Có phổ cập của Mạc Cửu, ta đối với An Lạc Thành cũng không có bất mãn gì, ngược lại còn có chút đồng tình cô rồi.

Nhưng mà An Lạc Thành này cũng là đủ kiên cường, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, chết sống không nói.

Nếu như không phải Mạc Cửu nói cho ta biết, phỏng chừng chúng ta căn bản sẽ không biết những chuyện này, thậm chí sẽ đem hiểu lầm tiến hành tới cùng.

Hiện tại ta xem như là biết Lương Lương của ta luôn là nhẫn rồi nhẫn, nhịn rồi nhịn, hóa ra chính là học cùng cô a! Đứa nhỏ này, cái tốt không học, học sạch cái xấu.

Hả? An Lạc Thành hình như cũng không có chỗ nào tốt có thể học đâu?

Lúc ăn cơm buổi tối, nói thật, ta không có khẩu vị gì, nếu như không để ta thấy một màn tàn nhẫn như vậy, có lẽ bữa cơm này ta sẽ ăn rất vui vẻ đó.

Gắp chút món ăn để tới trong chén trộn trộn, ta không ăn, Lương Lương cũng phải ăn a, mấy ngày nay đều là ta đút cho nàng ăn cơm, nhìn nàng ăn, ta cũng hài lòng, khà khà khà.

Ta đây vừa trộn xong, mới vừa múc một muỗng, một bàn tay lớn đưa qua, trắng trợn đoạt bát của ta!

"Hí ngươi!" Ta đang muốn nghiêm nghị trách cứ, vừa nghiêng đầu, má ơi! An Lạc Thành!

Chỉ thấy An Lạc Thành này hất vạt áo một cái, ngồi ở bên cạnh ta, lại giành lấy cái muỗng trong tay ta, đặt ở bên miệng thổi nhẹ, sau đó! Vậy mà! Đưa về phía Lương Lương!

Ngươi đừng nói là ta, tất cả mọi người đều sửng sờ, chỉ ngây ngốc nhìn An Lạc Thành, không biết cô đây lại là đang chơi cái gì?

Lương Lương nửa ngày không hành động, An Lạc Thành nhíu nhíu mày, "Không thích sao?"

"Không.. Không có.." Lương Lương vội nói, cúi đầu, trong mắt toàn là hưng phấn nhỏ, ngẩng đầu nhìn ta.

"Mẫu thân cũng tự mình đút ngươi rồi, ngươi thì ăn đi, bỏ lỡ cơ hội sẽ không có cơ hội khác rồi." Ta vội gật gật đầu với nàng, mặc kệ hôm nay An Lạc Thành uống lộn thuốc gì, Lương Lương của ta vui vẻ, vậy thì được rồi!

Lương Lương cười cười, há miệng, cẩn thận từng li từng tí một ăn một miếng, nhìn An Lạc Thành một chút, liền lại cúi đầu, cái tên này, ngươi xấu hổ cái gì chớ!

"Chậc chậc chậc.." Ta chậc lưỡi, chống đầu nhìn Lương Lương, cái tên này, khuôn mặt nhỏ đều phải vui như nở hoa rồi a!

An Lạc Thành lại múc một muỗng, thổi thổi, đang muốn đút cho Lương Lương.

"Ơ.. Ôi mẫu thân, ta.. Tay của ta cũng đau.." An Mãnh rầm rì che lấy tay, quệt mồm nhìn An Lạc Thành.

Hắc! Làm nũng hở!

An Lạc Thành nhìn nàng một cái, đang muốn mở miệng, "Ta đút ngươi cho!" Ta vừa giơ tay. Chuyện cười, ai cũng đừng nghĩ quấy rối Lương Lương của ta ăn cơm!

"Ta.. Không muốn!" An Mãnh bĩu môi một cái.

"Này! Ăn cơm mà, ngươi còn quản là ai đút? Ta cũng sẽ thổi một chút cho ngươi!" Mới mặc kệ nàng có đồng ý hay không, đi tới bên người nàng, bưng lên bát ăn cơm mãnh liệt thổi hai cái, múc một muỗng, "Nè! Tiểu Mãnh tỷ tỷ, há mồm, a~~"

An Mãnh nhìn lên, trên khuôn mặt to béo kia tràn ngập ghét bỏ! Ta lại không có nhổ nước miếng vào, ngươi ghét bỏ cái gì hở!

"Nhanh há mồm." Takhông phải người tính khí tốt cái gì, cứng ngắc hướng về trong miệng nàng nhét vào hai cái.

Nha đúng rồi, từ sau khi sự kiện kia, ta phát hiện thái độ của mấy tiểu gia hỏa này đối với ta lại không giống với lúc trước, ta vậy mà không phải tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn rồi! Thì tiểu mập mạp này, bây giờ khách khí với ta, ta nói đông, nàng tuyệt không đi tây!

"Ngày mai bệ hạ ở trong cung thiết yến, các ngươi.." Lời của An Lạc Thành còn chưa nói hết.

"Lại tiến cung?" Ta suýt chút nữa đem chén cơm chụp đến trên mặt An Mãnh! Chuyện này còn có không xong sao? Quốc chủ kia sẽ không lại làm trò ngốc gì chứ!

An Lạc Thành trừng ta một chút, tựa hồ rất bất mãn đối với ta cắt đứt lời của cô, ta vội rụt đầu một cái, cười làm lành, "Ngài nói ngài nói."

Mấy tên tiểu tử hai mặt nhìn nhau, cũng đều không dám lên tiếng rồi.

An Lạc Thành nhìn lướt qua, "Chỉ là ăn bữa cơm thường, không cần quá mức câu nệ, chú ý lễ nghi thì được." Nói đến lễ nghi, cô còn cố ý nhìn ta một cái, được rồi, ta biết rồi.

* * *

Bởi vì ngày mai phải gặp quốc chủ, Cổ Diễn nói, buổi tối phải tắm trắng nõn nà cho chúng ta..

Cái quỷ gì, đây là tiết tấu của trước khi giết lợn cạo lông a, quốc chủ kia xơi nhóc con a?

Mạc Cửu nói phải giúp ta tắm rửa, bị ta kiên quyết cự tuyệt, nói đùa đó, tiểu thụ ngươi đừng nhìn nàng bình thường giả vờ chính đáng, kỳ thực muộn tao đó, để nàng tắm cho ta? Không chắc lau chùi ta bao nhiêu dầu đây?

Dù sao tắm cũng dễ tắm, ngồi ở bên trong thùng ngâm một chút, sau đó xách ra lau khô là được, chính ta có thể làm được.

Tùy tùy tiện tiện ngâm một chút, thì nhanh chóng chui ra, mặc quần áo tử tế ra cửa.

Khà khà, vừa rồi hình như nghe được Cổ Diễn nói phải giúp Lương Lương tắm, cơ hội cực tốt này, không đi nhìn lén quả thực không có thiên lý.

Lén lén lút lút đi hai bước, hả? Không đúng, ta rõ ràng có thể quang minh chính đại đi vào mà! Tay của Lương Lương có thương tích không thể dính nước, ta đi hỗ trợ, lý do này chắc nói qua được đó!

Khà khà khà.

Chà xát tay, hít ngụm nước, vừa nghĩ tới lập tức liền có thể nhìn thấy tiểu Lương Lương trần tru*ồng, chậc, ôi khà.. Khà khà!

Đi tới trước cửa phòng của Lương Lương, vừa định gõ cửa, hả? Lỡ như bị cự tuyệt vào thì sao. Ừm, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Ai?" Mới vừa đẩy cửa ra, liền nghe được thanh âm kinh hoảng của Lương Lương.

"Là ta a, Lương Lương, ta tới giúp ngươi tắm rửa mà~~khà khà~" Xoa xoa tay vòng tới sau tấm bình phong.

* * * Mẹ kiếp..

Xác thực nhìn thấy Lương Lương ở bên trong bồn tắm, nằm nhoài một bên bồn mặc cho Cổ Diễn lau lưng cho nàng. Nhưng mà! Hơi nước của một chậu là cái quỷ gì a? Ngoại trừ sương mù, lông cũng không nhìn thấy a!

"Tiểu Khê, sao ngươi lại tới đây?" Lương Lương quay đầu nhìn ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ao, tóc dài qua vai khoát lên bả vai, oa.. Yêu nghiệt a.. Vào lúc này ta liền muốn làm một câu thơ, suối trong sinh ra hoa sen, thiên nhiên đi điêu khắc! Đẹp!

"Ta.. a.."

"Đem nước miếng lau một chút rồi nói chuyện." Cổ Diễn bất mãn liếc ta một cái.

"Mlem mlem." Vội nuốt ngụm nước, ôi, thật lúng túng.

Lương Lương phỏng chừng cảm thấy ta rất buồn cười chứ, hé miệng cười cười. Chậc, quả nhiên còn là một đứa trẻ.

"Nga, ta.. Ta tới xem một chút có hay cái gì cần ta giúp một tay hay không."

"Không liên quan đến ngươi, ngươi đi về trước đi." Cổ Diễn cũng thật là không khách khí.

"Này sư phụ, ta đến cũng đến rồi, ngươi tốt xấu gì để cho ta nhìn mấy cái chứ!" Ôi, ngươi nói, ta mơ ước Lương Lương thế nào, có bị Cổ Diễn nhìn ra rồi hay không? Nàng có thể cảm thấy cải trắng nhọc nhằn khổ sở trồng bị ta đào hay không hả? Ta xem nàng thật sự coi Lương Lương là con gái ruột để thương.

Chỉ thấy Cổ Diễn cong tay, đứng dậy, xách cái ót của ta, "Này này sư phụ ngươi làm gì thế!"

Một đường xách lấy ta, đem ta mang ra khỏi phòng.

Này này này! Ngươi đây thì quá đáng rồi a, bản thân ngươi ở bên trong lại sờ sờ, còn không cho ta nhìn vài cái, làm sao bá đạo như vậy a!

Trước cửa, Cổ Diễn xách cao ta một chút, nhìn chằm chằm mặt của ta nhìn hồi lâu.

"Ngươi rốt cuộc là quái vật gì?" Thì thào nói một câu.

"..."

Cái gì a? Ta là quái vật cái gì?

Hỏi đến ta một mặt ngu luôn.

Cuối cùng, Cổ Diễn lắc lắc đầu, khẽ thở dài, đem ta đặt ở trên đất, "Đi về nghỉ ngơi đi."

"Nga.." Không hiểu ra sao.

* * *

Chạng vạng ngày này, An Lạc Thành mang theo đoàn người chúng ta tiến cung, không biết có phải là sợ chúng ta có ám ảnh hay không, lần này không cho chúng ta mặc áo giáp gì nữa, cũng không có trang phục quá mức tỉ mỉ, thống nhất áo bào quần vải, nhìn qua không nổi bật chút nào.

Đi tới trước điện, mọi người không hẹn mà cùng dừng bước lại, nhìn An Lạc Thành, nội thị vội vã chạy tới, dẫn chúng ta tiến vào điện, lúc này mới để Đại Gia Hỏa yên tâm.

Nhìn nhau hai mắt, nhếch miệng cười cười. Mới vừa vào điện, liền nhìn thấy trái phải bày hai hàng bàn vuông, trên bàn là từng đạo từng đạo thức ăn tinh mỹ, mlem mlem, ta đều chảy nước miếng rồi!

"Tham kiến bệ hạ." An Lạc Thành ở phía trước, vung áo choàng một cái, quỳ một chân trên đất, soái khí vô cùng!

"Nga nga, tham.. Tham kiến bệ hạ." Chúng ta cũng bận rộn học dáng vẻ của Cổ Diễn dạy, cùng nhau quỳ xuống, quay về phía người trên ghế kia dập dầu.

"Đại nguyên soái không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Âm thanh này hơi chút thâm trầm, lại có từng tia một chất phác, nghe vào rất có khí tràng.

Nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một chút, người ngồi trên kia đang nhìn chằm chằm chúng ta lần lượt đánh giá từng cái, khóe miệng mang theo một nụ cười, liên tiếp gật đầu, nhưng mà lông mày vị quốc chủ này gần như dựng đứng, ân, chà chà, một mặt hung tướng, nhìn qua cũng không phải là người dễ sống chung.

"Ừm, ái khanh a, mấy hài tử này của ngươi, còn nhỏ tuổi thì có khí phách can đảm như vậy, rất tốt!" Quốc chủ đi xuống bậc thang, kéo lấy cánh tay của An Lạc Thành đưa cô dẫn đến ghế trên, chỉ thấp hơn chỗ ngồi của bản thân nàng một nấc thang.

Ơ, địa vị của An Lạc Thành này cũng không phải thấp! Đây có phải mang ý nghĩa địa vị của cô dưới một người, trên vạn người không.

"Các ngươi đều đừng lo lắng, vào chỗ đi, hôm nay là tiệc gia đình, cũng không cần câu nệ, tùy ý chút." Quốc chủ cười cười với chúng ta, khoát tay áo một cái, liền có một đội nội thị chạy tới, dẫn chúng ta lần lượt từng cái vào chỗ.

Khá lắm, được a, ở trong cung ăn tiệc gia đình? Hơn nữa chỉ mời những người chúng ta đây, quốc chủ này, cũng là đủ thả xuống được tự đại!

"Tạ ơn bệ hạ." Đây là Cổ Diễn dạy, nói là bệ hạ phân phó cái gì, cũng phải nói tiếng cảm ơn.

"Thử thách của ngày trước, các ngươi hoàn thành rất tốt, An soái còn lo lắng các ngươi không cách nào hoàn thành, ngay ở trước mặt văn võ cả triều, nổi giận, ha ha, ái khanh a, ngươi vẫn là xem thường những hài tử này a." Quốc chủ chỉ chỉ chúng ta, cười nhìn về phía An Lạc Thành.

Chúng ta cùng nhau nhìn lại, An Lạc Thành cũng nhìn lướt qua, gật đầu cười cười.

"Nói như vậy, trận thử thách này, là bệ hạ ngài sắp xếp?" Lương Lương vụt đứng lên, thẳng nhìn chằm chằm quốc chủ.

"Nào có phần ngươi nói chuyện." An Lạc Thành một tiếng quát mắng.

"Này, trẫm nói rồi, đây là tiệc gia đình, tất cả mọi người tùy ý chút." Quốc chủ khoát tay chặn lại, nhìn Lương Lương một chút, cười cười, một bộ dáng dấp mặt mũi hiền lành.

"Trẫm thường nghe An soái nhắc đến các ngươi, liền muốn xem thử các ngươi đến tột cùng có năng lực gì, có thể làm cho An soái đắc ý như vậy. Trẫm là chưa từng thấy nàng lưu ý ai như vậy đó. Ha ha ha."

Nhóc con họ vừa nghe lời này, đều nhìn chằm chằm An Lạc Thành, An Lạc Thành vặn đầu, nghiêng người, đoán chừng là thẹn thùng rồi!

Ta thì không hứng thứ này rồi, bưng bình rượu, chậc, có chút rối rắm.

Ta vốn là cho rằng, An Lạc Thành đối với những con gái nuôi này, chỉ là đang lợi dụng, quan tâm và lưu ý vô tình hay cố ý để lộ, cũng là vì mua chuộc lòng của họ mà sử dụng thủ đoạn.

Nhưng ở khi ta thấy được An Lạc Thành có thể vì Lương Lương đoạt tính mạng người, một khắc đó, ta là thật sự cảm thấy cô rất lưu ý Lương Lương, rất lưu ý chúng ta.

Nhưng ta vừa nghĩ tới An Lạc Thành này tính cách ngạo kiều, sau này Lương Lương sẽ vì cái này ăn không ít trái đắng, lại thật sự là không đành lòng. Thật phiền a.

Ôi nhưng mà, hiện tại, ta có thể cứu vớt thế giới!

"Này, Lương Lương."

"Hả?"

"Ta nói với ngươi nha, ngày hôm qua ta theo dõi Mạc Cửu đi tới Thiên Lao, nhìn thấy.." Đem chuyện ta nhìn thấy nói cho nàng nghe.

"Thật.. Thật không?" Lương Lương một mặt kinh ngạc, thật lâu không thể hoàn hồn.

Thấy bộ dạng ngốc của nàng, ta cười cười, Lương Lương ngốc, ngươi phụ trách hạnh phúc là đủ rồi, tất cả, đều có ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play