"Chúng ta có thể ưu tiên làm tan huyết khối, nếu giãn nhánh khí quản xuất huyết ảnh hưởng đến tan huyết khối thì cầm máu ngay, đây là cách vẹn toàn nhất." Bác sĩ thực tập to gan đưa ra cách chữa trị.

"Nhưng đây cũng là cách nguy hiểm nhất." Cách này không thể nói là không được, nhưng rất nguy hiểm, nếu bệnh nhân chịu không nổi thì bó tay.
"Chúng ta nên thương lượng với người nhà bệnh nhân trước." Bác sĩ nội khoa cảm thấy mình gánh không nổi trách nhiệm này.
"Vâng." Bác sĩ thực tập chủ động giải thích 2 cách cứu chữa, Đỗ Hạ Hi thì nói rõ cái lợi và cái hại của các cách chữa cho họ biết, bác sĩ nội khoa thì trở về phòng cấp cứu quan sát tình trạng bệnh nhân.
Bác sĩ thực tập không ngờ bác sĩ Đỗ không bác bỏ phương án của mình chỉ vì mình là bác sĩ thực tập chưa có kinh nghiệm, mà còn tích cực ủng hộ, thậm chí còn cải thiện phương án.
Thấy bóng dáng bác sĩ Đỗ bận rộn trong phòng cấp cứu, bác sĩ thực tập nhoẻn miệng cười, xem ra phải thay đổi cách nhìn đối với bác sĩ Đỗ, cô ấy là người đáng để mình khâm phục.
Thực ra cô không có hứng thú mấy đối với y học, trở thành bác sĩ không phải vì muốn cứu chữa cho người khác, mà là do gia đình hy vọng cô học y thôi.
Vào khoa cấp cứu thực tập cũng là cha cô cho rằng nơi đây là nơi tiếp xúc được với nhiều bệnh nhân bệnh nặng, có thể thử thách thực lực tay nghề và cách giải quyết vấn đề, hy vọng con gái có thể mau chóng tiếp xúc với các loại bệnh án khác nhau.
Trước khi cô vào thực tập ở khoa cấp cứu, thì cũng đã thực tập ở các khoa khác mấy tháng rồi, cũng có nghe nói đến nữ bác sĩ duy nhất của khoa cấp cứu khoa ngoại, Đỗ Hạ Hi.
Cha và lãnh đạo bệnh viện cũng hy vọng Đỗ Hạ Hi có thể dẫn dắt cô, nhưng mỗi khi nghe người khác nói về Đỗ Hạ Hi, thì được nói nhiều nhất cũng chỉ là vẻ đẹp và khí chất xuất chúng ra sao, tính cách ra sao, làm cho cô nghi ngờ bác sĩ Đỗ phải chăng chỉ có vẻ ngoài mà thôi.
Sau này lại nghe lãnh đạo bệnh viện nói đến chiến tích ngày đầu tiên của bác sĩ Đỗ, làm cô càng nghi ngờ hơn về thực lực của bác sĩ Đỗ, cho nên nhất quyết yêu cầu bác sĩ khác dẫn dắt mình.
"Bệnh nhân tạm thời thoát khỏi nguy hiểm chuyển vào phòng bệnh khoa nội thần kinh rồi." Bác sĩ Đỗ đi qua vỗ vai bác sĩ thực tập. Cô ấy tốt hơn so với mình nghĩ, xem ra không có vô dụng, "Lần đề nghị này của em không tồi, nhưng sau này khi quyết định phải nghĩ đến toàn diện hơn. Chỉ cần người còn sống là còn hy vọng, nếu chết rồi thì không còn gì nữa."
"Em không ngờ bác sĩ lại không do dự ủng hộ phương án của em." Bác sĩ thực tập quay người đi theo Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi cười "Tại sao lại không ủng hộ? Bởi vì em là bác sĩ thực tập? Thực ra, em chỉ thiếu chút kinh nghiệm thôi, sau ngày nhất định sẽ trở thành bác sĩ không tồi."
"Không tồi? Vậy chưa đủ, em muốn làm bác sĩ ngoại khoa, còn xuất sắc hơn chị nữa mới được." Bác sĩ trẻ tự tin nói.
"Được, vậy tôi chờ xem." Mình còn chưa làm được nữa, nhưng Đỗ Hạ Hi hy vọng cô ấy làm được.
"Em tên Lưu Di." Lưu Di giơ tay ra, dường như lần này mới là lần gặp mặt đầu tiên của họ.
"Đỗ Hạ Hi." Đỗ Hạ Hi giơ tay ra bắt tay với cô ấy, sau đó 2 người đều cười phá lên.
"Em biết, bác sĩ có bảng tên, tạm thời em vẫn chưa có." Lưu Di nhìn xuống ngực mình, ngay cả bảng tên cũng không có.
"Một năm trôi qua nhanh lắm." Hai người đã có thay đổi lớn về cách nhìn đối với đối phương, cho nên nói chuyện cũng thoải mái hơn.
"Em có thể gọi chị là chị Hạ Hi không?" Lưu Di cười nói. "Được." Khoa cấp cứu lại hồi phục yên tĩnh, hai người an tâm ngồi trò chuyện trong phòng khám.
"Chị Hạ Hi~sau này gọi em Tiểu Di là được." Lưu Di cười gian xảo.
"Dì? (cùng âm với Tiểu Di)... e hèm, tôi gọi em Tiểu Lưu giống mọi người là được."
"Ha ha, chị Hạ Hi, chị có trở về khoa ngoại không, nếu có thể dẫn dắt em thì tốt biết mấy." Sau khi quen thân thì Lưu Di rất cởi mở, hèn chi các bác sĩ khác đều thích cô ấy.
"Tôi cũng đã từng là bác sĩ khoa ngoại bình thường, kinh nghiệm không phong phú, nếu nói dẫn dắt người khác, e chưa đủ tư cách."
Thực ra không phải là Đỗ Hạ Hi khiêm tốn, cô chính thức làm việc cũng chỉ có mấy năm thôi, kinh nghiệm tính ra không phong phú lắm, chỉ có tham gia mấy lần phẫu thuật quan trọng dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm thôi.
"Khoa ngoại, mau đẩy qua khoa ngoại!" Bên ngoài lại nghe thấy tiếng ồn, Đỗ Hạ Hi và Lưu Di lập tức ra khỏi phòng khám, quả nhiên, lại có bệnh nhân được đưa đến.
Bệnh nhân lần này là có vẻ là bà lão đã lớn tuổi, có thể thấy được vết thương đằng sau đầu, máu chảy đầm đìa, mái tóc bạc trắng cũng nhuốm đầy máu.
Đỗ Hạ Hi xem sơ qua bệnh tình, người nhà bệnh nhân mới nói tình trạng bà lão bị té vào sáng sớm, thì ra bà lão một mình đi chợ, đi xuống lầu thì bị té, đầu đụng vào thanh sắt, sau đó bất tỉnh nhân sự.
"Chụp CT não bộ trước, có thể là xuất huyết bên trong, bệnh nhân có bệnh sử nào không?" Đỗ Hạ Hi tiếp tục hỏi.
"Bà nội tôi bị cao huyết áp, mỡ trong máu, lúc trước có bị đột quỵ, nhưng chữa khỏi không để lại di chứng gì mà...chẳng lẽ lại tái phát nữa?" Đi cùng bệnh nhân là một chàng trai trẻ.
"Xử lý vết thương trước, mau cầm máu, đợi kết quả xét nghiệm ra rồi mới quyết định cách cứu chữa, đừng nên lo lắng." Đỗ Hạ Hi dặn dò y tá, sau đó nói với người nhà bệnh nhân.
Sau khi có hình chụp CT, Đỗ Hạ Hi cầm về phòng khám, ghim hình chụp lên bảng, chăm chú xem xét.
"Không có xuất huyết bên trong, cũng không có dấu hiệu đột quỵ..." Đỗ Hạ Hi nhíu mày "Bệnh nhân lúc trước có bị nhồi máu cơ tim không?"
"Không có, tim bà nội tôi rất tốt..." Nam sinh lo lắng
"Vậy thì lạ quá, trong hình cho thấy, không có vấn đề gì lớn hết, cũng không đến nỗi hôn mê bất tỉnh... chị Hạ Hi, rốt chuyện là bị gì vậy?" Lưu Di hoàn toàn không hiểu được, cô nhớ lại những bệnh án mà giáo viên đã dạy, dường như chưa gặp qua trường hợp này.
"Nhồi máu não thời kỳ đầu, CT có thể không thấy được gì." Đỗ Hạ Hi vẫn nghiêng về hướng bệnh nhân nhồi máu não hoặc nhồi máu cơ tim, nếu không bệnh tình bình thường sao lại hôn mê được, nguyên nhân dẫn đến hôn mê cũng rất nhiều, nhưng người già chỉ có mấy triệu chứng thường gặp đó thôi.
"Vậy thì cho chụp MRI?" Lưu Di đề nghị.
(Chụp MRI hay còn gọi là chụp cộng hưởng từ hạt nhân, là phương pháp thu hình ảnh từ cơ quan cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong cấu trúc cơ thể)
"Thuận tiện làm điện tâm đồ luôn." Tuy người nhà bệnh nhân nói bệnh nhân không có bệnh tim, nhưng không có nghĩa là không sao.
Người nhà bệnh nhân đẩy bà lão đi làm xét nghiệm, phòng khám chỉ còn Đỗ Hạ Hi và Lưu Di, Lưu Di ngồi ở mép giường một tay sờ cằm, mặt đầy suy tư, "Không có xuyết huyết bên trong não, sau đầu cũng chỉ có vết thương ngoài da thôi, không thể dẫn đến hôn mê được, nếu chụp MRI và điện tâm đồ bình thường, thì làm sao chẩn bệnh? Muốn chữa cũng không biết chữa sao nữa." Bác sĩ trẻ bắt đầu nôn nóng.
"Chuyện này khoa cấp cứu cũng rất thường gặp, thường nhiều triệu chứng thường không biết nguyên do, lúc này cần phải bình tĩnh, nghĩ xem còn gì chưa nghĩ tới không, mỗi chứng bệnh đều có nguyên do, không thể nào tự phát được." Đỗ Hạ Hi có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ yên lặng suy nghĩ.
Nhưng khi có kết quả xét nghiệm, ngay cả Đỗ Hạ Hi cũng không ngồi vững được nữa, kết quả hiển thị tất cả đều bình thường, nhưng lại thấy bệnh nhân lại sắp không xong rồi, mọi người ai cũng muốn cứu chữa nhưng lại không biết chữa ra sao, rốt cuộc là bị bệnh gì?!
"Đừng nói là do tại cái 'Ma cũ bắt nạt ma mới' gì đó nha, em cũng là lần đầu trực đêm..." Lưu Di nhỏ tiếng nói với Đỗ Hạ Hi.
"Nói bậy!" Đỗ Hạ Hi đột nhiên trở nên nghiêm túc, lúc này quan trọng nhất là mau chóng tìm ra nguyên nhân, không phải là lúc nghĩ bậy bạ.
Người nhà bệnh nhân ở bên cạnh cũng biết bác sĩ tìm không ra nguyên nhân hôn mê, thậm chí tuyệt vọng muốn từ bỏ, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn kiên trì tìm hiểu, dù chỉ có một tia hy vọng, cô cũng không muốn từ bỏ.
"Bệnh nhân có phải bị tiểu đường?!" Đỗ Hạ Hi gần như là hét lên, cô ấy vô tình thấy da bụng bệnh nhân có dấu vết nhỏ giống như là tụ huyết, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ, chắc không ai phát hiện được.
"Vâng, cũng nhiều năm rồi, nhưng được khống chế rất rốt." Người nhà bệnh nhân bị giọng nói của Đỗ Hạ Hi làm giật mình, nhỏ tiếng trả lời.
"Tại sao không nói sớm?!" Đỗ Hạ Hi khi nghiêm túc cũng có chút làm người ta sợ, giọng nói cũng đẩy cao hơn.
"Nhưng...có liên quan gì đến việc hôn mê của bà nội tôi..." Người nhà bệnh nhân không hiểu tại sao Đỗ Hạ Hi lại kích động vậy.
"Mau đo lượng đường huyết, y tá, chuẩn bị tiêm Glucose!" Tuy vẫn chưa kiểm tra, nhưng Đỗ Hạ Hi dường như có thể khẳng định nguyên nhân hôn mê rồi.
"Là đường huyết thấp hả? Bệnh nhân có phải đã dùng Insulin quá liều không?" Sau khi nghe Đỗ Hạ Hi nói vậy, Lưu Di cũng hiểu ra.
"Cái này tôi không có chú ý..." Người nhà bệnh nhân có chút nôn nóng.
"Đường huyết quá thấp, sắp không đo được rồi." Y tá lo lắng nói.
"Mau tiêm Bolus." Tuy thời gian tìm ra nguyên do hơi bị lâu, nhưng vẫn còn kịp, trên trán Đỗ Hạ Hi đã lấm tấm mồ hôi.
4 giờ rưỡi sáng, khoa cấp cứu vẫn là cảnh tượng bận rộn như mọi khi, bóng dáng áo trắng cứ ra ra vào vào phòng cấp cứu, nhưng có điều đáng mừng là hôm nay lại có một sinh mạng nữa được cứu sống.
Tất cả mọi thứ, đều rất đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play