Lại nói An Lạc Thành này, ngược lại cũng không phải là không hề có nhân tính.

Như hôm nay, chúng ta luyện công, cô thì đứng ở một bên nhìn, không đánh người, cũng không nói chuyện.

Phỏng chừng ngày hôm qua dáng vẻ hung ác kia của cô, là vì cho chúng ta một nhắc nhở thôi, không thể không nói, rất hữu hiệu. Hôm nay căn bản không ai dám lười biếng, ngay cả ta đều ngoan vô cùng.

"Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi, trở lại nghỉ một lát, chuẩn bị ăn cơm đi" Cổ Diễn ra lệnh một tiếng.

Ôi trời, cuối cùng lại giải phóng rồi, A Ba trực tiếp ỉu xìu ngồi dưới đất, may mà thân thể này có chút căn cơ, nếu không thì cường độ huấn luyện này, ta phỏng chừng ngày hôm sau giường đều xuống không được.

Nghỉ ngơi một hồi, theo Lương Lương cùng nhau đi trở về, mới ra thao trường, đi chưa được mấy bước, bước chân Lương Lương dừng lại, nhìn chằm chằm đình viện của một bên.

"Lương Lương, ngươi nhìn cái gì chứ?"

Lương Lương cũng không phản ứng ta.

Ta quay đầu liếc mắt nhìn, người vừa quẹo vào trong viện kia, hình như là An Lạc Thành a?

"Hở? Trong nhà này đến cùng có cái gì a? Làm sao còn có trọng binh canh gác."

Khu sân sau này tuyệt đối là nơi thần bí nhất bên trong An phủ, trong ngày thường đều có phủ binh canh gác, ta còn tưởng rằng là địa phương cấm địa, cũng không hỏi nhiều quá.

"Nha, ngươi chắc vẫn không có từng gặp. Là tiểu thư, tiểu thư ở bên trong."

"Tiểu thư?" Tiểu thư? Cái gì tiểu thư? Ta đây vò đầu suy nghĩ một chút, ơ! Người. Có thể để An gia kêu là tiểu thư.. Cũng chỉ có nàng..

An Quyết!

Chẳng trách ở trong phủ xưa nay đều không có từng thấy, thậm chí rất ít nghe nói qua An Quyết, thì ra đã bị An Lạc Thành bảo vệ rồi a.

"Ngươi từng gặp nàng?"

"Mẫu thân khi qua sinh thần, gặp qua một lần."

"Nha, vậy nàng ở đây." Ta chỉ chân mày bên trái của mình, "Nơi này có phải có cái bớt hình bán nguyệt không?"

"Ngươi làm sao sẽ biết? Ngươi chắc còn không có từng gặp nàng a!" Lương Lương hơi sửng sốt.

Khà khà, ta là ai? Tác giả quân thần thông quảng đại a! Cái bớt kia của nàng, còn là ta ban tặng đó~

Hở? Vừa rồi An Lạc Thành có phải là đi vào? Ta đột nhiên rất hiếu kì ôn thần này đối với nữ nhi ruột của mình sẻ là thái độ gì!

"Chúng ta đi xem xem thử a?" Thật sự, thật sự là quá hiếu kỳ rồi, cô đối với nữ nhi ruột mình chắc chắn sẽ không giống như chúng ta, nói đánh là đánh, chưa bao giờ cho sắc mặt tốt. Nhưng mà dáng vẻ lạnh như băng này của cô lại như trời sinh, thật muốn biết cô ở trước mặt An Quyết có sẽ cố ý nặn ra khuôn mặt tươi cười, lộ ra một bộ tư thái từ mẫu hay không? Vậy nhất định rất quỷ dị.

"Không được, mẫu thân chưa bao giờ để chúng ta đi vào, trước tiên không nói thủ vệ trước cửa, mẫu thân thì ở bên trong, ngươi đây không phải tự vào miệng hổ sao."

"Ạch.. Chậc.." Chép miệng một cái, trái phải nhìn một cái, hơ! Phía sau tường viện kia chính là thao trường a!

"Hắc, nè, đi theo ta." Dẫn Lương Lương lượn quanh trở về thao trường.

Huấn luyện mới vừa kết thúc, mọi người cũng đều tản đi, trên giáo trường không có một bóng người, thực sự là trời cũng giúp ta.

"Ơ hơ hắc.." Ở dưới sự giúp đỡ của Lương Lương, thành công bò lên tường viện, ta đây mới vừa thò cái đầu, chưa kịp lấy hơi đó, vội lại đem cái đầu rụt trở về.

"Làm sao vậy?" Lương Lương ở phía dưới nhỏ giọng dò hỏi.

"An.. Mẫu thân ở trong viện."

"Vậy.. Chúng ta mau đi nhanh thôi, chuyện này quá nguy hiểm rồi."

"Hở, gấp cái gì." Ta đây lén lén lút lút thò đầu ra liếc mắt nhìn, nha, An Lạc Thành mặc dù ở trong viện, nhưng mà cô là đưa lưng về phía ta, có một hầu gái khác lớn hơn chút tuổi đứng ở phía dưới chân tường, không quay đầu phỏng chừng cũng không nhìn thấy ta.

Đánh bạo treo ở trên tường nhìn xuống phía dưới, khá lắm, sân viện này rất lớn, mịa nó, đều sắp lớn bằng thao trường rồi!

Hoa hoa cỏ cỏ đầy sân, chính giữa còn xây một tòa ao hoa sen, nói là bể nước đều chê bé, phỏng chừng sắp như một tòa hồ nhỏ rồi, trên hồ xây một tòa cầu đá, thông qua chòi nghỉ mát ở giữa.

Thực sự là xa xỉ a..

Liếc nhìn một vòng, một đôi mắt ta đây cũng không đủ nhìn, trong sân này thực sự là muốn cái gì có cái đó, nha, trước cửa còn chất thành hai tòa núi giả! Vâng vâng! An Lạc Thành thật là cây bút lớn a!

"Hì hì!"

Ta đây đang ngắm cảnh sắc đó, lọt vào tai một trận tiếng cười như chuông bạc, lập tức hấp dẫn ánh mắt của ta.

Nhìn về phía trong vườn hoa, Ai yo! Ở giữa hoa viên kia còn cái giá xích đu.

Đợi đã đợi đã, ta thấy được cái gì?

An Lạc Thành? Đang đẩy xích đu?

Meo meo meo meo meo? Ta không phải hoa mắt chứ?

Ở đầu vai cọ cọ con mắt, lại nhìn lên cẩn thận, An Lạc Thành di chuyển đến một bên xích đu, góc độ ta đây đúng lúc có thể nhìn thấy gò má của cô, chỉ thấy cô một tay đẩy nhẹ xích đu, một tay đỡ lấy đứa nhóc ngồi trên xích đu, đầy mặt từ ái nhìn nàng.

Nụ cười trên mặt tự nhiên như vậy, nhìn đứa trẻ cười vui vẻ, cô liền cũng cười theo.

Trời ạ, thì ra An Lạc Thành không chỉ có biết cười, hơn nữa cười lên còn có lúm đồng tiền, thật là đẹp mắt..

"A nương cùng Quyết nhi chơi đùa đi, để vú nương đến đẩy" tiếng nói nhỏ bi bô mềm mại này, ngay cả ta đều phải manh hóa rồi (trở thành dạng moe cute)

"Được." An Lạc Thành cười khẽ đáp lại, ngồi vào trên xích đu, đem tiểu nãi oa ôm vào trong ngực, khẽ vuốt đầu nhỏ của nàng.

"Quyết nhi mấy ngày nay, có nhớ tới a nương không?" Một mặt chờ mong nhìn con gái.

"Ân ân!" Tiểu nãi oa gật đầu lia lịa, "Nhớ a nương."

Nghe thấy lời này, An Lạc Thành cười đến đều không ngậm mồm vào được rồi.

Trời ơi.. Đồ vật này thật sự là An Lạc Thành?

"Vậy Quyết nhi có ngoan ngoãn nghe lời không?" Vỗ về tóc của Tiểu An Quyết.

"Ân.." Chỉ thấy cái tên này cuộn ở trong lồng ngực An Lạc Thành không lên tiếng.

An Lạc Thành nhíu mày, cười cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực.

"Làm sao vậy?" Cũng là ôn nhu hỏi thăm.

"Hồi nguyên soái, mấy ngày trước đây, Xảo nhi bay khỏi lồng sắt, tiểu thư vì bắt lại Xảo nhi, lại bò đến trên núi giả kia, suýt chút nữa rơi xuống. Lão nô liền, liền khiển trách hai câu." Vú nương cúi người, bẩm báo.

An Lạc Thành vừa nghe, sắc mặt lập tức thì thay đổi "Ngươi là làm sao trông nom!" nghiêm nghị cùng khiển trách.

Ôi đúng đó, đây mới là An Lạc Thành ta biết a!

"A nương không hung dữ, Quyết nhi sau này không dám." An Quyết duỗi ra hai tay trắng mịn vuốt mặt của An Lạc Thành, xẹp miệng nhỏ, nước mắt đều ở trong hốc mắt xoay chuyển rồi.

Ôi trời ạ, nữ nhi của An Lạc Thành làm sao manh như thế! Không hề giống như cô được hay không! Đây thật sự là con ruột sao?

"Được, a nương không hung dữ." Hôn tay nhỏ của nữ nhi một cái.

Thời khắc này, ta đột nhiên thấy được trên người An Lạc Thành tỏa ra hào quang mẫu tính, dường như là một loại thiên tính, là thiên tính sai bảo của mẫu thân ở trước mặt đứa nhỏ, không gượng gạo, không giả vờ.

So với cô lạnh như băng ở trước mặt chúng ta, ta đột nhiên có chút hỗn loạn, đến cùng cái nào mới thật sự là cô? Chẳng lẽ cái tên này nhân cách phân liệt? Bản thân ta nhìn thấy hai người An Lạc Thành này, đều quá chân thật thực, quá chân thật thực rồi.

"Vậy bài tập của a nương trước khi đi sắp xếp cho Quyết nhi, Quyết nhi có ngoan ngoãn hoàn thành không?" An Lạc Thành ôm con gái đứng dậy đi đến trong phòng.

"Ân ân, đương nhiên là có, Quyết nhi đi lấy cho a nương xem!"

"Ta còn vẽ một bức họa, vẽ chính là a nương nha!"

"Nga? Thật không? Quyết nhi thật cừ."

* * *

Mãi đến tận hai người vào phòng, ta còn nằm nhoài trên tường nhìn trong đầu tràn đầy nụ cười từ ái vừa rồi của An Lạc Thành kia.

Nói thật, cô đối tốt với An Quyết, ngay cả ta đều có chút thấy thèm.

Lúc này ta lại muốn nói móc rồi, ta vì sao lại xuyên đến trên người An Khê a! Rõ ràng An Quyết là báu vật trong lòng bàn tay! Nếu như xuyên đến trên người An Quyết, vừa rồi ở trong lòng An Lạc Thành làm nũng lăn lộn không phải là ta sao! Tức giận!

"Ôi, ước ao không kịp a." Lắc đầu cảm thán một câu, vừa nghiêng đầu, mẹ của ta! Lương Lương là thời điểm nào nhảy lên?

"Lương Lương?" Chỉ thấy cái tên này nhìn chằm chằm trừng lấy cửa phòng đóng chặt, gương mặt ngưỡng mộ.

"Lương.."

"Đi thôi." Lương Lương nhảy đến trên đất, vỗ tay một cái, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Nàng nhất định rất ngưỡng mộ đó.. Nếu như không có chiến tranh, không có nạn đói, nàng chắc cũng sẽ giống như An Quyết vừa rồi, ở trong lồng ngực mẹ mình làm nũng không nói đạo lý, hưởng thụ lấy niềm vui thiên luân.

Nhưng mà nói đi nói lại, An Lạc Thành cũng thực sự là được a, thái độ đối với con gái ruột và con gái nuôi quả thực khác nhau một trời một vực.

Nhưng mà để ta nghĩ không thông chính là, trong lòng cô rõ ràng cất giữ tâm tính từ mẫu, nhưng vì cái gì đối với chúng ta sẽ không có chút thể hiện nào chứ? Ngươi cho dù là nuôi con chó con mèo, nuôi mấy năm cũng sẽ có chút cảm tình chứ? Cũng sẽ không keo kiệt một nụ cười, một ánh mắt khẳng định chứ!

Ngươi nếu như nói cô căn bản không có xem chúng ta là con gái, ta ngược lại thật sự không cảm thấy. Ngày đó ta chẳng qua kêu cô một tiếng nguyên soái, cô liền muốn đem ta đuổi ra phủ rồi, nếu như không có coi chúng ta là con gái, vậy lại hà tất lưu ý xưng hô của ta đối với cô?

Chà.. Lòng của nữ nhân, dò kim đáy biển, thật sự thật là khó hiểu, nghĩ không thông a..

Ôi, ta đây công phu suy nghĩ chuyện, Lương Lương thì chạy mất bóng rồi.

Ơ, tên gia hỏa này, phỏng chừng hiện tại trong lòng ngưỡng mộ muốn chết muốn sống, rõ ràng cố gắng tiến lên như vậy, muốn có được khẳng định của An Lạc Thành, An Lạc Thành khẳng định trong lòng biết, lại một mực nói cũng nói không ra một câu, lão già chết tiệt này.

Nhưng mà, vẫn may Lương Lương cứu vớt hệ ngân hà rồi, có được ta, thời điểm như thế này, thì phải động cái đầu dưa thông minh ta đây rồi.

"Ơ, Lương Lương!" Chạy nhỏ hai bước đuổi tới.

"Lương Lương Lương Lương!"

"Hả?"

Ngươi có cùng tiểu thư kia từng qua lại hay không? "

Lương Lương lắc lắc đầu," Hậu viện trước giờ không cho phép chúng ta đi vào, tự nhiên là không hề đơn độc gặp nàng. "

" Nga, như vậy a. "

" Vậy tiểu thư này cũng thật đáng thương. "

" Đáng thương? "Lương Lương vừa nhíu mày," Mẫu thân coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, tại sao nói đáng thương? "

" Ta nghe nói khuôn mặt tiểu thư có khuyết, vừa sinh ra thì bị coi là chẳng lành, mẫu thân tuy nói là vì bảo vệ nàng mới đem nàng giam cầm, nhưng chuyện này cũng không chứng minh nàng không giống với đứa trẻ bình thường? Nàng tuổi như vậy, vốn nên là cùng bạn cả ngày ở bên ngoài chơi đùa điên cuồng, nhưng hôm nay cũng chỉ có vú nương và binh phủ, chim trong lòng làm bạn. Không đáng thương sao? "

" Vậy cảnh vật trong viện ngươi cũng nhìn thấy, núi giả nước chảy, hoa, chim, cá, sâu, từng cọng cây ngọn cỏ, một đá một trụ, đều là ảnh thu nhỏ của cả một thế giới. Lâu dần, tiểu thư thấy núi giả kia, thì cho rằng thấy được hiểm trở của vách đá, thấy một dòng chảy nhỏ, thì cho rằng thấy được sông lớn mênh mông. Ếch ngồi đáy giếng, không đáng thương sao? "

Nghe vậy mím mím miệng, gật gật đầu.

" Ngươi a, đừng chỉ nhìn tiểu thư kia có mẫu thân thương yêu, quay đầu lại nhìn bản thân ngươi. Ngươi có sư phụ, có Mạc tướng quân, có tỷ muội, còn có.. Ta.. "Nói đến chữ ta, ta vậy mà đỏ mặt!

" Còn có cái gì? "Tiểu Lương Lương nháy mắt to nhìn ta.

Nàng nàng nàng nàng nàng vậy mà không có nghe rõ?

" Ta ta ta, còn có ta!"Được rồi, không phải là da mặt đâu, ta không cần rồi được rồi chưa!

Không nể mặt mũi lại nói một lần, hey! Cái gì? Tiểu nãi oa này vậy mà đang cười?

Hết chương 18

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play