữa đoàn binh. Hắn vô cùng to lớn, cầm núa tạ trong tay, khoác áo giáp đồng đỏ rực, "Hóa ra đó là Hạ Lỗ." Chàng gật đầu, rút một mũi tên trong bao tên, nhắm thật chuẩn vào mục tiêu. Mũi tên tức khắc rời cung, phóng thẳng về phía kẻ đó.
Nhưng tên chưa chạm được vào chủ tướng đã bị một võ sĩ bên cạnh vung đao chẻ đôi. Võ sĩ mặc giáp đồng xoay mặt nhìn lên triền núi, sắc mặt lộ rõ cơn giận. Gã lớn giọng quát một tiếng thật lớn, sau đó hàng loạt quân Yến Ngu xông lên triền núi.
"Lên ngựa!" Vệ Trường Hiên cao giọng hô. Chàng biết mình đã chọc giận đối phương, quấy rối trận địa của họ thành công, nhưng cái giá phải trả là đội ngũ trăm người này sẽ bị kẻ địch vây quanh, không đường chạy trốn.
Liệt Phong hí dài một tiếng, nhảy dựng lên. Vệ Trường Hiên nhanh tay túm chặt bờm nó, thúc ngựa xông thẳng về phía địch.
Trong trận hỗn chiến, Vệ Trường Hiên nhặt được một thanh trường đao do binh lính khác bỏ rơi. Hai tay chàng vung đao, ánh thép sáng rực, máu tươi bắn tung, gần như đi tới đâu máu đổ tới đó. Bỗng nhiên, một âm thanh nặng nề phát ran gay sau đầu. Đó là chùy sắt của Hạ Lỗ. Đầu chùy buộc xích sắt, vung từ khoảng cách vài trượng, suýt nữa đập vỡ tan đầu Vệ Trường Hiên.
Thám báo ra sức giơ trường đao, dùng thân đao cản chùy. Nhưng trọng lượng của chùy quá nặng, hất tung gã khỏi yên ngựa. Vệ Trường Hiên kinh hãi, định quay lại kéo gã lên nhưng một ánh đao sắc bén đã giáng xuống, là loại đao lính Yến Ngu quen dùng, cắt đôi thân thám báo thành hai đoạn.
Cánh tay thám báo vươn về phía Vệ Trường Hiên nặng nề rơi xuống, máu gã bắn lên mặt chàng bỏng rát. Cơn giận trong chàng bùng nổ, quét ngang lưỡi đao vào bụng chiến mã. Chiến mã của địch kêu thảm, gục xuống, binh sĩ bên trên cũng ngã xuống tuyết, rồi bị đao chắt đứt đầu.
Mùi máu tươi nồng nặc khiến Vệ Trường Hiên chợt hoảng hốt. Chàng lặp đi lặp lại động tác đâm chém không biết bao nhiêu lần. Vết thương bên hông hoàn toàn vỡ ra, xung quanh chàng chỉ toàn máu tươi và thi thể. Các đồng bạn xuất phát cùng chàng lúc sáng sớm đều lần lượt ngã xuống, nhưng đầu óc chàng chẳng nghĩ ngợi được gì.
Hóa ra bọn họ đều đã chết. Vệ Trường Hiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, gần như sắp không cầm nổi đao nữa. Tiếng vó ngựa dồn dập đến gần, kỵ binh Yến Ngu công giáp từ hai phía, không còn đường trốn chạy. Khi ánh thép lạnh lẽo trên đỉnh đâu giáng xuống, Vệ Trường Hiên đột ngột lách mình qua. Vai chàng trúng một đao, nhưng đao trên tay chàng cũng xẻ tung bụng kẻ địch. Gót sắt đông nghìn nghịt bốn phía. Chàng đứng trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu.
"Vệ Trường Hiên, ta phải làm sao đây?" Một âm thanh nức nở chợt vang bên tai.
Khi bị kẻ địch đông như thủy triều bao vây, trong đầu Vệ Trường Hiên lại hiện ra gương mặt của Dương Diễm. Chàng bỗng nở nụ cười, vọt về phía binh lính Yến Ngu gần nhất. Tên lính gần như bị nụ cười của chàng mê hoặc, quên cả vung đao. Vệ Trường Hiên đột ngột ngẩn đầu, thì thầm, "Dã Hề, ta nhất định sẽ không chết." Nói rồi, chàng vung chuôi mã đao nặng nề, bật tung mình lên không, dùng sức chém xuống đầu kẻ địch.