Dưới hiên Khánh An đường, hạ nhân Mục vương phủ đã bắt đầu thắp đèn lồng. Đêm cuối đông lạnh lẽo hơn hẳn giữa mùa. Dương Diễm được Vệ Trường Hiên dắt tay, chậm rãi đi tới. Y choàng áo khoác lông sóc nhưng vẫn không chống lại được cái lạnh, sắc mặt trắng tái. Mỗi hành lang, mái hiên trong phủ, y đều rất quen thuộc. Ngày xưa, khi phụ thân còn sống, vẫn dạo bước trên đó chẳng biết bao nhiêu lần. Xuy quanh không phải tiếng cơ thiếp cười nói khúc thích thì là tiếng hạ nhân nhỏ giọng thì thầm. Vậy mà hôm nay lại lặng như tờ, đến mức âm thanh gót giày đạp lên tuyết cũng thật rõ ràng.
Đến bên ngoài phụ điện, Vệ Trường Hiên mới buông tay y ra. Có người giúp y đẩy cửa, cởi áo choàng. Sau đó, Dương Diễm một thân một mình bước vào căn phòng rộng lớn.
Trong điện không đốt địa long, ngay cả chậu than sưởi cũng chẳng có. Dương Diễm mới đứng một hồi đã cảm thấy chân tay lạnh ngắt. Y lặng thẽ chà xát hai lòng bàn tay vào nhau.
"Tứ đệ, đến rồi à?" Giọng Dương Đại chợt vang lên trong điện trống trải. Hắn ngồi sau bàn trà, nói, "Kỳ Liên, dìu tứ công tử lại đây."
Tùy tùng họ Kỳ Liên kia lập tức bước tới, đỡ cánh tay Dương Diễm, thấp giọng nói, "Tứ công tử, mời đi bên này."
Dương Diễm bước theo gã, sau đó dừng lại. Y biết mình đã đến gần đại ca, liền mò mẫm quỳ xuống. "Dương Diễm bái kiến đại ca."
"Huynh đệ trong nhà, quỳ làm gì chứ." Dương Đại cười cười, nhưng lại không đưa tay đỡ y lên.
Dương Diễm vẫn lặng lẽ quỳ tại chỗ, "Đại ca gọi đệ đến không biết có gì cần dặn dò?"
"Chỉ muốn tán gẫu với tứ đệ mấy câu thôi mà." Dương Đại nói một cách thản nhiên, liếc mắt sang, "Mau dìu tứ công tử về ghế ngồi."
Dương Diễm được đỡ ngồi xuống, ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối. Y hơi nghiêng lỗ tai, như thể đang lẳng lặng chờ đợi lời Dương Đại sắp nói tiếp theo.
"Thời gian qua, đệ sống ở phủ thế nào? Ta thấy hình như đệ cao hơn một chút."
"Đa tạ đại ca quan tâm. Đệ sống rất tốt."
"Lão nhị và lão tam đều rời đi, bây giờ trong phủ chỉ còn lại hai người chúng ta. Nếu đệ thiếu thốn gì thì cứ việc nói với ca ca, đừng khách sáo." Dương Đại ôn hòa nói, cực kỳ ra dáng huynh trưởng.
"Vâng, đa tạ đại ca." Lúc Dương Diễm nói chuyện, gương mặt y chẳng có chút biểu cảm nào, tựa như đang nhìn về nơi xa xôi hư ảo.
"Đúng, rồi, có thứ này ta vẫn đang cầm, giao cho đệ mới thỏa."
Dương Diễm nghe được tiếng lạch cạch trên bàn. Y vươn tay sờ thử, một tiếng 'tang' thánh thót vang lên. Ngón tay y chạm vào dây đàn không hầu.
Dương Đại lặng lẽ không lên tiếng mà nhìn y, thấy y chậm rãi lòng mà ve vuốt mặt đàn, gương mặt có vẻ hoang mang, nhẹ giọng nói, "Đây là cây đàn không hầu của phụ vương sao?"
"Đúng vậy."
Dương Diễm thu tay lại, vẻ mặt có chút khó hiểu, "Ca ca đưa vật mà phụ vương yêu thích cho đệ, chắc để làm kỷ niệm." Y khẽ lắc đầu, "Chỉ tiếc là đệ không biết chơi đàn."
"Biết chơi hay không thì có gì quan trọng? Phụ vương vốn là để lại cho đệ mà." Dương Đại bật cười khẽ.
Nghe hắn nói vậy, Dương Diễm cũng không từ chối nữa. Y cúi đầu, lại nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn gỗ nâu, thấp giọng nói, "Cảm ơn ca ca."
"Tứ đệ," Dương Đại nhướn mày nhìn y, "Trước khi phụ thân lâm chung, người đã gọi đệ tới để nói chuyện gì sao?"
Ngón tay Dương Diễm thoáng dừng trong giây lát, nhưng sắc mặt thì chẳng có chút biến động nào, "Chẳng qua chỉ quan tâm nhắc nhở mà thôi."
Câu trả lời này đương nhiên nằm trong dự đoán của Dương Đại. Hắn quan sát đệ đệ mù lòa của mình, chậm rãi nói, "Tứ đệ, chúng ta ôn chút chuyện cũ đi."
Dương Diễm ngước mặt lên, rất biết điều gật đầu.
"Khi ta còn nhỏ, ta từng nuôi một con chó nhỏ. Cữu cữu ta tặng cho ta. Ta nghe nói người sống trên thảo nguyên thường nuôi loại chó này để chăn dê. Đến khi nó lớn, nó có thể to như con ngựa con. Ta đặt tên nó là Ba Lặc, đệ cũng biết trong tiếng Đông Hồ, nó có nghĩa là lão hổ. Khi ấy, ta chỉ mong con chó nhỏ lớn lên sẽ uy vũ như con hổ để bảo vệ ta. Nhưng không lâu sau, phụ thân cưới Lô thị làm vương phi. Tân vương phi không thích nuôi súc sinh trong phủ, nên bọn họ đưa Ba Lặc ra ngoại viện.
"Chuyện này cũng chẳng có gì quá đáng. Hầu như ngày nào, học xong là ta sẽ đến góc viện hẻo lánh, chơi với nó một hồi. Nó lớn rất nhanh, chẳng bao lâu đã to hơn cả lũ chó săn khác trong phủ. Cho đến một ngày, vào tết Trùng Dương, phụ thân đưa Lô vương phi và ta cùng đi dự tiệc. Lúc về, Ba Lặc chạy ra. Ta biết nó muốn đên đón ta, nhưng lại bất cẩn xô vào loan giá của vương phu. Vương phi nói, bà ta chưa từng thấy con chó nào lớn như vậy, sợ đến mức tái xanh mặt mày, ngất xỉu tại chỗ. Khi ấy, bà mang thai chưa đầy ba tháng mà lại bị dọa sợ hãi, không phải chuyện nhỏ. Phụ thân liền ra lệnh đánh chết Ba Lặc." Giọng điệu Dương Đại vẫn nhàn nhạt như kể chuyện nhà người ta."
"Khi ấy, ta rất đau khổ, tự tay đào một cái hố chôn Ba Lặc. Từ ấy về sau, ta không nuôi thêm con chó nào nữa. Ta biết bản thân ta còn không tự bảo vệ được mình, cho nên không thể lộ điểm yếu cho kẻ khác." Dương Đại dừng một chút, "Thực ra, tứ đệ hẳng cũng hiểu được, vương phi không thật sự sợ chó. Nàng là vợ hai, vừa mới vào phủ, đương nhiên muốn ra đòn phủ đầu với trưởng tử do vương phi trước để lại như ta. Nhưng nàng ngại phụ vương, không thể trực tiếp làm gì ta, cho nên chỉ có thể ra tay với thứ ta yêu quý."
Dương Diễm không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.
"Tứ đệ, ta biết tuy đệ không nhìn thấy, nhưng lòng lại sáng rõ. Đệ là ngoại tôn của Thác Bạt Tín, không ai có thể động đến đầu ngón tay của đệ. Ta đương nhiên không thể ép đệ nói gì. Nhưng mà đệ cũng có nhược điểm." Hắn ung dung dựa vào lưng ghế, cười nhẹ, "Ví dụ như cái kẻ tên là Vệ Trường Hiên đang quỳ ngoài kia, phải không?"
Khóe môi Dương Diễm khẽ giật, nở nụ cười đau thương, "Ca ca, chuyện hồi nhỏ của huynh nghe rất đau lòng. Nhưng Vệ Trường Hiên là người hầu của đệ, không phải con chó nuôi trong nhà. Mạng của hắn do hắn giữ." Y ngập ngừng giây lát, "Nếu ca ca chỉ muốn biết những chuyện phụ thân căn dặn trước lúc lâm chung, đệ có thể nói cho huynh nghe. Ca ca không cần làm lớn chuyện như vậy."
"Ồ?" Thấy y thức thời, Dương Đại bật cười khẽ.
Dương Diễm nhẹ nhàng khép mắt, kể lại chuyện mình được gọi đến như thế nào, vào nội thất ra sao, thậm chí quỳ bên giường phụ vương, nghe âm thanh hắn càng lúc càng yếu ớt. "Phụ vương chỉ dặn dò đệ, không cần tranh đoạt thứ gì. Thực ra, khi đó đệ cũng không hiểu. Đệ chỉ là một kẻ tàn phế, có tư cách gì mà tranh giành với các ca ca. Vì sao phụ vương còn phải nhắc nhở chuyện đó? Giờ đệ đã biết. Điều phụ vương lo nhất là sau khi người qua đời, huynh đệ chúng ta bất hòa, sẽ gât ra họa lớn." Y chậm rãi đứng lên, âm thanh có chút run rẩy, "Những lời đó của phụ vương mà đáng để ca ca phải hao tâm tổn trí thăm dò đệ sao?"
Vị huynh trưởng chỉ ngồi cách y một thước không nói lời nào, tựa như đang ngẫm nghĩ xem lời của y là thật hay giả.
"Đệ biết ca ca không tin, cho nên mới lấy tính mạng người hầu của đệ ra uy hiếp. Nhưng dù ca ca giết hắn, đệ cũng chẳng nói được nhiều hơn một chữ." Nói xong, y đỡ mặt bàn, lặng lẽ quỳ xuống.
Sau một lúc yên lặng đến khó chịu, giọng Dương Đại mới vang lên, "Lỳ Liên, ngươi đi ra ngoài....."
Nhận ra mệnh lệnh tiếp theo của hắn, thân thể đang quỳ trên đất của Dương Diễm khẽ run lên. Y khổ sở cười, "Ca ca, huynh còn nhớ, bên ngoài căn phòng hôm đó, huynh đích thân ra tay giết cữu cữu cuả tam ca không? Lúc ấy, phụ vương đã hấp hối, nhưng vẫn ra sức che chở cho huynh, trách cứ tam ca. Chẳng lẽ trong lòng phụ vương thật sự tán đồng huynh giết Lô đại nhân sao? Người một mực che chở cho huynh chẳng qua chỉ muốn khiến người khác rõ, huynh mới là người kế vị mà phụ vương ủng hộ, không phải sao?" Y ngẩng lên, nhìn về phía huynh trưởng, nước mắt chợt lăn dài, "Thực ra, đệ không hiểu nổi, rốt cuộc ca ca không tin đệ hay không tin phụ vương? Đến tận lúc chết, phụ vương còn nghĩ cho ca ca, giao lại hết thảy cho huynh, bởi vì huynh mới là nhi tử người tin tưởng nhất."
Tiếng khóc nức nở của đệ đệ khiến Dương Đại hơi sững sờ. Hắn hốt hoảng nhớ đến thời khắc lâm chung, phụ thân nắm chặt tay hắn, nhưng điều cuối cùng người nói, vẫn là lo lắng cho đứa con út yêu quý của mình.
"Thời gian gần đây, ca ca vẫn không yên lòng với đệ, băn khoăn về thế lực của ngoại tổ. Thực ra, một kẻ như đệ thì có gì đáng để ca ca phải kiêng kị." Y rơi lệ, thì thầm, "Ca ca, đệ không người ngoài nói rằng huynh đệ chúng ta bất hòa, càng không biết cái chết của đệ khiến cho Mục vương phủ và Thác Bạt gia nảy sinh mâu thuẫn. Nếu những chuyện này đã không tránh khỏi, thôi thì để đệ tự chấm dứt tất cả đi."
Khi Dương Đại ngẫm nghĩ xong những lời y nói, chợt cảm thấy không đúng, thì đệ đệ yếu ớt đang quỳ trên mặt đất kia bỗng rút ra một thanh chủy thủ, đâm thẳng vào ngực mình. Kỳ Liên Dương nhanh tay lẹ mắt đá một cú vào khuỷu tay Dương Diễm. Chủy thủy trong tay y văng ra ngoài, nhưng ngực vẫn bị đâm một vết sâu chừng nửa tấc, máy tươi chảy ra ồ ạt.
Dương Đại vội vàng nâng y dậy, quát khẽ với Kỳ Liên, "Mau mang thuốc trị thương đến đây." Hắn cầm tay đệ đệ, nói, "Tứ đệ, ca ca chỉ hỏi đệ mấy câu, sao đệ lại phải tự hại mình?"
Dương Diễm cắn chặt môi, dường như không chịu nổi cơn đau do vết thương gây ra, thấp giọng nức nở.
Không lâu sau, Kỳ Liên đã mang thuốc trị thương tới. Gã ở trong quân đội lâu năm, có huấn luyện bài bản, cởi bỏ áo Dương Diễm, nhanh chóng xử lý miệng vết thương, bôi thuốc rồi băng bó.
Dương Đại cúi đầu nhìn máu trên người y, lại nhìn thanh chủy thủ nằm xa xa trên mặt đất, nhẹ giọng nói, "Tứ đệ, đệ đến gặp ca ca, vì sao lại mang theo chủy thủ."
"Đệ đã sớm nghĩ tới, nếu ca ca không tin đệ, chẳng bằng đệ chết đi." Y nghẹn ngào khóc, "Đệ biết làm vậy là không đúng, nhưng bị ca ca nghi kỵ, trong lòng đệ rất đau buồn."
Dương Đại khẽ xoa đầu y, không nó thêm gì, chỉ căn dặn, "Kỳ Liên, đưa tứ công tử ra ngoài."
Đến khi tùy tùng quay lại, Dương Đại mới chậm rãi ngồi bên đèn bàn, thở ra một hơi, "Ngươi nói xem, mấy lời của tứ đệ ban nãy có mấy câu là thật?"
Kỳ Liên Dương khẽ lắc đầu, "Thuộc hạ không đoán được, nhưng ban nãy y rút dao tự sát, không giống như giả vờ. Nhìn chiều sâu của vết thương, cùng sức lực mà y dùng, y thật sự muốn đâm xuyên ngực mình. Nếu thuộc hạ chậm một chút thì y chắc chắn sẽ chết."
"Ta yên tâm về ánh mắt của ngươi." Dương Đại gật đầu, "Nhưng y có thể hành động như vậy, chứng tỏ chẳng phải kẻ nhu nhược, mà còn gan dạ, sáng suốt hơn người, hoàn toàn ngoài dự kiến của ta."
Kỳ Liên Dương trầm ngâm một hồi, "Nếu chủ tử không an tâm, hay là ta cứ xuống tay từ tên người hầu của y trước?"
Dương Đại lắc đầu, "Ngươi cũng thấy đấy, đệ đệ này của ta nhìn thì có vẻ nhát gan nhưng lại dám cầm dao đâm vào ngực mình không thèm chớp mắt. Nếu ta động đến người hầu của nó, vậy thì nó sẽ còn làm ra chuyện kinh hãi gì?"
Kỳ Liên Dương ngây ra, nhớ lại tình hình ban nãy, rồi lặng lẽ gật đầu.
"Nếu nó thật sự xảy ra chuyện không may thì tin tức sẽ đến tai Thác Bạt gia. Hiện tại, ta còn đang cần thế lực của bọn họ ủng hộ, trước mắt không nên trở mặt với nhau." Dương Đại thấp giọng nói, lại cười lạnh, "Nhưng nếu cứ khinh địch mà tha cho nó như vậy, ta cũng không cam tâm."
Kỳ Liên Dương cúi đầu, "Thuộc hạ hiểu ý chủ tử."
Khi đợi dưới hành lang, Vệ Trường Hiên đã cảm thấy có gì đó không ổn. Trong điện âm u, cửa sổ giấy chẳng lộ chút ánh đèn, nhìn quỷ dị khác thường. Chàng đang đợi đến sốt ruột thì cánh cửa lại mở ra. Một tùy tùng cao lớn dìu Dương Diễm ra ngoài. Vệ Trường Hiên bước tới đón thì kinh hãi. Áo quần trước ngực Dương Diễm đỏ sậm vết máu.
Chàng vội vàng đón lấy Dương Diễm, chỉ thấy sắc mặt y trắng nhợt vô cùng, chắc hẳn bị thương không nhẹ, vội hỏi, "Công tử, ngươi....." Nhưng mới nói đến đấy, Dương Diễm đã đưa tay nắm lấy cổ tay chàng, khẽ lắc đầu. Từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều lạnh buốt, lại dính ướt, không biết là mồ hôi hay máu.
Vệ Trường Hiên bị y siết đến đau đớn, cuối cùng đành nuốt lại những lời bên miệng, chỉ có ánh mắt không che giấu được sự hung ác, nhìn chằm chằm tên hầu cận của Mục vương, sau đó mới ôm Dương Diễm đi.