Cuộc hòa đàm giữa Đại Chiêu và Yến Ngu cuối cùng đã sắp xếp ổn thỏa. Vùng đất rộng lớn phía tây An Dương, trước kia là Kỳ Phạm quốc, sau này là Tây Bắc đô hộ phủ, đều thuộc về Yến Ngu. Đại quân Yến Ngu lui về, xa giá của Mục vương cũng vội vàng xuất phát từ cách Kiến An sáu ngàn dặm, hướng về kinh đô. Trưởng tử Dương Đại thi theo hộ tống. Người ngoài chỉ biết vết thương của Mục vương nghiêm trọng, nhưng nghiêm trọng đến mức nào thì chẳng ai rõ.
Lời đồn đại lan khắp phố phường. Có người nói Mục vương đã hoăng thệ trên đường, trưởng tử không phát tang là vì lo sợ các vị công tử trong thành sẽ tranh trước vị trí thường kế. Suy cho cùng, hiện tại Mục vương vẫn chưa lập thế tử.
Ngày mười hai tháng 7 năm Vĩnh An thứ hai, đại đội xe ngựa tiến vào tây thành Kiến An từ Định An môn. Xa giá được làm từ gỗ tử đàn, sơn son thiếp vàng, đỉnh xe khắc dấu hiệu của Mục vương phủ.
Tin Mục vương Dương Diệp nhanh chóng truyền đi khắp thành Kiến An. Bên ngoài cửa phủ, ngựa xe như nước, người đến thăm liên miên không ngừng. Có thể đến Mục vương phủ yết bái, thăm hỏi hơn phân nửa là thế tộc công khanh. Nhưng trưởng công tử Dương Đại chỉ dẫn đám người tôn quý này vào phòng khách uống trà, chứ không nói nhiều về bệnh tình của Mục vương.
Cứ qua loa như vậy được vài ngày, mãi đến sau tết Trung Nguyên, một cỗ xe minh hoàng dừng trước của Mục vương phủ. Cho đến hôm nay, trừ hoàng đế ra chỉ có trưởng bối tôn thân Ung vương Dương Toại là được hưởng dụng loại xe liễn long trọng này. Chuyến ghé thăm lần này, bên cạnh Ung vương còn có mộn hạ Ngự sử Tạ Ngao đi cùng. Trong phủ đã sớm nghe tin, Dương Đại đích thân đến nghênh đón, dìu Ung vương đã qua tuổi ngũ tuần xuống xe ngựa.
"Nghe nói thân thể đại bá phụ mấy ngày nay không tốt, có chuyện gì thì sai người đến phân phó một câu chẳng phải là xong rồi sao, việc gì phải tự mình đến." Dương Đại tỏ thái độ vô cùng cung kính với vị trưởng bối này, đích thân đỡ lão vào bên trong.
Dương Toại ho khan vài tiếng, "Cái bộ xương già cỗi của ta đau bệnh thường xuyên cũng thành quen. Nhưng mà lão thất vẫn luôn khỏe mạnh, sao mới đi một chuyến biên thùy, lúc về đã thành thế này?" Cặp mắt lão vốn nửa khép nửa mở, nhưng khi hỏi câu này thì mở ra hơn phân nửa, nhìn thẳng vào Dương Đại.
Tạ Ngao ở bên cạnh cũng thêm vào, "Trong ngoài triều đình đều cực kỳ lo lắng cho thương thế của Mục vương điện hạ. Lần này ty chức cũng phụng ý chỉ của hoàng thượng, muốn đến thỉnh giáo trưởng công tử, không biết vết thương của vương gia hiện nay ra sao?"
Dương Đại thẳng lưng nhìn bọn họ. Một người là lão thân vương đức cao vọng trọng, một người là đại thần có địa vị trong triều. Lần này cả hai cùng đến đây, đương nhiên không phải chỉ thăm dò thông thường, mà giống như khởi binh vấn tội mình.
Hắn cúi đầu, khẽ thở dài, "Đại bá phụ, Tạ đại nhân, hai vị nếu đã lo lắng cho phụ vương đến thế thì chi bằng theo ta vào trong nội thất gặp phụ vương, thế nào?"
Lời này của hắn rất vừa ý hai người. Dương Toại cũng không buồn nói lời khách sáo, lập tức đứng dậy, bảo Dương Đại dẫn đường.
Người canh bên ngoài nội thất mà Dương Diệp tĩnh dưỡng cũng không phải người hầu thông thường mà là lính Tả Kiêu vệ. Đám sĩ tốt thấy Dương Đại, lập tức quỳ xuống chào. Dương Đại chỉ phất tay, bảo bọn họ lui sang một bên.
"Phụ thân, Ung vương điện hạ cùng Trung thư lệnh Tạ đại nhân đến thăm." Dương Đại khẽ khàng gõ cửa, cao giọng nói vọng vào trong phòng.
Không một tiếng đáp lại. Dương Đại cũng không để ý, đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi vào. Mục vương đốt huân hương an thần trong nội thất, xung quanh im ắng như tờ. Đám thị nữ hầu hạ đã sớm lui đi, khiến căn phòng có vẻ vô cùng trống trải.
Dương Đại cẩn thận vén màn lụa trường giường, cúi xuống đầu giường khẽ gọi, "Phụ thân", sau đó quay sang gật đầu với Ung vương.
Tạ Ngao chỉ là người ngoài, không dám tự ý đến gần, chỉ bước lên vài bước rồi dừng lại. Dương Toại thì không hề khách khí, chống gậy đi lên, vén màn giường, vừa thấy người nằm trong đã lắp bắp kinh hãi, "Lão thất, ngươi....."
Dương Diệp nằm trên giường bệnh không có vẻ gầy yếu đi nhiều, nhưng trạng thái tinh thần thì vô cùng kém. Đôi con ngươi sáng quắc, luôn bộc lộ nét tinh anh, lúc này lại không hề có ánh sáng. Dương Toại còn không biết liệu hắn có đang nhìn mình không.
"Đại ca đấy à?" Dương Diệp thấp giọng hỏi. Lồng ngực hắn phập phồng, dường như cố sức lắm mới thốt lên thành tiếng.
Thấy hắn nhận ra mình, Dương Toại nhẹ nhõm thở phào. Lão lên tiếng đáp, ngồi xuống bên mép giường. Dương Đại buộc màn lên, sau đó chắp tay, dáng vẻ hết sức kính cẩn, "Đại bá phụ và phụ thân hãy nói chuyện. Điệt nhi xin phép ra ngoài chờ."
Dương Toại cũng khá ngạc nhiên khi hắn thức thời như vậy. Lão gật đầu, rồi nói với người đằng sau, "Tạ đại nhân cũng ra ngoài chờ đi. Ta và lão thất nói mấy câu rồi sẽ ra."
Tạ Ngao thưa vâng, theo Dương Đại rời khỏi phòng.
Khi ra đến bên ngoài, Dương Đại bỗng nhiên quay sang nói với Tạ Ngao, "Tạ đại nhân lần này đến đây, ngoại trừ phụ ý chỉ của hoàng thượng, e rằng cũng theo mong muốn của Triệu Lý Quảng Lô tứ đại thế tộc nhỉ?"
Tạ Ngao thoáng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cặp mắt hẹp dài, sắc bén của Dương Đại, vội vàng cười xòa, "Mục vương điện hạ là xương cốt cánh tay của quốc gia, ai ngờ lại gặp bất trắc, đương nhiên các vị đại nhân trong tứ đại gia tộc cũng rất quan tâm."
Dương Đại thấp giọng cười, "Sao nào? Trong mắt thế tộc bọn họ, Dương Đại ta là loại người hiểm ác, mưu đồ giết cha phải không?"
Tạ Ngao biến sắc, gượng gạo nói, "Trưởng công tử đùa hơi quá rồi."
Dương Đại lắc đầu, "Ta biết chư vị đại nhân lo lắng trong lòng. Việc che giấu thương thế của phụ vương đúng là ý của ta. Ngàu đó, phụ vương ngã khỏi xe ngựa, hôm sau thậm chí còn không đứng dậy nổi, đôi mắt cũng có vấn đề, thi thoảng không nhìn thấy được." Hắn thấp giọng nói, "Nếu sớm công bố thương thế của phụ vương thì Tạ đại nhân nghĩ xem, kết cục Đại Chiêu hôm nay sẽ ra sao?"
Tạ Ngao có chút kinh hãi trong lòng. Gã đương nhiên đoán được hậu quả. Các thế thực trong triều tranh đấu kịch liệt, nếu Mục vương không còn thì hoàng đế khó mà ngăn được. Thù trong là một chuyện, lại còn giặc ngoài. Nếu Yến ngu biết Mục vương bị thương nặng, gần như đã thành phế nhân thì chưa chắc đã chịu ngoan ngõa rút binh khỏi An Dương, không chừng còn thừa cơ khai chiến.
"Trưởng công tử mưu tính sâu xa." Tạ Ngao hành lễ với hắn, lại nói, "Không biết thời gian vừa qua, vết thương của vương gia có dấu hiệu chuyển biến tốt không?"
Thần sắc Dương Đại có chút tối tăm, chậm rãi lắc đầu, "E rằng còn phải nghỉ ngơi lâu dài." Hắn nhìn Tạ Ngao, bất đắc dĩ nói, "Tạ đại nhân cũng biết đấy, nếu phụ vương gặp chuyện không may lúc này thì chẳng ai sốt sắng hơn ta."
Khi rời Mục vương phủ, Ung vương và Tạ Ngao cùng ngồi một kiệu. Tạ Ngao lặng lẽ nhìn trộm sắc mặt lão vương gia, chỉ thấy hàng lông mày hoa râm của lão nhíu chặt, dáng vẻ đăm chiêu.
"Lão thất không ổn rồi." Dương Toại nặng nề thở dài, "Năm xưa hoàng đế Duệ Tông đi săn bị ngã ngựa, cũng rơi vào tình cảnh này. Ta e hắn không qua khỏi."
Tạ Ngao cười bồi, "Mục vương năm nay vẫn còn tráng niên, chưa chắc đã như vậy." Gã nghĩ ngợi một hồi, "Lúc trước chư vị đại nhân lo lắng Đại công tử có mưu đồ, nhưng hôm nay ta thấy hình như không phải vậy."
Dương Toại cười lạnh một tiếng, "Ta đã sớm nói mấy lão già kia càng có tuổi càng ngu dốt. Dù lão thất chưa lập thế tử nhưng ai nhìn vào mà chẳng biết chỉ có trưởng tử kia. Chỉ cần nó không ngốc thì sẽ không dại gì mà rat ay với phụ thân của mình. Đang từ danh chính ngôn thuận lại thành tội phạm giết cha."
Tạ Ngao vội vàng vâng dạ, lại nói, "Không biết ban nãy Mục vương có từng nhắc đến chuyện lập thế tử không?"
"Hắn chẳng nói được mấy câu đã mệt mỏi, không đề cập đế chuyện này." Dương Toại lắc đầu thở dài, "Thực ra ta cũng không hiểu lão thất rốt cuộc nghĩ cái gì. Từ cách đây rất lâu, ta đã không còn nhìn thấy được đệ đệ này của mình nữa."
"Nói ra thì, vị Đại công tử kia cũng tâm tư thâm trầm khó đoán."
"Hắn đúng là có vài phần giống lão thất hồi trẻ. Nghe nói lần này họ quay về Kiến An gấp, còn dẫn theo một nhóm binh mã người Đông Hồ, hẳn là muốn sắp xếp Tả Kiêu vệ."
Tạ Ngao kinh hãi, thấp giọng nói, "Chẳng lẽ Đại công tử định bồi dưỡng thế lực của riêng mình. Nói vậy là hắn nắm chắc vương vị trong tay rồi sao?" Gã nói xong lại có chút buồn nản, "Xem ra lực lượng của các thế tộc vẫn khó mà ngăn cản được Đông Hồ. Nếu biết người kế nhiệm Mục vương là trưởng công tử mang huyết thống Đông Hồ thì các vị công khanh đại nhân kia chắc sẽ thất vọng lắm."
Dương Toại cười cười. Lão đã lớn tuổi, gần như không còn hứng thú với việc đám tiểu bối tranh giành với nhau, chỉ nhàn nhã nói, "Ta biết bọn chúng muốn lập lão tam của Mục vương phủ làm người kế vị. Nhưng mà thế lực của Lô gia mấy năm nay yếu dần, e là không bảo vệ nổi ngoại tôn. Hơn nữa, Dương Quyết kia lớn tuổi một chút, trầm ổn một chút thì còn có thể cạnh tranh với đại ca. Chứ giờ mà đi liều mạng thì chỉ lấy trứng trọi đá.
"Lão vương gia thấy rõ tình hình nội phủ Mục vương, ty chức thật khâm phục." Tạ Ngao xếp tà áo, vái Ung vương một vái.
Dương Toại bật cười, hỏi, "Tạ đại nhân cũng là người thông minh. Ta nhớ rõ ngươi xuất sĩ trong năm Hiếu Tông. Với học thức và dòng dõi của ngươi thì lẽ ra bây giờ phải thăng đến chức Trung thư thị lang rồi chứ, sao giờ vẫn còn ở chức Ngự sử?"
Tạ Ngao cười khổ, "Khi Hiếu Tông tại vị, ty chức mất mặt tại ngự tiền, bị biếm truất khỏi kinh, đến vài năm gần đây mới được về Kiến An nhậm chức."
Phạm sai lầm đến mức bị biếm truất chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Ung vương cũng không hỏi thêm, chỉ cười vài tiếng tỏ vẻ đã hiểu.
Buổi tối, Vệ Trường Hiên luyện đao xong như thường lệ thì quay về biệt viện. Không ngờ có một nho sinh áo dài thanh nhã đứng bên ngoài. Trong phru có rất ít khách nhân, người này cũng khá lạ mặt. Vệ Trường Hiên cảnh giác hỏi, "Ngươi là?"
Thanh niên nhìn Vệ Trường Hiên một lát, cười cười nói, "Các hạ chắc là Vệ công tử?"
Vệ Trường Hiên sửng sốt, "Ta họ vệ, cũng không phải công tử gì, chỉ là hạ nhân trong phủ mà thôi."
"Diễm công tử cũng không coi ngươi là hạ nhân." Thanh niên lắc đầu nói.
Nghe y nhắc đến Dương Diễm, Vệ Trường Hiên cuối cùng mới ngờ ngợ, "Ngươi....là vị Hàn tiên sinh kia sao?"
"Tại hạ Hàn Bình." Thanh niên nói, nhìn vật trong tay chàng, "Thứ ngươi đang cầm là mã đao à?"
Vệ Trường Hiên có chút kinh ngạc, "Tiên sinh cũng biết về đao kiếm sao?"
Hàn Bình gật đầu, "Ta từng đi qua biên quan, thấy thứ đao như vậy." Y vươn tay, nhẹ nhàng vuốt chuôi đao trên tay Vệ Trường Hiên, "Học đao như vậy không giống như để hành tẩu giang hồ. Muốn ra trận giết địch à?"
Vệ Trường Hiên giật mình nhìn y, chỉ cảm thấy ánh mắt thanh niên này lạnh nhạt như nước, nhưng trong đó là bản lĩnh nhìn thấu lòng người. Chàng nắm chặt đao, dùng sự im lặng thay câu trả lời.
"Nếu ra chiến trường, chỉ dựa vào đao kiếm là chưa đủ." Hàn Bình nhẹ nhàng cười, "Đan thương thất mã chỉ dành cho bọn thất phu hữu dũng vô mưu. Người ra trận thực sự còn phải dựa vào hai chữ 'mưu lược'."
Thấy Vệ Trường Hiên lộ vẻ nghi hoặc, y lại cười nói, "Nếu ngươi có hứng với bày binh bố trận thì đến kho sách trong vương phủ, tìm mấy cuốn binh thư để đọc giải buồn."
Vệ Trường Hiên vừa nghe đến đọc sách, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, "Nếu như ta đọc binh thư không hiểu thì có thể thỉnh giáo tiên sinh không?"
Hàn Bình khẽ lắc đầu, "Từ ngày mai ta phải rời Kiến An, không thể tới phủ nữa." Y ngửa mặt nhìn bóng đêm đen kịt trên cao, thấp giọng nói, "Nếu đọc binh thư mà không hiểu cũng chẳng có gì quan trọng. Đến một ngày ngươi ra chiến trường sẽ tự hiểu hết thôi."
Thấy y chuẩn bị đi, Vệ Trường Hiên lại bám theo hỏi, "Tiên sinh, ngài cứ đi như vậy, sau này không dạy tam công tử và tiểu công tử nữa sao?"
Hàn Bình lắc đầu, "Vương phủ này sắp có sóng gió nổi lên rồi, đâu còn chỗ để mà đọc sách," Nói xong, y mỉm cười, quay lưng đi.
"Dã Hề, ban nãy ta về thì trông thấy vị Hàn tiên sinh mà ngươi kể." Vệ Trường Hiên vừa lau thanh đao vừa nói, "Thoạt nhìn, y có vẻ rất giống người học thức cao rộng, nhưng sao nói đi đã đi rồi."
Dương Diễm dựa vào tay ghế, trên tay cầm cuốn sách như không lật ra xem, chỉ vuốt ve tấm bìa, không an lòng mà "Ừ" một tiếng.
Vệ Trường Hiên thấy y thấp thỏm không yên, lau đao xong thì ngồi xuống bên cạnh, nhỏ nhẹ hỏi thăm, "Ngươi sao thế? Đang lo lắng cho phụ vương à?"
Dương Diễm ngước mặt lên, dáng vẻ mơ hồ, "Ta nghe hạ nhân nói, tình trạng phụ vương càng lúc càng kém, ngay cả nói cũng không nên lời." Ngón tay y vô thức miết góc sách, "Ta muốn gặp phụ vương."
"Nhưng trưởng công tử không cho phép người ngoài đi vào nội thất của vương gia mà." Vệ Trường Hiên thở dài, "Ta nghe nói tam công tử cũng đến mấy lần mà bị ngăn cản, suýt nữa thì định xông vào."
Nhưng Vệ Trường Hiên cũng biết, Dương Quyết hùng hùng hổ hổ muốn gặp Mục vương, hơn phân nửa là để hỏi chuyện lập thế tử. Mà Dương Diễm thì khác, y chỉ là một đứa con khốn khổ quyến luyến hơi ấm của cha mẹ mà thôi. Chàng dịu dàng xoa đầu Dương Diễm, "Ngươi đừng lo, không lâu nữa sẽ đến Trung Thu. Vào thời điểm đó, trưởng công tử dùng sao cũng phải cho các ngươi đến dập đầu với vương gia chứ."
Dương Diễm cảm thấy chàng nói có lý, khẽ gật đầu.
"Đúng rồi.....Nếu vương gia có gì bất trắc, từ nay về sau ngươi phải làm sao?" Đây là điều Vệ Trường Hiên lo lắng nhất mấy ngày nay, đến giờ mới đủ dũng khí để hỏi."
Câu nói này đã đâm trúng tim Dương Diễm. Y có chút run rẩy, cắn môi nói, "Chắc là, phải đến đất phong của ta."
Vệ Trường Hiên bấy giờ mới ý thức được Dương Diễm là công tử có đất phong, ngẩn người ra hỏi, "Thế đất phong của ngươi ở đâu?"
Dương Diễm lắc đầu, "Ta không biết. Trước giờ phụ vương chỉ nhắc đến đất phong của nhị ca, còn những người khác thì không đề cập."
Vệ Trường Hiên cũng không hỏi thêm, chỉ xoa đầu Dương Diễm, "Dù ở đâu, ta cũng đi cùng ngươi." Trong lòng chàng mơ hồ cảm thấy, nếu lần này có thể rời khỏi vương phủ, cuộc sống về sau của bọn họ sẽ dễ chịu hơn một chút.