Mùng năm tháng sáu năm Vĩnh An thứ năm, tại Tây phường, Lâm Phong các.

Đó là một trà lâu có tiếng ở Tây phường với bài trí thanh nhã, cao sang quý phái, được nhiều quan nhân ưa chuộng ghé thăm. Lúc này mới qua đầu giờ chiều, các tầng trên được kéo hờ màn trúc để chắn ánh nắng chói gắt từ bên ngoài. Thành Kiến An nóng bức nhất là vào thời điểm này. Người đến không chỉ được thưởng thức những li trà thanh mát mà còn được thưởng thức món ăn được bảo quản trong hầm lạnh. Dưới hầm chất đầy những khối băng, nhằm giữ cho trái cây bốn mùa được tươi mới.

Nhưng lúc này, trong trà lâu vắng vẻ bỗng có tiếng chân mạnh mẽ. Vị chủ lâu nhìn ra cầu thang, thấy một thanh niên quan quân oai hùng đi lên.

"Ôi, chẳng phải là Trần tiểu tướng quân đó sao?" Vị chủ lâu hơi ngẩn người rồi mới nhận ra vị khách cũ.

"Ngô tiên sinh, đã lâu không gặp. Ngài vẫn khỏe chứ?" Trần Thiệu nhướn mày chào hỏi lão, sau đó ánh mắt lại băn khoăn nhìn quanh, "Nơi này vẫn y như trước, chẳng thay đổi gì."

Ông chủ lầu mời hắn ngồi xuống bên cửa sổ, khẽ cười nói, "Kể từ khi tiểu tướng quân rời Kiến An đã qua hai năm rồi, không biết hôm nay cớ sao lại về?"

"Hôm qua ta mới theo thúc phụ về đây, rất nhớ mấy ấm trà của tiên sinh nên mới mò đến vào giờ giấc tùy tiện thế này." Trần Thiệu thấy trong lầu yên tĩnh vắng vẻ mới nhớ ra đây là thời gian chủ nhân nghỉ ngơi buổi trưa.

"Không sao, để ta sai bảo mấy người bên dưới, pha trà cho tiểu tướng quân." Chủ quán nói xong liền gọi hỏa kế, "Mang một bát băng lạc đến đây cho tiểu tướng quân giải nhiệt."

Băng lạc là sữa bò lên men đông lại, mặt trên được rót đường mía trong suốt, chính là cực phẩm giải nhiệt mùa hè. Trần Thiệu đã ở biên cương suốt hai năm, đã lâu không thấy lại món này. Múc một thìa co vào miệng, hắn hoài niệm thở dài, "Đúng là ngoài kia xa xôi heo hút, không sáng được với sự phồn hoa ở Kiến An."

"Nghe nói mấy năm nay tiểu tướng quân vẫn ở Hội Ninh?" Chủ lầu đã rửa sạch hai tay, chậm rãi đặt ấm nước trên lò than.

Trần Thiệu gật đầu, "Lúc trước phụ thân muốn ta ở trong quân rèn luyện với ông ấy mấy năm. Vài hôm trước, thúc phụ vâng lệnh hồi kinh mới cho ta theo xe ngựa cùng về." Thực ra, rèn luyện là cớ, tị nạn mới phải. Ngày đó, Trần gia có quan hệ thân thiếu với tam công tử Dương Quyết của Mục vương phủ. Sau khi Dương Đại thừa kế, tam công tử bị lưu đày đến Nam Cương. Phụ thân lo việc này sẽ dẫn đến họa về sau nên sai hắn đến Hội Ninh.

"Nghe nói thúc phụ của tiếu tướng quân, Trần Ngôn tướng quân nay đã là thăng chức thành đại tướng quân của Vũ Lâm vệ, phụng mệnh về kinh, thật là đáng mừng." Chủ lầu vừa nói chuyện vừa thoăn thoắt nghiền trà trong tay, bỏ vụn trà vào ấm nhỏ, tự quạt lửa bếp lò, nhẹ giọng nói, "Năm đó, vị Mã thống lĩnh kia làm người quá cẩn thận, chỉ biết nịnh nọt thánh thượng. Thống lĩnh Tả Kiêu vệ ở trên danh nghĩa là dưới quyền gã chứ thực chất chẳng xem gã ra gì. Hôm nay, đổi thành Trần tướng quân thì có thể khiến cấm quân ra dáng hơn một chút. Mây năm gần đây, Tả Kiêu vệ dần dần thất thế, sau này thành Kiến An chắc phân nửa phải dựa vào Vũ Lâm vệ rồi."

Mọi người đều biết, Tả Kiêu vệ do Mục vương quản lý, còn Vũ Lâm vệ do thân tín của hoàng thượng nắm quyền. Lão Mục vương nắm quyền thiên hạ, Tả Kiêu vệ đương nhiên độc chiếm một phương, nhưng hôm nay quyền lực đã quay về hai tỉnh trung ương, thế lực của Tả Kiêu vệ cũng không còn như trước.

Trần Thiệu ngồi ngay ngắn ở đó, thưởng thức mùi hương trà nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí, chỉ cười cười, "Ta quân hàm thấp, không biết đến những việc lớn lao như thế đâu. Hơn nữa, lần này ta chỉ đến uống trà, cần gì phải ngồi chuồng trâu nói chuyện thế giới."

Chủ nhân biết hắn không muốn nhiều lời nữa, đành cười làm hòa, rót trà ra chén nhỏ, đưa đến trước mặt hắn.

Trần Thiệu xoay xoay chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm, không khỏi khen ngợi, "Quả nhiên trà ở đây vẫn là tốt nhất." Hắn dừng một chút, lại nói, "Nghe nói đám nội thị trong cung đều mộ danh tiên sinh mà đến xin chỉ dạy, không biết có đúng không?"

Chủ lầu cười cười, "Chỉ là chuyện cũ thôi mà, thật ra cũng có nguyên nhân."

"Nguyện nghe cho tỏ tường."

"Khi ấy, đúng là cũng có mấy vị nội thị nói muốn học trà đạo từ ta. Trong lòng ta kinh hãi, liền chỉ dạy thật cẩn thận. Nghe bọn họ bảo, sau đại điển tế thiên ngày đông chí, trong cung đãi tiệc. Ung vương điện hạ đang thưởng trà thì nói, chất lượng trà kém cỏi, giữ lửa không đủ, chỉ nhấp môi đã không muốn uống nữa. Bọn họ mới cuống cuồng ra khỏi cung tìm đến ta." Chủ lầu đều đều kể, vẻ mặt đến là an nhà như kể lại chuyện cũ trên phố năm xưa, "Tại hạ thầm nghĩ, Ung vương điện hạ đức cao vọng trọng, sao lại vì một chén trà mà trút giận ngay giữa cung yến như vậy."

Trần Thiệu mỉm cười nhìn lão, phụ họa, "Đúng vậy, hẳn là có duyên cớ."

"Sau này ta mới biết, vào lễ tế thiên hôm ấy, Mục vương và Ung vương cùng nhau sóng vai. Ung vương điện hạ cảm thấy bị đứa cháu của mình mạo phạm nên mới nổi giận lôi đình." Chủ lâu nhẹ giọng cười.

Trần Thiệu đao định nói tiếp thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài, náo nhiệt vô cùng.

Hắn thoáng ngạc nhiên, đứng dậy vén rèm trúc lên ngó. Dưới lầu đông nghịt người, vây kín cả ngõ phó, tranh nhau nhìn về phía sông hộ thành. Hắn hiếu kì hỏi, "Những người đó đang làm gì thế?"

Chủ lầu thoáng ngừng rồi lại cười, "Hôm nay là ngày mùng năm, có chuyện vui để xem đấy."

Trần Thiệu nghe lão nói vậy, tưởng Tây phường mới bày ra trò gì mới mẻ, lấy làm tò mò. Đám đông kia chạy đến con đường ven sông thì dừng lại, tựa hồ như đang yên lặng chờ người nào đó xuất hiện.

"Tiểu tướng quân chắc vẫn con nhớ, lúc đầu men sông này có nhiều quán kinh doanh trò bắn liễu. khoảng hai năm trước, bỗng có chàng thiếu niên từ đâu đến đây, tiễn pháp như thần, quét sạch tiền thưởng của mấy quán đó." Chủ nhân nói vậy, hơi lắc đầu, "Sau đó một thời gian, cứ hễ thiếu niên kia xuất hiện thì đám chủ quán bắn liễu ở Tây phường đều hốt hoảng thu sạp bỏ chạy, thật là buồn cười."

Trần Thiệu nhíu mày, "Sau đó thì sao?"

"Sau này vẫn phải phiền đến bà chủ Tống." Chủ lâu cười, chỉ ngón tay sang gác cao đối diện. Đó là một nơi nổi danh khác ở Tây phường, được gọi là Thiển Thủy lâu.

Thiển Thủy lâu là cửa hàng chuyên buôn bán những vật phẩm dành cho nữ tử, từ son phấn đến tơ lụa, thứ nào cũng là hàng thượng đẳng, rất tưởng các tiểu thư nhà công khanh yêu thích. Bà chủ của Thiểu Thủy lâu họ Tống, là một nữ tử cân quắc chẳng thua đấng mày râu, có thể tìm ra cách buôn bán ở những thứ người ta không để ý tới. Ngày đó, chuyện thiếu niên mỹ mạo kia bắn liễu tại Tây phường lan đi nhanh chóng, khiến các thiếu nữ thiếu phụ tranh nhau đến xem. Nữ tử bình dân thì thôi đã đành, nhóm tiểu thư nhà thế tộc cũng không màng đến việc lộ diện giữa đám đông, kiếm cớ là đến mua son phấn, thực chất là chỉ vào Thiểu Thủy lâu để ngắm chàng thần tiễn tuấn tú kia thôi.

"Cho nên mỗi lần thiếu niên đó đến, bà chủ Tống lại bán được hời thêm mấy phần. Bà ấy liền triệu tập mấy vị chủ quán bắn liễu. Bà ấy bỏ vốn ra, tổ chức thi bắn tên vào ngày mùng năm hàng tháng ven sông hộ thành, phần thưởng đưa ra rất là hấp dẫn."

"Thiếu niên kia tháng nào cũng đến à?" Trần Thiệu có chút khó hiểu.

Chủ lâu gật đầu, "Tháng nào cũng đến. Nói cũng lạ. Nghe nói hắn là người của Mục vương phủ mà sao hàng tháng lại đến đây bắn tên. Ai cũng không hiểu nổi."

Đang nói chuyện thì phố xa bỗng nhiên trở nên náo động. Một người mặc quần áo màu trầm, đứng bên bờ sông, cầm chắc cây cung trong tay, quay đầu lại như trò chuyện với ai đó.

Trần Thiệu nheo mắt thất rõ tướng mạo người nọ, mỉm cười, "Hóa ra là hắn."

Chủ lầu ngạc nhiên hỏi, "Tiểu tướng quân nhận ra sao?"

"Là người quen cũ." Trần Thiệu cười cười. "Bình thường hắn hay bắn những gì?"

"Đủ thứ kỳ quái lắm. Ví dụ như tiền đồng, lá cây là chuyện bình thường. Có khi còn thi bắn trái cây trên đầu người sống. Cứ tưởng không ai dám tình nguyện, thế mà các cô nương lại tranh nhau làm bia cho hắn ngắm bắn." Chủ lầu kể lại, vừa lắc đầu cười.

Đang nói đến đó, thì thấy người kia đã giương cung lên, bắn về phía xa, lọt vào bụi cỏ. Trong lúc mọi người không hiểu nổi thì bỗng nhiên một đàn bồ câu ồ ạt bay lên. Hóa ra ở đó có một lồng chim, mà mũi tên kia của chàng đã chắt đứt rơm buộc cửa lồng để bắt đầu cuộc chơi. Chàng nhanh chóng giương cung, hướng lên trời xanh, nhanh chóng bắn ra. Cung trong tay chàng không ngừng được kéo căng, liên tiếp bắn thêm mấy phát. Những con bồ câu bị bắn rơi đều có bộ lông trắng như tuyết.

Chủ quán bắn liễu giành nói trước, "Ban nãy, đám bồ câu kia hầu như đều màu xám, chỉ có mỗi bảy con màu trắng. Các vị đếm xem, Vệ công tử có bắn được hết hay không?"

Mọi người nghe vậy, vội đếm số bồ câu trắng. Quả nhiên là vừa đúng bảy con. Trong khoảnh khắc cả đàn bồ câu vỗ cánh ngắn ngủi như vậy mà chàng thiếu niên kia đã bắn rơi toàn bộ số chim trắng, kỹ thuật khiến người ta phải há mồm kêu than. Có người hiểu biết còn đến nhìn cho kỹ, kinh hãi nhận ra cả bảy con đều bị bắn đúng một vị trí, không sai lệch mảy may.

Tức thì, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía. Vố số người hai bên đường tung hoa tươi vào người thiếu niên. Cánh hoa bay lả tả, che khuất nửa con phố.

Thiếu niên mỉm cười chắp tay, xoay người định đi. Khi đi ngang lầu Thanh Thủy các thì bị một vật cứng rơi phải. Chàng nhặt lên thì thấy hóa ra là một hộp son tinh xảo, bèn ngẩng đầu nhìn lên trên. Có vị tiểu thư đang nhìn chàng, dùng quạt lụa che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt cười cong cong. Vệ Trường Hiên đoán nàng là chủ nhân hộp son kia, liền nâng tay ném nhẹ, trả lại chiếc hộp. Vị tiểu thư nọ có chút thất vọng, nhưng ngắm khuôn mặt tuấn tú của chàng thiếu niên dưới trận mua hoa, các cô nương đều tim đập thình thịch.

Trần Thiệu nén cười, đợi Vệ Trường Hiên đi đến dưới lầu của mình mới gọi một tiếng, "Vệ công tử, đã lâu không gặp. Khỏe chứ?"

Vệ Trường Hiên sửng sốt ngước lên thì thấy hắn, gương mặt trầm tĩnh bỗng lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy lên cầu thang của Lâm Phong các.

"Sao ngươi lại ở đây?" Chàng đi tới, vỗ vai Trần Thiệu mấy cái.

Trần Thiệu nhìn mái tóc còn dính vài cánh hoa của chàng, không nhịn được, cười tà nói, "Hai ba năm không gặp, ngươi đã thành ý trung nhân trong mộng của các cô nương trong thành Kiến An rồi."

Vệ Trường Hiên bất chợt đỏ mặt, "Ngươi biết cái gì. Ta chỉ bị hoàn cảnh ép buộc, bất đắc dĩ mà thôi."

Trần Thiệu mời chàng ngồi, sau đó hỏi, "Hôm nay ngươi vẫn còn ở trong phủ bầu bạn với tứ công tử à?"

Vệ Trường Hiên gật đầu.

"Thế thì quả là khó cho ngươi. Chắc trong phủ bây giờ đã không còn như lúc lão vương gia tại thế."

"Đâu chỉ không bằng." Vệ Trường Hiên cười khổ, kể lại hoàn cảnh khó khăn của Dương Diễm lúc này. Nghe vậy, Trần Thiệu cũng thay đổi sắc mặt.

"Sao lại thế chứ? Về lý mà nói, tứ công tử vẫn an phận thủ thường thì đâu đáng phải chịu đối xử hà khắc như vậy." Hắn hơi cau mày, "Ngay cả vị chủ tử cũ Dương Quyết của ta, rõ là không biết trời cao đất rộng mà cũng chỉ bị sung quân ra ngoài thôi, không chịu khổ da thịt gì hết."

Vệ Trường Hiên tức giận nói, "Ta cũng nói thế, nhưng không biết rốt cuộc vị trưởng công tử kia nghĩa gì, lại cứ nhắm vào công tử nhà ta không chịu tha. Một năm nay, hắn bớt đến gây sự rồi, nhưng vẫn không chịu để hai ta rời khỏi phủ."

Trần Thiệu ngẫm nghĩ, "Chẳng lẽ tứ công tử nắm được thóp gì đó của trưởng công tử."

Vệ Trường Hiên vừa nghĩ đến dáng vẻ nhu nhược, ôn hòa của Dương Diễm, liền lắc đầu, "Hắn không nắm thóp chúng ta thì thôi, nào đến lượt bọn ta nắm thóp hắn."

"Lúc trước, trưởng công tử có thể dễ dàng tha cho tam công tử, chuyện đó cũng ngoài dự kiến của bọn ta. Sau này nghĩ lại, thực ra là hắn không coi tam công tử ra gì, càng không muốn vì gã mà mang tiếng tàn sát huynh đệ, nơi mới chỉ trục xuất đi. Còn tứ công tử thì xem ra bị hắn đề phòng nên mới giữ trong phủ." Trần Thiệu dừng một lát, "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hành vi khắt khe của trưởng công tử rất khác với cách hành xử từ trước đến nay của hắn hay sao? Dùng thủ đoạn như thế để đối phó với đệ đệ của mình, có thể thấy nếu hắn không hận tứ công tử thì hẳn lả rất sợ y."

Sắc mặt Vệ Trường Hiên khẽ biến. Những lời Trần Thiệu nói ra rất có lý. Không phải chàng chưa từng nghĩ đến, nhưng mà Dương Đại lại sợ Dã hề, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá khó tin.

"Đúng rồi, chẳng lẽ tứ công tử cứ cam tâm bị vây trong vương phủ, không tính toán cho tương lai của mình sao?" Trần Thiệu lại hỏi.

Vệ Trường Hiên liên tục lắc đầu, "Ngươi không biết đâu. Y ấy à, chịu bao nhiêu thiệt thòi cũng không nói, còn an ủi ngược lại ta. Y suốt ngày loanh quanh trong tiểu viện, không được đi đâu. Mưu tính tương lai, nói thì dễ hơn làm."

Trần Thiêu nghĩ tình cảnh của bọn họ lúc này đúng là vậy, nhân tiện nói, "Sau này chắc ta cũng thường xuyên ở kinh thành. Ngươi có việc gì cứ đến tìm ta là được."

Vệ Trường Hiên cười cười, "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ còn phải khách sáo với ngươi."

Trần Thiệu lại tháo túi tiền bên hông đưa cho chàng, "Về sau đừng có mùng năm đầu tháng đi bắn liễu nữa, cứ như bọn múa võ mua vui ngoài đường. Việc chi tiêu của các ngươi cứ giao cho ta là được."

Vệ Trường Hiên hơi sửng sốt. Chàng biết tính Trần Thiệu tuyệt đối không phải hạng dối trá vờ vịt, cho nên cũng không từ chối lòng tốt, cầm lấy túi tiền của hắn, chắp tay, "Đa tạ."

Thấy chàng thẳng thắn như vậy, Trần Thiệu cũng vui vẻ, kéo chàng, "Đi, chúng ta bạn cũ gặp lại, hôm nay phải đến tửu quán, uống đến không say không về."

Vệ Trường Hiên vừa muốn nhận lời, nhưng lại sực nhớ ra chuyện gì, vội đứng dậy, "Hôm nay ta còn có việc, phải về sớm một chút. Ngày mai giờ Thìn gặp lại, chúng ta sẽ uống đến đã đời mới thôi."

Thấy chàng nói vậy, Trần Thiệu cũng nhận lời. Hai người chào hỏi mấy câu xong thì chắp tay cáo từ.

Mùa hạ trời tối muộn, qua giờ Dậu mà chân trời vẫn còn ửng hồng.

Trong phòng oi bức, Vệ Trường Heien và Dương Diễm cùng ngồi trên chiếu trúc ngoài hành lang tán gẫu.

"Ngày trước, Lạc Lan hay không cho ta ngồi bên ngoài thế này, bảo là mất thân phận." Dương Diễm ôm đầu gối khẽ cười.

"Đúng vậy, chỉ có hạ nhân mới ngồi ở hành lang chứ nào có công tử vương phủ lại ngồi ở đây. Dã Hề, ngươi bị đám người hạ đẳng bọn ta dạy hư rồi." Vệ Trường Hiên nhéo chóp mũi y.

Phương Minh cũng ngồi bên cạnh, cầm quạt hương bồ, thi thoảng phe phẩy quạt cho Dương Diễm. Năm nay hắn cũng lăn lộn với hai người này nhiều, không còn để ý tôn ti chủ tớ. Nghe vậy, hắn cũng ngây ngô cười.

Dương Diễm đã cao hơn một chút, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như hồi đầu, hai má dần dần có sắc hồng, nhưng vì thường xuyên không tiếp xúc với ánh nắng nên trắng nõn đến chói mắt. U vươn một bàn tay mềm mềm về phía Vệ Trường Hiên, hỏi, "Nối được dây đàn không hầu kia chưa?"

Vệ Trường Hiên lười biếng đứng dậy, lấy cây đàn không hầu ra khỏi bao vải, đưa cho Dương Diễm, "Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc sửa lại thứ đồ cũ này. Ta phải chạy mấy nhà mới tìm được thợ sửa đấy."

Dương Diễm ve vuốt một lúc, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ. Y quay sang Vệ Trường Hiên, ngửi ngửi, "Sao trên người ngươi lại......có mùi son phấn?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play