Tiếng giọt nước tí tách dột xuống từ mái nhà, bắn lên ô tường đá. Trong nhà lao yên tĩnh đến kinh sợ, giọng Dương Quyết đột ngột vang lên, "Ngươi nói cái gì? Mẫu thân ta chết oan là thế nào?"
"Hóa ra tam đệ vẫn chưa biết gì." Dương Đại nhướn mày như thể kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngươi vẫn cho rằng Lô vương phi mắc bệnh qua đời."
Dương Quyết ngây ngẩn cả người. Hắn để tang mẹ khi mới hai tuổi, ký ức chẳng mấy rõ ràng, chỉ nhớ có một hôm, cả phòng treo đầy khăn trắng, hình như là đám ma mẫu thân. Cả ba vị vương phi của Mục vương đều mắc bệnh mất sớm, thậm chí còn có người đồn bát tự của Mục vương rất hung. Nhưng nghe Dương Đại nói vậy, hắn không kìm lòng được mà khẽ run, biết đối phương chẳng hề có ý tốt mà vẫn phải truy hỏi đến cùng, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
So với dáng vẻ kích động của hắn, Dương Đại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ gật đầu, "Khi ấy tam đệ vẫn còn nhỏ, không trách được." Hắn nhấc mí mắt, khóe môi khẽ cong lên thành nét cười, "Tháng chín năm Vĩnh Khang thứ năm, Thác Bạt Tín có ý đồ làm loạn ở Tây Bắc khiến các nước đều khiếp sợ. Vô Nhai tể tướng đích thân đi chiêu an. Ba tháng sau, có tin truyền ra, nói Thác Bạt tướng nguyện gả nữ nhi của mình vào hoàng tộc, một lần nữa quy thuận Đại Chiêu. Hai tháng sau, Lô vương phi đột nhiên mắc bệnh qua đời. Nữ nhi của Thác Bạt Tín được gả vào Mục vương phủ, trở thành Mục vương phi."
Nói xong mấy câu này, hắn dừng một chút, hạ giọng, "Tam đệ, ngươi không thấy những chuyện này xảy ra quá trùng hợp sao?"
Một lời ẩn chứa hàm ý sâu xa khiến người ta kinh hãi. Dương Quyết cảm thấy đầu óc hỗn loạn. Hắn im lặng hồi lâu, căm hận gằn từng chữ, "Làm sao? Ngươi định nói có người muốn xúc tiến hôn nhân giữa Mục vương phủ và Thác Bạt gia nên mới độc hại mẫu thân ta? Ai mà có lá gan lớn như vậy được."
"Chắc trong lòng ngươi tự đoán được chứ?" Dương Đại thương hại nhìn hắn, "Trừ phụ thân ra, đâu ai có khả năng âm thầm dồn Lô vương phi vào chỗ chết."
"Ngươi nói láo!" Dương Quyết gào lên, "Tình cảm giữa phụ vương và mẫu thân sâu đậm, sau vườn còn một tư thê đài người xây dựng cho mẫu thân, người tuyệt đối không.....Tuyệt đối không....."
"Có lẽ phụ thân quả thật yêu thương Lô vương phi." Dương Đại khẽ bật cười lạnh lẽo, "Nhưng với phụ thân mà nói, tính mạng một nữ nhân nào so được với công danh quyền vị. Khi đó, trong hoàng thất có vô số thân vương và hoàng tử, ai lại không muốn thông hôn với Thác Bạt gia để nắm được thế lực của người Đông Hồ trong tay. Ngươi biết rõ tính tình phụ thân, ông ấy sẽ không để các huynh đệ khác đạp lên đầu mình. Cho nên, thứ ngăn cách duy nhất giữa phụ thân và quyền vị chỉ có một, đó là chính phi của Mục vương phủ."
Khi nhắc đến những chuyện cũ tàn ác mà phụ thân từng làm, hắn không những không có chút hổ thẹn mà còn rất ung dung chắp tay sau lưng, thong thả nói, "Hơn nữa, phụ thân cũng đâu có làm sai, dù sao người làm chuyện lớn không thể để tâm đến thứ nhỏ nhặt." Hắn nhìn đệ đệ đứng bên kia song tù, "Nhưng mà nếu chuyện này nhìn dưới góc độ của tam đệ thì không giống thế nhỉ."
Hai mắt Dương Quyết đỏ ngầu, tức giận cười, "Dương Đại, ngươi tưởng ta sẽ tin những lời nói vô căn cứ của ta sao? Chẳng qua ngươi chỉ muốn tâm trí ta hỗn loạn mà thù oán phụ thân và người Đông Hồ mà thôi. Nếu ta thật sự tin ngươi, đâm vào đường chết thì càng đúng ý ngươi phải không?"
"Tam đệ không tin, ta cũng không ép được. Dù sao vị thái y chẩn trị cho Lô vương phi lúc trước cũng đã qua đời, mà ngay cả thị nữ lẫn nhũ mẫu hầu hạ vương phi cũng bị diệt khẩu, người chết không thể làm chứng." Dương Đại khẽ lắc đầu, "Nhưng mà nếu kiên quyết muốn kiểm chứng thì vẫn có thể lần theo vài dấu vết. Ta mà là ngươi thì sẽ vào kiểm tra sổ sách trong kho ngày trước, xem có phải trong hai tháng vương phi ngã bệnh, phòng thuốc có dùng tư ấn của phụ thân để cung cấp những thứ như ô đầu, thạch tín hay không."
Lời nào lời nấy đều trật tự rõ ràng, khiến đáy lòng Dương Quyết khẽ dao động. Hắn muốn phủ nhận, muốn lôi tên huynh trưởng này ra khỏi phòng giam, dùng sắt nóng dí vào mặt hắn, ép hắn thừa nhận tất cả những gì vừa nãy chỉ là lời nói dối. Nhưng cuối cùng, Dương Quyết chỉ biết siết chặt nắm tay trên khung sắt rỉ sét, vô thức khiến nó rung lên.
Cảm nhận được sự hỗn loạn nhỏ trong lòng đối phương, Dương Đại lại nâng mắt lên nhìn, khẽ hừ một tiếng, "Mà mối thù giữa ngươi và Đông Hồ còn cần ta phải khiêu khích nữa sao? Từ bé, ngươi đã luôn muốn giết đại ca mang huyết thống Đông Hồ này của ngươi mà. Còn cả tứ đệ của chúng ta nữa. Năm xưa, mẫu thân nó thay thế mẫu thân ngươi thàn vương vi, ngươi đoán xem sau này nó có thay thế ngươi không?"
Phía nam thành Kiến An có một trang trại ngựa lớn. Nghe đồn khi Thái Tông hoàng đế công phá tiền triều lập nên đô thành, đã từng dừng ở ven sông cho ngựa uống nước, khen nơi này cỏ mọc tươi tốt, đợi khi quân lâm thiên hạ sẽ dùng đồng cỏ này làm nơi chăm ngựa cho hoàng gia. Hơn một trăm năm sau, trại ngựa vẫn phồn vinh như cũ, chuyên nuôi các loại ngựa được các nơi tiến cống cho hoàng đế. Mà các vương hầu trong thành Kiến An cũng đưa ngựa quý của mình đến đây để hưởng thụ nguồn nước và thứ cỏ tươi ngon lành nhất.
Trừ những đợt săn mùa thu mùa đông, rất ít vương công quý tộc đặt chân đến đây, nhưng hôm nay lại có hàng loạt xe lớn đến trước cửa viện. Đầu lĩnh quản sự ngự mã giám Dư Lương vội vàng chạy ra, ngẩn đầu lên thì thấy một cỗ xe tám ngựa kéo vô cùng sang trọng. Hiện nay, số vương hầu có thể ngồi xe tám ngưạ kéo chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên dù chưa thấy cờ hiệu đã đoán được vị nào giá lâm.
Quả nhiên, sau khi đoàn kiệu dựng lại, có thị vệ khom lưng quỳ bên ngoài, người hầu đứng hai bên mở cửa. Rèm được vén lên, một đôi giày thêu long văn đạp lên lưng thị vệ, cuối cùng người trong xe mới lộ mặt ra, vịn lên tay người hầu.
Dư Lương lập tức kéo các quản sự khác đến quỳ xuống hô, "Ty chức khấu kiến Mục vương gia."
Vị Mục vương điện hạ trẻ tuổi này hình như tâm trạng không tốt, chỉ hừ khẽ một tiếng trong lỗ mũi. Sau lưng hắn là trưởng sử vương phủ Hà Diễn, nét mặt như cười như không nói với bọn họ, "Các vị đứng lên đi, hôm nay không có việc gì quan trọng đâu. Vương gia chỉ muốn đến xem mấy con tuấn mã cực tây được đưa tới, định chọn một con để cưỡi vào đợt săn bắn mùa thu.
Các quản sự lập tức dạ vâng, nói mười mấy con ngựa kia được Thác Bạt công đưa từ Hà Tây đến để tặng cho Mục vương hai tháng trước, con nào con nấy đều là ngựa thuần huyết quý báu, vẫn được chăm sóc cẩn thận trong ngự mã viên, vương gia cũng chưa xem bao giờ.
Dư Lương nhanh chóng sai thủ hạ chuẩn bị, lại mang khuôn mặt tươi cười đon đả, tiến đến dẫn đường cho vương gia. Trong lúc đó, mắt gã chợt liếc thấy sau cỗ kiệu huy hoàng vàng ngọc kia còn có một cỗ xe khác. Đám người hầu dìu một người chậm rãi đi ra.
Đó là một thiếu niên mặc cẩm y, cột tóc bằng ngọc hoàn, khí độ cao nhã, chắc chắn không phải hạ nhân mà nhiều khả năng là một vị chủ tử.
Hà Diễn thấy ánh mắt gã, cười cười, "Đó là ấu đệ của vương gia nhà ta, Diễm công tử. Ngài ấy có tật ở mắt, không thường xuyên ra ngoài nên hôm nay vương gia có lòng đưa ngài ấy đi giải sầu."
Dư Lương cuống quýt nịnh nọt, "Vương gia đối với huynh đệ thật tốt, quả là người tình nghĩa. Mời vương gia ra vườn ngồi. Những con ngựa kia là bảo mã vô cùng đặc biệt, ta sai mang đến từng con để cho vương gia thưởng thức."
"Từ lâu đã nghe Dư đại nhân là người thông minh, danh bất hư truyền." Hà Diễn lại cười, rồi hạ giọng nói, "Vương gia không thích đông đúc, không cần để nhiều người hầu hạ ở đây, biết không?"
Dư Lương hoang mang, nhưng lập tức gật đầu, "Dạ, đương nhiên rồi."
Tuy đã cuối mùa thu nhưng đồng cỏ ở đây vẫn chưa khô vàng. Hạ nhân đã nhanh chóng dựng bình trướng ở trại ngựa, đặt bàn ghế ấm trà, mời Mục vương tới nghỉ ngơi.
Hà Diễn cẩn thận đi cạnh chủ tử của mình, trong lòng lại hoài nghi. Trưa hôm nay, vương gia ra ngoài một chuyến, khi quay về thì cực kỳ nóng nảy. Gã nghe ngóng từ đám tùy tùng mới biết được, hóa ra vương gia đi thăm vị huynh trưởng bị nhốt trong tù. Không hiểu tên Dương Đại thâm hiểm kia chọc giận hắn thế nào mà lại tức giận như vậy, còn sai người dùng hình.
Không có ý chỉ đã dùng tư hình với huynh trưởng của mình trong nhà lao, nếu lộ ra thì cực kỳ ảnh hưởng đến danh tiếng. Nhưng Hà Diễn còn chưa kịp khuyên nhủ một câu đã nghe vương gia sau lục tìm sổ sách trong kho thuốc hơn hai mươi năm trước, mang tới cho hắn xem. Gã thấy là lạ, đành lặng lẽ đế thư phòng lân cận. Sau một hồi yên tĩnh, chợt nghe tiếng động lớn, cùng vô số âm thanh xoang xoảng của đồ vật bị đập vỡ.
Hà Diễn dòm qua cửa sổ, thấy vương gia nhà mình hai mắt đỏ ngầu, cầm một thanh kiếm, chém lung tung. Mặt đất tan hoang hỗn độn, ngoài những món đồ cổ quý hiếm còn có cả những cuốn sổ sách vừa mang đến ban nãy. Vậy phải chăng chuyện được ghi chép trong đó là nguyên nhân khiến hắn giận dữ. Hà Diễn đang do dự không biết có nên vào hay không thì Dương Quyết đã nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay hồi lầu, chợt nói vọng ra ngoài, "Người đâu, đưa Dương Diễm đến đây."
Lời kia của hắn ngập tràn sát ý. Hà Diễn hoang mang, cuối cùng đành thò đầu vào, "Vương gia, sao đột nhiên lại gọi tứ công tử?"
Dương Diễm quay đầu, im lặng một hồi, đột nhiên cười, "Ngươi nói xem, có phải ta đối xử với lão tứ quá tốt không?"
"Đương nhiên ngài vẫn luôn rất ân cần với tứ công tử." Hà Diễn quan sát sắc mặt hắn, cẩn thận dè chừng đáp.
Dương Quyết nghe gã nói vậy, vẻ phẫn nộ trên gương mặt càng hừng hực, tiện tay ném một bình gốm Thanh Từ xuống đất, "Ta nên giết nó từ lâu rồi mới phải."
"Vương gia!" Hà Diễn đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống, "Nếu là lúc trước thì đành thôi, nhưng bây giờ y là con tin để kiềm chế thế lực của Thác Bạt Tín, không thể tùy tiện động vào. Hơ nữa, lần này Thác Bạt Tín còn tặng cho ngài mười mấy con tuấn mã cực tây. Ra tay hào phóng như vậy, chứng tỏ lão rất coi trọng đứa cháu này."
Nhắc đến Thác Bạt Tín, Dương Quyết càng bùng nổ, "Thác Bạt Tín tặng ngựa, ta dùng mà làm gì!" Nói xong, hắn sực nhớ ra điều gì, cắn răng cười, "Nghe nói tuấn mã cực tây tính tình hung dữ, không biết thực hư thế nào."
Tứ công tử được gọi đến, vẻ mặt ngơ ngác. Nghe nói Dương Quyêt định đưa y đến trại ngựa giải sầu, cũng không dị nghị gì, chỉ nói đôi câu dặn dò bình thường với Phương Minh rồi mặc áo ngoài, lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn.
Hà Diễn cũng không hiểu vương gia định làm gì vị đệ đệ này, chỉ biết nhắc nhắn cẩn thận. Đến lúc gặp chuyện không may thì khó mà giải quyết.
Từng con ngựa lần lượt được người chăn nuôi dắt đến. Nhìn từ xa, có thể thấy con nào con nấy đều có bộ lông sáng bóng. Con thì đen như mực, con thì trắng tinh như tuyết, con thì ngập sắc đỏ tươi, lộng lẫy vô cùng.
Dư Lương cúi mình nói, "Khởi bẩm Mục vương, những con ngựa này đều được thuần hóa tốt, trang bị yên cương đầy đủ. Nếu vương gia thích con nào thì có thể sai một người hầu biết cưỡi ngựa đến để cưỡi thử."
Dương Quyết buồn chán nhìn mấy con ngựa kia, "Mấy con này đã được thuần hóa cả rồi nhỉ. Tùy tùng của ta cưỡi ngựa cũng bình thường thôi, chắc sẽ không bị thương chứ?"
Dư Lương vội nói, "Vương gia yên tâm, mấy con này đều rất hiền lành, không giống như con Liệt Phong kia đâu."
Dương Quyết giương mắt, "Liệt Phong là cái gì?"
"Là con ngựa cùng được đưa tới với mấy con này. Nghe nói nó mang huyết thống thiên mã, tính tình bạo liệt vô cùng, không ai phục tùng được." Dư Lương có chút hổ thẹn, "Hai tháng nay, nó đã đạp chết ba người huấn luyện ngựa. Trừ lúc cho ăn, không ai tới gần được."
"Lại có thứ ngựa như thế ư?" Dương Quyết nhướn mày, quay sang Dương Diễm, "Tứ đệ, chi bằng ta sai họ dắt ra cho đệ xem."
Sắc mạt Dương Diễm có chút tái nhợt, khẽ cười, "Đệ sợ là không được chiêm ngưỡng phong thái của tuấn mã rồi. Nếu ca ca muốn xem thì cứ bảo họ dắt ra."
Dư Lương có chút do dự, lại bị ánh mắt thúc giục của Hà trưởng sử liếc tới, chỉ đành sai người dắt Liệt Phong ra.
Liệt Phong được đẩy bằng xe quây trong rào gỗ. Nó cao lớn hơn giống ngựa bình thường rất nhiều, vai và ngực vô cùng rộng lớn, thân thể cường tráng, chỉ mới phì một tiếng trong mũi thôi mà âm thanh đã vang dội.
Dương Quyết phất tay, "Hạ rào gỗ xuống."
Dư Lương ngăn lại, "Vương gia, không thể được đâu. Con ngựa này rất hung dữ, chỉ sợ sẽ tấn công vương gia."
Dương Quyết khẽ nhíu mày:"Ngươi thủ hạ kia vài mục úy liên con ngựa cũng khiên không trụ sao? Như thế nào sẽ khiến này súc sinh va chạm bổn vương."
Dương Quyết khẽ nhíu mày, "Đám thủ hạ và người huấn luyện ngựa của ngươi không quản nổi một con ngựa hay sao? Làm gì có chuyện nó tấn công được bổn vương?"
Bị dạy bảo như thế, Dư Lương chẳng dám nhiều lời. Gã đành chọn hai thủ hạ thật khỏe mạnh đến dắt dây cương cho Liệt Phong, sau đó mới hạ rào gỗ.
Dương Quyết dắt tay ấu đệ đứng lên, "Tứ đệ, nghe nói người của Thác Bạt gia đều yêu ngựa. Từ bé đệ chưa cưỡi ngựa bao giờ, thật đáng tiếc. Hôm nay ca ca cho đệ nếm thử cảm giác cưỡi con ngựa quý này, thấy sao?"
Dương Diễm bị hắn kéo đến nghiêng ngả, bước chân lảo đảo. Dương Quyết lại nói, "Hình như chỗ này gió lớn. Thân thể tứ đệ không khỏe, mau khoác thêm áo choàng."
Có người lên tiếng trả lời, rồi người hầu lập tức bước đến, khoác cho y một tấm áo choàng thắm đỏ thật dày. Dương Diễm cúi đầu, ngửi thấy một mùi xạ hương nhàn nhạt, chợt rùng mình. Quần áo bình thường đều dùng gỗ đàn hương để xông thơm. Chỉ có duy nhất một loại vải, để giữ được màu đỏ tươi không bao giờ phai, người ta dùng máu ở ngực con tinh tinh để nhuộm vải, mùi máu tanh nồng, chỉ có thể dùng xạ hương để tẩy bớt.
Ngay khi được khoác tấm áo choàng đỏ này, Dương Diễm đã nhận thấy có điều gì không ổn. Chợt nghe một tiếng ngựa hí vang rền như sấm dậy, sau đó mọi người kinh hoảng hét to. Mặt đất gần như chấn động, rồi tiếng vó ngựa nặng ngàn cân nhanh chóng đến gần. Y không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể nghiêng ngả chạy.
Nhưng chạy làm sao thoát được con ngựa Liệt Phong hung tợn kia. Tấm áo choàng đỏ đã chọc giận ngựa dữ. Nó vươn mình thoát được hai người cầm cương, lập tức lao về thứ làm nó ngứa mắt. Người có mặt ở trại ngựa lúc này đều là tâm phúc của Dương Quyết, chẳng ai có ý định đến cứu viện. Trên thực tế, dù có đến cũng không cứu nổi thiếu niên nhỏ bé kia khỏi vó ngựa hoang.
Dư Lương bị biến cố này dọa sợ ngây người. Hắn hoảng hốt muốn hô người đến, nhưng cổ tay bị vị trưởng sử tên Hà Diễn kia nắm chặt. Gã quay đầu nhìn Mục vương, chỉ thấy vị vương gia kia lẳng lặng nhìn Liệt Phong xông về phía ấu đệ, cặp mắt sáng rực lạnh lẽo.